Michael Bohm
Nhất
Phương dịch
Các lãnh đạo Nga
thường nói một giọng điệu – nói cùn – khi họ cố gắng biện minh cho việc lạm
quyền bằng cách nói rằng người Mỹ cũng thế.
Ví dụ, Vladimir Putin
so sánh việc chọn tấn công pháp lý vào tập đoàn Yukos cùng với việc tịch thu
tài sản của Yukos nhập vào tập đoàn quốc doanh Rosneft với phán quyết của Mỹ về
tập đoàn Enron năm 2003.
Mỹ sáp nhập Hawaii và Texas, vậy sao Nga không thể thôn tính
Crimea? Nước Nga đang sống ở thế kỷ 19, theo đuổi định mệnh của chính mình.
Tháng Chín 2012,
Putin, đáp lại những chỉ trích của cộng động quốc tế về cái chết của luật sư
Sergei Magnitsky, nói rằng Hoa Kỳ không có quyền phán xét nước Nga vì Nga chỉ
thi hành án lệnh với tội phạm tại nước mình.
Bộ Ngoại giao thậm chí còn đi xa
hơn trong báo cáo về nhân quyền 2012, nói Mỹ cũng xử những người vị thành niên.
Thực ra đó là dối trá trắng trợn.
Nhà cầm quyền Nga cũng
phản pháo các chỉ trích của Mỹ về thành tích bất hảo của Nga về tự do phát biểu
bằng cách vu cho Mỹ vi phạm nhân quyền đối với Binh nhì Chelsea (Bradley)
Manning, kẻ đã tiết lộ 700.000 tài liệu mật cho WikiLeaks.
Nay, Kremlin lại sử
dụng cách lập luận cũ rích “này, xem ai nói đây” để chống lại các phê phán đối
với việc Nga thôn tính Crimea. Sau đây là sáu điều dối trá nữa mà Nga đang cố
thêu dệt.
1. Mọi cường quốc đều
thôn tính lãnh thổ. Hãy nhìn vào Mỹ, nước đã sáp nhập Texas và Hawaii.
Đúng là Hoa Kỳ thôn
tính Texas năm 1845, một ví dụ sinh động của Thuyết Bành trướng do Định mệnh
[Manifest Destiny], chủ nghĩa đế quốc và sự hám lợi của những kẻ chiếm hữu nô
lệ đầy quyền lực ở miền Nam. Vụ thôn tính Texas mở rộng biên giới đến tận sông
Rio Grande rõ ràng là một hành động khiêu khích chống lại Mexico, nước có quyền
lịch sử với một số vùng của Texas. Sự thôn tính làm bùng nổ cuộc chiến
Mỹ-Mexico 1846-48, mà Mỹ đã thắng cho phép Mỹ sở hữu vùng lãnh thổ phía tây
mênh mông trải dài từ Colorado tới California.
Tương tự, Hawaii bị
thôn tính năm 1898 sau khi Hoa Kỳ phát động lật đổ chế độ quân chủ ở Hawaii năm
1893. Động cơ kinh tế của cuộc lật đổ là để khai thác tài nguyên mía đường nhằm
tăng lợi nhuận năm tập đoàn mía đường lớn nhất nước Mỹ đang hoạt động trên quần
đảo này.
Nhưng Nga thật ngớ
ngẩn viện dẫn cách hành xử đế quốc chủ nghĩa thế kỷ 19 bành trướng lãnh thổ để
biện minh cho việc thôn tính Crimea ở thế kỷ 21. Có phải Nga vẫn đang sống
trong thế kỷ 19 không? Rõ ràng là trật tự thế giới hậu Đệ nhị Thế chiến, dựa
trên hệ thống luật lệ quốc tế của Liên Hiệp Quốc, tôn trọng toàn vẹn lãnh thổ
của các quốc gia, đã bác bỏ hành động cướp đất thô thiển của thế kỷ 19.
2. Các hiệp định trở nên vô hiệu nếu vị
tổng thống ký văn bản đó mềm yếu.
Nga công nhận Crimea
là phần không thể tách rời của Ukraine trong Bị vong lục Budapest đảm bảo an
ninh 1994, do Tổng thống Boris Yeltsin ký.
Những kẻ theo đuôi Putin
nói Yelsin là một tổng thống mềm yếu, không bảo vệ được quyền lợi của Nga và đã
ký một “hiệp ước không công bằng”. Do đó, họ lập luận, hiệp ước Budapest có thể
được hủy bỏ – cách lập luận rất phản cảm đi cùng quyền lực Putin.
Điều khoản quan trọng
trong hiệp ước 1994 yêu cầu Ukraine từ bỏ vũ khí hạt nhân với điều kiện Nga
phải tôn trọng toàn vẹn lãnh thổ – tức là không xâm lược Ukraine. Ukraine đã
loại bỏ vũ khí hạt nhân nhiều năm trước đây và Nga đã xâm lược Ukraine tháng 3
vừa rồi.
Nếu Ukraine vẫn giữ vũ
khí hạt nhân, Nga khó lòng dám đưa quân vào Crimea, dựng lên chính phủ bù nhìn
thân Nga ở Simferopol, đuổi hết lực lượng Ukraine ra khỏi Crimea và thôn tính
bán đảo này.
Có hai điều dạy người
ta: Một, đừng bao giờ giao nộp vũ khí hạt nhân. Hai, nếu bạn là nước nhỏ, không
có vũ khí hạt nhân, hãy bắt đầu chương trình vũ khí hạt nhân như một biện pháp
ngăn ngừa sự thôn tính của một nước lớn. Sự thôn tính Crimea không những sổ
toẹt toàn bộ khung pháp lý hậu Đệ nhị thế chiến. Nó còn phá tan nền móng Hiệp
ước cấm phổ biến vũ khí hạt nhân 1968 yêu cầu các nước phấn đấu để loại bỏ vũ
khí hạt nhân.
3. Crimea không bị “thôn tính”. Nó được
“thống nhất” với Nga, tương tự như thống nhất nước Đức 1990.
Sự thống nhất nước Đức
là sự đồng thuận giữa Đông và Tây Đức cùng với Liên Xô và ba cường quốc chiếm
đóng khác. Hiệp định thống nhất Đức hoàn toàn tuân thủ luật pháp và chuẩn mực
quốc tế. Ngược lại, Ukraine phản đối kịch liệt cái gọi là “Crimea thống nhất
với Nga” và, cũng như các nước khác, coi sự thôn tính đó là bất hợp pháp.
Sự so sánh với cuộc
chiến tranh Falklands 1982 giữa Anh và Achentina cũng không đứng vững được vì
Anh không thôn tính gì cả. Anh đã phản ứng lại bằng quân sự hành động thôn tính
của Achentina đối với quần đáo Falklands, lãnh thổ hải ngoại của Anh lúc đó.
Ngược lại, Crimea đã
được quốc tế công nhận là lãnh thổ của Ukraine kể từ khi Liên Xô sụp đổ, cho
nên sự sáp nhập của Nga có thể được xếp vào hành vi xâm lược, vi phạm chủ quyền
Ukraine.
4. Nga cần bảo vệ lợi
ích của người nói tiếng Nga ở Crimea.
Vấn đề đầu tiên là
không có bằng chứng rằng người Nga ở đây bị đe dọa bởi những kẻ “phát xít” dân
tộc cực đoan Ukraine.
Vấn đề thứ hai và rất
cơ bản là sự viện cớ bảo vệ người nói tiếng Nga ở Crimea đã vô lý ngay từ trong
cốt lõi. Có một nguyên tắc chung được quốc tế công nhận quyền và nghĩa vụ bảo
vệ công dân mình ở nước ngoài.
Nhưng nghĩa vụ này
không thể mở rộng đến những người chỉ đơn thuần nói tiếng mẹ đẻ ở quốc gia
khác. Nếu dựa trên cơ sở này, Pháp sẽ có cơ sở pháp lý để thôn tính Cameroon
hay Senegal nếu người nói tiếng Pháp bị đe dọa? Liệu Hoa Kỳ và Anh có phải gây
chiến để bảo vệ người nói tiếng Anh?
5. Nga tuân thủ nguyên
tắc của Liên Hiệp Quốc quy định rằng sự can thiệp quân sự vào quốc gia khác chỉ
được biện minh khi có sự đồng ý của Hội đồng Bảo an.
Putin và Bộ Ngoại giao
nhai đi nhai lại điều này không biết bao nhiêu lần, và điều đó là nền tảng của
bài phát biểu của Putin tại Munich lên án chính sách đơn phương của Hoa Kỳ. Thế
nhưng, Nga hoàn toàn vứt bỏ nguyên tắc này trong cả hai cuộc chiến năm 2008 với
Gruzia và với Crimea.
Nga quyết định số phận
của bán đảo này không đếm xỉa đến phản đối của Ukraine, chủ thể có quyền đối
với bán đảo. Điều này tương tự như nay Đức đưa quân tấn công Kaliningrad, chiếm
đóng các tòa nhà công quyyền và dựng lên một chính phủ bù nhìn thân Đức và tổ
chức trưng cầu ý dân mà chẳng cần Nga đồng ý. Nga sẽ không bao giờ đồng ý để
Đức “sửa chữa lại những bất công lịch sử mà Konigsberg phải chịu”, ngay cả khi
hầu hết dân cư ở Kaliningrad sẵn sang từ bỏ hộ chiếu Nga để trở thành công dân
Đức.
6. Mỹ không có quyền
dạy đạo đức lên án Nga vi phạm luật quốc tế ở Crimea.
Vấn đề ở đây chẳng
liên quan lắm đến vấn đề quyền đạo đức phê phán Nga, cứ cho rằng nước Mỹ có
tiêu chuẩn kép, vì đây là phản ứng chung của cộng đồng toàn cầu.
Trong trạt tự hậu Đệ
nhị Thế chiến, không có quốc gia nào có “quyền chủ quyền” để thôn tính lãnh thổ
nước khác. Điều này được áp dụng cho mọi quốc gia, kể cả Hoa Kỳ. Cộng đồng quốc
tế, chứ không chỉ một mình Hoa Kỳ, cần phải đoàn kết lên án hành động Nga thôn
tính Crimea. Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc đi bước đi đầu tiên theo hướng này vào
ngày 27/3 bằng Nghị quyết 100-11 lên án Nga thôn tính Crimea.
Có lẽ ví dụ rõ nhất về
cộng đồng quốc tế sát cánh cùng nhau là sau khi Saddam Hussein của Iraq thôn
tính Kuwait 1990. Tương tự như Nga, Saddam Hussein coi Kuwait là phần lãnh thổ
lịch sử của Iraq từ thời Đế chế Ottoman. Và, giống như Putin, Hussein cũng cố
gắng sửa những “bất công lịch sử” thông qua việc thôn tính. Hầu hết thế giới
lên án hành động này của Iraq, và Hội đồng Bảo an, gồm cả Liên Xô đã bỏ phiếu
thông qua Nghị quyết 678, làm nền tảng pháp lý cho cuộc chiến vùng Vịnh 1991
đẩy quân Iraq ra khỏi Kuwait. Trách nhiệm cộng đồng này của loài người lên án
sự xâm lược quân sự cũng phải được áp dụng với Nga.
Nhà thơ Pháp Jean
Cocteau từng nói: “Con người cố trốn tránh chính mình bằng những điều dối trá …
Điều đối trá và không trung thực mang đến cho anh ta sự an tâm chốc lát.” Có
thể như vậy. Nhưng với sự thôn tính Crimea làm thay đổi trật tự thế giới, cộng
đồng quốc tế có nghĩa vụ làm cho Kremlin thấy càng “khó ở” càng tốt nếu thế
giới muốn hi vọng duy trì hòa bình thế giới, ổn định và an toàn.
M. B. The Moscow Times, ngày 10-4-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét