Theo Blog Thụy My, 29 Tháng Ba 2014
Venezuela, đất nước giàu tài nguyên dầu mỏ, nơi mà đồng đô la được đổi
chác trên đường phố với giá cao gấp mười lần so với tỉ giá chính thức, có thể
là một trong những nước đắt đỏ nhất thế giới. Hoặc là ngược lại, rẻ nhất thế
giới, tùy theo khả năng sở hữu những đồng đô la Mỹ.
Tại thị trường chợ đen
hôm qua 28/03/2014, đô la được trao đổi với giá 67 đồng bolivar ăn một đô la,
so với giá chính thức là 6,3 bolivar một đô la. Mặc cho một loạt biện pháp linh
hoạt hóa việc kiểm soát giao dịch ngoại hối, trong đất nước đang rung chuyển
bởi phong trào biểu tình chống đối chính phủ - chủ yếu do nền kinh tế èo uột,
hình ảnh dòng người dài bất tận xếp hàng trước các quầy hàng hầu như trống rỗng
đã trở nên chuyện dài thường nhật.
Chẳng hạn, một lon nước ngọt có gaz bán trên đường phố giá 25
bolivar, tương đương 3,9 đô la theo hối suất chính thức, nhưng theo tỉ giá chợ
đen thì tương đương 0,37 đô la. Một phần ăn đầy đủ bán ra ở McDonald’s giá 200
bolivar, tương đương 34 đô la hay 2,9 đô la tùy theo giá nhà nước hay chợ đen.
Tương tự, giá trị một chiếc xe hơi cũ luôn luôn được tính theo giá chợ đen,
khiến xe hơi trở thành mặt hàng không thể với tới nổi đối với những người chỉ
trả bằng nội tệ.
Trong đất nước có trữ
lượng dầu lửa hàng đầu thế giới, nền kinh tế chủ yếu là nhập khẩu, nạn khan
hiếm hàng hóa ngày càng trầm trọng. Nhà nước kiểm soát chặt chẽ việc trao đổi
ngoại tệ, nhưng gần đây đã mềm dẻo hơn đôi chút để tránh việc các nhà đầu tư
thoái vốn.
Do các doanh nghiệp
thiếu ngoại tệ, hàng hóa trở nên hiếm hoi trên các quầy hàng, khiến lạm phát
lên đến 57,3% trong vòng một năm qua – một trong những tỉ lệ cao nhất thế giới.
Cùng với tình trạng
mất an ninh tăng cao, tình hình này là một trong những nguyên nhân của các cuộc
biểu tình diễn ra trên toàn quốc từ ngày 4/2 đến nay, mà theo con số chính thức
đã làm cho 37 người chết và trên 550 người bị thương. Khởi đầu từ giới sinh
viên, sau đó phong trào phản kháng được tiếp sức bởi phe đối lập với Tổng thống
theo xu hướng xã hội chủ nghĩa Nicolas Maduro.
Các nhà nhập khẩu hàng
thiết yếu như thực phẩm, thuốc men…có thể xin mua ngoại tệ từ Ngân hàng Trung
ương theo tỉ giá 6,3 bolivar một đô la. Những người khác có thể tìm mua trên
hai thị trường song hành khác, nơi đồng đô la được bán với giá từ 10 đến hơn 50
bolivar. Tại một trong hai thị trường phụ đặt dưới sự kiểm soát của Nhà nước
mang tên « Sicad 2 », tỉ giá đồng nội tệ so với đô la khá sát với giá thương
lượng ngoài thị trường chợ đen.
Với cơ chế thị trường
song hành có hiệu lực từ tuần này, chính quyền Venezuela mong muốn « xóa bỏ thị
trường đô la chợ đen ». Tuy nhiên 80% ngoại tệ vẫn được tính theo giá chính
thức, và hệ thống mới này có vẻ chưa thể mang lại hiệu quả mong muốn.
Tình trạng hiếm hoi
ngoại tệ là do chính phủ phải trả nợ nước ngoài, và sản xuất dầu lửa bị trì trệ
do thiếu đầu tư. Trong khi đó dầu khí hầu như là nguồn thu nhập duy nhất của
Nhà nước, và một phần trong sản lượng dầu được đem tặng cho các nước anh em
hoặc bán rẻ, cho vay.
Nhà kinh tế José
Guerra, cựu viên chức Ngân hàng Trung ương giải thích với AFP : « Sicad
2 không thể nào đáp ứng được nhu cầu, và những người không mua được đô la đành
phải quay sang thị trường chợ đen ». Raul Huizzi, trưởng khoa kinh tế
trường đại học Andes nhận xét : « Một số người cho rằng hệ thống này sẽ
không bao giờ thỏa mãn hoàn toàn nhu cầu đô la, nhất là do chính phủ rất chậm
chạp trong việc chuyển tiền cho nhiều khu vực ».
Nhưng có một yếu tố
khác càng làm tăng thêm tính bất ổn : chính quyền vốn sử dụng một cách tùy tiện
và không kiểm soát nhiều « quỹ ngoài kế hoạch » trong ngân sách Nhà nước được
nuôi dưỡng bằng nguồn lợi từ trên trời rơi xuống là dầu lửa, không bao giờ
thông tin về số lượng tiền mặt mình có, cũng như việc bơm vào bao nhiêu ngoại
tệ cho thị trường Sicad.
Một người không muốn
nói tên thổ lộ với AFP : « Chính phủ quản lý nền kinh tế một cách hết
sức thiếu minh bạch, và với hệ thống này cũng sẽ không có gì khác. Hôm thứ Ba
tôi xin mua 2.000 đô la, nhưng họ chẳng bán cho tôi đồng nào cả ».
Hệ thống ngoại hối
song hành cho phép mua bán đô la tiền mặt hay chuyển khoản, thông qua hệ thống
ngân hàng, các cơ sở đổi tiền hay các tư nhân buôn bán ngoại tệ, với giá cả do
« quy luật cung cầu » ấn định, theo như quy định hiện hành.
Nhưng đối với những
người làm công ăn lương thu nhập trung bình, không có được những đồng đô la do
thân nhân từ nước ngoài gởi về, hay do xoay sở làm ăn, Venezuela vẫn là một
trong những quốc gia đắt đỏ nhất thế giới. Trong khi đó Nhà nước vẫn hào phóng
cấp học bổng và trợ cấp cho những người nghèo nhất, đảm bảo sự ủng hộ của giới
bình dân cho đến nay đối với Tổng thống Maduro, người thừa kế của Hugo Chavez.
------------------------
Mới
đây hôm 22/03/2014, hàng chục ngàn người Venezuela lại xuống đường bất chấp đàn
áp, đòi tự do dân chủ, phản đối cách cai trị « độc tài theo kiểu
Cuba ». Quốc gia Mỹ la tinh này tuy xa xôi nhưng lại ít nhiều gần gũi với
Việt Nam với khuynh hướng « xã hội chủ nghĩa », thường xuyên đả kích
các « thế lực thù địch ».
Thụy
My xin giới thiệu hai bài viết trên Le Monde ngày 12/03/2014 nói về « chủ
nghĩa xã hội kiểu Chavez » đã đẩy quốc gia có trữ lượng dầu lửa hàng đầu
thế giới đến tình cảnh phải phân phối theo chế độ tem phiếu.
Venezuela trong ngõ cụt xã hội chủ nghĩa (1)
Về tiềm năng,
Venezuela, đất nước sản xuất dầu lửa, là một nước giàu. Nhưng mười lăm năm đi
theo chủ nghĩa xã hội kiểu Chavez đã làm đo ván quốc gia này cả về kinh tế lẫn
xã hội. Từ đầu tháng Hai, người dân Venezuela đã xuống đường hàng ngày để phản
đối một chế độ đã làm nên ba thành tựu : lãng phí do quản lý tồi tệ, tham
nhũng và độc tài chính trị.
Chủ nghĩa xã hội theo
kiểu Chavez – cố Tổng thống nắm quyền từ năm 1999 cho đến lúc qua đời vào năm
2013 là một thứ cốc-tai xã hội – độc lập dân tộc theo mô hình Cuba, và phong
trào đấu tranh chống đế quốc đã lỗi thời của châu Mỹ la tinh.
Mười bốn năm ngự trị
của Hugo Chavez đã giúp ích cho một bộ phận dân chúng : những người nghèo
nhất trong số 30 triệu dân Venezuela đã được tái phân phối lợi tức từ dầu lửa.
Còn lại, Chavez đã đưa quốc gia này xuống đến đất đen : nền kinh tế ì ạch
dưới ách của Nhà nước, các nhà đầu tư trong và ngoài nước nản lòng ; kiểm
soát từ giá cả, ngoại hối cho đến ngoại thương…
Được bầu lên vào tháng
4/2013, người kế nhiệm ông Chavez là Nicolas Maduro lại còn làm
« tốt » hơn. Chỉ trong vòng một năm, ông ta đã làm đóng băng hoạt
động kinh tế của đất nước. Tuần này ông loan báo buộc lòng phải thiết lập chế
độ tem phiếu, theo cách Cuba đã làm cách đây nửa thế kỷ…
Ngoài dầu lửa với trữ
lượng lớn nhất thế giới, Venezuela sản xuất ngày càng ít đi, và nhập khẩu hầu
như tất cả mọi thứ. Trước đây là quốc gia trồng trọt và chăn nuôi, ngày nay
Venezuela phải đi mua hơn một phần ba hàng tiêu dùng thông dụng.
Nhà nước hầu như không
còn tiền mặt – thật không còn gì để bình luận đối với một quốc gia xuất khẩu
dầu lửa hàng đầu ! Các bệnh viện thiếu thốn đủ thứ. Việc cúp điện ngày
càng trở nên thường xuyên. Tỉ lệ lạm phát hàng năm vượt mức 56%, khiến những người
nghèo lại càng khốn khổ hơn.
Những người biểu tình
đối đầu với các dân quân. Lực lượng trung thành của chế độ lên án những ai
xuống đường là « tư sản ». Họ đã lầm. Đằng sau các sinh viên, lực
lượng chủ công của phong trào phản kháng, là chiếc bóng của toàn xã hội
Venezuela biểu lộ nỗi lo lắng của họ cho tương lai.
Với việc cá nhân hóa
quyền lực tột độ của Chavez, quân đội không ngừng tăng cường dấu ấn lên đời
sống chính trị. « Mô hình Cuba » sản sinh tại đây tất cả những hệ quả
thiếu lành mạnh nhất. Một nền kinh tế không chính thức ra đời, một thị trường chợ đen cả nội thương lẫn ngoại thương
trong đó những kẻ tai to mặt lớn ung dung hưởng lợi.
Bên cạnh sự sụp đổ của
nền kinh tế, còn phải kể đến tình trạng mất an ninh tăng vọt : 25.000 vụ
giết người một năm, không kể đến các vụ trộm cướp, tấn công, bắt cóc đủ loại.
Caracas là thủ đô nguy hiểm nhất hành tinh.
Cần phải huy động mọi
sự thu hút của tính ngoại lai Mỹ la tinh mới có thể khiến một số nhà trí thức
Pháp tìm thấy vài điều thú vị nơi chủ nghĩa xã hội kiểu Chavez. Dưới thời
Maduro cũng như Chavez, tự do của công chúng bị chế nhạo, một bộ phận báo chí
bị bịt miệng và tất cả các phe đối lập đều bị trấn áp. Trong thực tế, chủ nghĩa
xã hội Venezuela đã biến thành cơn ác mộng.
Venezuela trong ngõ cụt xã hội chủ nghĩa (2)
Nạn khan hiếm hàng và buôn lậu ở Venezuela
Tại Caracas, Elsy
Marino phải xếp hàng từ sáu đến mười tiếng đồng hồ mỗi tuần. Bà thở dài : « Tất
cả mọi thứ luôn thiếu thốn : trứng, dầu ăn, bột bắp. Chắc chắn là mọi
người đều chán ngán ». Nhưng đối với người nhân viên luôn ủng hộ
chủ nghĩa Chavez, không có chuyện đi biểu tình « với bọn tư sản
đối lập ». Lý do của khủng hoảng, theo bà : « Do
ông Hugo Chavez không còn nữa ».
Người kế nhiệm,
Nicolas Maduro đã quyết định đấu tranh chống lại « bọn đầu cơ tích
trữ », mà theo ông là những kẻ phải chịu trách nhiệm về khủng
hoảng. Hôm 08/03/2014, ông loan báo thiết lập « một hệ thống cung ứng
cấp cao » dự kiến phân phát các thẻ « tem phiếu điện
tử ». Biện pháp này không thể trấn an được phe đối lập, vốn chỉ trích
chính quyền đã lấy Cuba làm kiểu mẫu, và từ một tháng qua đã xuống đường tố cáo « sự
phá sản của chế độ ».
Gần một phần ba (28,3%
vào cuối 2013) hàng tiêu dùng vắng bóng trong các cửa hàng, theo « chỉ số
khan hàng » của Ngân hàng Trung ương. Lạm phát đạt mức 56,2% trong năm
2013, phá mọi kỷ lục. Trên thị trường chợ đen, đồng đô la được bán với giá cao
gấp 12 lần giá chính thức. Trữ lượng ngoại hối giảm mất 30% trong năm 2013.
Catalina, y tá làm
đêm, đi chợ tại siêu thị Excelsior Gama, ở cạnh các rào cản. Bà tìm thấy dầu ô
liu nhưng không có dầu ăn bình thường, sữa đậu nành thay vì sữa bò, thịt bò
nhưng không có thịt gà, giấy lau dùng cho nhà bếp nhưng tìm được giấy vệ sinh.
Bà cho biết : « Có thể mua được từ những người bán hàng lưu
động ở khu Petare, nhưng đắt lắm ». Tại đất nước có trữ lượng dầu
hỏa lớn nhất thế giới, giấy vệ sinh đã trở thành một món hàng buôn lậu.
Làm việc tại một bệnh
viện phụ sản, Catalina kể : « Các bệnh viện thiếu thốn đủ mọi
thứ… » Nếu phong trào phản kháng bùng nổ ở các tỉnh, đó là vì nạn
khan hiếm hàng hóa, thiếu thốn thuốc chữa bệnh và nạn cúp điện còn trầm trọng
hơn tại Caracas rất nhiều. Catalina kết luận : « Chính phủ
biết rằng nếu Caracas bùng nổ, thì sẽ là dấu chấm hết đối với họ ».
Làm thế nào Venezuela
lại ra nông nỗi này ? Từ mười lăm năm qua, việc tái phân phối lợi tức từ
dầu lửa cho người nghèo đã làm tăng vọt nhu cầu nội địa. Nhưng việc sản xuất
hàng tiêu dùng lại không theo kịp, và quốc gia này phải đi nhập khẩu đủ loại
hàng. Theo các nhà kinh tế đối lập, việc kiểm soát ngoại hối, được thiết lập từ
năm 2003 cũng như kiểm soát giá cả đã góp phần vào việc bóp nghẹt dần nền kinh
tế. Giáo sư Pedro Palma so sánh với « chiếc ga-rô buộc chặt lâu
ngày rốt cuộc đã làm hoại thư toàn bộ cơ thể ».
Nhà nước hiện nay đang
thiếu tiền mặt. Venezuela, quốc gia sản xuất dầu thô thứ 11 thế giới, mỗi ngày
đưa ra thị trường 2,7 triệu thùng dầu, theo BP Statistical Review of World
Energy. Ông Palma nhắc nhở : « Tuy nhiên một phần trong số
dầu xuất khẩu là cho không - chủ yếu cho Cuba, hoặc là cho các nước nhỏ ở vùng
Caribê vay, hoặc là trả nợ cho Trung Quốc ».
Các cuộc bầu cử năm
2013 đã gây áp lực lên két tiền của PDVSA, tập đoàn dầu khí quốc doanh, và lên
tài chính công. Sau chiến thắng ngắn ngủi của ông Maduro vào tháng Tư, chính
quyền không ngần ngại đổ tiền ra để đảm bảo chiến thắng cho các ứng cử viên phe
mình trong cuộc bầu cử địa phương tháng 12. Nhà nước trút đến những đồng tiền
cuối cùng trong hầu bao và cho các máy in tiền hoạt động. Trong vòng một năm,
số tiền đưa vào lưu hành tăng lên 74%.
Đất nước tràn ngập
những đồng bolivar. Nhưng chính phủ phân phối một cách dè sẻn tiền mặt với tỉ
giá 6,3 bolivar đổi được một đô la. Trên thị trường chợ đen, một đồng đô la có
giá đến 82 bolivar. Sự cách biệt tỉ giá lớn lao này mang lại hạnh phúc cho
những người giỏi xoay sở và bọn buôn lậu.
Những người bán lẻ ở
khu Petare chỉ là cò con trong một hệ thống mà từ trên thượng nguồn đã nuôi
dưỡng tham nhũng với những món lợi khổng lồ.
Theo chính quyền, 40%
số thực phẩm nhập khẩu theo tỉ giá chính thức được tái xuất khẩu sang những
nước láng giềng trong đó có Colombia. Một ký gạo với giá quy định, sang bên kia
biên giới tăng gấp mười lần. Bọn mafia đầy quyền lực kiểm soát việc buôn lậu
xăng dầu, mặt hàng gần như miễn phí ở Venezuela.
Do không thể nhập khẩu
được những nguyên liệu cần thiết, các doanh nghiệp sản xuất suy sụp. Do không
thể chuyển lợi nhuận về nước, các công ty đa quốc gia ngần ngại không muốn đầu
tư thêm. Tập đoàn cuối cùng còn cho lắp ráp xe hơi tại Venezuela là Toyota vào
cuối tháng Giêng đã thông báo tạm ngưng hoạt động. Tổng cộng, Nhà nước Venezuela
còn nợ các công ty tư nhân 13 tỉ đô la.
Theo báo cáo Doing
Business 2013 của Ngân hàng Thế giới, Venezuela đứng thứ 181/189 về không khí
kinh doanh. Nhà kinh tế Angel Garcia Banchs nhấn mạnh : « Tuy
nhiên thị trường Venezuela sinh lợi cao và đầy hứa hẹn khiến các tập đoàn đa
quốc gia thường làm ngơ ».
Ông Palma thở
dài : « Trừ phi giá dầu lại tăng lên, không gì có thể gây hy
vọng có một sự cải thiện quan trọng tình hình trước mắt ». Theo
các nhà kinh tế đối lập, nạn khan hiếm thực phẩm thiết yếu có thể còn trầm
trọng hơn trong những tháng tới. Và tình hình chính trị đối với ông Maduro sẽ
còn phức tạp hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét