Hoàng Mai
Đó
là suy nghĩ của người viết bài này, và có thể cũng là suy tư của rất nhiều
người Việt Nam khi nghĩ về hiện tình Việt Nam và Lào hiện nay. Nguy cơ mất nước
của người Lào về tay Trung Quốc là rất cao, nếu như nhân dân Lào, ngay từ bây
giờ không nhận thức được một cách đầy đủ, thường trực về điều đó!
1.
Nguy cơ Lào mất nước nhìn từ Việt Nam
Không
khó để nhận ra rằng, Bắc Kinh đang làm chủ cuộc chơi tại Việt Nam và tại Lào
trên mọi lĩnh vực: chính trị, kinh tế, ngoại giao, văn hóa…. Quan hệ
Trung-Việt, cũng như Trung-Lào hiện nay, đã vượt ra khỏi khái niệm “láng giềng
hữu nghị”.
Nhìn cách mà Trung Quốc mua chuộc, điều hành
quan chức từ Trung ương, đến địa phương ở Việt Nam, thông qua việc hơn 90% công
trình trọng điểm quốc gia đều rơi vào tay người Trung Quốc; Trung Quốc là đối
tác thương mại lớn nhất của Việt Nam, trong tổng số 240 quốc gia và vùng lãnh
thổ quan hệ kinh tế, thương mại với Việt Nam, với tổng kim ngạch xuất nhập khẩu
hàng hóa Việt Nam-Trung Quốc năm 2013 lên tới 50,2 tỷ USD, trong đó nhập khẩu
hàng hoá của Việt Nam từ Trung Quốc là 36,9 tỷ USD, chiếm tỷ trọng 28,1% tổng
kim ngạch nhập khẩu của Việt Nam (1)… đủ cho ta dự đoán, rằng Lào cũng chẳng
thế khác hơn, thậm chí nguy cơ Lào bị mất nước lớn hơn Việt Nam nhiều lần.
Lào
(diện tích 236.800 km2, dân số 6,80 triệu người, mật độ dân số 26,70 người/
km2), với mật độ dân số rất thấp, chỉ bằng một phần mười so với Việt Nam (259
người/ km2 -năm 2012) là mảnh đất vô cùng màu mỡ và thuận lợi để Trung Quốc
thực hiện di dân thông qua chính sách đầu tư tại Lào.
Cách
đây hơn một năm, ngày 02/01/2013, báo infonet.vn, trong bài viết có tựa đề “Lào
có thể phải trả giá vì nhận tiền đầu tư của Trung Quốc”(2), cho biết: “Chính
phủ Lào đã phê duyệt dự án xây dựng tuyến đường sắt dài 470 km nối liền miền
Bắc nước này tới tỉnh Vân Nam Trung Quốc, bất chấp những cảnh báo của các
chuyên gia kinh tế quốc tế về cái giá mà nước này sẽ phải trả”.
Một
quốc gia dân cư thưa thớt như Lào, GDP hàng năm chỉ khoảng 8 tỷ USD, việc Lào
đầu tư tuyến đường sắt nói trên, rõ ràng, chỉ có những kẻ bán nước Lào cho
Trung Quốc mới cố tình để làm như vậy.
Về
nhân lực để thực hiện dự án này, bài báo cho biết:
“Wang
Quan, một ông chủ khách sạn người Trung Quốc tại một thị trấn ở vùng núi nhiệt
đới miền Bắc nước Lào, đang chờ đợi khoảng 20.000 công nhân Trung Quốc đầu tiên
sẽ đến đây sớm để bắt đầu xây dựng một tuyến đường sắt mới.
Các
tuyến đường sắt do Trung Quốc tài trợ cho Lào khá dài và “ngoằn ngoèo”, thông
qua hàng chục đường hầm, cầu, mà mục đích cuối cùng của nó là liên kết miền nam
Trung Quốc với Bangkok, Thái Lan và sau đó là Vịnh Bengal ở Myanmar, mở rộng đáng
kể khu vực thương mại hiện đã rất lớn của Trung Quốc với Đông Nam Á”.
Không chỉ nhân dân Lào lo lắng cho vận mệnh của đất nước
mình, các nhà phân tích kinh tế quốc tế cũng quan ngại và cho rằng: “hầu hết
các lợi ích sẽ “chảy” về Trung Quốc, trong khi hầu hết các chi phí sẽ do nước
chủ nhà gánh chịu. Dự án đường sắt dài 420 km, trị giá 7 tỷ USD, gần bằng GDP 8
tỷ USD của Lào. Lào sẽ vay hầu hết số tiền này từ Trung Quốc”.
"Lào sẽ vấp phải “một sai lầm đắt giá” nếu các điều
khoản này được ký kết. Lào sẽ phải dùng các tài nguyên thiên nhiên, các khoáng
chất quý như kali và đồng để làm tài sản thế chấp cho khoản vay khổng lồ của
mình", tờ The New York Times bình luận”.
Mưu đồ của Trung Quốc đang từng bước chiếm lĩnh các địa
danh quan trọng trong chiến lược di dân của họ tại Lào, thông qua bài báo ta có
thể nhận thấy:
“Ở Luang Prabang, một điểm du lịch nổi tiếng, nơi tuyến
đường sắt chạy qua, Trung Quốc đã xây dựng các bệnh viện, nâng cấp sân bay.
Theo tờ The New York Times, rất nhiều người dân Lào không
hài lòng với sự hiện diện ngày càng nhiều của Trung Quốc, đã khiếu nại rằng đất
nước của họ đang dần trở thành một tỉnh, hay nói cách khác, là một nước
"chư hầu" của Trung Quốc”.
Để trả một khoản nợ khổng lồ như thế (không chỉ có đường
sắt nói trên, mà nhiều dự án khác nữa, lên đến hàng chục tỷ USD), Lào chỉ có
thể bán tài nguyên cho Trung Quốc, là cơ hội để Trung Quốc đưa người sang khai
thác và qua đó, là cơ hội lớn để thực hiện chính sách di dân của họ.
Với một chính thể ngập ngụa về tham nhũng, rõ ràng, không
phải ai khác, chính Việt Nam, nước có ảnh hưởng đặc biệt với Lào, là nước “xuất
khẩu” mô hình tham nhũng sang Lào, và đến lượt nó, nay đã và đang phát huy tác
dụng và đe dọa nguy cơ mất nước không chỉ của Lào mà còn cả Việt Nam.
2. Bài học Ukraine với Lào và Việt Nam
Không khó để nhận ra rằng, đến cuối thế kỷ này, dân số
Lào vào khoảng 15 đến 20 triệu người. Khi đó người Hán tại Lào sẽ chiếm khoảng
hơn 60% dân số lại Lào. Người Lào trở thành một dân tộc thiểu số ngay trên quê
hương của họ. Một cuộc “trưng cầu dân ý” như đối với bán đảo Crimea của Ukraine
như đã được Bắc Kinh lập trình từ lâu.
Mối quan hệ đặc biệt Việt-Lào, với khoảng vài trăm ngàn
bộ đội Việt Nam hy sinh tại Lào trong thế kỷ XX sẽ trở nên vô ích.
Một khi Lào đã là một tỉnh, hoặc trở thành một khu tự trị
của Trung Quốc, thì Việt Nam, cho dù có sự đề kháng mạnh mẽ thế nào đi chăng
nữa, thì cũng chỉ là “cá nằm trên thớt”. Cùng với “đường lưỡi bò”, một gọng kìm
từ phía Biển Đông, kết hợp với gọng kìm từ phía Lào sẽ bóp nát ý chí của người
Việt, và cái tên Việt Nam rất có thể sẽ biến mất sau hơn một trăm năm nữa.
3. Kết luận
Không còn nghi ngờ gì nữa, dưới sự lãnh đạo của Đảng Nhân
dân Cách mạng Lào (thực chất là những người cộng sản Lào), thì nguy cơ Lào bị
Trung Quốc thôn tính là rất rõ ràng và hiện thực. Nếu Việt Nam và Lào không kịp
thời chuyển đổi thể chế hiện hành sang thể chế Nhà nước pháp quyền và xã hội
dân sự thực sự, với cơ chế “Tam quyền phân lập”… thì nguy cơ cả Việt Nam và Lào
bị Trung Quốc thôn tính xem như đã được thiết lập.
Dân số của Lào chỉ tương đương với dân số của hai tỉnh là
Thanh Hóa (3,412 triệu) và Nghệ An (2,943 triệu) cộng lại. Đúng ra, Việt Nam
phải là một nước tiên phong, trở thành cường quốc… để làm chỗ dựa cho Lào về
mọi mặt. Phải xác định rằng, sự toàn vẹn của Lào cũng là sự toàn vẹn của Việt
Nam. Tiếc thay, những người cộng sản Việt Nam không có được tư duy đó. Phải
chăng, việc hàng trăm ngàn bộ đội Việt Nam hy sinh tại Lào trong thế kỷ XX, chỉ
là cách nhìn ngắn hạn của những người cộng sản Việt Nam trước đây, vì chỉ muốn
có con đường vào miền Nam Việt Nam trên lãnh thổ Lào?
Nghĩ lại, ta thấy tư duy của người Nhật thật sáng suốt.
Việt Nam cách Nhật Bản hàng vạn dặm, nhưng với tầm nhìn về tuyến hàng hải trên
Biển Đông, người Nhật đã từng muốn thuê cảng Cam Ranh để khống chế Trung Quốc,
qua đó làm chủ tuyến hàng hải tối quan trọng đối với Nhật. Qua đó, người Nhật
đã không tiếc tiền của để giúp Việt Nam trở nên hùng mạnh bằng việc viện trợ
vốn ưu đãi cho Việt Nam trong hơn vài chục năm qua.
Ngược lại, những người cộng sản Việt Nam, với tư duy và
tầm nhìn hạn hẹp, luôn xem người Tàu là bậc thầy của mình, luôn tự ti, yếu thế…
trước Bắc Kinh, nên đã không nắm được những vận hội cho Dân tộc và đang sa lầy
như hiện nay.
10.4.2014
H. M.
Bài tham khảo:
(1) http://www.moit.gov.vn/vn/tin-tuc/2850/27-thi-truong-xuat-khau-va-17-thi-truong-nhap-khau-cua-viet-nam-dat-kim-ngach-tren-1-ty-usd-trong-nam-2013.aspx
(2) http://infonet.vn/lao-co-the-phai-tra-gia-vi-nhan-tien-dau-tu-cua-trung-quoc-post49670.info
Theo
Bauxitevn, 11/04/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét