tag:blogger.com,1999:blog-49753252258127422112024-03-13T07:55:34.672+07:00CHÉP SỬAnonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.comBlogger106125tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-12252192824092473752014-09-13T13:10:00.003+07:002014-09-13T13:10:41.010+07:00Phương Tây đã gây ra cuộc khủng hoảng Ukraina như thế nào?<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<h1 align="right" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">John</span><strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> J.
Mearsheimer,</span></strong><span class="apple-converted-space"><span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: windowtext; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Foreign
Affairs</span><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: windowtext; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm; text-decoration: none; text-underline: none;"><br />
</span></i></span><strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Dịch bởi Nguyễn Hoàng Nam</span></strong><em><span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">,</span></em><span class="apple-converted-space"><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> </span></i></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: windowtext; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">CTV
Phía Trước</span><o:p></o:p></span></h1>
<div class="article-field-authors" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Theo quan điểm hiện hành của
phương Tây, cuộc khủng hoảng tại Ukraine xuất phát hầu như chính là từ những
hành vi kích động từ nước Nga. Thủ tướng Nga Vladimir Putin, theo quan điểm
này, được cho rằng đã kích động Crimea li khai, trong một tham vọng lâu dài
nhằm khôi phục lại đế chế Xô Viết, và thậm chí có thể ông còn đang nhắm đến
phần còn lại của Ukraine, cũng như các quốc gia Đông Âu khác. Theo quan điểm
này, việc lật đổ tổng thống Ukraine Viktor Yanukovych vào tháng 2 năm 2014 đơn
thuần chỉ là việc đưa ra một cái cớ cho ông Putin đưa ra quyết định cho phép
quân đội Nga vào kiểm soát Ukraine.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tuy nhiên, quan điểm này là sai lầm. Bản thân Mỹ và các nước
đồng minh châu Âu mới là người thực sự chịu trách nhiệm nhiều nhất cho cuộc
khủng hoảng này. Nguyên nhân chính của vấn đề, là sự mở rộng của khối NATO, là
yếu tố trọng tâm của một chiến lược còn lâu dài hơn thế nhằm lôi kéo Ukraine
tách khỏi tầm ảnh hưởng của Nga, và sáp nhập nước này vào phương Tây. Cùng thời
điểm đó, sự mở rộng về phía Đông của các nước EU, cùng với sự hậu thuẫn của các
nước phương Tây với những hoạt động đòi quyền dân chủ ở Ukraine – bắt đầu bằng
cuộc Cách mạng Cam vào năm 2004 – là một điểm nhấn quan trọng. Từ giữa những
thập niên 90. những nhà lãnh đạo Nga đã quyết liệt phản đối sự mở rộng của khối
NATO, và trong những năm gần đây, họ đã làm rõ quan điểm của mình rằng sẽ không
thể ngồi yên khi quốc gia láng giềng chiến lược của mình trở thành một điểm tập
kết của quân đội các nước phương Tây. Đối với Putin, việc lật đổ xảy ra với vị
tổng thống thân Nga đã được dân cử này – ông thẳng thắn đề cập về nó là một
“cuộc đảo chính”, một giọt nước tràn ly. Ông ta đã phản hồi lại bằng cách nắm
lấy Crimea, một bán đảo mà ông e ngại rằng NATO có thể đặt một cứ điểm hải quân
ở đó, và ông cũng sẽ tiếp tục làm lung lay tình hình chính trị tại Ukraine cho
đến khi nước này từ bỏ nỗ lực gia nhập về phía các nước phương Tây.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những phản đối của Putin không thực sự gây bất ngờ. Sau tất cả
thì phương Tây đã đứng ngay ở sân nhà của nước Nga và trực tiếp đe dọa đến lợi
ích chiến lược của nước này, điều mà ông Putin đã nhấn mạnh và liên tục nhắc
lại. Các sự kiện này đã gây bất mãn cho giới nguyên thủ ở Mỹ và các nước châu
Âu, có lẽ bởi vì họ đã tin tưởng và đồng tình với một cái nhìn về chính trị
quốc tế có chút lệch lạc. Họ cho rằng học thuyết của chủ nghĩa hiện thực hiện
đã không còn liên quan đến thế kỷ hai mốt nữa, và châu Âu có thể tiếp tục duy
trì hòa bình và tự do trên cơ sở tôn trọng những nguyên tắc về luật pháp, tự
chủ kinh tế, và tinh thần dân chủ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tuy nhiên, dự định to lớn này hẳn là đã lệch hướng khi bước chân
đến Ukraine. Những cuộc khủng hoảng diễn ra ở nước này đã cho thấy hệ thống
những chính sách thực dụng vẫn còn giữ vai trò nhất định của nó trong thời điểm
này – vai trò mà trong thời kỳ khủng hoảng này của các quốc gia, thì chính họ
lại lờ nó đi. Những nhà lãnh đạo ở Mỹ và châu Âu vẫn tiếp tục phạm những sai
lầm nghiêm trọng khi cố gắng lôi kéo Ukraine trở thành một điểm tựa chiến lược
cho phương Tây, nằm ngay trên biên giới nước Nga. Bây giờ thì khi kết quả đã lộ
rõ ngay trước mắt, đây có thể sẽ còn là một sai lầm còn to lớn hơn nếu tiếp tục
chính sách ngớ ngẩn này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Lời khiêu khích từ châu Âu </span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi Chiến tranh lạnh đang đến hồi kết thúc, những nhà lãnh đạo
Xô Viết đã mong muốn rằng quân đội Mỹ sẽ duy trì ở châu Âu, và NATO vẫn sẽ tồn
tại ổn định, một thỏa ước mà họ cho rằng sẽ giúp duy trì một nước Đức thống
nhất và ổn định. Thế nhưng họ, và những người kế tục của nước Nga cũng không
muốn một NATO phát triển lớn rộng hơn, và cho rằng những nhà ngoại giao phương
Tây cũng sẽ quan tâm đến vấn đề của họ. Còn chính quyền Clinton thì lại nghĩ
khác, trong những năm giữa thập niên 90, họ bắt đầu xúc tiến mở rộng NATO.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chặng đầu tiên của cuộc mở rộng này bắt đầu vào năm 1999, và mở
rộng đến Cộng hòa Séc, Hungary và Phần Lan. Chặng thứ hai là vào năm 2004; bao
gồm Bulgaria, Estonia, Latvia, Lithuania, Romania, Slovakia và Slovenia. Moscow
ngay từ đầu đã có những lời chỉ trích khá bất mãn. Chẳng hạn như trong chiến
dịch ném bom tấn công những người Serbia ở Bosnia của quân NATO vào năm 1995,
tổng thống Nga Boris Yeltsin đã nói, “Đây là dấu hiệu đầu tiên cho thấy điều gì
có thể xảy đến, nếu để cho quân NATO tiến đến sát biên giới của Liên Bang Nga.
… Ngọn lửa chiến tranh có thể sẽ lan rộng ra khắp lãnh thổ châu Âu.” Tuy nhiên,
nước Nga khi đó quá yếu để có thể làm chệch hướng mở rộng của NATO khỏi hướng
Đông tiến – điều mà, dù thế nào chăng nữa, khi đó có vẻ không nguy hiểm lắm,
khi mà đương thời không có một quốc gia thành viên mới nào của khối này đang
chia sẻ biên giới với Nga, ngoại trừ các nước vùng Baltic bé nhỏ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau đó, NATO bắt đầu nhìn xa hơn về phía Đông. Trong hội nghị
các nước thuộc NATO vào tháng 4 năm 2008 tại Bucharest, các đồng minh đã thừa
nhận Georgia và Ukraine. Chính quyền tổng thống Mỹ George W.Bush đã thông báo
rõ vậy, nhưng, Pháp và Đức đã phản đối lại động thái này, lo ngại đây có thể là
một hành động chống lại Nga trắng trợn. Tại thời điểm cuối, các thành viên NATO
đi đến một hiệp định: các nước đồng minh đã không bắt đầu quá trình gia nhập
chính thức cho thành viên mới, tuy nhiên, họ đã công khai ủng hộ cho Georgia và
Ukraine, với tuyên bố mạnh dạn, “Các nước này sẽ trở thành thành viên của
NATO.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Moscow, tuy nhiên, lại không có cùng cái nhìn về những hậu quả
mà hiệp định này sẽ mang đến. Alexdaner Grushko, sau là thứ trưởng Bộ ngoại
giao, đã nói, “Sự gia nhập thành viên của Georgia và Ukraine về phe các nước
đồng minh sẽ là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, sẽ gây ra hậu quả nghiêm
trọng nhất cho toàn bộ an ninh của châu Âu.” Putin tiếp tục xác nhận hai quốc
gia này, nếu có ý định gia nhập NATO, sẽ là mối đe dọa trực tiếp đến nước Nga.
Một tờ báo Nga đã công bố rằng, Putin, trong cuộc hội đàm với ông Bush, đã
“tiết lộ rất ẩn ý rằng nếu Ukraine được phép gia nhập vào NATO, sẽ không cần
phải nhắc đến sự tồn tại của họ nữa.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuộc đổ bộ của Nga vào Georgia vào tháng 8 năm 2008 đã xua tan
mọi nghi ngờ còn đọng lại về quyết tâm của Putin nhằm ngăn chặn Georgia và
Ukraine gia nhập NATO. Tổng thống Georgia Mikheil Saakashvili, người đã cương
quyết đưa nước này gia nhập NATO, vào mùa hè năm 2008 đã quyết định sẽ tái sáp
nhập hai vùng li khai là Abkhazia và Nam Ossetia. Tuy nhiên, Putin đã cố gắng
làm suy yếu Georgia và chia tách họ khỏi NATO. Sau khi chiến tranh nổ ra giữa
chính phủ Georgia và vùng li khai Nam Ossetia, quân đội Nga đã chiếm quyền kiểm
soát Abkhazia và Nam Ossetia. Moscow đã phải rất quyết đoán. Thế nhưng, bất
chấp những cảnh cáo rõ ràng này, NATO vẫn không chịu chính thức từ bỏ việc mục
tiêu của họ, mang Georgia và Ukraine quay lại gia nhập với các nước đồng minh.
Và NATO tiếp tục mở rộng, bằng việc đưa Albania và Croatia trở thành thành viên
của khối này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">EU cũng tiến hành việc mở rộng về phía Đông. Tháng 5 năm 2008,
EU cho ra mắt sáng kiến về Đối tác chiến lược phía Đông của họ, một chương
trình nhằm thúc đẩy sự thịnh vượng ở một số quốc gia như Ukraine và mong muốn
sáp nhập họ vào chung nền kinh tế EU. Không ngạc nhiên khi các lãnh đạo Nga coi
kế hoạch này như một sự khiêu khích, tổn hại đến các lợi ích của họ. Tháng 2
đó, trước khi Yanukovych bị buộc phải từ chức, Ngoại trưởng Nga Sergey Lavrov
đã buộc tội EU đã cố gắng tạo ra một “khối ảnh hưởng” trên vùng Đông Âu. Trong
mắt của những lãnh đạo người Nga, sự mở rộng của EU chính là một con ngựa dò
đường cho sự mở rộng của NATO.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Công cụ cuối cùng của phương Tây nhằm lôi kéo Kiev khỏi Moscow
chính là các nỗ lực làm gia tăng giá trị phương Tây, và đẩy mạnh dân chủ ở
Ukraine và các nước hậu Xô Viết khác, một kế hoạch thường đi liền đến việc đầu
tư cho các cá nhân và tổ chức thân phương Tây. Victoria Nuland, trợ lý thư ký
Ngoại trưởng Mỹ đặc trách châu Âu và khu vực Âu – Á, ước tính, trong tháng 12
năm 2013, nước Mỹ đã đầu tư hơn 5 tỉ đô la, từ năm 1991 vào việc hỗ trợ Ukraine
đạt được “tương lai họ xứng đáng được hưởng.” Như một phần của nỗ lực này, chính
phủ Mỹ đã hỗ trợ tài chính cho Quỹ Quốc gia vì Dân chủ. Quỹ không lợi nhuận này
đã tài trợ cho hơn 60 dự án nhằm mục tiêu thúc đẩy xã hội dân sự ở Ukraine, và
chủ tịch của NED, ông Carl Gershman, đã gọi nước này là “một niềm hi vọng to
lớn nhất.” Sau khi Yanukovych thắng cử tổng thống Ukraine năm 2010, NED khẳng
định mình vẫn chưa đạt được kết quả đáng mong đợi, vì thế, họ tiếp tục những nỗ
lực hỗ trợ các phe đối lập và đẩy mạnh hoạt động của những tổ chức vì dân chủ ở
nước này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi các nhà lãnh đạo Nga nhìn vào bộ máy xã hội phương Tây đang
phát triển ở Ukraine, họ lo lắng rằng có thể nước Nga rồi đây cũng sẽ như thế.
Và những nỗi sợ đó hoàn toàn không phải là không có cơ sở. Tháng 9 năm 2013,
Gershman đã viết trên tờ<span class="apple-converted-space"> </span><em><span style="border: 1pt none windowtext; padding: 0cm;">Bưu điện Washington</span></em>,
“Lựa chọn gia nhập EU của Ukraine sẽ đẩy nhanh sự sụp đổ của chủ nghĩa đế quốc
Nga mà đại diện là ông Putin.” Ông còn nói thêm :”Người Nga cũng vậy, họ phải
lựa chọn, và Putin có thể nhìn thấy chính mình trong một kết cục đánh mất không
chỉ là những vùng lân cận của nước Nga, mà còn cả chính bản thân nước Nga nữa.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Kích động khủng hoảng</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hãy thử tưởng tượng xem, cơn giận dữ của Mỹ sẽ lớn thế nào nếu
Trung Quốc xây dựng một liên minh quân sự hùng hậu, trong đó có cả Canada và
Mexico.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Gói bộ ba chính sách của phương Tây – sự mở rộng của NATO, sự mở
rộng của EU, và đẩy mạnh dân chủ – đã thêm dầu vào ngọn lửa chực chờ nổ ra.
Điểm nhấn là vào tháng 11 năm 2013, khi Yanukovych từ bỏ hiệp ước kinh tế chiến
lược ông đã ký kết với EU để chấp nhận 15 tỉ đô la mua nợ của Nga. Quyết định
này đã làm dấy lên làn sóng biểu tình chống chính phủ lan rộng và kéo dài trong
suốt 3 tháng sau đó, mà vào trung tầm tháng 2, đã dẫn đến cái chết của vài trăm
người biểu tình. Các nhà ngoại giao phương Tây đã phải nhanh chóng bay đến Kiev
để giải quyết cuộc khủng hoảng. Vào ngày 21 tháng 2, chính phủ và phe đối lập
đã thỏa ước sẽ để cho Yanukovych nắm giữ quyền lực cho đến khi cuộc bầu cử mới
được tổ chức. Nhưng thỏa ước đó đã bị thất bại ngay lập tức, và Yanukovych phải
chạy trốn sang Nga ngay ngày hôm sau. Chính phủ mới ở Kiev là một chính phủ
thân phương Tây và chống lại Nga thuần túy, và hàm chứa trong đó bốn thành viên
cấp cao đều là những thành viên được gán cho tư tưởng phát xít mới.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bất kể sự rằng sự góp mặt của Mỹ có thể vẫn chưa rõ ràng, những
rõ ràng là Washington đã đứng sau cuộc đảo chính này. Nuland và thượng nghị sĩ
John McCain đã tham gia vào cuộc biểu tình chống chính phủ, và Geoffrey Pyatt,
đại sứ quán Mỹ ở Ukraine, đã tuyên bố sau cuộc lật đổ Yanukovych rằng đó là
“một ngày đáng nhớ trong lịch sử.” Như trong một đoạn ghi âm điện thoại bị rò
rỉ được phát hiện, Nuland đã ủng hộ việc thay đổi chế đố và mong muốn chính trị
gia người Ukraine Arseniy Tatsenyuk trở thành thủ tướng của chính phủ mới, và
ông đã làm vậy. Không khó hiểu rằng người Nga lại nghĩ rằng phương Tây thực sự
một phần đứng sau cuộc lật đổ ông Yanukovych.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Với Putin, thời điểm để chống lại Ukraine và phương Tây đã đến.
Không lâu sau ngày 22 tháng 2, ông ra lệnh cho quân đội Nga chiếm Crimea khỏi
Ukraine, và rất sớm sau đó, ông sáp nhập nó vào lãnh thổ Nga. Nhiệm vụ này trở
nên tương đối dễ dàng, khi mà hàng nghìn trại lính của quân đội Nga đã đóng sẵn
ở căn cứ hải quân của Crimea, cảng Sevastopol. Crimea, một phần cũng là một mục
tiêu đơn giản, khi có đến 60% dân số ở đây là gốc Nga. Hầu hết họ đều đã muốn
thoát ly khỏi Ukraine.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tiếp theo đó, Putin tiếp tục gây áp lực lên chính phủ mới ở
Kiev, và ngăn họ đứng về phe phương Tây và chống lại Moscow, và nhấn mạnh rõ
ràng rằng ông sẽ tìm mọi cách phá hỏng chính phủ đương thời ở Ukraine, trước
khi họ trở thành một chỗ chỗ dựa cho phương Tây ngay trước cửa nhà của nước
Nga. Để hướng tới mục tiêu đó, ông đã cung cấp các chuyên gia, trang bị vũ khí,
và những hỗ trợ về mặt ngoại gia cho quân đội li khai ở phía đông Ukraine,
những người đang đẩy đất nước vào cuộc nội chiến. Ông tập trung một số lượng
lớn quân đội vũ trang gần biên giới với Ukraine, và hăm dọa sẽ cho tiến quân
vào nếu chính phủnước này còn cố tiếp tục đàn áp quân nổi dậy. Và ông cũng đẩy
giá khí đốt của Nga bán cho Ukraine lên rất cao, đồng thời đòi thanh toán cho
những khoản xuất khẩu trước đó. Putin đang chơi cứng rắn.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Phỏng đoán</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hành động của Putin quả thực dễ hiểu. Một vùng đất rộng lớn bằng
phẳng mà từ Napoleon của Pháp, cho đến đế chế Đức và Đức Quốc xã đã phải vượt
qua để tấn công vào nước Nga, thì vai trò của Ukraine quả thực là một khu vực
trung gian mang ý nghĩa chiến lược sống còn đối với nước Nga. Không một nhà
lãnh đạo Nga nào lại chấp nhận một liên minh quân sự đã từng là phe cực đối
địch của mình lại tìm cách thâu tóm Ukraine. Và cũng không lãnh đạo người Nga
nào có thể đứng yên nhìn trong khi các nước phương Tây đang hỗ trợ cho chính
phủ ở đó tiến hành việc sáp nhập Ukraine về phía phương Tây.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Washington, có thể không thích cách làm của Moscow, nhưng họ
phải hiểu được cái lý lẽ nằm sau nó. Địa chính trị 101: Sức mạnh to lớn thì
luôn đi kèm với sự nhạy cảm về những mối đe dọa tiềm ẩn ở gần lãnh thổ của
mình. Trên tất cả, thì Mỹ đã không chấp nhận được việc một cường quốc nào từ xa
thực hiện việc tập kết quân đội ở bất cứ đâu trên khu vực Tây bán cầu, và nhất
là trên biên giới của họ. Cứ thử tưởng tượng, Washington có thể nổi giận thế
nào nếu Trung Quốc xây dựng được một liên minh quân sự đáng gờm bao gồm cả
Canada và Mexico. Và về mặt lý thuyết mà nói, những nhà lãnh đạo người Nga đã
nhiều lần nhắc nhở các đối tác phương Tây rằng họ đánh giá việc mở rộng của
NATO vào tới Georgia và Ukraine là không thể chấp nhận được, đi cùng với bất kỳ
nỗ lực nào cố gắng lôi kéo các nước này chống lại Nga – trong một lời nhắn gửi
mà chiến tranh Nga – Georgia năm 2008 đã nhấn mạnh rõ ràng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các quan chức cấp cao của Mỹ và các đồng minh châu Âu đã thừa
nhận rằng họ sẽ tiếp tục cố gắng làm suy giảm bớt độ nghiêm trọng của nỗi sợ
Nga và rằng Moscow nên hiểu rằng NATO không có kế hoạch nào đối với Nga cả.
Tiếp tục hơn nữa, để phủ nhận sự mở rộng của mình không ngắm tới Nga, các nước
đồng minh sẽ không thực hiện tập kết quân sự trong một thời gian dài trước mắt
tại các nước thành viên mới của họ. Năm 2002, họ thậm chí còn thành lập một bộ
gọi là Ủy ban NATO – Nga với một nỗ lực đẩy mạnh sự hợp tác. Để tiếp tục xoa
dịu Nga, Mỹ, vào năm 2009 đã lên tiếng thông báo rằng họ sẽ tập kết hệ thống
phòng thủ tên lửa trên biển mới nhất tại vùng biển châu Âu, và khởi đầu, ít
nhất, là trên lãnh thổ Czech và Phần Lan. Nhưng dường như không một phương pháp
nào ở trên có vẻ hiệu quả cả, người Nga vẫn giữ trong lòng một sự cương quyết
nhất định trong việc ứng phó với sự mở rộng của NATO, kẻ mà cuối cùng, đã được
cho là sẽ thành mối họa cho họ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Để hiểu rằng tại sao phương Tây, đặc biệt là Mỹ, lại thất bại
trong nỗ lực phỏng đoán hệ lụy từ các chính sách mà họ áp dụng với Ukraine,
chúng ta phải nhìn lại về giữa những năm 1990, khi mà chính phủ Clinton bắt đầu
ủng hộ sự mở rộng của NATO.Các chuyên gia cấp cao đã tiến hành rất nhiều những
thảo luận về việc nên ủng hộ hay ngăn cản sự mở rộng, nhưng vẫn chưa đưa ra
được một sự đồng thuận nào cả. Hầu hết cư dân tị nạn từ các nước Đông Âu ở Mỹ
và các nước lân cận, chẳng hạn, rất ủng hộ sự mở rộng này, bởi vì họ muốn NATO
sẽ bảo vệ các quốc gia như Hungary hay Phần Lan. Một số người theo tư tưởng
thực tế thì cũng ủng hộ chính sách này. Họ cho rằng hiện tại, nước Nga vẫn cần
được kiểm soát.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tuy nhiên, đa số những người thực tế thì vẫn phản đối sự mở
rộng, vì họ tin rằng một cường quốc đang bị hạn chế bởi dân số đang già hóa,
cùng với nền kinh tế một chiều thì thực sự không cần thiết phải kiểm soát chặt.
Và họ e ngại rằng sự mở rộng này sẽ chỉ khiến cho Moscow có một động lực để gây
hấn trên khu vực Đông Âu. Nhà ngoại giao Mỹ George Kennan đã nêu rõ quan điểm
này trong một bài phỏng vấn năm 1998, chỉ ngay sau khi Thượng viện Mỹ thông qua
chặng đầu tiên trong chương trình mở rộng NATO. “Tôi nghĩ rằng nước Nga sẽ dần
dà phát sinh các phản ứng tiêu cực, và điều này sẽ ảnh hưởng đến các chính sách
của họ nữa,” ông nói. “Tôi cho rằng đây sẽ là một sai lầm chiến lược. Chẳng có
lý do nào cho việc này cả. Sẽ chẳng có việc ai hăm dọa ai cả.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong khi đó, hầu hết những người theo quan điểm tự do thì lại
ủng hộ sự mở rộng này, và bao gồm cả những thành viên chủ chốt của chính phủ
Clinton. Họ tin tưởng rằng kết thúc của Chiến tranh lạnh đã chuyển biến hoàn
toàn cục diện chính trị quốc tế sang một trạng thái mới, và trật tự thế giới
mới đã thay đổi hoàn toàn, thay thế những lý thuyết thực dụng đã từng được áp
dụng lên các chính phủ châu Âu. Nước Mỹ không phải quốc gia “không thể thiếu,”
như Ngoại trưởng Madeleine Albright đã đề cập, Mỹ cũng là một quốc gia có vai
trò dẫn dắt một cách trung hòa, và do đó, gần như không được đánh giá như một
mối đe dọa với Moscow. Mục tiêu là, quan trọng hơn cả, là làm sao biến phần còn
lại của châu Âu trở thành các quốc gia giống như Đông Âu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vì thế, nước Mỹ và các đồng minh của họ đã tìm cách đẩy mạnh
phong trào dân chủ ở các quốc gia Đông Âu, cùng với việc đẩy mạnh sự tự chủ
kinh tế của họ, và đưa họ vào các tổ chức quốc tế. Chiến thắng trong cuộc luận
bàn tại Mỹ, những người mang tư tưởng tự do lại vấp phải những khó khăn trong
việc tìm cách thuyết phục những đồng minh châu Âu hỗ trợ sự mở rộng của NATO.
Sau tất cả, với những thành tựu đã đạt được trong quá khứ, châu Âu còn thấy
hứng thú hơn cả Mỹ, với quan điểm cho rằng địa chính trị giờ đây không còn là
một vấn đề đặc biệt quan trọng, và rằng một nền trật tự tự do đầy đủ có thể duy
trì được hòa bình ở châu Âu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vậy là cho đến nay, những tư tưởng tự do đã hoàn toàn khống chế
các lý luận về vấn đề an ninh châu Âu trong nửa đầu thế kỷ này, thậm chí ngay
cả các nước đồng minh cũng đã thông qua những chính sách phát triển theo hướng
mở cửa thì sự mở rộng của NATO giờ chỉ vấp phải rất ít những ý kiến trái chiều
theo tư tưởng thực tế. Thế giới quan theo tư tưởng tự do giờ đã được chấp nhận
một cách rất giáo điều trong giới chính trị Mỹ. Chẳng hạn như vào tháng 3, tổng
thống Barack Obama đã gửi một bài phát biểu đến Ukraine, mà trong đó ông đã
liên tục nhấn manh “lý tưởng” đã thúc đẩy các chính sách của giới phương Tây và
cách mà những lý tưởng này “đang bị đe dọa bởi những cái nhìn xưa cũ và lạc hậu
về quyền lực.” Hồi đáp của ngoại trưởng Mỹ John Kerry về cuộc khủng hoảng ở
Crimea cũng đã phản ánh lại quan điểm này: “Bạn không thể đứng trong thế kỷ hai
mốt mà ứng xử theo cách của những thế kỷ mười chín, tấn công một đất nước khác
với những lý do vu khống được.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Quan trọng hơn cả, hai bên đang chơi với hai luật chơi khác
nhau: Putin và những đồng bào của mình thì đang suy nghĩ và hành động theo
những quan điểm thực tế, trong khi những đối tác phương Tây của họ thì lại cứ
bám vào những ý tưởng về tự do chính trị quốc tế. Kết quả là Mỹ và các đồng
minh của họ cũng không nhận ra họ đang là nguyên nhân chính cho cuộc khủng
hoảng ở Ukraine.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Trò đổ lỗi</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong cùng cuộc phỏng vấn vào năm 1998, Kennan đã tiên đoán rằng
sự mở rộng của NATO sẽ gây ra khủng hoảng, và ngay sau đó, những người ủng hộ
cho sự mở rộng đã “nói rằng, chúng tôi đã nói với ông rằng vì họ là người Nga
mà.” Và ngay lập tức, hầu hết những nhà ngoại giao phương Tây đã mô tả về ông
Putin như một thủ phạm thực sự cho tình trạng bất ổn ở Ukraine. Vào tháng 3,
theo tờ<span class="apple-converted-space"> </span><em><span style="border: 1pt none windowtext; padding: 0cm;">Thời báo New York</span></em>,
thủ tướng Đức Angela Merkel đã gián tiếp đề cập rằng ông Putin đã ứng xử không
hợp lý, và cũng bảo với ông Obama rằng, ông ta “đang đứng trong một thế giới
khác.” Mặc dù không nghi ngờ gì rằng, Putin là một người có khuynh hướng xử sự
độc đoán, nhưng cũng chẳng có một bằng chứng nào có thể chứng minh cho cáo buộc
rằng ông mang tinh thần không ổn định. Trái lại, ông là một nhà chiến lược hàng
đầu, mà ắt hẳn bất cứ ai muốn trở thành đối thủ của ông trên trường chính trị
quốc tế đều phải dè chừng và kính trọng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các nhà phân tích còn đưa ra các cáo buộc hợp lý lẽ hơn, rằng
Putin đang hối tiếc vì sự sụp đổ của nhà nước Liên minh Xô viết, và ông sẽ
quyết tâm vực dậy nó, bằng việc mở rộng đường biên giới của nước Nga. Dựa trên
lý do này, Putin đã tiếp quản Crimea, và bây giờ đang dò xét xem bao giờ sẽ là
thời điểm thích hợp để tiến tới tiếp quản Ukraine, hoặc ít nhất sẽ là phần miền
Đông nước này, và thực sự là ông đã thực hiện ứng xử khá là thô bạo với một vài
quốc gia láng giềng khác với Nga. Và Putin, có vẻ như là một đại diện cho tinh thần
Adolf Hitler kiểu mới, và việc tiến tới ký kết bất kỳ một thỏa hiệp nào với ông
ấy đều có thể lặp lại sai lầm xảy ra ở Munich. Do đó, NATO phải chấp nhận
Georgia và Ukraine, để có thể kiểm soát Nga trước khi họ gây dựng tầm ảnh hưởng
lên trển các nước láng giềng của mình và đe dọa đến cả các nước Tây Âu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tuy nhiên, lập luận này nhanh chóng sụp đổ khi suy xét một cách
cẩn thận. Nếu Putin có quyết tâm xây dựng một nước Nga rộng lớn hơn, ắt hẳn ý
định của ông ta đã phải được thực hiện trước ngày 22 tháng 2. Thế nhưng, gần
như chẳng có bằng chứng nào cho thấy ông đã quyết tâm đoạt quyền kiểm soát
Crimea, cũng như là các vùng lãnh thổ khác ở Ukraine trước đó. Thậm chí ngay cả
những nhà lãnh đạo phương Tây mang tinh thần ủng hộ sự mở rộng của NATO cũng đã
không đứng ngoài nỗi lo rằng nước Nga sẽ sử dụng đến các biện pháp quân sự.
Động thái của Putin ở Crimea làm họ hết sức ngạc nhiên và dường như, đó đã là
một phản ứng tự nhiên với vụ lật đổ ông Yanukovych. Ngay sau đó, Putin đã tuyên
bố không ủng hộ sự li khai của nhân dân Crimea, trước khi rất nhanh chóng thay
đổi quyết định của mình.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bên cạnh đó, ngay cả khi nước Nga muốn mở rộng, họ vẫn thiếu khả
năng để có thể dễ dàng tiếp quản và chiếm lấy miền Đông Ukraine, chưa nói đến
là toàn bộ đất nước này. Hơn 15 triệu dân – chiếm đến một phần ba dân số của
Ukraine – nằm giữa sông Dniepper, con sông chia đôi đất nước, và biên giới với
Nga. Tuyệt đại đa số những người có mong muốn giữ nguyên phần còn lại của lãnh
thổ Ukraine sẽ không chịu khuất phục sự chiếm đóng của quân đội Nga. Hơn thế
nữa, quân đội Nga chỉ thuộc về mức trung tầm, vốn chẳng thể hiện được rằng mình
sẽ có thể trở nên mạnh hơn như một đội quân Wehrmacht hiện đại, và cũng có rất
ít khả năng có thể ổn định được toàn bộ đất nước Ukraine. Moscow dường như cũng
không thể chắc chắn được rằng mình có đủ khả năng để chi trả các chi phí cho
cuộc bình ổn này không, nền kinh tế yếu kém của họ có thể sẽ còn phải chịu
những tổn hại nặng nề hơn trước tác động của những lệnh trừng phạt kinh tế.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng ngay cả khi nước Nga có khoa trương về những máy móc quân
đội hùng hậu, và nền kinh tế ấn tượng của mình, thì ít nhất họ vẫn không thể
chứng tỏ được khả năng tiếp quản Ukraine. Chúng ta chỉ cần nhìn vào những kinh
nghiệm của Xô Viết và Mỹ ở Afghanistan, những kinh nghiệm của Mỹ tại Việt Nam
và Iraq, và những kinh nghiệm của Nga ở Chechnya để có thể nhận thấy sự tiếp
quản một đất nước bằng quân đội thường sẽ dẫn đến những hậu quả tồi tệ. Putin
chắc hẳn phải hiểu rằng việc cố gắng chiếm quyền kiểm soát Ukraine sẽ rất khó
khăn, tựa như nuốt một con nhím vậy. Các hồi đáp trước những sự kiện này của
ông sẽ chỉ mang tính dè chừng, chứ không thiên về phản kháng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Một lối thoát</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hầu hết những nhà ngoại giao phương Tây đang tiếp tục phủ nhận
một sự thực rằng các ứng xử của Putin có thể xuất phát từ một mối lo ngại an
ninh đúng nghĩa. Cũng không đáng ngạc nhiên khi họ đã cố gắng để điều chỉnh
chúng và gia tăng các chính sách hiện thời của họ, và ra các chính sách trừng
phạt Nga để ngăn chặn những hành động xâm phạm của Nga. Mặc dù Kerry đã duy trì
quan điểm rằng “tất cả các phương án đã được đem ra thảo luận”, thì cả Mỹ và
các đồng minh NATO đều không có sự chuẩn bị gì cho phương án sử dụng quân sự để
bảo vệ Ukraine. Phương Tây đang dựa dẫm vào những chính sách trừng phạt kinh tế
của mình để ngăn chặn việc nước Nga tiếp tục hỗ trợ quân nổi dậy ở phía Đông
Ukraine. Vào tháng 7, Mỹ và các nước EU đã áp đặt thêm các lệnh trừng phạt cấm
vận kinh tế đợt ba cho nước Nga, và nhắm tới chủ yếu các cá nhân cấp cao có
quan hệ chặt chẽ với chính phủ Nga, cùng một số ngân hàng tên tuổi, các công ty
năng lượng, và các doanh nghiệp quốc phòng. Họ cũng đưa ra lời đe dọa sẽ triển
khai thêm những đợt trừng phạt khác, mạnh tay hơn đợt này, và sẽ nhắm đến tất
cả các thành phần của nền kinh tế Nga.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những biện pháp này hiệu quả có vẻ không cao. Những biện pháp
trừng phạt mạnh tay giờ đây dường như đã không còn hiệu quả chung nữa, và các
nước Tây Âu, đặc biệt là Đức, sẽ không đưa ra một luật trừng phạt mới với nỗi
lo bị nước Nga trả thù, và giáng những đòn nặng nề lên nền kinh tế EU. Nhưng
thậm chí nếu Mỹ có thể thuyết phục các đồng minh của mình ban hành các phương
pháp trừng phạt khắc nghiệt này, Putin vẫn sẽ không sẽ không thay đổi việc ra
quyết định của mình. Lịch sử đã cho thấy đất nước này sẽ sẵn sàng hứng chịu tất
cả các lệnh trừng phạt để bảo vệ những lợi ích chiến lược của mình. Và chẳng có
lý do nào để Nga đưa ra một ngoại lệ cho trường hợp này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các nhà lãnh đạo phương Tây cũng đã bám dựa vào các chính sách
khiêu khích đã gây ra cuộc khủng hoảng ngay từ đầu. Vào tháng 4, phó tổng thống
Mỹ Joseph Biden đã có cuộc gặp với cơ quan lập pháp của Ukraine và bảo họ rằng,
“Đây là cơ hội thứ hai để thực hiện lời hứa đã được đưa ra trong cuộc Cách mạng
Cam.” John Brennan, giám đốc CIA, đã không hỗ trợ được gì khi đó, cùng tháng,
ông đã đến thăm Kiev trong một chuyến đi mà được Nhà Trắng cho biết là nhằm mục
tiêu cải thiện hợp tác an ninh khu vực với chính phủ Ukraine.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong khi đó, EU lại tiếp tục đẩy nhanh chương trình Đối tác
phương Đông của họ. Vào tháng 3, José Manuel Barroso, chủ tịch Ủy ban châu Âu,
đã đưa ra suy nghĩ của EU về Ukraine, đã nói rằng, “Chúng ta có một khoản nợ,
một nghĩa vụ phải hỗ trợ quốc gia này, và chúng ta sẽ làm việc, để tiến đến với
họ càng gần, càng tốt.” Và chắc chắn hơn nữa, ngày 27 tháng 6, EU và Ukraine đã
ký một thỏa thuận kinh tế mà Yanukovych đáng tiếc đã từ bỏ nó bảy tháng về
trước. Cũng vào tháng 6 đó, tại cuộc họp của bộ trưởng ngoại giao các nước
thành viên NATO đã thống nhất rằng quân đồng minh sẽ để ngỏ cho các thành viên
mới, mặc dù các bộ trưởng ngoại giao đã không thẳng thắn đề cập đến Ukraine.
“Không một quốc gia thứ ba nào có quyền ngăn chặn việc mở rộng của NATO,” tổng
thư ký NATO Anders Fogh Rasmussen thông báo. Các bộ trưởng ngoại giao cũng nhất
trí đồng thuận về việc hỗ trợ theo nhiều cách khác nhau cho việc cải thiện năng
lực quân sự của Ukraine trong các lĩnh vực chung như chỉ huy và điều hành, công
tác hậu cần và an ninh điện tử. Các lãnh đạo người Nga, lẽ tự nhiên sẽ phản bác
những hành động này; những phản ứng của phương Tây với cuộc khủng hoảng sẽ chỉ
làm tình hình thêm tồi tệ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có một giải pháp cho cuộc khủng hoảng tại Ukraine, tuy nhiên –
dẫu nó sẽ buộc phương Tây phải nhìn nhận quốc gia này theo một cách hoàn toàn
mới. Nước Mỹ và các đồng minh của họ cần phải từ bỏ kế hoạch phương Tây hóa
Ukraine và thay vào đó, hãy ngắm đến việc xây dựng một quốc gia trung lập giữa
NATO và Nga, tương tự như vai trò của Austria trong cuộc Chiến tranh lạnh. Các
nhà lãnh đạo phương Tây nên tìm hiểu được vấn đề của Ukraine với Putin, rằng họ
không thể xây dựng một chính quyền chống nước Nga ở đó được. Điều này cũng
không có nghĩa là trong tương lai, sẽ có sự hình thành một chính phủ Ukraine
thân Nga và chống phương Tây. Trái lại, mục đích chính là một Ukraine độc lập,
chẳng thuộc quyền lực của cả phe thân Nga hay về phe phương Tây.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Để đạt được mục tiêu này, nước Mỹ và các nước đồng minh cần phải
chính thức hóa sẽ bỏ qua việc mở rộng NATO với các nước Georgia và Ukraine.
Phương Tây cũng nên hỗ trợ việc định hình một kế hoạch giải cứu kinh tế với
Ukraine, với vốn hình thành tự chung sức của các nước EU và quỹ IMF, nước Nga
và cả nước Mỹ – một lời mời mà có thể Moscow sẽ rất chào đón, còn phải kể đến
lợi ích của một Ukraine thịnh vượng và ổn định trên sườn Tây của nước Nga. Và
phương Tây cũng nên cân nhắc giới hạn lại những nỗ lực xây dựng xã hội bên
trong Ukraine. Đã đến lúc phải ngừng những việc sẽ xúc tiến một cuộc Cách mạng
cam khác. Ngoài ra, các nhà lãnh đạo Mỹ và châu Âu cũng nên khuyến khích
Ukraine tôn trọng những quyền của thiểu số, và đặc biệt là những quyền ngôn ngữ
của bộ phận những người nói tiếng Nga.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một số người có thể tranh cãi về việc thay đổi các chính sách về
Ukraine vào bây giờ đã là quá muộn, và sẽ làm tổn hại nghiêm trọng uy tín của
nước Mỹ trên toàn thế giới. Không nghi ngờ gì rằng sẽ có những hao tổn nhất
định, nhưng những tổn thất nếu cố gắng duy trì một chiến lược sai lầm sẽ còn
lớn hơn. Hơn thế nữa, các quốc gia khác hầu như sẽ tôn trọng một quốc gia học
được từ những sai lầm của họ và hơn hết tìm ra được những giải pháp hữu hiệu để
đương đầu với những vấn đề trước mắt. Lựa chọn này, rõ ràng là rất triển vọng
cho nước Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chúng ta cũng nghe nói đến rằng Ukraine nên có quyền quyết định
họ muốn làm đồng minh với ai và nước Nga không có quyền ngăn chặn Kiev gia nhập
với phương Tây. Thật là nguy hiểm nếu để Ukraine nghĩ vậy về chính sách ngoại
giao của họ. Một sự thật đáng buồn là điều này thường đúng, trên cuộc chơi của
những nước có thế mạnh chính trị. Những quyền trừu tượng, kiểu như quyền tự
quyết hầu như thật vô nghĩa khi các nước lớn lôi kéo các nước nhỏ vào các tranh
chấp. Cuba có quyền thành lập một liên minh quân sự với Xô Viết trong thời kỳ
Chiến tranh lạnh không? Nước Mỹ chắc chắn đã không nghĩ vậy, và người Nga cũng
nghĩ giống thế về việc để Ukraine gia nhập vào phương Tây. Đó là quyền lợi của
Ukraine để hiểu sự thực lẽ đời và ứng xử cẩn trọng với những nước láng giềng
đầy quyền lực.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tuy nhiên, ngay cả với những ai từ chối những lập luận này, và
tin rằng Ukraine có quyền xin tham gia vào EU hay NATO, một thực tế vẫn còn đó
là việc Mỹ và các đồng minh châu Âu của họ cũng có quyền đề từ chối lời đề nghị
này. Chẳng có lý do gì phương Tây phải cho Ukraine một chỗ để dựa vào khi nước
này bản thân đang thực hiện những chính sách ngoại giao sai lầm, nhất là khi
với họ, sự an toàn của Ukraine cũng không phải là một vấn đề sống còn. Chiều
theo mong mỏi của một số người dân Ukraine, thật chẳng đáng với những xung đột
và thù địch mà điều này gây ra, đặc biệt là cho người dân nước này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Dĩ nhiên, một số nghiên cứu có thể thừa nhận rằng có thể NATO
đang ứng xử rất kém trong quan hệ với Ukraine, và thực sự thì Nga là một đối
thủ ngày càng mạnh hơn –và phương Tây không có cách nào khác ngoài việc tiếp
tục những chính sách hiện thời của họ. Nhưng quan điểm này hoàn toàn sai lầm. Nước
Nga đang là một cường quốc đang suy yếu, và họ sẽ chỉ ngày càng suy yếu đi.
Ngay cả khi Nga có là một cường quốc đang mạnh hơn, thì tuy vậy, họ cũng chẳng
có ý nghĩa gì để cho phép Ukraine gia nhập NATO. Lý do đơn giản là, nước Mỹ và
các nước đồng minh châu Âu không coi Ukraine như một lợi ích chiến lược, và sự
không mong muốn phải can thiệp quân sự cho việc hỗ trợ nước này đã được chứng
minh. Do đó, thật quá đỗi ngớ ngẩn để cho gia nhập một thành viên NATO mới mà
các nước thành viên khác còn không có mong muốn bảo vệ họ. NATO có thể mở rộng
trong quá khứ là do tư tưởng tự do đã cho phép các nước đồng minh sẽ không đề
cao một sự đảm bảo an ninh, nhưng sự lớn mạnh gần đây của nước Nga đã khiến cho
việc trao cho Ukraine cơ hội gia nhập NATO sẽ đặt nước Nga và phương Tây vào
một cuộc xung đột.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bám chặt vào các chính sách hiện tại cũng sẽ càng làm phức tạp
hóa quan hệ của phương Tây với Moscow về các vấn đề khác. Nước Mỹ cần sự hỗ trợ
của Nga trong việc rút các quân trang thiết bị của Mỹ từ Afghanistan qua lãnh
thổ của Nga, hoặc đạt đến một thỏa thuận hạt nhân với Iran, hay việc ổn định
tình hình ở Syria. Trên thực tế, Moscow đã từng giúp đỡ Washington trong tất cả
những vấn đề trên trong quá khứ; mùa hè năm 2013, khi Putin đã giải cứu cho các
chính sách của Obama và thực hiện những nỗ lực thỏa thuận với Syria, khiến nước
này thực hiện việc giải giáp vũ khí hóa học của họ từ đó, tránh được nguy cơ
những cuộc tấn công quân sự mà ông Obama đã đưa ra. Nước Mỹ, một lúc nào đó
cũng sẽ cần đến những hỗ trợ của nước Nga trong việc kiềm chế một Trung Quốc
đang lớn mạnh. Tuy nhiên, những chính sách của Mỹ hiện thời lại chỉ cho Moscow
tiến đến gần hơn với Bắc Kinh.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nước Mỹ và các nước đồng minh châu Âu của họ giờ đang phải đương
đầu với những lựa chọn về Ukraine. Họ có thể duy trì chính sạch hiện tại, điều
này sẽ làm căng thẳng thêm xung đột với Nga, và làm hỏng mọi nỗ lực với Ukraine
– một kịch bản mà tất cả mọi người đều sẽ là kẻ thua cuộc. Hoặc họ có thể thay
đổi cách làm của mình, và xây dựng một Ukraine thịnh vượng và trung lập, một
kết quả sẽ không làm tổn hại đến nước Nga, và cho phép phương Tây có cơ hội sửa
chữa mối quan hệ với Moscow. Bằng cách này thì tất cả đều là người thắng cuộc,
đôi bên cùng có lợi.<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">© 2014 Bản tiếng Việt TẠP CHÍ PHÍA TRƯỚC – www.phiatruoc.info</span></i></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-8341238097437377372014-09-13T13:04:00.002+07:002014-09-13T13:04:16.900+07:00Trung Quốc: Những thăng trầm, sự nổi lên trở lại thành cường quốc thế giới, và những bài học lịch sử<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div align="right" style="line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span class="itemauthor"><b><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">James Petras</span></b></span><b><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"><br />
<strong> Sơn Trung</strong></span><span class="apple-converted-space"> </span></b><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">dịch,
Tạp chí Văn hóa Nghệ An</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 17.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<strong style="outline: 0px;"><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Tiểu dẫn:</span></i></strong><span class="apple-converted-space"><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> </span></i></span><em><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Ngày 30/4 Chương trình so sánh
quốc tế thuộc Ngân hàng Thế giới (WB) công bố một báo cáo cập nhật, dự báo ngay
trong năm 2014 này Trung Quốc sẽ qua mặt Mỹ trở thành nền kinh tế lớn nhất thế
giới.</span></em><span class="apple-converted-space"><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> </span></i></span><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Vào thời điểm năm 2005 quy mô
nền kinh tế Trung Quốc chưa bằng một nửa nền kinh tế Mỹ. </span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 17pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span id="more-13688" style="outline: 0px;"></span><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Tuy
nhiên, đến năm 2011, Tổng sản phẩm quốc nội (GDP) của Trung Quốc đã tăng lên
khá nhanh, bằng 87% kinh tế Mỹ, tính theo phương pháp sức mua hàng hóa và dịch
vụ tương đương (PPP). Mặc dù, phương pháp so sánh sức mua tương đương không
phản ánh được sự giàu có của một quốc gia tính theo đầu người, Trung Quốc vẫn
là nước nghèo hơn so với Mỹ, nhưng nhiều người đã, đang nói đến sự đổi ngôi
này. Cũng trong ngày 30/4, Trung tâm nghiên cứu toàn cầu hóa (the Center for
Rechearch on Globalization-CRG) tại Montreal, Canada đã cho đăng lại trên
website globalrearch.ca bài nghiên cứu có tựa đề Trung Quốc: Những thăng trầm
và nổi lên trở lại thành cường quốc thế giới-Những bài học lịch sử</span></em><span style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">(China:
Rise, Fall and Re-Emergence as a Global Power- Lessons of History)<span class="apple-converted-space"> </span></span><em style="outline: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">của Giáo sư</span></em><span class="apple-converted-space"><i> </i></span><span style="outline: 0px;">James
Petras</span><em style="outline: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">.
Chúng tôi xin giới thiệu bài viết này cùng bạn đọc như là một tài liệu, một
cách nhìn, một quan điểm để tham khảo và có thể có một cái nhìn thực tế hơn về
Trung Quốc, người láng giềng đang kéo dàn khoan vào vùng biển của chúng ta.</span></em></span></div>
<a name='more'></a><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif";"><o:p></o:p></span><br />
<div align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: center; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">***<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nghiên cứu về Trung Quốc như là cường quốc thế giới rất mờ nhạt
bởi các nhà sử học hướng châu Âu (Eurocentric historians) đã bóp méo hoặc bỏ
qua vai trò chi phối của Trung quốc đối với nền kinh tế thế giới trong giai
đoạn từ 1100 và 1800. Công trình khảo cứu lịch sử nổi tiếng của John Hobson [1]
về kinh tế thế giới trong giai đoạn này với sự phong phú của số liệu<span class="apple-converted-space"> </span><em style="outline: 0px;"><span style="border: 1pt none windowtext; padding: 0cm;">thực tế</span></em><span class="apple-converted-space"><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> </span></i></span> làm
rõ sự vượt trội của kinh tế và kỹ thuật của Trung quốc đối với nền văn minh
phương Tây trong suốt phần lớn thời gian của một thiên niên kỷ trước khi bị chinh
phục và suy yếu trong thế kỷ thứ 19 .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự nổi lên trở lại của Trung Quốc như một cường quốc kinh tế thế
giới đặt ra nhiều câu hỏi quan trọng về những gì chúng ta có thể học được từ sự
thăng trầm của nước này và về những mối đe dọa từ bên ngoài và trong nội bộ mà
siêu cường kinh tế mới nổi này phải đương đầu trong tương lai gần.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trước tiên chúng tôi sẽ phác thảo những nét chính của sự trỗi
dậy trong lịch sử của Trung Quốc với vai trò dẫn đầu kinh tế thế giới so với
các nước phương Tây trước thế kỷ 19, tuân theo lý luận John Hobson trong tác
phẩm Nguồn gốc phương Đông của Nền văn mình phương Tây (The Eastern Origins of
Western Civilization) . Vì phần lớn các sử gia kinh tế phương Tây ( tự do, bảo
thủ và chủ nghĩa Mác ) đã nói về Trung Quốc trong lịch sử là một xã hội lạc
hậu, trì trệ, thiển cận, một ” chế độ chuyên quyền phương Đông ” nên cần có sự
chỉnh sửa một số chi tiết cần thiết . Đặc biệt quan trọng là phải nhấn mạnh
bằng cách nào Trung Quốc với vai trò là cường quốc công nghệ của thế giới trong
giai đoạn 1100 đến 1800 đã giúp cho sự trỗi dậy của phương Tây. Chính phương
Tây, nhờ vay mượn và lĩnh hội các sáng tạo của Trung Quốc, đã có thể chuyển đổi
sang nền kinh tế tư bản chủ nghĩa và chủ nghĩa đế quốc hiện đại .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong phần hai chúng tôi sẽ phân tích và bàn về các yếu tố và
hoàn cảnh dẫn đến sự sụp đổ của Trung Quốc trong thế kỷ 19 và sau đó là sự
thống trị, khai thác, bóc lột của các nước đế quốc phương Tây, đầu tiên Anh và
sau đó phần còn lại của châu Âu, Nhật Bản và Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong phần ba chúng tôi sẽ phác thảo ngắn gọn các yếu tố dẫn đến
sự giải phóng của Trung Quốc khỏi ách thống trị thực dân và chủ nghĩa thực dân
và phân tích sự nổi lên gần đây của nước này để trở thành cường quốc kinh tế
lớn thứ hai toàn cầu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuối cùng chúng ta sẽ xem xét các mối đe dọa trong quá khứ và
hiện tại đối với sự trỗi dậy của Trung Quốc đê thành cường quốc kinh tế thế
giới, nêu bật sự tương đồng giữa chủ nghĩa thực dân Anh của 18 và 19 thế kỷ và
chiến lược của Mỹ hiện nay và tập trung vào những điểm yếu và điểm mạnh trong sự
đối phó của Trung quốc trước đây và hiện nay.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<strong style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Trung Quốc: quá trình hình
thành và củng cố của cường quốc thế giới trong giai đoạn 1100 – 1800</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sử dụng phương pháp so sánh có hệ thống, John Hobson đưa ra rất
nhiều các chỉ số thực tế chứng minh tính ưu việt kinh tế toàn cầu của Trung
Quốc đối với phương Tây và đặc biệt là Anh. Sau đây là một số sự kiện nổi bật :<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngay từ năm 1078 , Trung Quốc là nhà sản xuất thép lớn
trên thế giới (125.000 tấn); trong khi nước Anh vào năm 1788 chỉ sản xuất
được 76.000 tấn.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc đứng đầu thế giới về cải tiến kỹ thuật trong sản xuất
dệt may , bảy thế kỷ trước ” cuộc cách mạng dệt may ” trong thế kỷ 18 của Anh.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc là quốc gia thương mại hàng đầu , với con đường buôn
bán kéo dài đến hầu hết các nước Nam Á , Châu Phi , Trung Đông và châu Âu. ‘
Cuộc cách mạng nông nghiệp của Trung Quốc và năng suất cao hơn phương Tây đến
tận thế kỷ 18 .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cải tiến trong sản xuất giấy, in ấn, vũ khí và các loại công cụ
dẫn đến một siêu cường về chế tạo với hàng hoá được vận chuyển trên toàn
thế giới nhờ hệ thống hàng hải tiên tiến nhất.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc sở hữu đội tàu thương mại lớn nhất thế giới . Năm
1588 các tàu Anh có tải trọng nước rẽ 400 tấn trong khi tàu Trung Quốc là 3.000
tấn . Thậm chí cuối cuối thế kỷ 18 các thương gia của Trung Quốc sử dụng
130.000 tàu vận tải tư nhân, gấp nhiều lần so với nước Anh. Trung Quốc vẫn giữ
vị trí ưu việt này trong nền kinh tế thế giới cho đến đầu thế kỷ 19 .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các nhà sản xuất của Anh và châu Âu học theo Trung Quốc, lĩnh
hội và vay mượn công nghệ tiên tiến hơn của nó và sẵn sàng xâm nhập của thị
trường cao cấp và hấp dẫn của Trung Quốc .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngành ngân hàng, một nền kinh tế tiền tệ ổn định, công nghiệp
chế tạo và năng suất cao trong nông nghiệp dẫn đến thu nhập tính theo đầu người
của Trung Quốc ngang bằng với thu nhập bình quân đầu người của Vương quốc Anh
từ năm 1750.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vị trí toàn cầu thống trị của Trung Quốc bị thách thức bởi sự
nổi lên của chủ nghĩa đế quốc Anh , nước đã sử dụng những sáng tạo về công nghệ
, hàng hải và thị trường tiên tiến của Trung Quốc và các nước châu Á khác để
vượt qua giai đoạn đầu trong việc trở thành một cường quốc thế giới [2] .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<strong style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Chủ nghĩa đế quốc phương Tây và
sự suy yếu của Trung Quốc</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuộc chinh phục phương Đông của đế quốc Anh và phương Tây dựa
trên cơ sở bản chất quân sự của nhà nước đế quốc, trong đó các mối quan hệ kinh
tế thương mại bất bình đẳng với nước ngoài và tư tưởng đế quốc phương Tây làm
động cơ và minh giải cho quá trình xâm lược ở nước ngoài.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Không giống như Trung Quốc, cuộc cách mạng công nghiệp của Anh
và sự mở rộng ra nước ngoài đã được thúc đẩy bởi một chính sách quân sự . Theo
Hobson , trong thời gian từ 1688-1815 Vương quốc Anh bỏ ra 52% thời gian để
tham gia vào các cuộc chiến tranh [3] . Trong khi Trung Quốc dựa trên thị
trường mở và năng suất sản xuất cao cùng kỹ năng thương mại và ngân hàng họ thì
người Anh dựa vào bảo hộ thuế quan , chinh phục quân sự , phá hủy hệ thống các
doanh nghiệp cạnh tranh ở nước ngoài cũng như sự chiếm hữu và cướp bóc tài
nguyên của địa phương. Trung Quốc chiếm ưu thế toàn cầu dựa trên ” lợi ích đối
ứng ” với các đối tác kinh doanh của mình , trong khi Anh dựa vào sự chiếm đóng
của quân đội lính đánh thuê, đàn áp dã man và áp dụng chính sách “chia để
trị ” để làm rối loạn các đối thủ cạnh tranh ở thuộc địa. Khi đối mặt với sự
phản kháng tự nhiên, người Anh (cũng như thế lực đế quốc phương Tây khác ) đã
không ngần ngại tiêu diệt toàn bộ các cộng đồng [4] .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Không thể giành thị trường Trung Quốc thông qua khả năng cạnh
tranh kinh tế cao hơn , Anh dựa vào sức mạnh quân sự. Nước này huy động, vũ
trang và chỉ huy lính đánh thuê được rút ra từ các thuộc địa của mình như Ấn Độ
và những nơi khác để ép buộc đưa hàng xuất khẩu vào Trung Quốc và áp đặt các
điều ước bất bình đẳng về cắt giảm thuế quan. Kết quả là Trung Quốc đã tràn
ngập á phiện Anh được sản xuất từ cây thuốc phiện trồng tại Ấn Độ – mặc dù luật
pháp Trung Quốc cấm hoặc quản lý việc nhập khẩu và bán các chất ma tuý . Các nhà
cai trị củaTrung Quốc vẫn quen với ưu thế hơn hẳn về thương mại và sản xuất ưu
việt của mình , đã không chuẩn bị cho những “quy tắc hoàng gia mới ‘ của cường
quốc thế giới. Sự sẵn sàng dùng sức mạnh quân sự của phương Tây để giành thuộc
địa , cướp bóc tài nguyên và tuyển tuyển lính đánh thuê dưới quyền chỉ huy bởi
các sĩ quan châu Âu dẫn đến sự kết thúc vai trò cường quốc thế giới của cho
Trung Quốc .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc dựa trên ưu thế về kinh tế trên cơ sở ” không can
thiệp vào công việc nội bộ của các đối tác kinh doanh của mình . Ngược lại, đế
quốc Anh đã can thiệp thô bạo ở châu Á, tổ chức lại nền kinh tế địa phương cho
phù hợp với nhu cầu của đế chế ( loại bỏ đối thủ cạnh tranh kinh tế bao gồm các
nhà sản xuất bông hiệu quả hơn Ấn Độ ) và nắm quyền kiểm soát bộ máy chính trị
, kinh tế và hành chính địa phương để thành lập nhà nước thuộc địa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đế chế của Anh được xây dựng với nguồn tài nguyên lấy được từ
các thuộc địa và thông qua việc quân sự hóa mạnh mẽ nền kinh tế [5] . Vì thế nó
có thể đảm bảo ưu thế quân sự trên toàn Trung Quốc . Chính sách đối ngoại của
Trung Quốc bị cản trở bởi sự phụ thuộc quá mức vào quan hệ thương mại của tầng
lớp thống trị trong nước .Các quan chức Trung Quốc và giới tinh hoa thương mại
đã tìm cách xoa dịu người Anh và đã thuyết phục được hoàng đế của họ nhân
nhượng thêm lãnh thổ bị tàn phá để mở cửa thị trường, vừa gây thiệt hại cho các
nhà sản xuất Trung Quốc vừa từ bỏ chủ quyền địa phương. Như thường lệ, người
Anh dồn ép các đối thủ cạnh tranh và cuộc nổi dậy tiếp tục gây bất ổn cho nước
này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự thâm nhập và thuộc địa hóa thị trường Trung Quốc của phương
Tây và Anh tạo ra một giai cấp hoàn toàn mới: những nhà tử bản mại bản
(compadore) giàu có người Trung Quốc nhập khẩu hàng hóa Anh và tạo điều kiện
cho Anh giành lấy thị trường và các nguồn lực địa phương. Nông dân và công nhân
Trung Quốc bị bóc lột nhiều hơn. Các nhà cai trị của Trung Quốc có nghĩa vụ trả
nợ chiến tranh và bù đắp tài chính cho thâm hụt thương mại áp đặt bởi các thế
lực đế quốc phương Tây bằng cách bóc lột nông dân nước mình . Điều này khiến
nông dân rơi vào cảnh nghèo đói và nổi loạn .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đến đầu thế kỷ 20 ( gần một thế kỷ sau cuộc chiến tranh nha
phiến ) , Trung Quốc rơi từ vị trí một cường quốc kinh tế thế giới xuống thành
một nước nửa thuộc địa đổ vỡ với số dân nghèo rất lớn. Các hải cảng chính do
các quan chức phương Tây quản lý và các vùng nông thôn bị cai trị bởi những
lãnh chúa tham nhũng và tàn bạo. Thuốc phiện Anh bắt hàng triệu người làm nô
lệ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<strong style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Học thuật kiểu Anh: Các nhà
hùng biện cho sự xâm lược của đế quốc</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Giới học thuật phương hoàn toàn phương Tây – chủ yếu là các nhà
sử học người Anh– giải thích sự thống trị của đế quốc Anh ở châu Á là do ‘ ưu
thế công nghệ “ của Anh còn sự đau khổ của Trung Quốc và tình trạng thuộc địa
của nước này là do ” sự lạc hậu của phương Đông ‘ trong khi đó bỏ
qua một thiên niên kỷ của sự tiến bộ thương mại và kỹ thuật và sự vượt trội của
Trung Quốc cho đến thời kỳ bước sang của thế kỷ 19. Đến cuối những năm 1920 ,
với cuộc xâm lược của đế quốc Nhật Bản , Trung Quốc không còn tồn tại như một
quốc gia thống nhất. Dưới sự thống trị của đế quốc, hàng trăm triệu người Trung
Quốc đã bỏ đói hoặc bị sa thải hoặc bị giết ,trong khi các nước phương
Tây và Nhật Bản thao túng nền kinh tế. Toàn bộ tầng lợp tư bản mạn bản ưu tú
của Trung Quốc đã mất uy tín trước nhân dân Trung Quốc .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những gì đã còn lại trong ký ức tập thể của phần đông người
Trung Quốc – và những gì đã hoàn toàn không có mặt trong sự giải thích của các
học giả có uy tín của Anh và Mỹ – là cảm giác của Trung Quốc đã từng có một thời
là một cường quốc hàng đầu thế giới, giàu có và năng động . Các nhà bình luận
phương Tây đã bác bỏ ký ức chung về uy thế của Trung Quốc cho đó là sự giả tạo
ngu ngốc của tầng lớp lãnh chúa và hoàng tộc – một sự kiêu ngoại kiểu Hán xáo
rỗng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<strong style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Đứng lên từ tro tàn của sự cướp
bóp và sĩ nhục: Cuộc cách mạng cộng sản Trung Quốc</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự nổi lên của Trung Quốc hiện đại để trở thành nền kinh tế lớn
thứ hai trên thế giới có thể được thực hiện chỉ thông qua sự thành công của
cuộc cách mạng cộng sản Trung Quốc vào giữa thế kỷ 20. Quân đội “ Đỏ”
Giải phóng Nhân dân đã đánh bại đội quân xâm lược đầu tiên quân đội hoàng gia
Nhật Bản và sau đó là quẩn đội Quốc dân đảng có sự hậu thuẫn của Mỹ. Điều này
cho phép thống nhất của Trung Quốc là một quốc gia có chủ quyền độc lập. Chính
quyền cộng sản đã bãi bỏ đặc quyền ngoài lãnh thổ của đế quốc phương Tây , chấm
dứt lãnh địa, lãnh hải của các lãnh chúa và bọn côn đồ khu vực và đuổi các ông
chủ triệu phú nhà thổ, những kẻ buôn phụ nữ và các loại thuốc phiện cũng như
các ”nhà cung cấp dịch vụ” khác sang đế chế Âu-Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Về ý nghĩa, cuộc cách mạng cộng sản tạo ra nhà nước Trung Quốc
hiện đại. Các nhà lãnh đạo mới sau đó tiếp tục xây dựng lại một nền kinh tế bị
tàn phá bởi cuộc chiến tranh đế quốc và cướp bóc bởi tư bản phương Tây và Nhật
Bản. Sau hơn 150 năm bị sỉ nhục người dân Trung Quốc phục hồi niềm tự hào và
phẩm giá quốc gia của họ. Những yếu tố tâm lý xã hội – rất cần thiết trong việc
thúc đẩy Trung Quốc bảo vệ đất nước của khỏi các cuộc tấn công, phá hoại, tẩy
chay , và phong tỏa ngay của Mỹ sau khi giải phóng .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trái với quan điểm các nhà kinh tế phương Tây và Trung Quốc tự
do mới, sự phát triển năng động của Trung Quốc đã không phải bắt đầu vào năm
1980 mà bắt đầu vào năm 1950, khi cải cách ruộng đất được cung cấp đất đai, cơ
sở hạ tầng , tín dụng và hỗ trợ kỹ thuật cho hàng trăm triệu nông dân không có
đất và nghèo túng và những người lao động nông thôn không có đất đai. Thông qua
những gì hiện nay được gọi là ”vốn con người” và sự huy động xã hội khổng lồ,
những người Cộng sản xây dựng đường giao thông, sân bay, cầu, kênh mương và
đường sắt cũng như các ngành công nghiệp cơ bản, như than đá, sắt thép, để tạo
thành xương sống của nền kinh tế Trung Quốc hiện đại. Hệ thống giáo dục và y tế
miễn phí rộng lớn của nước Trung Quốc cộng sản đã tạo ra một lực lượng lao động
lớn, có học thức và động cơ. Quân đội chuyên nghiệp cao đã ngăn cản Mỹ mở rộng
đế chế quân sự của mình trên khắp bán đảo Triều Tiên đến biên giới lãnh thổ của
Trung Quốc. Cũng giống như các học giả và các nhà truyền truyền Tây trong quá
khứ đã vẽ ra lịch sử của một đế chế ”trì trệ và suy đồi” nhằm biện minh cho cuộc
chinh phục phá hoại của họ, các học giả hiện nay cũng đã viết lại ba mươi năm
đầu tiên của lịch sử của Trung Quốc cộng sản, phủ nhận vai trò của các cuộc
cách mạng trong việc phát triển tất cả các các yếu tố cần thiết cho một nền
kinh tế, nhà nước và xã hội hiện đại. Rõ ràng là tăng trưởng kinh tế nhanh
chóng của Trung Quốc dựa trên sự phát triển của thị trường trong nước, sự lớn
mạnh nhanh chóng của các nhà quản lý, nhà khoa học, kỹ thuật viên lành nghề và
người lao động cùng mạng lưới an sinh xã hội được bảo vệ và thúc đẩy sự huy
động giai cấp công nhân và nông dân là các sản phẩm của kế hoạch hóa và đầu tư
của chế độ cộng sản.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự trỗi dậy của Trung Quốc thành cường quốc của thế giới bắt đầu
vào năm 1949 với việc loại bỏ toàn bộ các tầng lớp ăn bám về tài chính và đầu
cơ đóng vai trò trung gian cho châu Âu, Nhật Bản và đế quốc Mỹ bòn rút sự tài
nguyên của Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Sự chuyển đổi của Trung Quốc sang chủ nghĩa tư bản</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bắt đầu từ năm 1980, chính phủ Trung Quốc bắt đầu có sự thay đổi
đáng kể trong chiến lược kinh tế: Trong ba thập kỷ tiếp theo , Trung quốc mở
cửa cho đầu tư nước ngoài trên quy mô lớn; tư nhân hóa hàng ngàn ngành công
nghiệp và khởi động một quá trình tập trung thu nhập dựa trên một chiến lược có
chủ ý tái tạo một tầng lớp kinh tế chi phối của các tỷ phú liên quan đến các
nhà tư bản nước ngoài. Tầng lớp cầm quyền chính trị của Trung Quốc nắm lấy ý
tưởng ”mượn” bí quyết kỹ thuật và tiếp cận thị trường nước ngoài của các công
ty nước ngoài để đổi lấy việc cung cấp lực lượng lao động dồi dào, giá rẻ với
chi phí thấp nhất.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhà nước Trung Quốc tái định hướng các khoản trợ cấp công cộng
lớn để thúc đẩy tăng trưởng cao của tư bản bằng việc phá bỏ hệ thống quốc gia
về giáo dục và chăm sóc sức khỏe công cộng miễn phí . Nhà nước chấm dứt trợ cấp
nhà ở công cộng cho hàng trăm triệu nông dân và công nhân ở đô thị và cung cấp
kinh phí cho các nhà đầu cơ bất động sản để xây dựng căn hộ cao cấp, các tòa
nhà chọc trời và văn phòng của tư nhân. Chiến lược tư bản chủ nghĩa mới
của Trung Quốc cũng như tốc độ tăng trưởng hai con số của nó được dựa trên
những thay đổi cơ cấu triệt để và đầu tư công to lớn được thực hiện bởi chính
quyền cộng sản trước đây. Khu vực tư nhân của Trung Quốc “cất cánh” dựa trên
các khoản chi tiêu công khổng lồ thực hiện từ năm 1949.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Giai cấp tư bản mới thành công và các đối tác phương Tây giành
lấy tất cả thành tích của “phép lạ kinh tế” này khi Trung Quốc vươn lên trở
thành nền kinh tế lớn thứ hai thế giới. Tuy nhiên, tầng lớp ưu tú mới này của
Trung Quốc đã không muốn công bố đẳng cấp thế giới về sự bất bình đẳng giai cấp
kinh khủng ở Trung Quốc, vốn chỉ so sánh được ở Mỹ .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Trung Quốc: Từ phụ thuộc vào đế quốc trở thành đối thủ cạnh tranh
đẳng cấp thế giới</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tăng trưởng bền vững của Trung Quốc trong lĩnh vực sản xuất của
nó là kết quả của các khoản đầu tư công tập trung cao, lợi nhuận cao, đổi mới
công nghệ và thị trường trong nước được bảo vệ. Trong khi vốn nước ngoài sinh
lợi thì vẫn luôn luôn ở trong khuôn khổ các ưu tiên và quy định của nhà nước
Trung Quốc. “Chiến lược xuất khẩu” năng động của chế độ dẫn đến thặng dư thương
mại khổng lồ, cuối cùng làm cho Trung Quốc một trong những chủ nợ lớn nhất thế
giới đặc biệt là khoản nợ của Mỹ. Để duy trì ngành công nghiệp năng động của
mình, Trung Quốc cần đầu vào lớn về nguyên liệu , dẫn đến các khoản đầu tư nước
ngoài quy mô lớn và các hiệp định thương mại với các nước xuất khẩu nông –
khoáng sản ở châu Phi và Mỹ Latinh. Đến năm 2010 Trung Quốc chiếm vị trí của Mỹ
và châu Âu trở thành đối tác thương mại chính của nhiều quốc gia ở châu Á ,
châu Phi và Mỹ Latinh.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự trỗi dậy của Trung Quốc hiện đại thành cường quốc kinh tế thế
giới, giống thời kỳ giữa 1100-1800, là dựa trên năng lực sản xuất khổng lồ của
nó: Thương mại và đầu tư bị chi phối bởi một chính sách nghiêm ngặt về việc
không can thiệp vào các mối quan hệ nội bộ của đối tác thương mại .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự mất cân bằng có thể giữa sức mạnh kinh tế và quân sự của
Trung Quốc là hoàn toàn trái ngược với Mỹ, một đế chế quân sựký sinh, cồng
kềnh, đang tiếp tục xói mòn sự hiện diện kinh tế toàn cầu riêng của mình.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chi tiêu quân sự của Mỹ cao gấp mười hai lần so với Trung Quốc.
Càng ngày quân đội Mỹ càng đóng vai trò định hình chính sách quan trọng tại
Washington khi nước này tìm cách kiềm chế sự trỗi dậy của Trung Quốc thành
cường quốc trên thế giới.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<strong style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Sự trổi dậy của Trung Quốc trở
thành cường quốc trên thế giới: Lịch sử có lặp lại?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc có mức tăng trưởng khoảng 9 % mỗi năm, hàng hóa và
dịch vụ của nước này đang tăng lên nhanh chóng về chất lượng và giá trị. Ngược
lại, Mỹ và châu Âu chỉ tăng trưởng xung quanh mức 0 % trong giai
đoạn 2007-2012 . Các cơ quan khoa học kỹ thuật tiên tiến của Trung Quốc thường
lĩnh hội những phát minh mới nhất của phương Tây ( và Nhật Bản ) và cải tiến
chúng, qua đó làm giảm chi phí sản xuất . Trung Quốc đã thay thế các tổ chức
tài chính quốc tế do Mỹ và châu Âu kiểm soát ( IMF , Ngân hàng Thế giới , Ngân
hàng Phát triển Liên Mỹ ) để trở thành người cho vay chính ở Mỹ Latinh. Trung
Quốc tiếp tục dẫn đầu về đầu tư vào năng lượng và tài nguyên khoáng sản ở châu
Phi. Trung Quốc đã thay thế Mỹ trở thành thị trường chính cho dầu khí của Saudi
Arabian, Sudan và Iran và sẽ sớm thay thế Mỹ trở thành thị trường chính cho các
sản phẩm dầu mỏ Venezuela. Ngày nay Trung Quốc là nhà sản xuất và xuất khẩu lớn
nhất thế giới, thậm chí thống trị thị trường Mỹ, trong khi có vai trò trên thị
trường tài chính vì nước này giữ hơn 1,3 nghìn tỷ USD trái phiếu chính phủ Mỹ .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Dưới áp lực ngày càng tăng của người lao động và nông dân, Trung
Quốc đã phát triển thị trường trong nước bằng cách tăng tiền lương và chi tiêu
xã hội để tái cân bằng nền kinh tế và tránh những bóng ma bất ổn xã hội . Ngược
lại, tiền lương ở Mỹ và các dịch vụ công quan trọng đã giảm mạnh tính theo giá
trị tuyệt đối và tương đối.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Với xu hướng lịch sử hiện tại rõ ràng là Trung Quốc sẽ thay thế
Mỹ trở thành cường quốc kinh tế hàng đầu thế giới , trong thập kỷ tới , nếu Mỹ
không tấn công trở lại và nếu sự bất bình đẳng sâu sắc giữa các tầng lớp ở Trung
Quốc không dẫn đến một biến động xã hội lớn .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự trổi dậy của Trung Quốc hiện đại thành cường quốc trên thế
giới cũng gặp phải những thách thức nghiêm trọng. Trái ngược với lịch sử đi lên
của Trung Quốc trên sân khấu thế giới trước đây, cường quốc kinh tế toàn cầu
hiện đại Trung Quốc không kèm theo bất kỳ sự đảm bảo nào của các thế lực đế
quốc. Trung Quốc đã tụt lại rất nhiều sau Mỹ và châu Âu về năng khả năng phát
động chiến tranh xâm lược . Điều này có thể cho phép Trung Quốc giành các nguồn
lực công để tối đa hóa tăng trưởng kinh tế, nhưng lại làm Trung Quốc dễ bị tổn
thương trước ưu thế quân sự vượt trội của Mỹ với kho vũ khí khổng lồ cùng hệ
thống các căn cứ có vị trí địa lý - quân sự ngay ngoài khơi bờ biển Trung Quốc
và vùng lãnh thổ liền kề.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong thế kỷ XIX chủ nghĩa đế quốc Anh đập tan vị thế toàn cầu
của Trung Quốc nhờ ưu thế quân sự của mình, chiếm giữ các cảng vì Trung Quốc
phụ thuộc vào sự vượt trội về thương mại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chinh phục Ấn Độ, Miến Điện và nhất của châu Á cho phép Anh
thành lập các cơ sở thực dân và tuyển dụng quân đội đánh thuê địa phương. Anh
và quân đội đồng minh bao vây và cô lập Trung Quốc, làm gián đoạn hoạt động của
thị trường Trung Quốc và áp dụng các điều khoản thương mại hà khắc. Đế chế Anh
dưới sự bảo hộ của quân đội quyết định các loại hàng hóa Trung Quốc được nhập
khẩu (với thuốc phiện chiếm trên 50% kim ngạch xuất khẩu của Anh vào những năm
1850 ) trong khi làm suy yếu lợi thế cạnh tranh của Trung Quốc thông qua các
chính sách thuế.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngày nay, Mỹ cũng đang theo đuổi chính sách tương tự như vậy:
hạm đội hải quân Mỹ tuần tra và kiểm soát các tuyến đường biển thương mại của
Trung Quốc và các nguồn tài nguyên dầu mỏ ngoài khơi thông qua các căn cứ ở
nước ngoài. Nhà Trắng đang trong quá trình phát triển các căn cứ quân sự phản ứng
nhanh ở Australia, Philippines và các nước khác ở châu Á. Mỹ đang tăng cường
các nỗ lực để làm suy yếu sự tiếp cận của Trung Quốc đến các nguồn tài nguyên
chiến lược ở nước ngoài đồng thời với việc ủng hộ các phần tử ly khai và nổi
dậy ở phí tây Trung Quốc, Tây Tạng , Sudan , Miến Điện , Iran, Libya, Syria và
những nơi khác. Các thỏa thuận quân sự của Mỹ với Ấn Độ và việc xây dựng
một chế độ thân Mỹ ở Pakistan đã tăng cường chiến lược cô lập Trung Quốc. Trong
khi đó Trung Quốc duy trì chính sách “phát triển hài hòa” và ”không can thiệp
vào công việc nội bộ của các nước khác” và đứng ngoài các cuộc tấn công của Mỹ
và châu Âu vào một số nước đối tác thương mại của Trung Quốc<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thiếu một chiến lược chính trị và tư tưởng có khả năng bảo vệ
lợi ích kinh tế ở nước ngoài của Trung Quốc đã để Mỹ và NATO để thiết lập lên
các chế độ thù địch với Trung Quốc. Chẳng hạn như ở Libya, nơi Mỹ và NATO đã
can thiệp để lật đổ của Tổng thống Gadhafi, người đã cùng Trung Quốc đã ký kết
nhiều hiệp định thương mại và đầu tư có trị giá nhiều tỷ USD. Khi đó, Trung
Quốc đã buộc phải rút lui 35.000 kỹ sư và công nhân xây dựng của Trung Quốc
trong một vài ngày. Điều tương tự cũng xảy ra ở Sudan, nơi Trung Quốc đã đầu tư
hàng tỷ USD để phát triển ngành công nghiệp dầu mỏ. Mỹ, Israel và châu Âu hỗ
trợ các phiến quân Nam Sudan Nam tấn công đường ống dẫn dầu và công nhân Trung
Quốc [6] . Trong cả hai trường hợp Trung Quốc đều rút lui thụ động để Mỹ châu
Âu tấn công các đối tác thương mại và làm suy yếu các khoản đầu tư của mình.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Dưới thời Mao Trạch Đông, Trung Quốc đã có một chính sách tích
cực hỗ trợ phong trào cách mạng và các chính phủ thuộc Thế giới thứ ba. Tư bản
Trung Quốc ngày nay không có một chính sách tích cực để cho các chính phủ hay
các phong trào có khả năng bảo vệ các hiệp định thương mại và đầu tư song
phương của Trung Quốc. Trung Quốc không đủ khả năng để đối đầu với Mỹ để bảo vệ
lợi ích kinh tế của họ là do vấn đề thể chế. Chính sách đối ngoại của Trung
Quốc được định hình bởi lợi ích thương mại, tài chính và sản xuất dựa vào” lợi
thế cạnh tranh kinh tế “của họ để đạt được thị phần và không có sự hiểu biết về
những yếu tố nền tảng về quân sự và an ninh của cường quốc kinh tế thế giới.
Những người lãnh đạo chính trị của Trung Quốc đang ảnh hưởng sâu sắc bởi tầng
lớp các các tỷ phú mới có quan hệ mạnh mẽ với các quỹ trái phiếu phương Tây và
những người hấp thu một cách không phê phán các giá trị văn hóa phương Tây.
Điều này được chứng minh bởi sở thích của họ trong việc gửi con em của mình đến
các trường đại học ưu tú ở Mỹ và châu Âu. Họ tìm kiếm “sự thích nghi với phương
Tây” bằng bất cứ giá nào.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự thiếu hiểu biết chiến lược về việc xây dựng một thể chế dựa
trên quân đội làm cho Trung Quốc phản ứng không hiệu quả đối với sự ngăn cản
của phương Tây trong việc tiếp cận các nguồn tài nguyên và thị trường.
Quan điểm ”lấy kinh doanh làm đầu” của Trung có thể có tác dụng khi họ còn có
vai trò nhỏ trong nền kinh tế thế giới và Mỹ đã nhìn thấy ”mở cửa cho bản” như
một cơ hội để dễ dàng giành lấy các doanh nghiệp nhà nước của cũng như cả nền
kinh tế của Trung Quốc. Tuy nhiên, khi Trung Quốc (trái ngược với Liên Xô cũ)
quyết định giữ lại quyền kiểm soát vốn và phát triển chính sách công nghiệp do
nhà nước chỉ đạo và tính toán cẩn thận để hướng nguồn vốn và chuyển giao công
nghệ của phương Tây cho các công ty nhà nước và các công ty này đã thâm nhập
một cách hiệu quả vào các thị trường nội địa và ở nước ngoài của Mỹ khiến Mỹ
bắt đầu phàn nàn và có biện pháp trả đũa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc có thặng dư thương mại khổng lồ với Mỹ làm nẩy sinh
phản ứng kép ở Washington: Mỹ đã bán được số lượng lớn trái phiếu kho bạc Mỹ cho
Trung Quốc và bắt đầu phát triển một chiến lược toàn cầu để ngăn chặn bước tiến
của Trung Quốc. Do thiếu đòn bẩy kinh tế để đảo ngược sự suy giảm của mình, nên
Mỹ dựa vào” lợi thế so sánh” duy nhất của nó – đó là ưu thế quân sự dựa trên hệ
thống toàn cầu của các căn cứ, mạng lưới các nước đồng minh, proxy quân sự,
NGOs, tầng lớp trí thức và lính đánh thuê vũ trang. Washington sử dụng bộ máy
an ninh công khai và bí mật rộng lớn của nó để làm suy yếu đối tác thương mại
của Trung Quốc. Washington phụ thuộc vào mối quan hệ lâu dài với nhà cầm quyền
tham nhũng, bất đồng chính kiến</span><span style="color: #333333; font-family: "Cambria Math","serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-family: Arial;"></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">, nhà
báo và cơ quan truyền thông có thế lực để tuyên truyền trong khi đẩy mạnh cuộc
tiến cuộc tấn công quân sự chống lại lợi ích ở nước ngoài của Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc không có gì có thể so sánh với các “bộ máy an ninh ở
nước ngoài của Mỹ ngoài thực hành chính sách ”không can thiệp”. Trước các cuộc
tấn công của phương Tây, Trung Quốc chỉ có thể có một vài sáng kiến </span><span style="color: #333333; font-family: "Cambria Math","serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-family: Arial;"></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">ngoại giao, chẳng hạn như tài trợ phương tiện truyền thông bằng
tiếng Anh để trình bày quan điểm của mình, sử dụng quyền phủ quyết của mình tại
Hội đồng Bảo an LHQ để phản đối nỗ lực của Mỹ để lật đổ chế độ Assad ở Syria và
phản đối việc áp đặt biện pháp trừng phạt mạnh mẽ chống lại Iran, bác bỏ câu
hỏi của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton về tính “hợp pháp” của nhà nước
Trung Quốc khi bỏ phiếu chống lại nghị quyết của Liên Hợp Quốc và Mỹ chuẩn bị một
cuộc tấn công vào Syria [7].<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các chiến lược gia quân sự Trung Quốc cũng nhận thức rõ hơn các
mối đe dọa quân sự ngày càng tăng đối với Trung Quốc và đã thành công trong
việc đề nghị gia tăng chi phí quân sự lên 19% mỗi năm trong giai đoạn
2011-2015 [8]. Ngay cả với sự gia tăng này, chi phí quân sự của Trung Quốc cũng
thấp hơn 1/5 ngân sách quân sự của Mỹ. Ngoài ra, Trung Quốc không một căn
cứ quân sự nào ở nước ngoài so với con số 750 căn cứu quân sự của Mỹ. Hoạt động
tình báo ở nước ngoài của Trung Quốc chỉ ở mức tối thiểu và không hiệu quả. Các
đại sứ quán của Trung Quốc được điều hành chủ yếu vì lợi ích thương mại
hạn hẹp.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có hai điểm yếu quan trọng khác cản trở sự trỗi dậy của Trung
Quốc thành một cường quốc thế giới. Thứ nhất là tầng lớp trí thức “Tây hóa”
cao, những người không phê phán học thuyết kinh tế của Mỹ về thị trường tự do
trong khi bỏ qua nền kinh tế dựa trên quân sự của nước này . Các trí thức Trung
Quốc nhắc lại sự tuyên truyền của Mỹ về ” giá trị dân chủ của các chiến dịch
của Tổng thống nhiều tỷ đô la, trong khi hỗ trợ việc bãi bỏ quy định quản lý
tài chính vốn có thể dẫn đến một sự<span class="apple-converted-space"> </span><em style="outline: 0px;"><span style="border: 1pt none windowtext; padding: 0cm;">tiếp quản</span></em><span class="apple-converted-space"> </span>của Wall Street đối các ngân hàng của
Trung Quốc. Nhiều chuyên gia tư vấn doanh nghiệp Trung Quốc và các học giả đã
được đào tạo tại Mỹ, họ chịu ảnh hưởng của các mối quan hệ với các học giả Mỹ
và các tổ chức tài chính quốc tế liên quan trực tiếp đến phố Wall và London .
Họ giàu có, trở thành các chuyên gia tư vấn được trả phí cao đồng thời nhận
được vị trí có uy tín trong các tổ chức của Trung Quốc. Họ xác định ”tự do hóa
thị trường tài chính” với ”các nền kinh tế tiên tiến” tạo khả năng khai thác
quan hệ với thị trường toàn cầu mà không cho điều đó là một trong những nguyên
nhân chính của cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu hiện nay. Những ”trí thức
phương Tây hóa” giống như các đối tác tư sản mại bản thế kỷ 19 ở Trung Quốc đã
đánh giá thấp và bác bỏ những hậu quả lâu dài của sự thâm nhập của phương Tây.
Họ không hiểu việc bãi bỏ quy định quản lý tài chính ở Mỹ gây ra cuộc khủng
hoảng hiện nay và bãi bỏ quy định sẽ dẫn đến một sự<span class="apple-converted-space"> </span><em style="outline: 0px;"><span style="border: 1pt none windowtext; padding: 0cm;">tiếp quản</span></em><span class="apple-converted-space"> </span>của phương Tây đối với hệ thống tài
chính của Trung Quốc – hậu quả dẫn đến sẽ là sự phân bổ lại nguồn tiết kiệm
quốc gia của Trung Quốc vào các hoạt động phi sản xuất ( đầu cơ bất động sản),
gây ra khủng hoảng tài chính và cuối cùng là làm suy yếu vị trí hàng đầu thế
giới của Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tầng lớp trẻ tuổi có học hành sống ở thành phố (yuppies) ở Trung
Quốc cố tình bắt chước và chạy theo phong cách tiêu dùng phương Tây, đồng thời
quan điểm chính trị của họ cũng bị cuốn theo phong cách này. Tính cách được
phương tây hóa<span class="apple-converted-space"> </span><em style="outline: 0px;"><span style="border: 1pt none windowtext; padding: 0cm;">cản trở</span></em><span class="apple-converted-space"> </span>ý nghĩa của tình đoàn kết với giai cấp
công nhân của mình.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có cơ sở về kinh tế cho những tình cảm thân phương Tây của các
nhà tư bản mại bản mới ở Trung Quốc. Họ đã chuyển hàng tỷ đô la vào tài khoản
ngân hàng nước ngoài, mua nhà và mua căn hộ sang trọng tại London, Toronto, Los
Angeles, Manhattan, Paris, Hồng Kông và Singapore. Họ có một chân ở Trung Quốc
(nguồn gốc sự giàu có của họ) và một chân ở phương Tây (nơi tiêu thụ và cất
giấu tài sản của họ) .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các nhà tư bản mại bản đã phương Tây hóa này đang ăn sâu trong
hệ thống kinh tế của Trung Quốc, có quan hệ gia đình với các lãnh đạo chính trị
trong bộ máy đảng và nhà nước. Liên kết của họ còn yếu trong quân đội và trong
các phong trào xã hội đang phát triển, mặc dù một số sinh viên và các nhà hoạt
động ”bất đồng chính kiến </span><span style="color: #333333; font-family: "Cambria Math","serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-family: Arial;"></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">” trong
”phong trào dân chủ” được hỗ trợ bởi các tổ chức NGOs phương Tây. Trong phạm vi
mà các mại bản gây ảnh hưởng, họ làm suy yếu các tổ chức kinh tế nhà nước, cơ
sở đưa Trung Quốc trở thành cường quốc thế giới, giống như trước đây đã làm
trong thế kỷ 19 bằng thông qua vai trò trung gian cho thực dân Anh. Tuyên bố về
“chủ nghĩa tự do” thuốc phiện Anh ở thế kỷ 19 đã đầu độc trên 50 triệu
người Trung Quốc trong vòng chưa đầy một thập kỷ. Ngày nay trong khi tuyên bố
về “dân chủ và nhân quyền”, tàu chiến Mỹ tuần tra ngoài khơi bờ biển của Trung
Quốc. Sự trổi dậy dưới sự lãnh đạo bởi tầng lớp tinh hoa của Trung Quốc để trở
thành cường quốc thế giới cũng đã tạo nên sự bất bình đẳng lớn lao giữa hàng
ngàn các tỷ phú mới và nhiều triệu phú ở tầng lớp trên và hàng trăm triệu người
lao động nghèo, nông dân và lao động nhập cư của tầng lớp dưới.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tích lũy của cải và tư bản nhanh chóng ở Trung Quốc có thể được
thực hiện nhờ sự bóc lột nặng nề những người lao động, những người bị tước đoạt
mạng lưới an sinh xã hội trước đây của họ và những quy định về điều kiện làm
việc được đảm bảo dưới thời chủ nghĩa cộng sản. Hàng triệu hộ gia đình Trung
Quốc đang bị tước đoạt để giúp cho các nhà xây dựng và đầu cơ bất động sản xây
dựng văn phòng cao tầng và các căn hộ cao cấp cho tầng lớp thượng lưu trong và
ngoài nước. Sự tàn bạo của chủ nghĩa tư bản lên cao ở Trung Quốc đã tạo ra một
sự hợp nhất các cuộc đấu tranh ngày càng nhiều của quần chúng. Khẩu hiệu của
các nhà nhà đầu cơ ”làm giàu thật tuyệt vời” đã mất đi sức mạnh đánh lừa người
dân. Trong năm 2011, đã có hơn 200.000 vụ việc tại nhà máy ở các đô thị phổ
vùng duyên hải nông thôn. Bước tiếp theo, mà chắc chắn sẽ đến, sẽ có sự thống
nhất của những cuộc đấu tranh vào phong trào xã hội quốc gia mới với một chương
trình dựa trên lớp đòi hỏi khôi phục dịch vụ y tế và giáo dục đã được áp dụng
trước đây cũng như đòi hỏi phải có sự chia sẽ lớn hơn sự giàu có của Trung
Quốc. Yêu cầu hiện nay về tiền lương cao hơn có thể chuyển sang yêu cầu có sự
dân chủ hơ ở nơi làm việc. Để trả lời cho những yêu cầu phổ biến hiện nay,
những nhà tư bản mới thân phương Tây của Trung Quốc không thể hướng đến “mô
hình” Mỹ của họ, nơi công nhân Mỹ cũng đang trong quá trình bị tước đoạt những
lợi ích mà công nhân Trung Quốc đang vật lộn để lấy lại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một Trung Quốc, bị chia rẽ bởi xung đột chính trị và giai cấp,
không thể duy trì được động lực hướng tới vai trò lãnh đạo kinh tế toàn cầu
.Trung Quốc không thể đối đầu với những mối đe dọa quân sự đang ngày càng tăng
của Mỹ và các đồng minh ngay trong nội bộ khi cả nước là một xã hội chia rẽ sâu
sắc trong đó giai cấp công nhân ngày càng trở nên thù địch.Thời kỳ bóc lột vô
hạn đối với lao động của Trung Quốc phải kết thúc để đối mặt với sự bao vây Mỹ
của và sự suy giảm kinh tế ở các thị trường nước ngoài . Trung Quốc có nguồn
tài nguyên rất lớn. Với dự trữ 1,5 nghìn tỷ USD, Trung Quốc có thể tài trợ cho
một chương trình y tế và giáo dục quốc gia toàn diện trong cả nước.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc có thể đủ khả năng để theo đuổi một “chương trình nhà
ở công cộng ‘ dành cho 250 triệu lao động nhập cư đang sinh sống trong các khu
nghèo nàn ở đô thị. Trung Quốc có thể áp đặt một hệ thống thuế thu nhập lũy
tiến đối với các tỷ phú và triệu phú mới của mình và tài trợ các hộ gia đình
nông dân nhỏ, hợp tác xã và các ngành công nghiệp nông thôn để cân bằng lại nền
kinh tế. Các chương trình phát triển các nguồn năng lượng thay thế, chẳng hạn
như năng lượng mặt trời và năng lượng gió – là một khởi đầu đầy hứa hẹn để giải
quyết ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Sự xuống cấp của các vấn đề sức khỏe
liên quan đến môi trường đang là sự lo lắng của hàng chục triệu người. Trên tất
cả, sư bảo vệ tốt nhất đối với Trung Quốc chính là một chế độ ổn định dựa trên
công bằng xã hội cho hàng trăm triệu người và một chính sách đối ngoại của hỗ
trợ phong trào chống chủ nghĩa đế quốc ở và hỗ trợ bên ngoài, nơi Trung
Quốc có lợi ích sống còn. Điều cần thiết là một chính sách chủ động dựa
trên sự hợp tác cùng có lợi, bao gồm cả quân sự và ngoại giao. Ngoài ra, một
nhóm nhỏ các nhà trí thức có ảnh hưởng của Trung Quốc cũng đã nêu vấn đề về mối
đe dọa quân sự ngày càng tăng của Mỹ đồng thời ” nói không với chính sách ngoại
giao pháo hạm ” . [9]<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc hiện đại có rất nhiều nguồn lực và cơ hội mà nước này
không có trong thế kỷ 19 khi bị chinh phục bởi đế quốc Anh . Nếu Mỹ tiếp tục
tích cực leo thang chính sách quân sự đối với Trung Quốc , Bắc Kinh có thể gây
ra một cuộc khủng hoảng tài chính nghiêm trọng bằng cách bán phá giá một phần
trong số hàng trăm nghìn tỷ đô la trị giá trái phiếu chính phủ Mỹ . Trung Quốc
là một cường quốc hạt có thể<span class="apple-converted-space"> </span><em style="outline: 0px;"><span style="border: 1pt none windowtext; padding: 0cm;">chìa tay ra</span></em><span class="apple-converted-space"><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> </span></i></span>với
những người hàng xóm có hoàn cảnh tương tự, đó là Nga để đối đầu với Mỹ . Tổng
thống Nga Putin đã thề sẽ tăng chi tiêu quân sự từ 3% đến 6 % GDP trong thập kỷ
tới để chống lại các căn cứ tên lửa tấn công của Washington gần biên giới của
Nga và ngăn chặn chương trình’ thay đổi chế độ ” của Obama chống lại các đồng
minh của nước này, như Syria [ 10 ] .<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc có mạng lưới đầu tư, tài chính và thương mại mạnh mẽ
trên thế giới và các nước bạn hàng lớn. Mối liên kết này đã trở thành cần thiết
cho sự phát triển tiếp tục của nhiều nước đang phát triển trên thế giới. Nhằm
vào Trung Quốc, Mỹ sẽ phải đối mặt với sự phản đối từ các thị trường mạnh lớn
trên toàn thế giới.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nói cách khác, Trung Quốc hiện đại với tư cách là một cường quốc
thế giới, đã mạnh hơn so với năm đầu thế kỷ 18. Mỹ không có đòn bẩy về thuộc
địa như Anh từng có trong thời gian chuẩn bị cho Chiến tranh nha phiến. Hơn
nữa, nhiều trí thức Trung Quốc và phần lớn các công dân của mình không có ý
định để cho ” các nhà tư mại bản đã phương Tây hóa ” bán nước. Không gì thúc
đẩy sự phân cực chính trị trong xã hội Trung Quốc và đẩy nhanh quá trình đi đến
một cuộc cách mạng xã hội thứ hai ở Trung Quốc bằng giới lãnh đạo hèn nhát,
dâng hiến kỷ nguyên mới cho các nước phương Tây.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">_______<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="outline: 0px;"><strong style="outline: 0px;"><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Ghi
chú:</span></i></strong></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="outline: 0px;"><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">[1]
John Hobson, The Eastern Origins of Western Civilization (Cambridge UK:
Cambridge University Press 2004)</span></em></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="outline: 0px;"><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">[2]
Như trên, Ch . 9 trang 190 -218</span></em></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="outline: 0px;"><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">[3]
Như trên, Ch . 11 , trang 244-248</span></em></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="outline: 0px;"><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">[4]
Richard Gott, Britain’s Empire: Resistance, Repression and Revolt (
London : Verso 2011) for a detailed historical chronicle of the savagery
accompanying Britain ’s colonial empire.</span></em></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="outline: 0px;"><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">[5]
Hobson, trang 253-256.</span></em></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="outline: 0px;"><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">[6]
Katrina Manson, “South Sudan puts Beijing ’s policies to the test”, Financial
Times, 2/21/12, p. 5.</span></em></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="outline: 0px;"><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">[7]
Interview of Clinton NPR, 2/26/12.</span></em></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="outline: 0px;"><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">[8]
La Jornada, 2/15/12 (Mexico City) .</span></em></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="outline: 0px;"><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">[9]
China Daily (2012/02/20 )</span></em></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="outline: 0px;"><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">[10]
Charles Clover, ‘‘Putin vows huge boost in defense spending’ , Financial Times,
2012/02/12</span></em></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-68502182193502310352014-09-13T12:49:00.001+07:002014-09-13T12:49:32.008+07:00Săn hổ ở Trung Quốc<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div align="right" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Đặng Khương</span></strong><span class="apple-converted-space"><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">chuyển
ngữ,</span></em><span class="apple-converted-space"><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> </span></i></span><em><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">CTV
Phía Trước</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><br />
</span><strong style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #1c1c1c; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Minxin Pei</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">,<span class="apple-converted-space"> </span><em style="outline: 0px;"><span style="border: 1pt none windowtext; padding: 0cm;">Project-Syndicate</span></em><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 17.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<em><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Trong
một hành động táo bạo kể từ khi Chủ tịch Tập Cận Bình phát động chiến dịch
chống tham nhũng, Trung Quốc đã chính thức công bố bắt đầu các cuộc điều tra
liên quan đến những “vi phạm kỷ luật nghiêm trọng” đối với nhân vật cao cấp
nhất bên trong Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), Chu Vĩnh Khang. Mặc dù những
tin đồn về sự sụp đổ chính trị của ông Chu đã được lan rộng gần một năm nay
nhưng bất cứ ai quen thuộc với những âm mưu chính trị của Trung Quốc đều biết
rằng các nhóm thân cận và phe cánh vẫn có thể cứu được ông Chu nếu Đảng Cộng
sản Trung Quốc chưa chính thức công bố hạ quyết ông. Bây giờ thì việc này đã
trở nên chính thức: một con “siêu hổ” đã bị quật ngã. Nhưng liệu đây có phải là
những gì mà Trung Quốc thực sự cần trong lúc này?</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Từ năm 2012, khi Tập Cận Bình bắt đầu “săn hổ” – theo như đúng
lời ông nói – thì đã có ba bộ trưởng, tỉnh trưởng và các quan chức cấp cao khác
đã bị rơi vào lưới. Nhưng ông Chu không phải là một con hổ bình thường. Ông
từng là ủy viên Ban Thường vụ Bộ Chính trị, cơ quan quyết định cao nhất của
ĐCSTQ. Ông Chu từng được xem như một nhân vật bất khả xâm phạm.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Kể từ những năm cuối thời kỳ Cách mạng Văn hóa, ĐCSTQ đã tôn
trọng các quy tắc ngầm rằng các thành viên trong Ban Thường vụ Bộ Chính trị,
đương nhiệm hoặc nghỉ hưu, đều được hưởng quyền miễn trừ truy tố hình sự. Tất
nhiên cũng có một số người bị thanh lọc trong cuộc đấu tranh quyền lực, chẳng
hạn như sự sụp đổ của Hoa Quốc Phong, người kế nhiệm của Mao Trạch Đông, vào
đầu thập niên 1980. Tuy nhiên, những nhân vật bị đánh bại thường được đưa về
nghỉ hưu trong thầm lặng và không bao giờ phải đối mặt với các cáo buộc tham
nhũng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cho nên việc truy tố ông Chu là một bước ngoặt – còn xa hơn các
phiên tòa của cựu Bí thư Chi bộ ĐCSTQ Bạc Hy Lai ở Trung Khánh bị thất sủng một
năm trước đây. Việc này thể hiện một cách rõ ràng quyết tâm cá nhân và chính
trị của Tập Cận Bình. Nhưng câu hỏi được đặt ra là: Ông Tập hy vọng sẽ đạt
những gì với chiến dịch chống tham nhũng đáng sợ nhất của Trung Quốc trong hơn
ba thập kỷ qua?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự khôn ngoan đầu tiên là việc truy tố sẽ giúp phục vụ mục tiêu
củng cố quyền lực của Tập Cận Bình và buộc bộ máy chính quyền đầy quan liêu
phải thực hiện cải cách kinh tế vốn đi ngược lại lợi ích của chính mình. Hai
ngạnh trong chiến lược chính trị của Tập Cận Bình là làm sạch ĐCSTQ và tiếp
thêm sức mạnh kinh tế của Trung Quốc. Việc này có nghĩa rằng hai ngạnh sẽ tự bổ
sung và phụ thuộc lẫn nhau.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chiến lược này có thành tích đáng kể. Nhưng ngay cả câu châm
ngôn xảo quyệt mà người cai trị thường khuyến khích sự sở hãi thay vì lòng yêu
thương trong dân chúng cũng chỉ có thể đi đến một giai đoạn nào đó thôi. Các
nhà lãnh đạo chính trị thành công nhất phải có kỹ năng xây dựng các liên minh.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hãy xem Đặng Tiểu Bình, nhân vật cải cách thành công nhất của
Trung Quốc (mặc dù chính ông ra lệnh vụ thảm sát Thiên An Môn năm 1989). Liên
minh lớn nhất mà ông đã tạo dựng thành công, trong đó ông vượt qua tất cả các
âm mưu chính trị khác, là mang lại sự chuyển đổi kinh tế sau khi ông trở lại
nắm quyền vào năm 1979.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Câu hỏi hiện nay không phải là liệu Tập Cận Bình đã tích lũy
được đủ thẩm quyền để thực hiện những thay đổi cần thiết ở Trung Quốc hay
không, mà liệu ông đã xây dựng được một liên minh có khả năng thúc đẩy mục tiêu
phục hồi cũng như cải cách nền kinh tế thị trường hay chưa. Và cho đến nay thì
câu trả lời dường như là không có.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Từ khi nắm chức chủ tịch nước, những hành động củaTập Cận Bình đã
trở nên kiên quyết hơn nhưng cũng không kém phần mâu thuẫn.Một mặt,ông đã tích cực
săn”hổ” và “ruồi” (các quan chức cấp thấp hơn), trong khi kiềm chế các đặc quyền
mà giới quan chức Trung Quốc đang được hưởng. Mặt khác, ông đã đưa ra chiến
dịch mạnh mẽ chống lại tự do hóa chính trị, bắt giữ và bỏ tù các nhà hoạt động nhân
quyền hàng đầu và đàn áp thẳng tay các phương tiện truyền thông xã hội vốn hoạt
động rất sôi động ở Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những rủi ro trong việc tiến hành một cuộc chiến tranh hai mặt
trận ngày càng trở nên rõ nét hơn. Nếu cuộc chiến chống tham nhũng của Tập Cận
Bình có thật thì việc này sẽ tạo ra sự sợ hãi và oán giận trong bộ máy quan
liêu của Trung Quốc. Trong khi các quan chức giả vờ đồng tình với chương trình
cải cách kinh tế của Tập Cận Bình thì cùng lúc họ sẽ tìm mọi cơ hội để cản trở
nó. Việc thiếu vắng những thành công cụ thể kể từ khi Tập Cận Bình công bố chi
tiết kế hoạch cải cách kinh tế hồi cuối tháng Mười một cho thấy rằng điều này
đã xảy ra.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đồng thời, lập trường cứng rắn của Tập Cận Bình trong việc chống
lại những cải cách chính trị đang làm giới cấp tiến mất hết hy vọng. Tất nhiên,
nhóm này – bao gồm cả trí thức, các nhà hoạt động xã hội, nhà báo và doanh
nghiệp tư nhân – có rất ít quyền lực trong thể chế chính trị ở Trung Quốc. Điều
họ có là khả năng gây ảnh hưởng đến những người Trung Quốc bình thường – giúp
bổ sung lực lượng vào liên minh ủng hộ cải cách. Đặng Tiểu Bình đã nhận ra tiềm
năng của các nhóm này vào những năm 1980. Nếu Tập Cận Bình không theo gót Đặng
Tiểu Bình thì việc tập hợp công chúng để ủng hộ kế hoạch cải cách kinh tế cũng
như viễn tượng tương lai của Trung Quốc do ông đề ra sẽ gặp vô vàn khó khăn.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đây chưa kể đến bắt nhốt Chu Vĩnh Khang không hẳn là một bước đi
sáng suốt. Nhưng bây giờ Tập Cận Bình phải thay đổi kế hoạch từ việc bắt các
nhóm tham nhũng sang liên minh với những đồng minh chính trị khác, thậm chí
những đồng minh mà ông chưa từng nghĩ đến. Sự thành công lâu dài của Tập Cận
Bình – cũng như cả nước Trung Quốc – phụ thuộc vào sự liên minh đó.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">________<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<em style="outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Minxin Pei là giáo sư ngành
Quản lý Chính phủ tại Đại học Claremont McKenna và là nghiên cứu viên cao cấp,
không thường trú tại Quỹ Marshall Đức của Hoa Kỳ.</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-25506188473318768312014-07-02T15:31:00.000+07:002014-07-02T15:31:37.120+07:00Vì sao Trung Quốc sẽ đè bẹp cả thế giới?<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div align="right" class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><b>Aleksandr
Khramchikhin</b></span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgO2QCUpJT171DbiQgraqXR2kjjrjphWq5SYky22WBr4FdJ7xjk_mY6j0NMpiK6w9mdS-rMQDSNq4csg_iXPKlpusI0Snn0H_Cgzew-0QyiFXP9SFuMdahufi8nGh9MumRfj7z5MMfYau9w/s1600/db.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgO2QCUpJT171DbiQgraqXR2kjjrjphWq5SYky22WBr4FdJ7xjk_mY6j0NMpiK6w9mdS-rMQDSNq4csg_iXPKlpusI0Snn0H_Cgzew-0QyiFXP9SFuMdahufi8nGh9MumRfj7z5MMfYau9w/s1600/db.jpg" height="144" width="200" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Vấn
đề lớn nhất của nhân loại có lẽ là ở chỗ, <i>nó không hiểu Trung Quốc hiện
nay là cái gì và Trung Quốc đang có những khuynh hướng phát triển như thế nào?</i> Nhưng
mặt khác, có thể, nhân loại không hiểu được như thế lại <i>hoá hay</i>. Bởi
vì, hiểu ra điều đó là chuyện cực kì nặng nề, và cái chính là, dẫu có hiểu, nó
cũng đành bất lực, chẳng làm được trò gì.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Có thể đành phải chờ đợi và đoán xem, đất nước này dùng cách nào để đè bẹp
phần còn lại của thế giới. Kiểu tiếp cận Trung Quốc thông thường của phương Tây
hoàn toàn không phù hợp.`Một mặt, chủ nghĩa duy tâm ngớ ngẩn của những chú
panda huggers, hi vọng Trung Quốc sẽ hoà nhập vào hệ thống kinh tế và chính trị
hiện hành do phương Tây tạo ra một cách ôn hoà, hiền lành, ngoan ngoãn, tiếp tục
bì bạch chạy theo người tiêu dùng giày dép thể thao và laptop ở phương Tây để
nhận khoản tiền lương hậu hĩnh nhất là 100 đô la mỗi tháng.</span></strong></div>
<a name='more'></a><strong><o:p></o:p></strong><br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Mặt khác, tầm nhìn cuồng tín, nông cạn về tư tưởng của China hawks, cho
rằng mọi vấn đề của Trung Quốc đều bắt nguồn từ việc nước này không có nền dân
chủ theo kiểu phương phương Tây. Trung Quốc sắp sụp đổ vì không có dân
chủ. Hoặc là Trung Quốc sẽ tấn công, chiếm lấy tất cả, vì nước này không có dân
chủ. Hoặc, lúc đầu nó tấn công, sau đó nó sụp đổ, vì nó không có dân chủ. Hoặc
lúc đầu nó sụp đổ, sau đó nó tấn công, bởi vì… Chao ôi, những kẻ đần độn thật
bất hạnh.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tuy thế, Trung Quốc
cũng có nhiều người không đần độn. Ấy là những người hiểu rất rõ, rằng nếu đưa
dân chủ kiểu phương Tây vào Trung Quốc, thì nó sẽ sụp đổ ngay lập tức. Quan
điểm về Trung Quốc của Nga là hỗn hợp kì lạ giữa mối sợ hãi bản năng và niềm hi
vọng về một thứ bạn “cùng thuyền chiến lược” trên mặt trận chống Hung thần – Đế
quốc Mĩ. Quan niệm ấy không thể xem là hợp lí. Trung Quốc hiện nay có hàng loạt
đặc điểm nổi bật. Nói vắn tắt, nó là thế này:</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">1. Là sự kết hợp
giữa một bên là <i>sự hiện diện của một trong những nền kinh tế lớn nhất
thế giới </i>có nhịp độ phát triển nhanh và trình độ kĩ thuật cao, với một
bên là <i>những vấn đề kinh tế – xã hội mang tính đặc thù của những nước
kém phát triển</i>.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">2. <i>Dân số
khổng lồ</i>, vượt quá khả năng đáp ứng của hoàn cảnh thiên nhiên. Dân số cho
phép tối đa ở Trung Quốc chỉ có thể là 700 đến 800 triệu người. Thế mà trong
thực tế, ai cũng biết, dân số nước này đã lên trên 1.3 tỉ, đã vậy, dù đã tìm đủ
mọi cách để hạn chế, nó vẫn đang tiếp tục tăng trưởng. </span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Thêm vào đó, 94% dân
cư Trung Quốc đang sinh sống trên 46% lãnh thổ.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">3. Giữa thành phố và
nông thôn, giữa các vùng miền, có sự <i>phân hoá</i> cao nhất thế
giới. Giữa thành phố và nông thôn, sự khác biệt cao tới mức, các thống kê về
kinh tế – xã hội của nông thôn và thành phố phải lập riêng rẽ, y như là thống
kê ở những nước khác nhau. Sự chênh lệch giữa các vùng miền còn lớn hơn nữa.
Tổng thu nhập của các tỉnh duyên hải miền đông – nam Quảng Đông cao hơn 90 lần
so với tổng thu nhập của khu tự trị Tây Tạng phía tây – nam nước này. </span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nếu xem các vùng
miền của Trung Quốc như những nước khác nhau, thì Quảng Đông về quy mô kinh tế
được xếp vào loại 30 nước hàng đầu, vượt cả những nước ví như Argentina. Trong
khi đó, Tây Tạng đứng vào hàng 130 – 140 thuộc nhóm Nigiêria, Malawi,
Tadjikistan. Gộp tất cả sự tương phản ấy lại với nhau, tức là đem so sánh mức
sống trung bình của các thị dân Bắc kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến với mức sống
trung bình của người nông dân ở Quý Châu hay Tây Tạng, thì vấn đề không còn là
chuyện số lần hơn kém, mà là chuyện trật tự của các kích cỡ.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Sự thật là ở nước
này, có một số xã hội hoàn toàn khác nhau, từ xã hội nông nghiệp cổ truyền đến
xã hội hậu công nghiệp. Đó là những xã hội không chỉ hoàn toàn khác nhau về mức
sống, mà còn hoàn toàn khác nhau về tâm tính. Hơn nữa, sự chênh lệch có xu
hướng ngày càng gia tăng, chứ không giảm bớt.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">4. <i>Tốc độ
lão hoá của dân cư và sự chênh lệch về giới</i> ở các nhóm thuộc tốp người
trẻ tuổi <i>cao nhất thế giới</i>. Dân số ở những tốp dân cư ở độ tuổi
trung niên tăng nhanh gấp đôi so với toàn bộ dân cư nói chung. Về cơ bản, đây
là điều đang lặp lại khuynh hướng mang tính đặc thù của các nước phương Tây,
nhưng ở phương Tây, quá trình lão hoá của dân cư chậm hơn rất nhiều và nó chỉ
bắt đầu khi tổng thu nhập tính theo đầu người đạt từ 5 đến 10 nghìn đô la (ở
Trung Quốc hiện nay vẫn còn dưới 2 nghìn đô la). Đồng thời, ở Trung Quốc, gia
đình chính thức phải gánh trách nhiệm chăm sóc, phụng dưỡng người già.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chỉ có 1/6 người già
sống bằng nguồn lương hưu trí, người già ở nông thôn hoàn toàn không có trợ cấp
xã hội. Tức là người ta không trả lương hưu cho nông dân, mặc dù thu nhập của
họ thấp hơn nhiều lần so với thu nhập của thị dân. Theo truyền thống, cho đến
nay, việc phụng dưỡng cha mẹ vẫn là trách nhiệm của người con trai nối dõi tông
đường và được ăn thừa tự. Thế mà sinh đẻ lại bị hạn chế để giảm bớt gia tăng
dân số, nên mới nảy sinh sự chênh lệch về giới.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Tương quan
giữa trẻ trai và trẻ gái sơ sinh ở Trung Quốc đang cố giữ trong tỉ lệ
102-107:100, tối đa là 117:100, nhưng ở các tỉnh lẻ, tỉ lệ này là 130:100, còn
ở nông thôn, có nơi lên tới 150:100. Chỉ mấy năm nữa, thế hệ bước vào tuổi hôn
nhân sẽ có 20 triệu nam thanh niên bị “thiếu” cô dâu. Rõ ràng, đây là hiện
tượng chưa từng có tiền lệ trong lịch sử nhân loại, bởi vậy, sẽ rất khó tiên
đoán hậu quả xã hội của nó và việc tìm ra con đường để giải quyết vấn đề
cũng sẽ hết sức phức tạp. Tiếp tục duy trì các xu hướng phát triển hiện nay
(thực ra, xu hướng phát triển này ngày càng trở nên trầm trọng, chứ không thể
duy trì), đến một lúc nào đó sẽ xuất hiện tình trạng: cô dâu trở thành hàng
hoá.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nếu tính thêm những
thay đổi trong quan niệm của lớp nữ thị dân có giáo dục, xem lập nghiệp có ý
nghĩa quan trọng hơn hôn nhân, sẵn sàng gác việc lấy chồng tới giới hạn cuối
cùng có thể được, thì đàn ông thành phố sẽ muốn kết hôn với phụ nữ nông thôn,
còn đa số đàn ông nông thôn sẽ không có cơ may lấy được một người
vợ. Trong trường hợp này, xung đột giữa thành phố và nông thôn, giữa những
vùng phát triển và vùng lạc hậu sẽ trở thành mâu thuẫn mang tính đối kháng. <i>Một
cuộc nội chiến giành giật cô dâu</i> – “đó là thứ còn dữ dội hơn cả
“Faust” của Goethe”.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">5. <i>Sức ỳ hệ
thống rất cao</i>, do tình trạng bảo thủ xã hội cực kì phức tạp, lại ở quy mô
rộng lớn và mức độ trầm trọng. Giới cầm quyền Trung Quốc từ lâu đã nhìn thấy và
hiểu ra, nó phải chấp nhận quan niệm lệch lạc “tăng trưởng tương đương với phát
triển”. Nó cũng có dự định sửa chữa hoàn cảnh, nhưng chẳng thu được kết quả nào
cả. Tăng trưởng kinh tế dựa trên mô hình sử dụng lao động quảng canhtiếp
tục phá mọi kỉ lục, hoàn thành vượt mức tất cả các kế hoạch sản xuất. Nhưng
đồng thời, “các kế hoạch” tiêu sài tài nguyên và phá huỷ môi trường cũng thi
nhau phá mọi kỉ lục. Thay vì hạn chế một cách có kế hoạch, khối lượng điện năng
được sử dụng vẫn không ngừng tăng lên. Khối lượng các loại phế thải độc hại vẫn
tăng, chứ không giảm. Mọi dự báo về mức độ sử dụng xăng dầu hàng năm của Trung Quốc
đều sụp đổ, thực tế hoá ra còn tồi tệ hơn các phương án dự báo về những khả
năng tồi tệ nhất.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">6, <i>Sự hiện
diện của những mâu thuấn phát triển</i> không thể xoá bỏ trong khuôn khổ
của mô hình kinh tế đang vận hành ở Trung Quốc. Về vấn đề này, chúng tôi sẽ nói
sau.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">7. <i>Thiếu một
mô hình lựa chọn phù hợp</i> cho phép xoá bỏ các mâu thuấn và nền tảng
phương pháp luận tạo ra mô hình ấy. rõ ràng, hoàn toàn không có khả năng tạo ra
một mô hình lựa chọn như thế.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">8. Quy mô của hệ
thống vấn đề nảy sinh từ phạm vi dân cư và kinh tế đã biến những vấn đề
của Trung Quốc thành những vấn đề của toàn bộ thế giới.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Vô khối những thứ
“cao nhất thế giới” kể ra ở trên mới chỉ là chuyện tỉ lệ phần trăm. Nhưng ở
đây, còn phải nhớ cả những đại lượng tuyệt đối. Đặc biệt là về con số 1,3 tỉ
dân, về hơn 200 triệu chủ thể chủ thể đang hoạt động kinh doanh. Từ những quy
mô này, sự chênh lệch trong tỉ lệ phần trăm rất dễ biến thành những con số
khổng lồ khi chuyển chúng sang các đại lượng tuyệt đối: 200-300 triệu thất
nghiệp, 150 di dân nội địa v.v…, và v.v…</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bây giờ xin nói về
những mâu thuẫn cơ bản.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Vì sao chuyện này
thường bị lờ đi? Quả tình, người ta đã viết rất nhiều về những mâu thuẫn
riêng lẻ, cục bộ, nhưng lại không xem xét các mâu thuẫn ấy trong tổng thể của
chúng.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">1. Mâu thuẫn giữa
nhu cầu duy trì nhịp độ tăng trưởng kinh tế cao dựa vào các khu vực thuê mướn
lao động nhằm mục đích đảm bảo việc làm cho dân cư ngày càng phát triển và nhu
cầu giảm bớt nhịp độ tăng trưởng, chuyển từ nền sản xuất chú trọng số lượng
sang nền sản xuất chú trọng chất lượng, có cân nhắc tới đặc điểm tài nguyên –
sinh thái.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">2. Mâu thuấn giữa
đòi hỏi và nhu cầu ngày càng cao của dân cư với nguồn tài nguyên, chẳng riêng
gì của Trung Quốc, mà ngay của cả hành tinh cũng không đủ khả năng đáp ứng các
đòi hỏi và nhu cầu ấy.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">3. Mâu thuấn giữa
nhu cầu tiếp tục thực hiện chính sách “Mỗi gia đình – một con” với nhu cầu giảm
bớt các hạn chế nhân khẩu theo những cân nhắc về đặc điểm xã hội.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">4. Mâu thuẫn giữa
chính sách dựa vào dân số như một nguồn tài nguyên kinh tế và năng lực cạnh
tranh cơ bản với tình trạng dân số quá đông như một vấn đề nghiêm trọng của đất
nước.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trong quá trình cải
cách mở cửa, Trung Quốc đã sử dụng khối dân cư khổng lồ, vừa cần cù, lại
vừa dễ tính, chẳng quen đòi hỏi gì, như một thứ tài nguyên cơ bản. Nhân loại
cũng hả hê đồng tình với điều đó để biến Trung Quốc thành một “xưởng lắp ráp
toàn thế giới”. Sự dồi dào của nguồn nhân công vô tận và, ứng với điều đó, tình
trạng cạnh tranh gay gắt trên thị trường lao động đã cho phép duy trì mức chi
phí thấp, nhờ thế, sản phẩm của Trung Quốc có giá cả rất rẻ. Tuy nhiên, tình
trạng thất nghiệp chỉ có lợi khi dừng lại ở một giới hạn nào đó, vượt quá giới
hạn ấy, nó sẽ trở thành mối đe doạ thực tế với sự ổn định xã hội. Vậy mà quân
số lao động vẫn không ngừng tăng lên, đòi hỏi phải được “sử dụng”.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cách tốt nhất để sử
dụng nguồn lao động này là tiếp tục tăng cường sản xuất hàng hoá thông dụng,
huống chi chính khu vực sản xuất này đã thu về cho đất nước một nguồn ngoại tệ
khổng lồ. Nhưng, dĩ nhiên, nó cũng đòi hỏi phải có một số lượng nhiên liệu
khổng lồ mà bản thân Trung Quốc không thể có đủ, dẫn tới việc huỷ hoại ngày
càng dữ dội môi trường thiên nhiên mà chắc chắn sẽ tạo ra một thảm hoạ sinh
thái vô tiền khoáng hậu trong lịch sử nhân loại. Những nhân tố này đã bắt đầu
“ngốn” vào chính sự tăng trưởng kinh tế như là hậu quả của nó.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Việc cải biến một
nền sản xuất thiên về số lượng, dựa vào lao động phổ thông thành một nền sản
xuất chú trọng tới chất lượng, dựa vào lao động khoa học, trước hết, đòi hỏi
phải đầu tư một nguồn kinh phí khổng lồ (nhất là để nâng cao trình độ giáo dục
còn rất thấp của dân cư), sau nữa, sẽ dẫn tới nạn thất nghiệp tăng lên một cách
gay gắt và điều này chắn chắn sẽ tạo ra nguy cơ nghiêm trọng thực sự đe doạ sự
ổn định xã hội.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Đúng là cả xã hội
Trung Quốc nói chung đang thực sự quan tâm tới việc tìm kiếm một lối thoát ra
khỏi tình huống được hình thành ở nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa hiện nay.
Nhưng, đồng thời, đại diện của tuyệt đại đa số các nhóm xã hội đều <i>muốn
duy trì mô hình cải cách hiện nay</i>. Dĩ nhiên, điều này liên quan trực tiếp
tới các nhóm xã hội được hưởng lợi từ những cuộc cải cách (tầng lớp quan liêu,
các nhà kinh doanh, công nhân có tay nghề cao, các nhà môi giới v.v…).</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nhưng các nhóm xã
hội còn lại, tức là những nhóm không được hưởng lợi từ cải cách, thì không hề
quan tâm tới sự thay đổi mô hình, bởi vì nó chỉ làm tăng thêm số lượng những
người nông dân mất ruộng đất và đội quan thất nghiệp khiến cho địa vị của họ
trở nên tồi tệ hơn. </span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cho nên, xung đột
giữa lợi ích trước mắt và lợi ích lâu dài có ý nghĩa quan trọng với tuyệt đại bộ
phận các thành viên của xã hội Trung Quốc. Thực tế, <i>con người bao giờ
cũng giải quyết xung đột ấy vì lợi ích trước mắt</i>. Tức là xuất phát từ việc
duy trì mô hình phát triển hiện nay.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Mà chính phương Tây
cũng muốn duy trì mô hình ấy. Phương Tây sẽ còn tụng niệm rất nhiều, rất hay
cho chính bản thân mình về sự tuyệt diệu của xã hội thông tin hậu công nghiệp.
Đồng thời, không hiểu vì sao, có một sự thật bị xem nhẹ, ấy là cư dân của thiên
đường mặt đất này cũng phải ăn, mà phải ăn nhiều,ằn ngon; phải xỏ giày dép, mặc
quần áo, áo quần giày dép phải đẹp, phải rẻ, phải đi trên những chiếc xe hơi
tuyệt hảo và phải dùng những chiếc máy tính thật tinh xảo để làm việc (nếu
klhông thế, sao gọi là xã hội thông tin?). Có điều, tất cả những thứ này vẫn
cần phải cso một ai đó làm bằng tay, mà lại muốn sao cho thật rẻ.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Đây rồi, chính người
Trung Quốc đang làm. Họ làm bằng tay, rất nhiều và rất rẻ.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chẳng ai muốn động
óc suy nghĩ về hậu quả của sự mầu nhiệm ấy.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nhân loại cố tình
nhắm mắt, không muốn nhìn xem sự tăng trưởng tiếp theo của trung Quốc sẽ đẫn
tới đâu – ngay cả khi quan điểm “tăng cường bình ổn” đang được giới giới cầm
quyền Trung Quốc tuyên truyền hiện nay là sự thật, chứ không phải tuyên truyền.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Phương Tây sẽ còn
sụt sùi rất lâu về việc “phát triển bên vững” và xoá bỏ bất bình đẳng trong mức
sống giữa các quốc gia phát triển và các nước đang phát triển. Nhưng tất cả đều
hiểu rất rõ, rằng đại đa số các nước đang phát triển sẽ không bao giờ đuổi kịp
trình độ của các quốc gia phát triển. Bởi vì, nếu đưa “cá” cho các nước ấy,
tầng lớp tham nhũng “ưu tú” ngày càng phình to sẽ chén sạch, rồi sau đó lại xin
thêm “cá”. Nhưng nếu đưa “cần câu” cho các nước đang phát triển, họ dễ dàng bẻ
ngay cái “cần câu” ấy.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trung Quốc thuộc về
số ngoại lệ rất ít ỏi. “Cá” nó không cự tuyệt, mà “cần câu” nó sử dụng cũng rất
tài, nếu có ý đồ tước đoạt “cá” và “cần câu” (hoặc có ý không đưa), nó sẽ dùng
sức mạnh để cướp giật cho mình.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cư dân Nigeria dù
trong bất kì hoàn cảnh nào cũng sẽ không sống như cư dân Thuỵ Điển. <i>Trên
lí thuyết, cư dân trung Quốc có thể có tham vọng vượt lên cao hơn mức sống ấy</i>.
Không ai có khả năng và có quyền cấm họ làm như thế.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chỉ có điều phải
nhớ, tài nguyên của cả hành tinh không đủ để đảm bảo cho mỗi người dân Trung
Quốc có mức sống như vậy. Họ không đủ ăn, không đủ xăng dầu và bao nhiêu thứ
vật dụng không kém cần thiết khác. Thế thì sẽ chẳng còn gì để dành phần cho
người khác. Tức là chúng ta chỉ còn mỗi việc là phải tin, rằng Trung Quốc (đất
nước có dân cư đông nhất thế giới, có quân đội hùng mạnh và sự ngạo mạn ngút
trời) sẽ mãi mãi kiên trì gia công hàng hoá thông dụng cho những người ngoại
quốc giàu có bằng cái giá của sự nghèo túng của riêng mình.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Có lẽ, phải gọi niềm
tin ấy là chủ nghĩa phê phán thì chính xác hơn.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Với những gì đã
trình ở trên, chúng ta hoàn toàn không thể hiểu, Trung Quốc sẽ làm thế nào để
tránh, không bành trướng ra bên ngoài bằng tất cả các hình thức của nó (kinh
tế, chính trị, nhân khẩu, quân sự). Nó hoàn toàn không có sức sống trong các
ranh giới hiện nay của mình. Hoặc là nó phải lớn lên gấp bội, hoặc là nó buộc
phải nhỏ hơn rất nhiều. Bởi thế, vấn đề không phải là sự xâm lược của Trung
Quốc, mà là với nó, bành trướng là kế sách duy nhất để sống sót.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Đó không phải là con
ngoáo ộp, mà là hiện thực khách quan đang cắt cứa vào giác quan của ta.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Quả thật, vẫn còn ít
người cảm nhận được hiện thực ấy. Nhưng chẳng bao lâu nữa, nó sẽ tới.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">
<b>Lã
Nguyên </b><i>dịch, </i></span><i style="line-height: 20pt; text-indent: 36pt;"><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nguồn: Báo “АПН”
(Агенство политических новостей) ra ngày thứ Tư, 15.4.2010</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<i><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">(<a href="http://www.apn.ru/publications/article20310.htm"><span style="color: #265e15; text-decoration: none; text-underline: none;">http://www.apn.ru/publications/article20310.htm</span></a>)<o:p></o:p></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">
<hr size="1" style="text-align: left;" width="33%" />
</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Aleksandr
Anatolievich Khramchikhin (sinh: 1967): Phó Giám đốc Viện Phân tích Chính trị
và Quân sự, Liên Bang Nga.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-305233950874931072014-06-30T16:49:00.002+07:002014-06-30T16:49:17.762+07:00Trung Quốc và sự cùng đường của những dự đoán thảm khốc<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjKktuunjvpZ7rDzO6qI4W3OhNQz25Nm74pR-P16AsfNDJxvRaLdRbomc3GTaRvYhtr7LikYfGs8olBY04fZByapvfrX6Ip1Z2UzXu5cqO1FHUylEBaWI0reNp-afrTzMS0n4_AEb0_g7wB/s1600/tk.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjKktuunjvpZ7rDzO6qI4W3OhNQz25Nm74pR-P16AsfNDJxvRaLdRbomc3GTaRvYhtr7LikYfGs8olBY04fZByapvfrX6Ip1Z2UzXu5cqO1FHUylEBaWI0reNp-afrTzMS0n4_AEb0_g7wB/s1600/tk.jpg" height="125" width="200" /></a></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right;">
<span style="color: #333333; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Russell Leigh Moses</span><b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></b></div>
<div style="line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hậu quả
của việc Trung Quốc sụp đổ sẽ còn tồi tệ hơn Liên Xô.</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tiêu đề
gây khiêu khích của bài bình luận trên tờ Tân Hoa Xã chính thức lan truyền rộng
rãi trên khắp các trang tin tức lớn của Trung Quốc hôm thứ Năm và trở thành chủ
đề khiến cho các trang mạng truyền thông xã hội Trung Quốc phải nghiến răng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bài bình luận cảnh báo rằng
Trung Quốc đang đối mặt với tình trạng đói nghèo và khốn khổ vì những hoạt động
gây mất ổn định của số lượng blogger đang ngày càng tăng của nước này, đánh vào
tâm điểm của sự phân chia ý thức hệ ở Trung Quốc, đồng thời cho thấy phe bảo
thủ đang ngày càng lo lắng về hướng đi mà Chủ tịch nước Trung Quốc Tập Cận Bình
có thể lựa chọn nhằm cải cách Đảng Cộng Sản.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đề cập
đến khủng hoảng chính trị và kinh tế trong thời kỳ nước Nga hậu Xô Viết để cho
thấy mối nguy hiểm của việc theo đuổi cải cách chính trị quá sớm không phải là
điều gì mới mẻ ở Trung Quốc, nhưng bài bình luận của Tân Hoa Xã, được viết bởi
một người tên là Wang Xiaoshi, đã vẽ ra một viễn cảnh tàn khốc bất thường về
nước láng giềng phía Bắc của Trung Quốc. Theo Wang, một nước Nga hình thành từ
sự sụp đổ của Liên Xô – một trong những nơi mà “người dân thực sự nhận thức
được” sự ‘dân chủ hóa’ và ‘các giá trị phổ quát mang lại hạnh phúc’” – đã phát
hiện ra rằng “tổng GDP đã giảm đi một nửa; quyền tiếp cận các đại dương giành được
trong vài thế kỷ qua đã bị đánh mất, bên cạnh một đội tàu đã cũ nát, gỉ sét,
cuối cùng trở thành một đống kim loại phế thải; nơi các tập đoàn đầu sỏ chính
trị mới nổi trong nước cướp đoạt tài sản nhà nước; người Nga xếp hàng dài trên
đường phố trong tình trạng sụt giảm nguồn cung; còn các cựu chiến binh đã phải
bán huy chương của họ để đổi đấy bánh mỳ.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mức độ
khốn khổ và bất hạnh ấy, hoặc tệ hơn thế, sẽ là điều mà Trung Quốc phải đối
mặt, bởi những người sử dụng phương tiện truyền thông xã hội của đất nước đã đi
theo các giá trị tương tự các giá trị đã dẫn đến sự sụp đổ của Liên Xô, theo
Wang. “Mỗi ngày,” ông ta viết, “các blogger và những kẻ đỡ đầu cho họ cũng vì
lý do trên mà tung tin đồn, bịa đặt các tin tức tiêu cực về xã hội [Trung
Quốc], tạo ra một viễn cảnh hủy diệt về sự sụp đổ của Trung Quốc, đồng thời bôi
nhọ hệ thống xã hội chủ nghĩa hiện tại – chỉ để thúc đẩy mô hình chủ nghĩa tư
bản và chủ nghĩa hợp hiến của Mỹ và châu Âu.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mục
tiêu cuối cùng của các cư dân mạng và các nhà tài trợ có ý đồ xấu của họ, ông
Wang tiếp tục, là “nhằm kích động bất ổn xã hội ở Trung Quốc, sử dụng công
chúng như tấm bia đỡ đạn một cách trắng trợn trong quá trình này.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những
người sử dụng phương tiện truyền thông xã hội ngay lập tức bàn tán về phân tích
của ông Wang và bắt đầu chẻ nhỏ vấn đề, lập luận rằng nhiều số liệu mà ông ta
đưa ra là ngụy tạo, nhiều trích dẫn của ông ta xuyên tạc về những nhân vật
người Nga có địa vị. Một số cư dân mạng tự hỏi, không hiểu ông Wang đang sống ở
đâu trong những năm qua, trong bối cảnh thế giới gần đây đã chứng kiến sự sụp
đổ của nhiều chế độ khác nhau, bao gồm các bài học về “những kẻ xâm lược và
những kẻ độc tài cùng những thất bại của họ”, thay vì thuyết âm mưu về tư bản
chủ nghĩa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
số các nhà phê bình có nhà trí thức Trung Quốc Yu Jianrong, người cho rằng cần
phải thảo luận trước tiên về những thất bại của Trung Quốc, đặt biệt là “khoảng
cách giàu nghèo ngày càng lớn do chủ nghĩa tư bản bè phái trục lợi mà không bị
kiềm chế đã gây ra cho người dân”, cũng như việc nhà chức trách công quyền
không bị ràng buộc “vi phạm trắng trợn các quy định của nhà nước pháp quyền”,
tiếp đó là “sự suy đồi đạo đức xã hội”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Điều
thú vị là bài bình luận của ông Wang trên thực tế đã xuất hiện trên mạng hơn
hai tuần trước đó, nhưng gây ít ầm ỹ. Lần này, nhờ sự giúp đỡ của phương tiện
truyền thông của đảng, nó phát tán rộng rãi, có nghĩa là một kẻ nào đó đã bảo
kê để cho nó xuất hiện trở lại. Rất có khả năng phe bảo thủ trong Đảng chống
lại cải cách của ông Tập đã biên soạn bài viết này – hoặc ít nhất là buộc nó
xuất hiện trở lại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thật
vậy, vào thời điểm những cải cách được đưa lên các phương tiện truyền thông
cũng như trong hàng ngũ Đảng đã khiến cho phe bảo thủ tức giận. Bọn họ đã thấy
cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân bày tỏ sự ủng hộ ông Tập. Còn trong
tuần này, họ chứng kiến ông Tập Cận Bình thăng tướng cho sáu quan chức quân sự
cấp cao, nhằm tiếp tục củng cố quyền lực của ông ta đối với quân đội, một nền
tảng quyền lực truyền thống của phe bảo thủ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những
kẻ chống lại cải cách cần quan tâm đến việc bị qua mặt trong một Hội nghị Trung
ương Đảng sắp diễn ra vào tháng Mười, và tại các cuộc họp có thể diễn ra trước
đó tại khu nghỉ mát mùa hè Beidaihe, nơi mà chúng ta có thể chờ xem ông Tập Cận
Bình và các đồng nghiệp của ông ta tiếp tục cố gắng “nhốt quyền lực chính trị
vào trong cũi.” Cư dân mạng không chấp nhận nỗi hoài niệm và kinh hãi mà phe
bảo thủ đang reo rắc; có mọi lý do để tin rằng nhiều người trong số họ coi
những cải cách của Tập Cận Bình là đáng bênh vực.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bài
bình luận của ông Wang rõ ràng là một nỗ lực của phe bảo thủ để khởi động một
cuộc tranh luận về hướng đi mới của Đảng, và có thể là của cả quốc gia. Nhưng
nếu bọn họ thực sự muốn tác động đến cuộc tranh luận, bọn họ phải làm tốt hơn.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">[*]<span class="apple-converted-space"> </span><em style="outline: 0px;">Russell Leigh Moses là Hiệu trưởng của
Viện Nghiên cứu và Khoa Giảng dạy tại Trung tâm Nghiên cứu Trung Quốc ở Bắc
Kinh. Ông đang viết một cuốn sách về vai trò quyền lực đang biến chuyển trong
hệ thống chính trị Trung Quốc</em>.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong style="outline: 0px;"><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nguồn</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">: Russell Leigh Moses, “<i><span style="color: #216321;">China and the Desperation of Dire Predictions</span></i>“<em style="outline: 0px;">,</em><span class="apple-converted-space"> </span><em style="outline: 0px;">China Real Time Report</em>,
ngày 02 Tháng Tám 2013.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bản
Tiếng Việt © 2013 The Pacific Chronicle<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<i><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Mai
Xương Ngọc dịch<o:p></o:p></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<i><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><br />
<!--[if !supportLineBreakNewLine]--><br />
<!--[endif]--><o:p></o:p></span></i></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-20599368283637124512014-06-30T16:44:00.004+07:002014-06-30T16:44:26.871+07:00Phân chia chiến tuyến<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEijSDMQfjBmREocMuR1GOoTmDYN-shOUppIllSF-BPzqMDViWHIIfZDIldQJFizLMJ7TChH3x-hoz_fLKHtdXLhDaUza6fw0nHHcH2JW1P8PDzHeNXOWHxE4QToWIBua2H5YrNd9Wf3EdSS/s1600/pc.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEijSDMQfjBmREocMuR1GOoTmDYN-shOUppIllSF-BPzqMDViWHIIfZDIldQJFizLMJ7TChH3x-hoz_fLKHtdXLhDaUza6fw0nHHcH2JW1P8PDzHeNXOWHxE4QToWIBua2H5YrNd9Wf3EdSS/s1600/pc.jpg" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Trong tháng Mười Hai,
sau khi nhậm chức Bí thư Đảng Cộng sản mới của Trung Quốc được gần ba tuần, Tập
Cận Bình đã nói vài lời động viên dành cho những người ủng hộ cải cách chính
trị. “Không một tổ chức hoặc cá nhân nào”, ông ta cho biết, có “đặc quyền vượt
qua hiến pháp và pháp luật”. Ông ta không làm gì khác hơn là trích dẫn bản thân
Hiến pháp Trung Quốc, nhưng một số người Trung Quốc theo chủ nghĩa tự do cảm
thấy được khuyến khích bởi lời ca ngợi của ông ta dành cho “quyền lực vô cùng
to lớn” của một văn bản mà đảng thường chọn cách bỏ qua. Các quan chức đảng
đang cố gắng cảnh báo những người lạc quan không được quá đà.</span></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hiến pháp bao gồm
nhiều điều mà những người theo chủ nghĩa tự do ngưỡng mộ. Nó không đề cập đến
Đảng, ngoại trừ trong lời mở đầu. Nó hứa hẹn “tự do ngôn luận, tự do báo chí,
tự do hội họp, tự do lập hội, tự do diễu hành và tự do biểu tình”, cũng như “tự
do tín ngưỡng tôn giáo”. Nó nói “tài sản cá nhân hợp pháp của công dân là bất
khả xâm phạm.” Theo phần bổ sung năm 2004, nhà nước “tôn trọng và bảo đảm quyền
con người”. Ngoài việc cấm “phá vỡ hệ thống xã hội chủ nghĩa” và lời nói về một
“chế độ độc tài dân chủ nhân dân”, phần lớn văn bản sẽ được chấp nhận trong bất
kỳ quốc gia phương Tây nào.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Những người theo chủ
nghĩa tự do kêu gọi ủng hộ cho “chủ nghĩa hợp hiến”, có nghĩa là văn bản đó
phải đứng cao hơn bất kỳ bộ luật hoặc sắc lệnh nào khác của đảng. Bằng một cử
chỉ dường như là cái gật đầu theo hướng của họ, ông Tập thừa nhận trong bài
phát biểu tháng Mười Hai của ông ta rằng “các cơ chế giám sát” để đảm bảo thực
hiện hiến pháp “không hoàn hảo”. Tân Hoa Xã, cơ quan thông tin của chính phủ,
thậm chí ghi chép những yêu cầu (được đưa ra bởi nhiều người theo chủ nghĩa tự
do) về việc thành lập một cơ quan thẩm tra hiến pháp. Nhưng một vài người trong
đảng hiển nhiên đang lo lắng rằng những người ủng hộ cải cách chính trị sâu
rộng ở Trung Quốc đang cố gắng thúc đẩy các chương trình nghị sự của họ bằng
cách sử dụng hiến pháp như một lá chắn. Trong vài ngày qua, ý tưởng về chủ
nghĩa hợp hiến đã hứng chịu đợt nhắm bắn xối xả của Đảng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cuộc tấn công bắt đầu
bằng một bài viết của Yang Xiaoqing, một học giả về luật tại Đại học Nhân Dân
(Renmin University). Nó xuất hiện ngày 21 Tháng Năm trên tờ Hồng kỳ, một tạp
chí hàng đầu của Đảng. Các thành phần chính của chủ nghĩa hợp hiến, bài viết
nói, thuộc về “chủ nghĩa tư bản và chế độ độc tài tư sản, không phải nền dân
chủ xã hội chủ nghĩa của nhân dân”. Nó nói chủ nghĩa hợp hiến là “lừa bịp”: có
vẻ như cho thấy rằng tất cả mọi người đều được hưởng dân chủ. Nhưng trên thực
tế, chỉ các chính trị gia được hỗ trợ bởi “các nhóm lợi ích lớn” mới có thể
được bầu.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Ngày hôm sau tờ Global
Times, một tờ báo được kiểm soát bởi cơ quan ngôn luận chính của đảng, tờ Nhân
dân, tham gia cuộc ẩu đả. Nó nói rằng cuộc tranh luận về chủ nghĩa hợp hiến
không chỉ là một vấn đề lý thuyết. Nhưng nó đã được sử dụng, tờ báo cho biết, để
phủ nhận hệ thống chính trị của Trung Quốc và cố gắng biến nó thành một nền
chính trị phương Tây. Lời kêu gọi chủ nghĩa hợp hiến đã thực sự vi hiến. “Thậm
chí toàn bộ thế giới phương Tây kết hợp lại cũng không đủ sức mạnh để khiến cho
Trung Quốc theo đuổi một con đường khác, chưa nói tới một số lượng nhỏ các nhà
bất đồng chính kiến trong nước,” nó nói.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Khó có thể nói liệu
bản thân ông Tập có đứng đằng sau các cuộc tấn công hay không. Trong tháng
Giêng, các nhà báo tại một tờ báo có tư tưởng tự do, tờ Southern Weekend, tổ
chức một cuộc tấn công bất thường đối với sự kiểm duyệt một bài báo ca ngợi chủ
nghĩa hợp hiến. Điều này đã có thể cảnh báo ông ta về khả năng rằng cuộc tranh
luận trên vấn đề này có thể kích động những lời kêu gọi táo bạo hơn cho cải cách
chính trị, thậm chí gây ra tình trạng bất ổn. Nhưng mặc dù ông Tập đã không sử
dụng từ “chủ nghĩa hợp hiến”, ông ta tiếp tục duy trì cuộc tranh luận bằng cách
viện dẫn tầm quan trọng của văn bản đó một lần nữa vào tháng Hai.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tuy nhiên, gần như là
không thể xảy ra việc ông Tập đứng về phe những người theo chủ nghĩa tự do.
Trong tháng Giêng, những lời nhận xét được nhiều người cho là của ông ta trong
một bài phát biểu nội bộ được lưu hành trên Internet. Ông ta chỉ trích những
người được giấu tên đã cho rằng cải cách có nghĩa là áp dụng “các giá trị phổ
quát của phương Tây”. Một lý do chính cho sự sụp đổ của Liên Xô, ông ta nói, là
một “sự dao động về các lý tưởng và niềm tin của nước này”. Trong những ngày
gần đây, Internet tại Trung Quốc đã xôn xao với tin đồn về sự gia tăng nỗ lực
của Đảng trong việc bóp nghẹt cuộc thảo luận học thuật về các giá trị phổ quát,
tự do báo chí và các vấn đề mà nó coi là nhạy cảm về chính trị.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nhưng nếu Đảng hy vọng
rằng một vài bài xã luận và chỉ thị lẻ tẻ sẽ khiến cho những người theo chủ
nghĩa tự do im lặng thì có lẽ đã nhầm. Như tờ Christian Science Monitor đưa
tin, các tràng đả kích chống lại chủ nghĩa hợp hiến giúp thúc đẩy thảo luận
trên internet. Từ này trở thành một chủ đề hàng đầu trên Sina Weibo, trang kiểm
duyệt của Trung Quốc tương đương với mạng Twitter (bị chặn). Nó vẫn còn đang
được tranh luận mạnh mẽ, nhiều lời chỉ trích hướng vào những tư tưởng của đảng.
Phương tiện truyền thông tự do vẫn đang bảo vệ hiến pháp (như trên tờ Economic
Observer và tờ Yanhuang Chunqiu, cả hai bằng tiếng Trung Quốc).<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nó không chỉ là một
cuộc thảo luận bị hạn chế trong giới học giả và giới bất đồng chính kiến. “Bảo
vệ các quyền bình đẳng [dành cho] một người, một lá phiếu: đó là chủ nghĩa hợp
hiến”, ông Ren Zhiqiang, một ông trùm bất động sản, viết trên microblog của ông
ta (nơi có tới gần 15 triệu người theo dõi*) vào ngày 27 tháng Năm. Thông điệp
của ông ta được chia sẻ hơn 2.000 lần. Ông Tập có thể phải hối hận về cái ngày
mà ông ta nêu lên đề tài này.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[*] Chỉnh sửa của tờ
Economist: Số lượng theo dõi microblog của Ren Zhiqiang đúng là 15 triệu trên
thực tế, hoặc gấp mười lần những gì chúng tôi đã đưa ra ban đầu. Đã được chỉnh
sửa vào ngày 30 tháng Năm.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nguồn:</span></b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Bởi J.M., <a href="http://www.economist.com/blogs/analects/2013/05/ideological-debate"><i><span style="color: #216321; text-decoration: none; text-underline: none;">Ideological
debate | Drawing the battle lines</span></i></a>, The Economist, ngày 29 Tháng
5, 2013.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bản Tiếng Việt © 2013
The Pacific Chronicle<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-88154696808941742702014-06-30T16:39:00.001+07:002014-06-30T16:39:08.114+07:00Thời nay, có nên lấy hệ tư tưởng để đánh giá hành vi, ý thức chính trị của nhau không?<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgofvenUTgVVSISz5_-4FHdB5K7rIwHjkz0WQpHH-HzVgBQWRG3g2vbadBTxdQz6lMrk0BClqAEd1XQR5EVZDEo0FZLC7AVsY_Sqa9mUI6Mbq-nhMqZ4zQyfr55Xi0RlgeedUJNQN8G_BdO/s1600/bt.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgofvenUTgVVSISz5_-4FHdB5K7rIwHjkz0WQpHH-HzVgBQWRG3g2vbadBTxdQz6lMrk0BClqAEd1XQR5EVZDEo0FZLC7AVsY_Sqa9mUI6Mbq-nhMqZ4zQyfr55Xi0RlgeedUJNQN8G_BdO/s1600/bt.jpg" height="192" width="200" /></a></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-style: italic;">Nguyễn Trần Bạt<o:p></o:p></span></b></div>
<h2 style="line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">1. Tri thức – Tư tưởng<o:p></o:p></span></h2>
<div style="line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tri thức, có thể nói, là bộ
phận quan trọng nhất của văn hoá. Tri thức bao trùm nhiều lĩnh vực: lao động
sản xuất (công, nông nghiệp), chính trị, giáo dục, văn học, nghệ thuật, y tế,
xây dựng, luật pháp, giao thông, giao tiếp, chinh phục thiên nhiên, chiến đấu
bảo vệ Tổ quốc... Đó là những hiểu biết khoa học, những kinh nghiệm và sự khôn
ngoan mà con người tích luỹ được trong quá trình lao động sản xuất, đấu tranh
và thích ứng với thiên nhiên cũng như với xã hội nhằm duy trì và phát triển
cuộc sống của mỗi cá nhân và của cả cộng đồng người trong quá trình lịch sử
lâu.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
thời đại ngày nay, tri thức còn quan trọng hơn bao giờ hết. Nó đang dần dần trở
thành lực lượng lao động trực tiếp quan trọng nhất. Điều đó dẫn đến những thay
đổi lớn lao không chỉ trong quản lý và sản xuất kinh doanh, mà còn làm đảo lộn
cuộc sống con người, thay đổi các quan niệm, các thói quen, các thước đo giá
trị. Báo chí đang nói rất nhiều về một nền kinh tế tri thức, nhưng theo chúng
tôi, như.vậy chưa đủ. Ngày nay, đã đến lúc phải nói đến một xã hội tri thức,
trong đó tri thức sẽ quyết định các thước đo giá trị không chỉ của mỗi cá nhân
mà còn của cả một dân tộc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tất
nhiên, tri thức chỉ có thể trở thành một bộ phận của văn hoá nếu như nó định
hướng và được định hướng cho các ứng xử của con người và cộng đồng người. Vai
trò định hướng ấy thuộc về đạo đức, mà gốc rễ là cái thiện, một trong ba giá
trị phổ quát nhất trong đời sống tinh thần của nhân loại (chân, thiện, mỹ).<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Marx đã
có một định nghĩa rất hay, rằng con người là tổng hoà của các quan hệ xã hội.
Con người chỉ có thể là con người xã hội, trong đó các cá nhân, ở những mức độ
khác nhau, đều được xã hội hoá. Họ sống, làm việc, hành động theo những qui tắc
ứng xử đã hình thành trong xã hội. Như thế, chúng ta có thể nói rằng, mỗi cá
nhân đã tiếp nhận một hệ thống các qui luật và các thước đo văn hoá và thể hiện
chúng trong những lĩnh vực khác nhau của đời sống xã hội.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những thước
đo này về bản chất là những tiêu chuẩn lý tưởng mang tính chất qui ước mà mỗi
cá nhân cần phải tuân theo, nhưng thực tế chỉ có thể được tiệm cận đến mà thôi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một
lĩnh vực vô cùng quan trọng của tri thức là khoa học, kỹ thuật. Tuy nhiên, có
lẽ quyết định nhất lại là tư tưởng. Hệ thống tư tưởng là sản phẩm mà con người
có quyền tự hào trước hết. Tất cả mọi sự sáng tạo về khoa học và công nghệ là
hệ quả của tư tưởng. Có một thời chúng ta đã đồng nhất giữa những nhà nghiên
cứu khoa học tự nhiên với các nhà triết học, gọi là triết học tự nhiên. Newton
có thể được xem là một nhà triết học. Einstein cũng có thể được xem như một nhà
triết học. Lev Tolstoy cũng vậy Triết học là khoa học để tạo ra cho con người
những công cụ nhận thức thế giới, nhận thức chính bản thân con người. Tư tưởng
là một sản phẩm vô hình, là sản phẩm tinh thần. Vì thế, nếu con người đối lập
mình với người khác, và không phải đối lập bằng tư tưởng mà lại bằng những công
cụ vật chất, chẳng hạn để tổ chức các cuộc xung đột, thì đấy là một sai lầm to
lớn. Cái đầu tiên mà con người cần phải khắc phục để làm chủ được mình là sự
đối lập về tư tưởng. Nhiều cuộc chiến tranh đã không thể tránh khỏi do sự xúi
giục của những khác biệt về nhận thức hay khác biệt về hệ tư tưởng. Chính nhân
danh sự đối lập về tư tưởng mà người ta tổ chức những sự đối lập khác, về kinh
tế chẳng hạn. Tôi cho rằng con người đã vô tình làm mất danh dự của các sản
phẩm tư tưởng. Các sản phẩm tư tưởng, cũng như các nhà tư tưởng, vô tư hơn,
trong sáng hơn, và có lẽ cũng trong sạch hơn. Họ đóng góp cho nhân loại công cụ
để nhận thức để rồi nhân loại sử dụng nó để xung đột. Tôi không tin các nhà tư
tưởng xung đột với nhau. Họ chỉ cãi nhau mà thôi. Chỉ có việc sử dụng tư tưởng
với những động cơ không trong sạch mới tạo ra sự xung đột. Cho nên sự xung đột
về tư tưởng là kết quả của sự vận dụng sai trái tư tưởng chứ không phải là kết
quả trực tiếp của các nhà tư tưởng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự nâng
cao dân trí, sự tiến bộ của nhân dân là thước đo trình độ phát triển của các
quốc gia, đồng thời cũng là nguồn gốc của những đòi hỏi ngày càng cao, ngày
càng khắt khe hơn đối với những nhà chính trị. Họ buộc phải có những phẩm chất
cao hơn, đặc biệt là phải có trí tuệ cao hơn. Thời đại của những phương pháp
cai trị ngu dân đã qua. Ngày nay, họ không còn cơ hội, cũng không thể kìm hãm
dân trí để có thể cai trị một cách dễ dãi. Các nhà lãnh đạo, hơn bao giờ hết,
phải thực sự là đội ngũ tiên phong, phải xứng đáng là người đại diện cho nhân
dân cả về trí tuệ lẫn quyền lợi. Nói cách khác, họ phải phản ánh nguyện vọng và
ý chí của nhân dân. Theo chúng tôi, dân trí là một khái niệm triết học và chính
trị học cực kỳ quan trọng, là một trong những dấu hiệu quan trọng nhất để xác
định một xã hội phát triển.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Dân trí
bao gồm rất nhiều thứ: tư tưởng, khoa học kỹ thuật, luật pháp, nghệ thuật...
Nhưng quan trọng nhất và bao trùm lên tất cả là ý thức của người dân về thân
phận của mình. Khi người dân chưa ý thức được về thân phận và vai trò của mình
trong xã hội thì không thể nói đến một xã hội phát triển cao.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vì thế,
dân trí gắn liền với dân chủ. Trong tất cả những mặt khác nhau của khái niệm
dân trí, mặt quyết định là giác ngộ chính trị.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Dân chủ
là mức cao nhất của sự giác ngộ chính trị. Chế độ dân chủ làm tăng cường dân
trí, có nghĩa là tăng cường số lượng các nhà tư tưởng. Cuộc sống dù ở mức thấp
hay mức cao đều là sự chung sống giữa các luồng tư tưởng hay, các nhà tư tưởng.
Các nhà tư tưởng ấy ít nhất cũng lý giải bản thân và lý giải cuộc sống. Một
người nhận thức có hệ thống thì trở thành nhà tư tưởng, ít nhất cũng là một nhà
tư tưởng đối với những vấn đề của chính bản thân mình. Một xã hội trong đó mọi
người đều thông thái, đều có khả năng lý giải các vấn đề của mình để tồn tại và
phát triển, chắc chắn sẽ phát triển với tốc độ lớn hơn. Chính vì lý do đó dân
chủ sẽ thắng thế. Vì vậy một chế độ chính trị buộc người ta tôn thờ một loại tư
tưởng và hạn chế tính đa dạng tư tưởng trong phạm vi quốc gia là chế độ phản động
về mặt văn hoá, bởi vì nó hạn chế chính năng lực cạnh tranh của cả dân tộc.<o:p></o:p></span></div>
<h2 style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">2. Tư tưởng, Hệ tư tưởng và Sự
lạc hậu của các hệ tư tưởng<o:p></o:p></span></h2>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trước
hết cần phải khẳng định rằng tư tưởng, với tư cách là sản phẩm tinh thần của
con người, luôn tồn tại. Nó xuất hiện một cách tự nhiên do nhu cầu nhận thức
của con người, phục vụ cho sự phát triển. Có thể nói, tư tưởng là một trong
những sản phẩm quan trọng nhất của đời sống mà con người hoàn toàn có quyền tự
hào, thứ sản phẩm còn cao hơn và tinh xảo hơn mọi thứ sản phẩm công nghiệp hay
công nghệ tinh xảo nhất.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
cuộc sống có nhiều tư tưởng khác nhau. Các tư tưởng tương tác với nhau, tập hợp
lại với nhau một cách tự nhiên thành một chuỗi các nhận thức, được thừa nhận và
bị loại bỏ cũng theo quy luật tự nhiên. Là công cụ của nhận thức, tư tưởng thể
hiện thông qua các hành vi, cả những hành vi của tư duy lẫn những hành vi bản
năng. Tư tưởng được liên tục lựa chọn bởi các cá nhân cụ thể và có vai trò định
hướng hành động. Do đó, nhận thức về tư tưởng phải linh hoạt chứ không thể coi
nó là những giá trị bất biến.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nếu tư
tưởng là công cụ của nhận thức thì hệ tư tưởng là hệ thống các công cụ ấy. Hệ
tư tưởng không phải là sản phẩm riêng của cộng đồng, thậm chí nó cũng không
phải là sản phẩm riêng của thời đại, nó là sự tổng hòa những kinh nghiệm sống
của nhiều cộng đồng người và của nhiều thời đại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Việc
phổ biến rộng rãi một hệ tư tưởng nào đó bao giờ cũng nhằm hướng dẫn hành vi
của cả cộng đồng, góp phần tập trung một cách cao độ và nhất thời các nguồn lực
của cộng đồng ấy vì những mục tiêu nhất định, lại những thời điểm nhất định.
Tuy nhiên, sử dụng hệ tư tưởng như một công cụ nhận thức toàn dân là một nhiệm
vụ quan trọng nhưng cũng hết sức nguy hiểm, nhất là khi việc sử dụng như vậy
xảy ra trong thời gian dài. Bởi lẽ, nó có thể đẩy cộng đồng ấy rơi vào tình
trạng thụ động, thậm chí là phản động.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thực tế
cho ta thấy chính sự áp đặt và định hướng hành vi theo cách đó đã hạn chế năng
lực sáng tạo của con người. Thậm chí, đã đến lúc cần phải lên án tính lỗi thời
của hệ tư tưởng như là kết quả của sự bảo thủ hay là tính lười biếng. Việc con
người không dám nhận thức chủ động mà vẫn bám giữ các hệ giá trị cũ được xây
dựng bởi hệ tư tưởng cũ sẽ tạo ra tính lạc hậu tương đối của hệ tư tưởng đối
với sự phát triển của đời sống. Chính hệ tư tưởng, với những yếu tố thuộc về
bản chất, đã hạn chế năng lực sáng tạo của con người và do đó, làm mất đi tính
đa dạng sinh học của nhận thức.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
thế kỷ XX chúng ta đã mắc phải hai sai lầm nghiêm trọng. Sai lầm thứ nhất là
tách hệ tư tưởng ra khỏi cuộc sống và biến nó thành một thứ để tôn thờ. Tôn thờ
những giá trị tinh thần thì đúng, nhưng tôn thờ những giá trị cụ thể của tinh
thần thì lại hoàn toàn sai. Tư tưởng không phải là thứ để tôn thờ mà nó được
sinh ra nhằm phục vụ sự phát triển. Do đó, khi tư tưởng không còn thích hợp hay
đã trở nên lạc hậu thì chúng ta chỉ nên nhìn nhận nó như một giá trị lịch sử
với những công lao thuộc về thời quá khứ mà thôi. Sai lầm thứ hai là tách các
giá trị biểu kiến của sự vật ra khỏi giá trị vật lý của nó. Thị trường chứng
khoán là một ví dụ điển hình. Thị trường chứng khoán tạo ra một hệ thống các
giá trị ảo bên ngoài năng lực thật của nó. Trong lĩnh vực tư tưởng cũng vậy.
Những thế lực ở thượng tầng kiến trúc đang tôn thờ một giá trị, trong khi cuộc
sống đã và đang đòi hỏi con người phải tìm kiếm những giá trị khác.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Quan
điểm của chúng tôi hết sức rõ ràng: hiện nay, hệ tư tưởng không còn tương thích
với sự phát triển của thế giới hiện đại nữa, nó chỉ còn là những giá trị lịch
sử. Đó là một sự thật, không chỉ ở những quốc gia nghèo đói, mà ở trên phạm vi
toàn thế giới, có lẽ chỉ trừ ở chỗ nào mà con người vẫn muốn tiếp tục nô dịch
con người. Thế giới đang thay đổi hàng ngày và nó đòi hỏi mỗi người phải có
năng lực tư duy độc lập. Không thể chống lại trào lưu tự nhiên ấy và chúng tôi
tin rằng một thảm họa sẽ xảy ra nếu chúng ta gắng sức duy trì sự thống trị của
những hệ tư tưởng cũ.<o:p></o:p></span></div>
<h2 style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">3. Sự lên ngôi của Hệ giá trị<o:p></o:p></span></h2>
<h3 style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-indent: 36pt;">
<u><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal;">a) Đặc
điểm của thế giới hiện đại<o:p></o:p></span></u></h3>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Như
trên đã nói, thay đổi không ngừng là một trong những đặc điểm dễ nhận thấy nhất
của thế giới hiện đại. Con người trong thời đại mới buộc phải không ngừng vận
động để thích nghi với các thực thể khác. Tốc độ phát triển của thế giới được
đó bằng thước đo dựa trên những yếu tố hiện thực của các quốc gia phát triển và
do đó, thay đổi để thích nghi là nhiệm vụ vô cùng khó khăn nhưng không thể trốn
tránh của các nước đang và kém phát triển. Trong một môi trường vừa hợp tác vừa
cạnh tranh sâu sắc, nếu một dân tộc có năng lực cạnh tranh kém sẽ ngày càng ít
cơ hội để phát triển. Như vậy, đồng thời với các cơ hội được mở ra, toàn cầu
hóa cũng tạo ra mâu thuẫn gay gắt giữa các nước đang phát triển với các nước
phát triển trong quá trình mở cửa, hội nhập.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đa
phương hóa quan hệ là đặc điểm cơ bản thứ hai của con người trong thế giới hiện
đại. Gần đây, trên các phương tiện thông tin đại chúng, người ta nói nhiều đến
hội nhập quốc tế trên tất cả các mặt của cuộc sống như là một điều kiện tiên
quyết cho phát triển, một xu thế tất yếu mà không một quốc gia nào có thể đứng
ngoài. Trong chiến lược phát triển của các quốc gia, đa hương hóa quan hệ là
một trong những mục tiêu cơ bản nhất. Toàn cầu hóa làm cho thị trường của mỗi
quốc gia được mở rộng ra phạm vi quốc tế, nhờ đó quan hệ mua bán hàng hóa và
dịch vụ được tăng lên nhanh chóng. Chưa bao giờ mối quan hệ của các quốc gia
được mở rộng như trong bối cảnh hiện nay và sự phát triển của mỗi quốc gia gắn
liền với các quốc gia khác vì lợi ích chung của tất cả các bên.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trình
độ dân trí ngày càng cao là đặc điểm cơ bản nữa của thế giới hiện đại. Tốc độ
phát triển như vũ bão của khoa học - công nghệ là minh chứng rõ nét nhất cho sự
phát triển của tri thức con người. Ngày càng được xã hội hóa, quốc tế hóa và
toàn cầu hóa qua đó, vốn tri thức này tác động tới mọi mặt của đời sống kinh
tế, chính trị, văn hóa, xã hội của từng quốc gia. Thông tin, tri thức được phổ
biến rộng rãi trên phạm vi toàn thế giới và do đó, gắn kết con người với nhau,
kết quả là các quốc gia tác động qua lại lẫn nhau, chịu ảnh hưởng của nhau ngày
càng sâu sắc. Hơn nữa, trình độ dân trí ngày càng cao làm cho con người dần dần
nhận ra giới hạn của thế giới xung quanh. Họ cũng nhận ra và trực tiếp hay gián
tiếp phổ biến những giá trị toàn cầu, trong đó đặc biệt quan trọng là những giá
trị cá nhân. Đó chính là động lực của các cuộc cách mạng về tư tưởng.<o:p></o:p></span></div>
<h3 style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-indent: 36pt;">
<u><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal;">b) Sự
áp đặt tư tưởng và sự hình thành hệ giá trị<o:p></o:p></span></u></h3>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mặc dù
có sứ mệnh quan trọng là giúp con người tổ chức các hành vi trong cuộc sống, hệ
tư tưởng không phải không có những giới hạn, mà trước hết là những giới hạn về
thời gian, về tính thích hợp và đặc biệt là tính phổ biến. Sai lầm cơ bản của
chúng ta là không hiểu được những giới hạn ấy. Chúng ta luôn có xu hướng nghĩ
hộ người khác, một người nghĩ cho muôn người. Trong cuộc sống, có những vấn đề
mang tính sống còn, mang tính chiến lược cần đến những nhận thức cá nhân đặc
biệt để vận động và tổ chức mọi người giải quyết. Thế nhưng sẽ hoàn toàn sai
lầm nếu biến nhận thức cá nhân thành công cụ chế sẵn để áp đặt cho mọi người.
Nếu ai đó tự cho mình có cái quyền sáng tạo ra hệ tư tưởng và dùng quyền lực để
phổ biến áp đặt nó cho xã hội, thì về thực chất kẻ đó đã đẩy cả cộng đồng đi
theo hướng thụ động và tước đoạt cảm hứng nhận thức của toàn xã hội. Dĩ nhiên,
trên thực tế, nhiều quốc gia, nhiều cộng đồng đã có hệ tư tưởng của mình. Nhưng
đó không phải là kết quả của một mà nhiều người, của toàn xã hội, kết quả của
việc lựa chọn, sự sàng lọc tự nhiên những cái có lý trong tư tưởng của các cá
nhân. Nó khác xa với sự áp đặt tư tưởng bằng cách dùng các phương tiện công
cộng nhằm gây ra tính không đối xứng về nhận thức của con người. Chúng tôi muốn
nhấn mạnh rằng, áp đặt hệ tư tưởng lên con người và tiêu diệt khả năng tự do
nhận thức, tự do tư tưởng, tự do hiểu biết của con người là biến con người
thành những kẻ bị nô dịch về tư tưởng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chúng
tôi đánh giá rất cao luận văn của ông Joseph Stiglitz, người đoạt giải Nobel kinh
tế năm 2001 về tính không đối xứng của thông tin. Tuy vậy, chúng tôi cho rằng
tính không đối xứng của thông tin không chỉ bắt nguồn từ quá trình nhận thức tự
nhiên, mà còn từ sự truyền bá quá nhiều những ý tưởng cá nhân. Chúng tôi không
cho rằng bất kỳ một cá nhân hay tổ chức nào được quyền tự đặt ra một hệ tư
tưởng. Chúng ta có quyền truyền bá tư tưởng của mình nhưng không được lạm dụng
điều này bởi nó sẽ tạo ra tính không đối xứng của thông tin, và càng không được
phép biến tình trạng này thành phổ biến. Trái lại, chúng ta cần phải làm cho
mọi người hiểu rằng tư tưởng là công cụ để nhận thức, và ngày nay mỗi người đều
phải là nhà tư tưởng. Nói đúng hơn, mỗi người phải trở thành nhà tư tưởng của
chính mình, của chính hành động của mình, vì lợi ích của mình.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vậy
trong thời đại ngày nay, cái gì sẽ thay thế hệ tư tưởng, khi nó không còn đóng
vai trò chủ đạo nữa? Theo chúng tôi, đó là hệ giá trị. Nếu như hệ tư tưởng là
tập hợp các tín điều thì hệ giá trị là tập hợp các tiêu chuẩn. Những đòi hỏi
của xã hội mới chính là áp lực buộc hệ tư tưởng phải nhường chỗ cho hệ giá trị,
với tư cách là tác nhân định hướng tiến bộ và dân chủ hơn. Trái với bản chất
giáo điều của hệ tư tưởng, các tiêu chuẩn luôn luôn thay đổi cùng với cuộc
sống. Rõ ràng việc thay đổi các tiêu chuẩn dễ dàng hơn nhiều so với thay đổi
các tín điều và cái gì dễ thay thế hơn thì nó thích hợp với cuộc sống hơn.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tóm
lại, theo chúng tôi, con người sẽ không bao giờ quay lại các hệ tư tưởng mà sẽ
xây dựng một tập hợp các giá trị từ các tiêu chuẩn thông thường của đời sống.
Tính phổ biến của các giá trị sẽ tạo nên hệ thống giá trị, và hệ thống giá trị
tạo ra sự đồng nhất của các giá trị. Nói cách khác, hệ thống giá trị sẽ là tư
tưởng của đời sống hiện đại.<o:p></o:p></span></div>
<h2 style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">4. Toàn cầu hoá và Sự hình
thành hệ giá trị toàn cầu<o:p></o:p></span></h2>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Không
ai có thể phủ nhận được rằng toàn cầu hóa đem đến cho nhân loại, cả những nước
phát triển lẫn những nước chậm phát triển, những cơ hội phát triển và cả những
thách thức vô cùng to lớn. Ngày nay, tất cả các quốc gia, do quá trình toàn cầu
hóa, có mặt trong nhau, chịu ảnh hưởng lẫn nhau. Chính trong quá trình toàn cầu
hóa mà thế giới bỗng nhiên nhận thức ra các giá trị chung mà con người cần phải
có để chung sống và phát triển. Do đó, toàn cầu hóa đối với lịch sử nhân loại
cũng có giá trị như thuyết tương đối của Einstein trong lịch sử khoa học. Toàn
cầu hóa càng sâu sắc bao nhiêu thì hệ tư tưởng sẽ càng phải bộc lộ tính khu trú
cá nhân của nó. Ở đây, xin lưu ý rằng cần phải phân biệt hệ giá trị với nền văn
hóa. Chúng ta đều biết rằng mỗi cộng đồng nhỏ đều có bản sắc riêng với các giá
trị văn hóa của mình. Nhưng khái niệm cộng đồng ngày càng mở rộng nên sẽ có
những tiêu chí văn hóa khác nhau, những nền văn hóa khác nhau. Con người chứa
trong mình nhiều hệ tiêu chuẩn văn hóa khác nhau để điều chỉnh những đối tượng
và quan hệ sinh hoạt khác nhau. Cho nên có thể nói rằng không có chuẩn mực văn
hóa cho sáu tỷ người, trong khi đó nhân loại vẫn luôn luôn cần và trên thực tế
vẫn tồn tại những chuẩn mực chung. Dĩ nhiên, bên cạnh chuẩn mực chung còn có
chuẩn mực riêng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chuẩn
mực riêng để phân biệt người này với người kia, cộng đồng này với cộng đồng
kia, còn chuẩn mực chung là thứ để con người chung sống. Trong đời sống hằng
ngày, chuẩn mực chung ngày càng cao lớn lên cùng với sự mở rộng của khả năng
giao lưu. Hiện nay, các quốc gia đang phát triển mới chỉ đặt ra nhiệm vụ hội
nhập về kinh tế mà chưa quan tâm đến việc tạo cho con người năng lực hội nhập
về mọi mặt.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
bài Toàn cầu hóa về văn hóa chúng tôi đã đề cập đến những tác động khác nhau
của toàn cầu hoá. Ở đây chỉ xin nhắc lại rằng toàn cầu hóa về văn hóa đang làm
lan truyền trên khắp thế giới những giá trị phổ biến như nhân quyền, dân quyền,
dân chủ, tự do... đồng thời cũng làm thay đổi tính chất của các quan hệ xã hội.
Khi đó, các dân tộc, các cộng đồng giao lưu với nhau thông qua các hệ giá trị,
các quyền lợi và đặc biệt là các tiêu chuẩn văn hóa. Trong quá trình đó, sự phổ
biến các giá trị dân chủ là xu thế tất yếu và toàn cầu hóa buộc các dân tộc,
các tôn giáo khác nhau phải ngồi lại cùng nhau tìm ra các tiêu chuẩn chung sống
của toàn nhân loại.<o:p></o:p></span></div>
<h2 style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Kết luận<o:p></o:p></span></h2>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Như
vậy, giá trị của các hệ tư tưởng chỉ có tính chất tương đối, mang tính lịch sử.
Tư tưởng và hệ tư tưởng không phải là những giá trị bất biến, càng không phải
là những tín điều để tôn thờ, nó đang và sẽ bị thay thế bởi hệ giá trị, là một
hệ thống các tiêu chuẩn để quy định, định hướng và tổ chức hành vi của con
người trên phạm vi toàn cầu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thế
giới đang thay đổi từng ngày, từng giờ và toàn cầu hóa đang phổ biến khắp thế
giới những thước đo mới, những tiêu chuẩn mới. Những tiêu chuẩn chung đó chính
là cơ sở hình thành hệ giá trị toàn cầu hệ giá trị sẽ đóng vai trò chi phối,
kiểm soát hoạt động của con người. Vì thế, trong thời đại ngày nay, nhiệm vụ
của các chính thể là nắm bắt sự hình thành của hệ giá trị và hướng sự phát
triển của đất nước cho phù hợp với hệ giá trị đó.<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-59914274100756091952014-06-30T14:34:00.002+07:002014-06-30T14:34:39.478+07:00Nỗi lo của Việt Nam: lần trỗi dậy đầy đe dọa của Trung Quốc<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiDevaR4XGQb94_jCyxiYXXD7HTP8zFRQEEuz3COtT9m4_YpS-bvZmGjLLBykPW_wiNgS-wTsz6hQ8dU6l79jSEILs1sOGA0tQzkHeHQWryadizz2lcQsPD2RH-9zJlqo4LXtz49RRjnrYn/s1600/bd.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiDevaR4XGQb94_jCyxiYXXD7HTP8zFRQEEuz3COtT9m4_YpS-bvZmGjLLBykPW_wiNgS-wTsz6hQ8dU6l79jSEILs1sOGA0tQzkHeHQWryadizz2lcQsPD2RH-9zJlqo4LXtz49RRjnrYn/s1600/bd.jpg" height="112" width="200" /></a></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><i><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;">Cuộc xung đột ở biển Đông đánh thức dậy những nỗi lo sợ có gốc rễ sâu xa
tại Đông Nam Á: một sự thống trị của Trung Quốc. Một chuyến viếng thăm Việt Nam
cho thấy việc đối phó với cường quốc mới khó khăn cho tới đâu.</span></i></strong><b><i><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></i></b></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sao
vàng trên nền đỏ. Học viên sĩ quan chỉnh tề trong những bộ đồng phục trắng.
Thêm vào đó là mặt trời lặn trên biển và những bài ca về quê hương. Trong
truyền hình nhà nước Việt Nam, việc tạo khí thế yêu nước ngày càng đạt tới
những đỉnh cao mới. Chính phủ ở Hà Nội dựa vào xúc cảm – và thông điệp là rất
rõ ràng: Trường Sa và Hoàng Sa, như hai quần đảo ở biển Đông được Trung Quốc và
Việt Nam tuyên bố chủ quyền có tên trong tiếng Việt, là thuộc Việt Nam. Chấm
hết.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung
Quốc nhìn điều này có khác đi: Sau khi giàn khoa đầu tiên của Trung Quốc được
neo lại trong vùng biển tranh chấp vào đầu tháng Năm thì giàn khoan kế đến đã
tiếp theo đó vào giữa tháng Sáu. Trung Quốc tiến hành một hình thức mới của
chính sách đối ngoại bành trướng ở biển Đông, cái không bao lâu nữa cũng có thể
được áp dụng ở những vùng khác, điều này thì các chuyên gia châu Á thống nhất
với nhau. Và qua đó, Trung Quốc làm thay đổi hiện trạng từng bước một – khiến
cho Đông Nam Á lo ngại, nhưng cũng cả Nhật Bản và Hoa Kỳ nữa. Và các quốc gia
tương đối nhỏ ở xung quanh đối phó rất khó khăn với siêu cường quốc mới, mặc
cho có sự hậu thuẫn của Hoa Kỳ như trong trường hợp của Philippines. Cơn thịnh
nộ về bước tiến đơn phương của láng giềng to lớn đã bùng phát thành những cuộc
biểu tình bạo lực vào giữa tháng Năm trong nhiều tỉnh của Việt Nam. Trong đó đã
có bốn người bị thiệt mạng. Chính phủ Việt Nam đã đối phó một cách cương quyết
với những người biểu tình bạo lực. Hiện giờ tình hình đã kiểm soát được.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuộc
xung đột đời đời</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi nói
chuyện với người Việt về tranh chấp lãnh thổ thì lịch sử đầy xung đột của hai
nước sẽ được nhanh chóng đề cập tới. Người ta sẽ nói về Ngô Quyền, người năm
938 đã giành được nền độc lập cho Việt Nam từ Trung Quốc. Hay Lê Lợi và hai bà
Trưng, những người đã đánh đuổi người Trung Quốc. Nghe giống như là những nhân
vật của thời hiện tại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Từ
1000 năm nay, các hòn đảo đó thuộc Việt Nam. Những gì Trung Quốc đang làm là
bất hợp pháp”, một người đàn ông cao tuổi nói, người đang ngồi nghỉ tại hồ Hoàn
Kiếm trong trung tâm của thủ đô Hà Nội vào một ngày nóng nực. “Cuộc đấu tranh
chống Trung Quốc”, trưởng phân tích về địa chính trị của thinhtank Mỹ Stratfor,
Robert D. Kaplan, đã viết như vậy trong quyển sách mới nhất của ông về xung đột
ở biển Đông, “là cốt lõi của lịch sử Việt Nam.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vì vậy
mà người khách đến thăm nhìn thấy cuộc tranh chấp biển đảo ở khắp nơi trong
nước. Ở lối vào của Bảo tàng Lịch sử thủ đô Hà Nội, ba tấm bản đồ có nhiệm vụ
chứng minh cho quyền sở hữu các hòn đảo lâu đời hàng nhiều trăm năm. Cả tại các
cảng hàng không, khách du lịch cũng được thông tin về việc này bằng tiếng Việt
và tiếng Anh. Những ngày này tại thành phố cảng Đà Nẵng ở trung phần Việt Nam,
trong khuôn khổ của một hội nghị quốc tế, một cuộc triển lãm đã được khai mạc,
sưu tập nhiều tài liệu và bản đồ qua nhiều thế kỷ như là những bằng chứng. Ngay
cả trên những hòn đảo nhỏ ở biển Đông cũng có những cuộc triển lãm di động, có
nhiệm vụ chứng minh cho các quyền lịch sử của Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chiến
đấu? Hay chấp nhận bị áp bức?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Người
Việt căm ghét những gì người Trung Quốc đang làm trước bờ biển Việt Nam”, người
đàn ông già ở cạnh hồ nói tiếp. “Nhưng cũng cần phải bình tĩnh và tìm một giải
pháp hòa bình.” Một người đàn ông khác thêm vào: “Tôi không thể nghĩ rằng sẽ có
chiến tranh trong tương lai gần đây. Trung Quốc và Việt Nam có nhiều mối quan
hệ chặt chẽ trên nhiều bình diện.” Và ở một nơi thuộc ngoại ô Hà Nội, một cựu
chiến binh nhấn mạnh với Làn sóng Đức: “Không có ai muốn chiến tranh cả.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
xung đột này có thể được giải quyết cụ thể như thế nào thì không ai biết. Những
người đàn ông ở hồ Hoàn Kiếm nhất trí với nhau, rằng Việt Nam cần sự giúp đỡ
của cộng đồng quốc tế, vì so với Việt Nam thì Trung Quốc là một kẻ khổng lồ.
“Nếu không thì chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhập sự đàn áp
của Trung Quốc.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhiều
phương cách, không có giải pháp</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ở hội
nghị kéo dài nhiều ngày tại Đà Nẵng, các chuyên gia từ mười nước cũng rất khó
khăn trong việc tìm một phương cách cụ thể. Jerome Cohen từ New York Scholl of
Law nói: “Trung Quốc sẽ ở lại đó. Không thể chấp nhận việc không làm gì cả. Và
cũng không thể chấp nhập mạo hiểm một cuộc chiến.” Phải thúc đẩy Trung Quốc đi
vào khuôn khổ của luật lệ quốc tế. Điều đó có thể tiến hành ra sao thì vẫn
không rõ – vì cho tới nay thì Trung Quốc cự tuyệt điều nói chung là có một cuộc
tranh chấp lãnh thổ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Leszek
Buszynski, giáo sư về chính sách đối ngoại tại Đại học Quốc tế ở Nhật Bản, cho
rằng điều chính là Đảng Cộng sản Việt Nam phải giải phóng mình khỏi đảng anh em
Trung Quốc. Và Gregory Poling từ Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế ở
Washington ủng hộ một cách tiếp cận khu vực: đặc biệt là Hiệp hội các Quốc gia
Đông Nam Á (ASEAN) cần phải tiếp tục phát triển một bộ quy tắc ứng xử.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Carl
Thayer của đại học Úc không còn tin vào thành công của những quy tắc như vậy
nữa, vì Trung Quốc ngay từ bây giờ không tuân thủ theo bản ghi nhớ do ASEAN và
Trung Quốc đưa ra năm 2002, nhằm phát triển một bộ quy tắc ứng xử. Ông đề nghị
đưa ra Liên Hiệp Quốc. Điều đó lại bị nhiều chuyên gia cho rằng ít có triển
vọng, vì Trung Quốc có quyền phủ quyết trong Hội đồng Bảo an.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự pha
trộn từ cảm xúc dân tộc mạnh mẽ và oán giận lâu đời nhiều thế kỷ khiến cho một
giải chính trị trở nên rất khó khăn, Gerhard Will từ Viện Khoa học và Chính trị
ở Berlin nói. Các chính phủ ở mọi bên đều hứa hẹn với người dân của họ nhiều
cho tới mức hầu như không còn có không gian cho thương lượng nữa. Thay vào đó
là chỗ cho xúc cảm, tuyên truyền và học viên sĩ quan chỉnh tề.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em style="font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Làn sóng Đức</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em style="font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Phan Ba dịch từ</span></em><span class="apple-converted-space"><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> </span></i></span><em><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"><a href="http://www.dw.de/vietnams-sorge-chinas-bedrohlicher-aufstieg/a-17735177" sl-processed="1" style="font-style: inherit; font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="color: #c83746;">http://www.dw.de/vietnams-sorge-chinas-bedrohlicher-aufstieg/a-17735177</span></a></span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-70911723295309519302014-06-30T09:42:00.001+07:002014-06-30T09:42:07.574+07:00Trần Đức Thảo – Những lời trăn trối<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEicrMmwnyENw8YoLddpB-E0FTKF166e5x3sD0zIcj-Vl7JV271Ap1SiOGNgaOCy15RbZXPJB79GBHJt_JUugRjVLWaTpaJGR62Ne_pxVkz4RQ3YEe8vISZ4UM4eaA5JFFXNUyFh1tx1Ab-Q/s1600/Thao.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEicrMmwnyENw8YoLddpB-E0FTKF166e5x3sD0zIcj-Vl7JV271Ap1SiOGNgaOCy15RbZXPJB79GBHJt_JUugRjVLWaTpaJGR62Ne_pxVkz4RQ3YEe8vISZ4UM4eaA5JFFXNUyFh1tx1Ab-Q/s1600/Thao.jpg" height="200" width="199" /></a></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Phan
Thanh Tâm</span></b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ðã có nhiều tác giả tây ta viết về nhân vật Hồ
Chí Minh (HCM) riêng cuốn Trần Ðức Thảo Những Lời Trăng Trối là cuốn rất ðặc
biệt vì sách ðã “phân tích sư thật về những hành ðộng khủng khiếp” của họ Hồ
bởi một triết gia “lỗi lạc của Việt Nam và thế giới”. Nãm 1951 ông bỏ Paris về
bưng, qua ngả Mạc Tư Khoa, tham gia kháng chiến chống Pháp; ðã từng “trải
nghiệm gian khổ trong chiến tranh, trong cách mạng” suốt 40 nãm. Nhà triết học
họ Trần trước khi mất ðã khẳng ðịnh, Marx ðã gây ra mọi sai lầm và tội ác. Ông
còn nói, chính “cuồng vọng lãnh tụ” ðã khiến “ông cụ” là một con người “cực kỳ
vị kỷ, bất chấp những chuẩn mực của lương tri, của ðạo lý”. Theo ông, ðây là
“một Tào Tháo muôn mặt của muôn ðời” và “là một con khủng long ba ðầu, chin
ðuôi”.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="more"></a><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Lời trối trãng của nhà
triết học Trần Ðức Thảo cho biết, “nếu không dám khui ra những sai trái lịch sử
của “ông cụ”, không dám ðưa ra ánh sáng tội lỗi của Marx thì không bao giờ
thoát ra ðược tình trạng bế tắc chính trị ðộc hại như hiện nay ở nước ta”. Theo
ông, quá khứ cách mạng của Viêt Nam ðã tích tụ quá nặng ðầy những di sản xấu.
Quyển sách dày 427 trang là những lời tâm sự sống ðộng của một nhà tư tưởng
giúp ðộc giả hiểu rõ nguồn gốc của thảm kịch ðang bao phủ lên thân phận dân
tộc, lên ðất nước ta. Ông cảnh báo xã hội Việt Nam “ðang bị ung thối bởi cãn
bệnh xảo trá, cãn bệnh thủ ðoạn của ðảng”. Ông bị tống ði ra khỏi quê hương vĩnh
viễn với cái vé ði một chiều, bị ðuổi khỏi Saigon, buộc phải ði Pháp, không
ðược trở về Hà nôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong cuốn sách, nhà triết học Trần Ðức Thảo
(1917-1993) ðã vạch ra rằng, về lâu về dài, càng thấy ba chọn lựa của “cụ Hồ”
mang tính sinh tử với ðất nước và dân tộc, ðã ðể lại di sản vô cùng trầm trọng:
“chọn chủ nghĩa xã hội của Marx ðể xây dưng chế ðộ, chọn chiến tranh xoá hiệp
ðịnh hòa bình ðể bành trướng xã hội chủ nghĩa và thống nhất ðất nước, chọn Mao
và ðảng Cộng sản Trung Quốc làm ðồng minh, ðồng chí”. Sách có 16 chương, một
chương chỉ ðể giải mã lãnh tụ; nhưng ở chương nào HCM cũng ðược ðề cập tới. Ông
xác nhận, hễ nói tới thảm kịch VN thì “không thể không nhãc tới ông cụ”. Cố
giáo sư quả quyết, ‘phải nói thẳng ra là Mao ðã trực tiếp bẻ lái “ông cụ”; và
“Trung Quốc muốn nhuộm ðỏ Việt Nam theo ðúng màu ðỏ ðậm của Trung Quốc”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đãi ngộ hay bạc đãi</span></b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Triết gia Trần Ðức Thảo (TÐT), nổi tiếng về hiện
tượng luận, từng tranh cãi với Jean-Paul Sartre ðược ðảng Cọng Sản Pháp vận
ðộng ðể ðược cho về xứ nhằm phục vụ cách mạng vì “tôi có những nghiên cưú sâu
rộng cuộc cách mạng tháng 10 ở Nga và có vốn hiểu biết vững chắc tư tưởng của
Karl Marx”. Khi về tới quê hương “tôi bị vỡ mặt và vỡ mộng”; bị nghi là “siêu
gián ðiệp trí thức”. Tên tuổi ông, một thời danh tiếng trời Âu chìm hẳn. Nãm
1991 ông “bị ðẩy trở lại Paris”. Thế nhưng, sau khi qua ðời ngày 24/4/1993, nhà
cầm quyền Hà nội lại truy tặng ông huy chưong Ðộc Lập; ca tụng ông là nhà triết
học lớn của thế kỷ. Họ còn cho rằng “”tư tưởng HCM” ðã có ảnh hưởng với nhà
triết học số một Việt Nam và lúc sinh thời ðảng, nhả nước rất mực trọng ðãi
ông.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Có thật thế không? Trong chương Ðãi ngộ hay bạc
ðãi, ông nói, những chức vị mà người ta ban cho, “che dấu một ðối xử nghiệt ngã
và tồi tệ”. Ông cho biết, sự có mặt của ông trong một số sinh hoạt chỉ là “bù
nhìn ðứng giữa ruộng dưa”. Sự thật “họ chỉ ðể cho sống; cho tôi khỏi chết ðói;
chỉ toàn là bạc ðãi”. Nhà triết học phân trần, chúng bắt “tôi phải gắng mà học
tập nhân dân nghĩa là phải cúi ðầu tuyệt ðối vâng, nghe lời ðảng”. Ông tiết lộ,
tuy có chức phó giám ðốc trường Ðại Học Vãn Khoa Sư Phạm nhưng “chưa hề ðược
tham dự bàn bạc gì vào việc tổ chức, ðiều khiển, ngay cả ý kiến giảng dạy cũng
không hề có”. Sự có mặt của ông trong các buổi họp hay ði theo các phái ðoàn
thanh tra là chỉ ðể “giới thiệu có thạc sĩ triết bên tây về ủng hộ cách mạng”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những ðiều nói ðó phù hợp với bài báo của nhà
thơ Phùng Quán Chuyện vui về triết gia Trần Ðức Thảo ðãng trên báo Tiền phong
ngày 11/5/1993: nhờ cái chết của nhà tư tưởng lớn này qua các báo mà rất nhiều
người trong nước ðược biết rằng ðất nước chúng ta ðã từng sinh ra một triết gia
tầm cỡ quốc tế. Ông ta sang tận bên Tây mà chết. Khi sống ở trong nước thì lôi
thôi nhếch nhác hơn cả mấy anh công nhân móc cống. Mùa rét thì áo bông sù sụ,
mùa nực thì bà ba nâu bạc phếch, quần ống cao ống thấp, chân dép cao su ðứt
quai, ðầu mũ lá sùm sụp, cưỡi cái xe ðạp “Pơ-giô con vịt” mà mấy bà ðồng nát
cũng chê. Thật ðúng như anh hề làm xiếc! Mặt cứ vác lên trời, ðạp xe thỉnh
thoảng lại tủm tỉm cười một mình, một anh dở người”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Mưu thần chước quỷ</span></b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nhiều người tự hỏi bị ðối xử cay ðắng như vậy
sao “bác Thảo lại hay có lúc bật cười như ðiên”; và bị chung quanh chê bai, chế
giễu “bác là người khùng”? TÐT cho hay, ông bắt ðầu “hết cười rồi lại khóc” sau
khi tham gia ðợt thì hành cải cách ruộng ðất ở huyện Chuyên Hóa, tỉnh Tuyên
Quang nãm 1953. Lương tri trỗi dậy khi thấy lãnh ðạo “chọn con ðường hành ðộng
nặng tính cuồng tín, dã man”. Ông nói, “chẳng thà là thằng khùng hơn làm thằng
ðểu, thằng ác, thằng lưu manh”. Về giai thoại TÐT ði chãn bò, theo ông, ðó là
một sự xấu hổ cho cả nước. Làm nhục một trí thức là lối hành xử của một chính
quyền man rợ, bị ảnh hưởng Trung Quốc, buộc họ phải học thuộc lòng câu “trí
thức không bằng cục phân” của Mao.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nhà tư tưởng họ Trần nhận xét, Cộng Sản Việt Nam
rất sùng bái Trung Quốc, ‘cứ như là con ðẻ của ðảng Cộng sản Trung Quốc”. Là
một nhà triết học, có thói quen tìm hiểu, ðánh giá lại, ông thấy “nước ta trồng
cây tư tưởng của Marx, cho tới nay cây ðó chỉ cho toàn quả ðắng”. Chính “cái
thực tại tàn nhẫn khi chứng kiến sự ðau khổ của con người bị kềm kẹp bởi ý thức
hệ” khiến ông muốn “ðặt lại vấn ðề từ học thuyết”. Triết gia TÐT nói, nhiều
lãnh tụ “từ lầu ðài tư tưởng Marx bước ra ðã trở thành những ác quỉ”. Theo ông,
“quỉ ấy là ý thức ðấu tranh giai cấp”; là thứ “vi rut” tư tưởng ðộc hại vô
cùng; nó phá hoại xã hội, nó thúc ðẩy con người ðam mê tìm thắng lợi, bằng ðủ
thứ quỉ kế, ðể mưu ðồ củng cố cho chế ðộ ðộc tài, ðộc ðảng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Theo nhà triết học số một của Việt Nam, “ông cụ”
là một nhà ảo thuật chính trị ðại tài: lúc thì biến có thành không, lúc thì
biến không thành có”. Ðúng là “mưu thần chước quỉ” chuyên hành ðộng muôn hướng,
muôn mặt, “trí trá còn hơn huyền thoại Tào Tháo trong cổ sử Trung Quốc!” Bác Hồ
ðánh lừa dư luận Âu Mỹ, khi chép lời nói ðầu bản tuyên bố ðộc lập của Mỹ; ðánh
lừa các ðảng trong nước khi thành lập chính phủ ðại ðoàn kết và mời cựu hoàng
Bảo Ðại làm cố vấn. Vài tháng sau, Võ Nguyên Giáp dẹp bỏ; coi họ là phản ðộng;
ðẩy Bảo Ðại sang Côn Minh. “Ông cụ” còn ðược triết gia TÐT gọi là một nhà chính
trị “thần sầu quỉ khốc” khi “ông cụ” khôn khéo mưu tìm sự tiến cử của Mao ðể
ðược ðưa về xứ làm lãnh ðạo duy nhất phong trào cách mạng Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cố Giáo sư TÐT kể lại rằng, biết mình bị Ðệ Tam
Quốc Tế tức Liên Sô loại ðuổi khéo về Viễn Ðông và biết Mao là thủ lãnh các
phong trào cộng sản ở Châu Á, “ông cụ” vào làm việc cho Bát Lộ Quân, tuyên thệ
gia nhập ðảng Cộng sản Trung Quốc; ðược Mao rất ưu ái. Nhờ vậy, “ông cụ” từng
bước loại bỏ tất cả ðối thủ Trần Phú, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập, Nguyễn vãn Cừ…
ðể rồi vươn lên làm Tổng Bí Thư kiêm chủ tịch nước nãm 1945. Dù sự tấn phong
“ông cụ” ở các ðại hội Ma Cao và Hồng Kông bị phản ứng của các khu uỷ, xử uỷ và
của “Ðê Tam” nhưng nhờ Mao dàn xếp nên ðã qua mặt những sự phản ðối này vì họ
là những kẻ ðã từng nhận ðược sự nâng ðỡ của cộng sản Trung Quốc. Triết gia họ
Trần nói thêm, “ông cụ” luôn luôn là người biết chụp bắt cơ hội”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Huyền thoại “bác Hồ”</span></b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Vẫn theo nhà tư tưởng TÐT, các nhà nghiên cứu
nước ngoài khi viết về HCM họ bị chói lòa bởi những huyền thoại về “ông cụ” của
bộ máy tuyên truyền; họ xử dụng sản phẩm chính thống của ðảng thì làm sao họ
hiểu hết ðược mặt thật của họ Hồ. Ông nói, có một thứ tư liệu rất chính gốc,
bộc lộ rõ cái cuồng vọng lãnh tụ của “ông cụ”; nó chi phối từ nội tâm. Ðó là
những tên giả chính “cụ Hồ” ðã tự ðặt cho mình. Muốn tìm hiểu cặn kẻ, phải phân
tách những chuyện biến tư tưởng qua từng giai ðoạn ðổi tên, ðổi họ; từ những
cái tên “Tất Thành”, rồi “Vương”, rồi là “Ái Quốc”, chót hết là “Chí Minh”. Ðấy
là những biểu hiện của một thứ bệnh tâm thần, khao khát danh vọng. HCM chỉ
thành lãnh tụ cách mạng sau khi không ðược cho vào học Trường Thuộc Ðịa ðể ra
là quan.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nhà triết học nói thêm rằng, một người tự viết
sách ðề cao mình, như cuốn “Những mẩu chuyện về cuộc ðời hoạt ðộng của Hồ chủ
tịch” và “Vừa ði ðường vừa kể chuyện” thì không thể là một người vì nước vì dân
ðược. “Ông cụ” ðã tạo ra một thời chính trị ðiên ðảo. Ngoài ra, ðám quần thần
chung quanh “ông cụ”, không tha thứ cho ai dám tỏ ra ngang hàng với “Người”. Họ
tôn vinh “ông cụ” làm bác, làm cha dân tộc. Tạ Thu Thâu chết mất xác vì câu nói
“ngoài bắc có cụ, trong nam có tôi”. TÐT cho biết, nãm 1946 gặp “ông cụ” trong
một buổi chiêu ðãi ở Paris, ông ðã bất ngờ trước lời khước từ: “cách mạng chưa
cần tới chú ðâu” của HCM; khi ông tự ý nắm tay “ông cụ” ngỏ lời: “Tôi muốn về
nước cùng cụ xây dựng thành công một mô hình cách mạng tốt ðẹp tại quê hương”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Dù thế, triết gia vẫn nhờ bạn bè phương tây giúp
ông ðược vể nước tham gia kháng chiến. Nhờ vậy, ông có cơ hội quan sát một Hà
nội và Saigon ðang bị lột xác theo sự phát triển của chủ nghĩa xã hội. Một giai
cấp thống trị mới ðang hình thành. Càng quan sát nhà tư tưởng TÐT càng thấy
huyền thoại về “bác Hồ” là tác phẩm của “cả một công trình nghệ thuật hoá trang
cao ðộ”. Cái gì có giá trị là của bác, của ðảng. Họ công kênh “ông cụ” lên làm
bậc thần, bậc thánh. Theo TÐT, “phải hít thở cái không khí” thờ kính, phục tùng
lãnh tụ mới có thể hiểu phần nào những “phương pháp tâm lý tinh vi” tôn sùng
HCM. Ông nhấn mạnh, “bác Hồ” chỉ có thể coi như mẫu mực thành ðạt về chính trị;
“không thể nào là mẫu mực về mặt ðạo ðức”; vì cách sống muôn mặt của bác ðâu
phải là gương sáng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nhà triết học bị kết tội “cầm ðầu âm mưu chống
ðảng” vì hai bài viết trên Nhân Vãn Giai Phẩm (NVGP), do một số anh em vãn nghệ
trẻ chủ xướng. Ông cho biết, nếu không có mấy nhà trí thức Pháp ðứng ðầu là
Sartre “tận tình quan tâm, chãm sóc” ðến ông thì với mấy tội: tự ý nắm tay bác
nãm 1946 ðòi cùng về nước làm cách mạng; từ chối lên án bố mẹ khi khai lý lịch;
muốn ðấu lý với cố vấn Trung Quốc lúc làm ðội viên cải cách ruông ðất và vụ
NVGP, ông có thể “dễ chết`như chơi”. Nãm 1952 triết gia ðược dẫn ði chào “Bác”.
Ban lễ tân dặn ông bốn ðiều cần nhớ: phải ðứng xa “Người” ba mét, chỉ lại gần
khi “Người” ra lệnh; không ðược nói leo, chỉ trả lời câu hỏi; không ðược chào
trước; không ðược nói tôi phải xưng bằng cháu, gọi “Người” bằng “bác.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Chư hầu ngoan ngoãn</span></b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Theo sự chiêm nghiệm của triết gia TÐT thì HCM
chưa ðọc kỹ học thuyết sách vở của Marx, “tư duy sổi nên chưa tiêu hóa ðược”;
nhưng lại “ðọc thuộc lòng cuốn “Le Prince” của Machiavel”, cuốn chỉ bày tận dụng
mọi thứ ðể người ta sùng bái. “Ông cụ” luôn luôn chứng tỏ một bề ngoài nặng lý
trí ðến vô cảm; không thiết tha với gia ðình; không có bạn hữu thân tình. “Ông
cụ” rất ghét cánh Tây học. Trong vòng thân cận, chỉ có toàn hầu cận ít học ðược
”ông cụ” ðào tạo ðể phục tùng; rồi sau ðề bạt lên làm lớn. “Ông cụ” làm thơ là
“do cuồng vọng chính trị”, là ðể “ca ngợi mình” và “hô hào quyết chiến”. Nhà
triết học này còn cho rằng, trên thân phận HCM có một bóng ma quái nó ðè. Ðó là
“ bóng ma ðế quốc bành trướng vô cùng ðộc ðoán, lấn át của Mao.”<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Vẫn theo TÐT, ý thức hệ xã hội chủ nghĩa chỉ là
một phương cách giam hãm các dân tộc chư hầu với cái tên ðẹp “khối các nước xã
hội chủ nghĩa anh em” nhưng thực chất là một ðế quốc ðỏ; nó kềm kẹp các dân tộc
nhược tiểu quanh nó. Ðó “chỉ là thứ liên minh ma quái, quỉ quyệt, giả dối”;
muốn biến “nước ta thành một chư hầu ngoan ngoãn”. “Ông cụ” vì tham vọng quyền
lực từ ý chí muốn học ra làm quan nhưng không ðược nên ðã lấy học thuyết “giai
cấp ðấu tranh” làm kim chỉ nam ðể tạo cơ hội thành danh, thành lãnh tụ. Nhà
triết học nói, ðể nắm vững quyền lực “ông cụ” phải thủ vai ông thánh, ông
thần”, từ bỏ cả vợ con, mất ði tính người, thẳng tay tiêu diệt những kẻ có tài.
Lại thêm, Mao ðã cài chung quanh “ông cụ” một ðám cực kỳ cuồng tín.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong chương “Hai chuyến di chuyển ðổi ðời” của
cuốn sách, nhà triết học họ Trần cho biết, ông ðược rời cảnh “sống như bị giam
lỏng ở Hà nội” ðể vào Saigon ở là nhờ sự vận ðộng của một số ðồng chí trí thức
Nam Bộ. “Saigon ðã làm tôi bàng hoàng tới cùng cực. Khang trang và hiện ðại;
ðâu có ðói khổ vì bị Mỹ Ngụy kềm kẹp. Miền Nam ðã có một mức ðộ dân chủ rõ rệt.
Miền bắc bị tư tưởng Mac-Lenine làm nẩy sinh những chính sách ðầy sai lầm. Sĩ
quan của “bộ ðội cụ Hồ” ðã có “thái ðộ thô bạo, ứng xử thô bỉ” khi nhục mạ, gọi
Dương vãn Minh là mày, và bắt cả nhóm phải ðứng cúi ðầu.” Ðấy là những lời thố
lộ của TDT mà nhà vãn Tri Vũ Phan Ngọc Khuê ðã viết lại qua các cuốn bãng thu
những ðiều ông tâm sự với một số bạn trong sáu tháng cuối ðời ông ở Paris.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nhà triết học còn thú nhận Trần Dần và Trịnh
Công Sơn là hai người ðã thúc ðẩy ông phải thoát khỏi thái ðộ hèn nhát ðã ngự
trị trong ðầu óc trí thức và vãn nghệ sĩ Hà nội; giới này ðã ứng xử ðồng lõa
với tội ác của cách mạng. Người thứ nhất là Trần Dần lúc ông ta mời viết cho
NVGP. Người thứ hai là các bài hát của họ Trịnh. Ngoài ra, những ai từng sống ở
Saigon sau 1975, nếu ðọc chương “Vẫn chưa ðược giải phóng” ðều nhận thấy những
mô tả của triết gia về Hà nội nãm 1954 rất giống Saigon sau 30/4/75: “cả con
người và xã hội ở ðây ðã không hề ðược giải phóng” và thật là “vô lý và nhục
nhã” khi so sánh với chế ðộ cũ. Ông nhận xét: tư hữu kiểu cũ do làm cần cù,
tích lũy mà có ðược; tư hữu kiểu mới do chiếm ðoạt bằng chữ ký và quyền lực.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cao vọng hơn “bác Hồ”</span></b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ðược gợi hứng bởi môi trường miền Nam, trong
vòng 10 ngày TÐT hoàn thành một tập sách nhỏ “Con người và chủ nghĩa lý luận
không có con người”. Ðây là vãn bản phản bác giáo ðiều, ðược ðón nhận như một
bông hoa lạ. Chẳng bao lâu sách bị cấm phổ biến. Giới cựu kháng chiến và nhiều
trí thức khác còn ở lại trong nước tấp nập tới làm quen với nhà triết học ðể
nghe những “lời tiên tri” là “cách mạng ðã biến chất ðể tư bản man rợ tràn
ngập”. Trung Ương thấy số người “phức tạp” ðến gặp “bác Thảo” càng ngày càng
ðông, nên Ðảng ðã quyết ðịnh “anh phải ra ði”. Nhà triết học than “thôi thì
ðành mang thân xác ra xứ người”. Qua Pháp, tuy ðã một thời vang danh ở Paris,
ông vẫn “lâm cảnh sống nay lo mai”, và còn bị Toà ðại sứ theo dõi kiểm soát
chặt chẽ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong cài xui có cái may. Nhà vãn Tri Vũ-Phan
Ngọc Khuê nhờ những lúc nhà triết học bán chữ ðể kiếm sống qua các buổi thuyết
trình ở kinh ðô ánh sáng mà ðã làm quen thân với ông, ðược nghe ông tâm sự.
Quyển sách ghi lại nỗi hối hận ðã thiêu ðốt ông vào lúc hoàng hôn của cuộc ðời.
Nhà vãn cho hay ông “sẵn sàng trao mấy cuốn bãng cho những ai muốn nghiên cứu
về TÐT”. Trong sách nhà triết học có lần ðã khẳng ðịnh: “tôi có tham vọng cao
hơn của “bác Hồ” nhiều lắm”. Ðấy là xây dựng “một lâu ðài tư tưởng trong ðó
toàn thể nhân loại ðều thể hiện rõ quyền sống của mình, quyền dân chủ bằng lá
phiếu của mình”. Nhưng mộng ðó không thành, triết gia lừng danh một thời trời
Âu bị ðột tử. Chúng ta mất ði “một kho tàng trải nghiệm về chiến tranh, về cách
mạng”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Người chủ trương Tổ Hợp Xuất Bản Miền Ðông Hoa Kỳ,
Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích cho biết việc tái bản cuốn sách là ðể phục hồi danh dự
một nhà tư tưởng lớn của Việt Nam. Trong lời bạt ông viết, “cuộc ðời TÐT xem
như cuộc ðời tan nát vì “cách mạng” mà ông chọn phục vụ vào nãm 1951 nên mọi sự
trở nên vỡ lở. Cuộc ðời ðó có thể xem như một bài học –“an object lesson”- với
những ai ðể cho tình cảm, lý tưởng che mờ ði lý trí, kinh nghiệm. Không những
ông mất vợ, không có ðời sống gia ðình, không có tự do trong bóng tối làm những
việc ông muốn làm cho quê hương ðất nước của ông. Sự nghiệp triết học của ông
là một sự nghiệp dang dở.” Sách ðược xuất bản lần ðầu với số lượng ít; tên gốc
là Nỗi hối hận lúc hoàng hôn chỉ ðể thãm dò ý kiến thân hữu.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những ai yêu “bác Hồ”, những ai coi HCM là tên
tội ðồ hay các nhà khoa bảng, các học giả, các ông bà phản chiến và những ai
còn nghĩ ðến nước Việt nên ðọc cuốn này. Cho tới nay chưa có tác giả nào trên
thế giới – ngoại trừ triết gia TÐT- nêu ra ðược, thật sáng tỏ, những ðiều vô
cùng bi thảm trong thời cách mạng; vì ông ðã trải nghiệm 40 nãm trong cuộc.
Ngoài ra, ông bà nào giỏi tiếng Tây tiếng Mỹ nên dịch sách ra cho thế giới biết
thêm về HCM, kẻ ðã lừa mọi người từ Âu sang Á; khiến nhà tư tưởng số một Việt
Nam TÐT phải nói thẳng rằng, Napoléon, Hitler cũng có tâm thức tự cao tự ðại
nhưng “không gian trá ðến mức tinh quái” ðể có những “hành ðộng muôn hướng,
muôn mặt, trí trá còn hơn cả huyền thoại Tào Tháo trong cổ sử Trung Quốc!”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: right; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<i><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Saint
Paul, 6/2014</span></i><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: right; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="color: #853737; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-font-kerning: 18.0pt;">Giải
mã lãnh tụ: Một đóng góp quan trọng của Trần Đức Thảo</span></b><b><span style="color: #cd1713; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-font-kerning: 18.0pt;"><o:p></o:p></span></b></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tài liệu tham khảo chính yếu:</span></b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Trần Đức Thảo – Những Lời Trăng Trối<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tác giả:</span></b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Tri Vũ – Phan Ngọc Khuê<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Do Tổ Hợp Xuất Bản Miền Đông Hoa Kỳ ấn hành năm 2014<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Sách dày 428 trang <o:p></o:p></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: center; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">* * *<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ở nước ta, có rất nhiều vị giáo sư dậy môn Triết học từ cấp trung học lên đến
cấp đại học, trong đó đặc biệt là ở miền Nam, thì có một số vị được nhiều môn
sinh quý trọng vì sự uyên bác với sở học vững vàng. Nhưng chỉ duy nhất có một
mình ông Trần Đức Thảo (1917 – 1993) thì mới là người được gọi là triết gia –
mà lại gây được sự chú ý và nể trọng trong giới học thuật riêng tại nước Pháp.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Từ thời còn trẻ lúc theo học tại trung học Albert Sarraut ở Hà
nội, ông Thảo đã là một học sinh xuất sắc, rồi được học bổng qua học tại Pháp.
Tại đây, ông lại thi đậu vào trường Cao đẳng Sư phạm (École Normale Supérieure
ENS) là một trong những cơ sở giáo dục có danh tiếng hàng đầu của nước Pháp. Và
chỉ ít năm sau đó, ông Thảo đã có bằng Thạc sĩ vào lúc chưa đày 30 tuổi. Cũng
như nhiều trí thức khác ở Âu châu trong thập niên 1940 – 50, ông Thảo say mê
với chủ thuyết Mác xít và coi đó là một thứ kim chỉ nam cho công cuộc cách mạng
xã hội ở thế kỷ XX.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Vào năm 1949 – 50, ông Thảo đã có cuộc tranh luận trên báo chí với
Jean Paul Sartre là một triết gia rất nổi tiếng thời ấy. Nhưng vào năm 1951,
ông Thảo đã tìm cách đi qua ngả Liên Xô, Trung Quốc để về chiến khu Việt Bắc
tham gia kháng chiến chống Pháp. Và thảm thương thay, kể từ đó là bắt đầu một
cuộc đời bi đát đen tối vì ông bị đày đọa, nghi kỵ theo dõi kềm kẹp liên tục
cho đến lúc chết ở Paris năm 1993.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Năm 1991, vào tuổi 74 ông Thảo mơi lại có dịp trở lại Paris và
suốt trong 6 tháng cuối đời, ông mới kịp thổ lộ tâm sự thầm kín với vài người
vốn có lòng quý trọng đối với triết gia. Và nhà báo Tri Vũ ở bên Pháp đã rất
công phu nghe lại các cuốn băng ghi âm về các cuộc nói chuyện đó – để viết
thành cuốn sách “Trần Đức Thảo – Những Lời Trăng Trối” mà vừa được ra mắt công
chúng vào tháng 5/2014.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Khác với trường hợp của Luật sư Nguyễn Mạnh Tường là người đã viết
cuốn Hồi ký bằng tiếng Pháp nhan đề là “Un Excommunié” (Kẻ bị khai trừ, đã có
bản dịch ra Việt ngữ) – ông Thảo thì không để lại một cuốn sách nào kể lại cuộc
đời đày dãy những truân chuyên sóng gió của mình trong suốt 40 năm sống dưới
chế độ cộng sản. Nên ta có thể coi cuốn sách này như là một sự gửi gấm cho hậu
thế biết về cuộc đời nhiều cay đắng éo le của ông vậy.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Vì lý do cuốn sách này vừa được nhà báo Phan Thanh Tâm ở Minnesota
viết bài giới thiệu với rất nhiều chi tiết và phổ biến vào giữa tháng 6 mới
đây, nên tôi thấy không cần phải trình bày dài dòng gì thêm nữa. Mà tôi chỉ xin
tập trung về một khía cạnh rất quan trọng được ghi trong Chương 12 nhan đề
“Giải mã Lãnh tụ” trải dài đến 70 trang (từ trang 258 đến 328).<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tôi coi đây là một đóng góp rất quan trọng của ông Trần Đức Thảo
trong việc góp phần “Giải trừ Huyền thọai Hồ Chí Minh” – mà mới do Nhóm của quý
vị Trần Quốc Bảo và Nguyễn Hữu Lễ phát động trong vòng 7 – 8 năm nay. Xin được
trình bày vấn đề dưới các mục sau đây:<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">I – Gặp mặt lãnh tụ.</span></b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">1 – Ba lần gặp gỡ trực tiếp với vị Lãnh tụ hàng đầu Hồ Chí Minh.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ông Thảo thuật lại có đến tất cả 3 lần ông trực tiếp gặp gỡ và nói
chuyện với “Ông Cụ”. Còn rất nhiều lần khác, thì ông Thảo chỉ được bố trí cho
có mặt “để làm cảnh” mà thôi – do đó mà không có gì đáng nói về chuyện này.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Lần thứ nhất, ông Thảo gặp gỡ và nói chuyện với ông Hồ là vào
tháng 6 năm 1946 tại Pháp. Lúc đó, ông Thảo là đại diện cho khối người Đông
Dương sinh sống tại Pháp.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Lần thứ hai là vào cuối năm 1952, ông được bố trí để gặp lãnh tụ
trong ít phút thật ngắn ngủi tại một nơi trong An Tòan Khu (ATK) ở vùng Việt
Bắc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Lần thứ ba là vào năm 1964, ông được chỉ định trình bày quan điểm
về chiến tranh và hòa bình trước giới lãnh đạo cao cấp tại văn phòng Phủ Chủ
Tịch. Ngay sau buổi thuyết trình đó, ông Hồ có nói vài câu có phần lơ là miễn
cưỡng, mà không hề bày tỏ sự nhiệt tình thân mật gì đối với ông Thảo cả. Ông
thuật lại là vào mấy phút cuối bài thuyết trình của ông, thì ông cụ tỏ vẻ mặt
cau có vì không đồng ý với quan điểm của thuyết trình viên đã “không theo đúng
với sách lược chủ chiến” của giới lãnh đạo đảng cộng sản thời ấy.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Qua 3 lần trực tiếp gặp mặt và nói chuyện với “Cụ Hồ” và qua sự
quan sát về sinh họat của lãnh tụ hàng đầu này trong nhiều năm, cũng như nhờ
thâu thập thêm được nhiều thông tin từ những nhân vật gần gũi thân tín với “ông
cụ” – mà ông Thảo đã có những nhận xét thật là chính xác, sâu sắc về ông Hồ Chí
Minh – mà tôi sẽ xin ghi lại chi tiết hơn trong mục II tiếp liền sau mục I này.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">2 – Những lần gặp gỡ với các lãnh tụ Trường Chinh và Lê Duẩn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ông Thảo cũng còn thuật lại những lần gặp gỡ trao đổi với các nhà
lãnh đạo cộng sản cao cấp khác nữa, đặc biệt là các ông Trường Chinh và Lê
Duẩn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Vào cuối năm 1955, ông đã có dịp trao đổi chuyện trò khá lâu với
ông Trường Chinh, ông Thảo cũng thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình về khía
cạnh nhân bản, nhân ái của cuộc cách mạng lý tưởng – điều này khác biệt hẳn với
chủ trương xúi giục hận thù giữa các tầng lớp nhân dân như trong Cải cách Ruộng
đất hiện đang diễn ra thời ấy. Ông Trường Chinh trả lời hụych tọet thế này :
“…Nhân lọai có tiến bộ là nhờ có chiến tranh… Vì cách mạng luôn luôn phải là ở
trong vị thế của thời chiến tranh, cách mạng phải luôn luôn cần thấy rõ thù
trong, giặc ngòai để mà chiến đấu!”…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Với ông Lê Duẫn, lại càng tệ hại hơn nữa. Ông Thảo kể lại : “Sau
này cánh Lê Đức Thọ, Lê Duẫn thì rất gờm tôi, vì biết tôi muốn ngăn cản mở lại
chiến tranh. Còn một lần gặp riêng ông Lê Duẫn, thì rồi ông ấy cũng không ưa
tôi, vì lúc ấy, trong cương vị Tổng bí thư, ông ta muốn tôi chấp bút viết Hồi
ký cho ông ấy. Nhưng sau khi ngồi cả tiếng đồng hồ để nghe ông ta giảng giải tư
tưởng của ông, tôi đành trả lời thẳng là tôi nghe ông nói mà không hiểu gì cả!
Vì thế mà sau này ông ấy cũng cay ghét tôi…”<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">II – Giải mã Lãnh tụ.</span></b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Thật ra những điều ông Thảo bộc bệch tâm sự như được ghi lại trong
rất nhiều trang, đặc biệt là trong Chương 12 của cuốn sách này, thì cho đến nay
cũng đã có nhiều người nói đến rồi. Nhưng cái lối phân tích cặn kẽ sâu sắc của
vị triết gia đã “trải nghiệm, quan sát và nghiền ngẫm trong suốt 40 năm sống
trong lòng chế độ cộng sản”, thì phải coi là rất có giá trị và có sức thuyết
phục rất cao đối với phần đông người Việt chúng ta. Có thể tóm tắt lại trong
mấy điểm như sau đây.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">1 – Ông Hồ là một người có “cuồng vọng làm lãnh tụ”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Theo dõi hành tung “xuất quỷ nhập thần” của “ông cụ” trong mấy
chục năm tại khắp nơi ở hải ngọai với hàng trăm tên và bí danh khác nhau, ta dễ
có thể nhận ra được cái tham vọng của một con người đa mưu túc trí, lúc nào
cũng sẵn sàng làm bất kể việc gì miễn sao đạt được mục đích của riêng mình. Rõ
ràng là ông nằm lòng cái lối mưu lược bá đạo của Machiavel, chứ không hề có chủ
trương vương đạo theo truyền thống luân lý nhân bản của cha ông ta. Ngay cái
tên ông chọn cho mình như “Ái Quốc”, “Vương”, “Chí Minh” cũng đủ nói lên cái
tham vọng vượt mức của một con người làm chính trị rồi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Xin trích một số đọan ngắn như sau : “Ông cụ” là một con người cực
kỳ vị kỷ, mang mặc cảm tự tôn tuyệt đối… “Ông cụ” còn có tính đa nghi như Tào
Tháo ấy…Anh phải biết là cho tới nay, những ai đã từng coi thường “Người”, từng
tỏ ra ngang hàng với “Người”, thì sau đều đã vĩnh viễn bị lọai ra khỏi tầm nhìn
của “Người”. Không ít người đã mất mạng, mất cả xác vì dám có ứng xử tay ngang
như thế đấy… Người ta ưa kể cho nhau nghe rằng : Tạ Thu Thâu đã chết mất xác vì
câu nói : “Ngòai Bắc có Cụ, trong Nam có… tôi” …!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">2 – Cái “Bóng Ma Mao Trạch Đông”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Vào cuối thập niên 1920, khi bị Comintern gán cho tội theo chủ
trương “quốc gia chủ nghĩa hẹp hòi” và bị gạt ra rìa, thì “ông cụ” tìm cách “ôm
chân Mao Trạch Đông” bằng cách tuyên thệ làm đảng viên đảng cộng sản Trung quốc
và gia nhập hàng ngũ Bát Lộ Quân thuộc Giải Phóng Quân Trung Quốc. Nhờ thế, mà
sau ít lâu, “ông cụ” đã trở thành một lãnh tụ vượt lên trên tất cả các cán bộ
nòng cốt được đào tạo chính quy bài bản ở Liên Xô như Trần Phú, Lê Hồng Phong,
Hà Huy Tập, Nguyễn Văn Cừ v.v…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Mà cũng vì thế cho nên “ông cụ” mới du nhập vào nước ta bao nhiêu
tai họa phát sinh từ chủ trương sắt máu bạo ngược của cộng sản Trung quốc điển
hình như các chiến dịch Chỉnh Huấn, Cải Cách Ruộng Đất v.v…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Và sau này, với chuyện hôi họp lén lút ở Thành Đô vào năm 1990,
các ông Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười… đã ươn hèn quy phục giới lãnh đạo ở Bắc Kinh
để mà “bán đất, nhượng biển cho Trung quốc” hầu cứu vớt đảng cộng sản đang lâm
nguy của tập đòan họ. Làm như vậy, chính là họ tiếp nối cái chuyện bán nước của
Hồ Chí Minh từ xưa vậy.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">3 – Từ Hồ Chí Minh đến Trường Chinh, Lê Duẩn …, tất cả đều rất mực
hiếu sát, hiếu chiến.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong suốt cuốn sách, ông Thảo nhắc lại đến cả mấy chục lần về
việc ông tìm cách thuyết phục giới lãnh đạo cộng sản là :”Không nên chọn chiến
tranh, mà phải dồn mọi năng lực vào việc xây dựng hòa bình”. Nhưng rõ ràng là
tất cả các ông lãnh tụ này đều một mực hiếu chiến, nên đã phát động cuộc chiến
tranh xâm chiếm miền Nam bằng mọi giá, bất kể đến tổn thất kinh hòang về nhân
mạng, hay phải trả cái giá quá đắt là lệ thuộc nặng nề vào Trung Quốc và Liên
Xô. Và ngày nay, dù cuộc chiến đã chấm dứt từ lâu mà xã hội chúng ta vẫn chưa
làm sao có thể phục hồi lại được cái truyền thống nhân bản và nhân ái của cha
ông mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Cũng vì chủ trương nhân bản hòa ái như vậy, mà ông Thảo bị họ liệt
vào “lọai có vấn đề” để mà bị theo dõi, kiềm chế và trù dập rất gắt gao – đến
nỗi mà ông đã phải giả vờ như người khùng, người hề, người mất trí để tránh
khỏi bị ám hại.</span></div>
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Và cuối cùng, thì ông Thảo đã phải đanh thép kết luận rằng : Tất cả những sự tệ
hại tàn ác xảy ra cho đất nước và dân tộc chúng ta, thì đều do cái học thuyết
“đấu tranh giai cấp” mà ra. Và người thủ phạm gốc của tệ nạn này, đó chính là
ông tổ sư Karl Marx đấy!</span></div>
<o:p></o:p></span><br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">* * Từ ngày qua Pháp, ông Thảo đã cố gắng viết cho xong một cuốn
sách thật nghiêm túc với lý luận chặt chẽ dựa trên những trải nghiệm bi đát của
bản thân trong hơn 40 năm sinh sống ở Việt nam – cuốn sách cho xứng đáng với
công trình của một triết gia. Nhưng tiếc thay, ông đã phải ra đi ở tuổi 76 mà
chưa kịp hòan thành tác phẩm quan trọng này.</span></div>
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Vì thế mà tác giả Tri Vũ Phan Ngọc Khuê mới lấy nhan đề cho cuốn sách ghi lại
những thổ lộ tâm sự uất nén đã bao nhiêu năm của ông Thảo là:</span></div>
<o:p></o:p></span><br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<b><i><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">“Trần Đức Thảo – Những Lời Trăng Trối”</span></i></b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cuốn sách chứa đựng nhiều thông tin thật quý báu để minh họa cho
lập trường nhân bản, nhân ái và tính cương trực can đảm của vị triết gia có tên
tuổi trong hàng ngũ trí thức ở nước ta cũng như tại nhiều nơi trên thế giới.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Người viết rất hân hạnh được giới thiệu với quý bạn đọc cuốn sách
thật sự có giá trị này.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Hơn nữa, sự Giải mã Lãnh tụ (Deciphering) được trình bày với nhiều
chi tiết xác thực trong cuốn sách sẽ giúp ích rất nhiều cho công cuộc “Giải trừ
Huyền thoại Hồ chí Minh” (Demystifying) đã được phát động từ 7 – 8 năm nay.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Và cuối cùng người viết cũng xin được gửi lời cảm ơn đến tác giả
Tri Vũ Phan Ngọc Khuê cũng như đến Tổ Hợp Xuất Bản Miền Đông vì sự cống hiến
thật đáng ca ngợi này./<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<i><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">San Clemente California ngày 24 tháng Sáu năm
2014</span></i><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><o:p></o:p></span></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-34244714399036661062014-06-29T22:33:00.003+07:002014-06-29T22:33:56.371+07:00NĂM NHẬN ĐỊNH VỀ QUAN HỆ VIỆT-TRUNG<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiaXeV20DOPp473PkZpaCwCKyi3s7ItWWkfE3JgPnUhvt1xE_3qcGbOxEoCA2TDWdS3nLjLvPyJLy3cvabwan45vF-IMZ7fOqVsNH8ehj1g3PVLhQ9iXhT-zdwHzaUMoWjvG_dH-QMeyE_5/s1600/na.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiaXeV20DOPp473PkZpaCwCKyi3s7ItWWkfE3JgPnUhvt1xE_3qcGbOxEoCA2TDWdS3nLjLvPyJLy3cvabwan45vF-IMZ7fOqVsNH8ehj1g3PVLhQ9iXhT-zdwHzaUMoWjvG_dH-QMeyE_5/s1600/na.jpg" height="120" width="200" /></a></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Từ Linh<o:p></o:p></span></strong></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tháng 6 18, 2014<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Giữa
những ngày giàn khoan 981 nghênh ngang thách thức chủ quyền Việt Nam và gây
không ít hoang mang, bài này xin được góp một số ý nghĩ về bốn bên liên quan:
Mỹ, Tàu, Đảng và dân. Có ý sẽ làm người lạc quan phật lòng, có ý sẽ làm người
bi quan bất đồng, có ý có thể chủ quan, nhưng xin chép cả vào đây, như góp một
cái nhìn tham khảo. Bài chia làm năm phần, tương ứng với năm câu hỏi-đáp, xin
tóm gọn như sau:<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 36.0pt; mso-line-height-rule: exactly; mso-list: l0 level1 lfo1; tab-stops: list 36.0pt; text-indent: 36.0pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: Arial;">1.<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt; line-height: normal;">
</span></span><!--[endif]--><strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mỹ có đối đầu Tàu vì Việt Nam
không?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Không! Người hùng giờ thấm mệt, thích chăm việc nhà và việc
gần hơn lo việc thiên hạ quá xa.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 36.0pt; mso-line-height-rule: exactly; mso-list: l0 level1 lfo1; tab-stops: list 36.0pt; text-indent: 36.0pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: Arial;">2.<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt; line-height: normal;">
</span></span><!--[endif]--><strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tàu có đánh Việt Nam không?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Đánh
làm gì khi Tàu gần như đã có những gì họ muốn: một chế độ ngoan như tay sai, một
lãnh thổ họ tha hồ tung hoành và đang từng bước trở thành thuộc quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 36.0pt; mso-line-height-rule: exactly; mso-list: l0 level1 lfo1; tab-stops: list 36.0pt; text-indent: 36.0pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: Arial;">3.<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt; line-height: normal;">
</span></span><!--[endif]--><strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đảng có cứu nước không?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Làm
gì có, vì có quá nhiều dấu hiệu cho thấy Đảng đang hành xử như tay sai mẫn cán
của Tàu, lo giữ ghế hơn lo giữ nước.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 36.0pt; mso-line-height-rule: exactly; mso-list: l0 level1 lfo1; tab-stops: list 36.0pt; text-indent: 36.0pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: Arial;">4.<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt; line-height: normal;">
</span></span><!--[endif]--><strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chỉ còn lại dân?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Đúng!
Khi dân là những người tự do, không sợ hãi, không bị ngoại bang bịt miệng trói
tay.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 36.0pt; mso-line-height-rule: exactly; mso-list: l0 level1 lfo1; tab-stops: list 36.0pt; text-indent: 36.0pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: Arial;">5.<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt; line-height: normal;">
</span></span><!--[endif]--><strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Họ đang đẩy dân vào thế bất
tuân dân sự?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Vâng! Và đây sẽ là cuộc đấu tranh: ngoài chống giặc ngoại
xâm, trong chống bọn bán nước, giành lại cho dân quyền lực chính đáng của mình.<strong> </strong><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">I. MỸ
CÓ ĐỐI ĐẦU TÀU VÌ VIỆT NAM KHÔNG?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhiều
người muốn Mỹ vào cuộc ở Biển Đông, như ông cảnh sát trưởng toàn cầu duy nhất
có thể rút súng chặn đứng giang hồ Tàu tràn xuống biển làm cướp. Nhưng, mấy năm
nay, giới quan sát thế giới than rằng Mỹ đang là siêu cường thấm mệt.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Globocop”
đâu rồi?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đồng
minh của Mỹ đang lo. Trong khi Nga ngênh ngang thò tay tóm lãnh thổ nước bạn,
Tàu nghênh ngang giở thói côn đồ ăn hiếp hàng xóm, Syria ngang nhiên giết hại
dân mình, thì câu hỏi được đặt ra là: “Globocop”, cảnh sát toàn cầu, đâu rồi?
Bài “The decline of deterrence” (Bước lùi của chính sách ngăn chặn), đăng
trên <em>The Economist</em> ngày
3/5/14 đã mở đầu như thế. Bài báo còn nêu những điểm sau, xin tóm vài ý liên
quan:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Mỹ
có sẵn sàng lâm chiến với Tàu không? Ai cũng biết Tàu muốn làm số một, cũng như
Mỹ chẳng muốn làm số hai. Tuy vậy, nhiều nước Châu Á hoài nghi việc Mỹ muốn gây
chiến với Tàu. Tiền lệ là năm 2012, Mỹ đã im lặng khi Tàu chiếm bãi cạn
Scarborough của Philippines, rồi năm 2013 lại im lặng khi Tàu đe dọa máy bay Mỹ
bay qua không phận đảo Senkaku của Nhật. Chẳng lạ gì, khi đồng minh của Mỹ từ
Âu sang Á đang mua thêm vũ khí tự vệ. Nhật Bản cũng không còn đặt hết lòng tin
vào chiếc ô dù an ninh thủng nhiều lỗ của Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Mỹ sẽ
vẫn phản ứng mạnh, nhưng chỉ khi dân Mỹ sôi sục, chỉ trong trường hợp các đồng
minh NATO bị đe dọa nghiêm trọng, hay Israel bị đánh lớn, hay khi những quốc
gia Mỹ đóng nhiều quân như Nam Hàn, Nhật Bản bị xâm hại, còn ngoài những điểm
nóng đó, đội ngũ của Obama được cho là sẽ “sẵn lòng mặc kệ, một sự sẵn lòng đến
rợn người” (a creeping willingess to let things go). Obama còn được cho là
thường “rất năng nổ tìm đủ mọi đường, nhưng cuối cùng lại thấy đứng im là hay
nhất.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Một
vụ va chạm xảy ra quanh đảo Senkaku chẳng hạn sẽ khiến Mỹ có một số phản ứng
nào đó, như gửi máy bay do thám và tàu chiến đến nơi. Nhưng, theo nhận định của
một chuyên gia giàu kinh nghiệm, công chúng Mỹ “sẽ chẳng hứng thú gì với việc
tham chiến chỉ vì mấy bãi đá”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Dù
cam kết chính thức này kia với các nước, nhưng dường như Obama đang nhìn thế
giới như một khu rừng hoang đầy thú dữ quấy phá, gây ra những khủng hoảng liên
tục mà Mỹ không xử lý được.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chẳng
lạ gì khi bài báo ví von: sói đang xơi tái cừu nhưng anh chăn cừu lại chẳng
thấy đến cứu!<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thực
vậy, ngay cả trước khi Tàu cắm giàn khoan xâm phạm biển Việt Nam, các nước trên
thế giới đã thấy quá nhiều dấu hiệu về việc siêu cường Mỹ đang đánh mất ý chí
chiến đấu: Các nước Châu Á, khi thấy Nga nuốt chửng Crimea nhưng Mỹ gần như mặc
kệ, đã không thể quên rằng vào năm 1994, để từ bỏ vũ khí hạt nhân Ukraine đã
được Nga, Mỹ và Anh đảm bảo hẳn hòi rằng biên giới của họ sẽ không bị xâm phạm.
Các nước Baltic cũng không thể quên việc chính quyền độc tài Assad tại Syria
ngang nhiên vượt qua “lằn ranh đỏ” (là dùng vũ khí hóa học giết dân) nhưng Mỹ
đã không phản ứng mạnh như từng tuyên bố, trong khi số người chết trong cuộc
chiến hiện nay dưới chế độ Assad đã lên tới 150.000. Các đại gia dầu hỏa Ả Rập
và đại sứ Trung Quốc cũng không thể không chú ý đến hiện tượng nhiều thượng
nghị sĩ Mỹ đang chủ hòa. Tất cả khiến bạn của Mỹ âu lo, lo rằng đến khi hữu sự,
người hùng không xuất hiện.[1]<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhạt
nhẽo ở West Point</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Diễn
văn tại West Point của Obama vừa qua cũng được dư luận quốc tế cho là nhạt
nhẽo, thiếu lửa, rất khác với ấn tượng “Mỹ không ngồi im để Trung Quốc lộng
hành” mà nhiều đài Việt ngữ từ RFA, RFI, đến BBC và báo đài trong nước tạo ra
khi trích đoạn và diễn dịch bài diễn văn.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
diễn văn, Obama nhắc đến khủng bố 17 lần, nhưng không nhắc gì đến Crimea, chỉ
nhắc đến Trung Quốc 2 lần lướt qua, cũng không nói gì đến việc chuyển trục về
Châu Á (khiến không ít các nước trong vùng lo ngại, và họ đã nhắc lại điều này
trong Hội nghị G7 gần đây).<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Không
những không nhắc, Obama còn than thở không đúng chỗ rằng Mỹ không thể làm gì
đáng kể cho an ninh Biển Đông, dù các tướng lĩnh khuyến cáo, vì Thượng viện Mỹ
chưa thông qua được Quy ước Luật biển.[2]<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Siêu
cường thích làm vườn?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
luận văn rất đáng chú ý “Superpower don’t get to retire” (siêu cường không được
về vườn), (đăng trên <em>The
New Republic</em>, 26/5/14), sử gia Robert Kagan còn cảnh báo rằng Mỹ
đang muốn “trở về trạng thái bình thường”, không muốn “làm người hùng” cứu thế
giới nữa, dù sức vẫn còn. Xin tóm tắt vài ý như sau:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Mỹ
muốn “làm người thường” vì nhiều lý do, trong số có thể kể: Thế hệ trẻ đông đảo
ở Mỹ xem Thế Chiến II như đã xa, Chiến tranh Lạnh cũng lạ. Thế hệ lớn hơn thì
mệt mỏi với vai trò của Mỹ như thần Atlas “bị đày” cứ phải vác đá leo ngược
núi. Chủ nghĩa cộng sản, kẻ thù lớn nhất của Mỹ thời Chiến tranh Lạnh, xem như
đã thất bại. Cuộc chiến Iraq và Afghanistan, được cả thế hệ trẻ lẫn già biết
đến, lại quá tốn kém, trong khi Mỹ vừa trải qua khủng hoảng 2008… Tất cả những
điều đó khiến Mỹ đang đi theo chiều “hướng nội”. Cuộc thăm dò Pew mùa thu năm
ngoái cho thấy có tới trên 50% dân Mỹ, tỉ lệ cao nhất trong 50 năm qua, muốn Mỹ
quay về “lo việc nhà” thay vì lăng xăng ngoài ngõ, và dân Mỹ cũng muốn “các
nước khác phải biết tự lo việc của họ cách tốt nhất có thể.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Đây
không là lần đầu Mỹ hướng nội. Điều tương tự từng diễn ra vào thập niên 20, 30
thế kỷ trước. Năm 1939, khi Đức Quốc xã chiếm Ba Lan phía Đông, rồi năm 1940
chiếm Paris phía Tây và ném bom London thì Mỹ vẫn chưa động tĩnh gì. Có ý kiến
trong chính giới Mỹ còn cho rằng Mỹ vẫn có thể buôn bán như thường với Châu Âu
thuộc Đức Phát-xít, y như từng buôn bán với Anh và Pháp, vì “hàng vừa ý” là
được, không cần “bạn vừa ý”! Mãi cho đến khi quân phiệt Nhật tấn công căn cứ Mỹ
tại Trân Châu Cảng năm 1941 thì Mỹ mới bừng tỉnh tuyên chiến với Đức và Nhật,
vì lợi ích ruột thịt của mình.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Kagan
cũng nói tới một thực tế lạnh lùng khác, đó là loài người và các quốc gia hiện
nay nhìn chung không văn minh hay ôn hòa hơn thời man rợ. Nếu có ‘ngoan’, có
chơi đúng luật, có không dám trở thành côn đồ thì chỉ vì có một ông cảnh sát
đầy uy lực sẵn sàng thổi còi và trừng phạt nếu họ vi phạm.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Và
thực ra thì thế giới này mới chỉ biết đến tự do, dân chủ, pháp trị, nhân quyền
trong khoảng 200 năm qua, còn hàng ngàn năm trước vẫn là cuộc chiến đấu liên
tục của ánh sáng chống lại tối ám độc tài, toàn trị, của sự thật chống lại dối
trá và nắm đấm. Dù sự thật luôn thắng, nhưng dối trá không chết hẳn mà sẽ nổi
dậy và cần phải được khống chế, bằng sức mạnh. Tổng thống Roosevelt của Mỹ từng
nói “Hòa bình phải được giữ gìn bằng sức mạnh, không còn cách nào khác.” Vâng,
“sức mạnh” chứ không bằng luật lệ, đối thoại hay tình hữu nghị.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thực
ra, khi Mỹ đứng ra cáng đáng an ninh toàn cầu, nhiều nước chỉ “ăn theo”. Châu
Âu được khuyến cáo là cần phải gánh bớt gánh nặng cho Mỹ vì an ninh của chính
Châu Âu! Nhật có vẻ cũng đang theo chiều hướng này, trở thành một thế lực chủ
động hơn trong khu vực (dù điều này làm không ít chính phủ e ngại khi nhớ đến
đội quân Nhật mạnh đến đáng sợ thời Thế Chiến II.)<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Côn đồ
như ruồi</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những
điều kể trên có nghĩa gì? Phải chăng nó có nghĩa là khi ông cảnh sát uy quyền
bỗng thích về hưu non, thích làm vườn sau nhà hơn lo việc thiên hạ, thì côn đồ
lập tức nổi lên, như ruồi?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Syria
sẽ tiếp tục lộng hành giết dân. Rồi với sự hỗ trợ của Syria, quân khủng bố Hồi
giáo nổi lên đánh chiếm các thành phố ở Iraq như đang diễn ra trong những ngày
vừa qua. Putin sẽ còn thêm nhiều trò mới với các lân bang. Và ở Biển Đông,
trong thời gian tới, Trung Quốc sẽ tiếp tục lộng hành. Không chỉ 981, mà sẽ còn
giàn khoan 982, 983 rồi nhiều thứ khác như phi trường và căn cứ quân sự ở Gạc
Ma sẽ lại được cắm phập vào biển Việt Nam và biển các nước khác. Sao lại không,
thế giới có làm gì đáng kể đâu mà côn đồ phải sợ!? Và đó là điều hết sức đáng
sợ! (Trừ khi các nước khu vực, Nhật, Hàn, Philippines, Indonesia, Malaysia,
Singapore, Miến, Ấn, Úc… liên kết lại, thành một khối chống Trung Quốc, và Mỹ
bừng tỉnh, hỗ trợ tích cực để tiếp tục duy trì trật tự thế giới.)<strong> </strong><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Điều
này dẫn đến câu hỏi kế tiếp: Trong tình hình đó, liệu Tàu có cướp thời cơ đánh
Việt Nam không?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">II. TÀU
CÓ ĐÁNH VIỆT NAM KHÔNG?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Để trả
lời câu này, xin nhắc lại điều được gọi là “Bài học Việt Nam”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Không
ngẫu nhiên khi cựu Tổng thống Mỹ Richard Nixon đặt tên cuốn sách, xuất bản năm
1987, nói về kinh nghiệm Mỹ tham chiến ở Việt Nam là <em>No More Vietnams</em> (Không
thêm một Việt Nam nào nữa). Cũng không phải tình cờ mà cố vấn đối ngoại cao cấp
nhất của Liên Xô năm 1986, ông Anatoli Chernyaev, đã phải nhắc nhở Tổng Bí thư
Mikhail Gorbachev rằng vụ Liên Xô chiếm đóng Afghanistan, (kéo dài từ 1979 đến
1989), chính là một “Bài học Việt Nam khác.”[3]<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bài học
Việt Nam</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Là
người đi sau Đặng Tiểu Bình, người xua quân đánh Việt Nam năm 1979, đi sau
Gorbachev và Nixon, chắc hẳn Tập Cận Bình không thể không biết nỗi cay đắng của
Mỹ khi rút khỏi Việt Nam năm 1975, sau khi tốn hao xương máu của trên dưới
50.000 binh sĩ và bao nhiêu tiền của, hoặc sự ê chề của Liên Xô khi rút khỏi
Afghanistan sau 10 năm chiếm đóng, cũng mất trên dưới 50.000 quân, với bao
nhiêu tiền của cùng cả triệu lượt quân tham gia đã trở thành những cựu chiến
binh vất vưởng thời hậu chiến với chấn thương tâm lý.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Không
chỉ mất uy tín trước các nước lớn nhỏ trên thế giới, cuộc rút quân của Mỹ khỏi
Việt Nam năm 1975 và của Liên Xô khỏi Afghanistan năm 1989 còn đánh dấu sự suy
nhược ý chí và năng lực cường quốc, mở màn cho một thời kỳ suy thoái địa chính
trị. Với Mỹ, đó là cuộc nổi dậy của hàng loạt những chế độ thân cộng sản ở Châu
Phi và Châu Mỹ La Tinh. Với Liên Xô thì chủ trương không đưa quân vào nước khác
sau Afghanistan đã lập tức mở đường cho cuộc vùng lên của các nước Đông Âu, dẫn
đến sự sụp đổ của các chế độ cộng sản ở Đông Âu bắt đầu từ 1989, và cuối cùng ở
chính Liên Xô năm 1991.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Rất có
thể nếu chiếm đóng Việt Nam, Tàu sẽ gặp một kịch bản tương tự.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hãy thử
tưởng tượng:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Dù ban
đầu chần chừ không muốn động binh nhưng vì chế độ bù nhìn có nguy cơ sụp đổ,
Tập Cận Bình có thể bị cuốn vào thế phải xua quân chiếm đóng Việt Nam. Từ đó
cuộc chiến tiêu hao dai dẳng diễn ra, du kích quân Việt Nam lúc ẩn lúc hiện
khiến quân Tàu xâm lược không biết đâu mà lần, chiếm được hết nhưng không giữ
được gì, thắng trận đánh nhưng lại thua cuộc chiến, trong khi số thương vong cứ
thế tăng dần, từ 5.000, 15.000, lên 30.000, 50.000. Nuốt không trôi, nhả không
xuôi, Bắc Kinh cứ thể phải đổ hàng chục, hàng trăm tỉ nhân dân tệ vào cuộc
chiếm đóng như đổ vào túi không đáy… Xuất huyết cạn kiệt, uy tín xuống thấp,
nội bộ nhiễu loạn, quyền lực cá nhân Tập bị thách thức, mặt trận trong nước trở
nên quan trọng hơn, cuối cùng Bắc Kinh buộc phải quyết định rút quân, trong ô
nhục, (dù sẽ vẫn tuyên bố chiến thắng hoặc ra đi trong danh dự, như Mỹ đã làm
khi rút khỏi Việt Nam, như Liên Xô đã làm khi rút khỏi Afghanistan). Nhưng đó
không phải là kết thúc, mà là lúc khủng hoảng lớn bắt đầu. Ngay khi thấy Tàu
thất bại ê chề tại Việt Nam thì lập tức các dân tộc đang bị Tàu thống trị như
Tây Tạng, Nội Mông, Duy Ngô Nhĩ, Hồi Ngột… bèn đồng loạt nổi dậy mạnh mẽ, vượt
qua sức phản ứng của Bắc Kinh (y như như dân Đông Âu đã nổi dậy, và Moscow
không còn đủ sức hay ý chí để đưa quân trấn áp.) Và thế là đế quốc Trung Quốc
cộng sản sụp đổ, Tây Tạng cùng các nước bị lệ thuộc khác giành được độc lập.
Ngay sau đó, Trung Quốc lại trở về một tình trạng khủng hoảng hậu Việt Nam, hậu
Tây Tạng, mộng bá quyền tan hoang, mèo trắng mèo đen bị những “chú tí” sát nách
cắn chảy máu đỏ, phải cong đuôi vừa chạy vừa gào. Rồi từ từ, lại một “Putin
Tàu” xuất hiện, và con quay cứ thế xoay…<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Diễn
biến hòa bình</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Dĩ
nhiên, “Bài học Việt Nam” của Nixon và Gorbachev – cũng như của các thế lực
từng xâm chiến Việt Nam như Pháp hoặc các nhà Tống, Nguyên, Minh, Thanh… hoặc
các thế lực từng xâm chiến Afghanistan như Anh và các Nga hoàng trước đó – đã
được Tập Cận Bình và tập đoàn nghiên cứu kỹ. Có lẽ vì vậy mà Tàu cộng sẽ chẳng
dại gì xua quân xâm chiếm Việt Nam để phải lâm vào cảnh “xuất huyết trường kỳ”
như Mỹ và Liên Xô cũ, để cuối cùng mất cả chì lẫn chài, mất cả uy tín lẫn ảnh
hưởng, mất cả ghế và có thể làm sụp đổ cả chế độ tại mẫu quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng,
có lẽ cũng vì vậy mà Tàu đã dùng một con đường khác để thôn tính Việt Nam, một
tuyệt chiêu hơn hẳn kẻ đi trước.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Phải
gọi tuyệt chiêu đó là gì cho đúng?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đó là
không đánh Việt Nam bằng sức mạnh cứng từ ngoài đánh vào, mà bằng sức mạnh mềm
từ trong ruột đánh ra. Là từng bước biến Việt Nam thành thuộc địa, thuộc quốc,
thành khu tự trị, thành tỉnh lỵ… mà không cần phải bắn phát súng nào, mà có
được cả một chính quyền tay sai ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy, bất chiến tự
nhiên thành.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tên gọi
chính thức của nó đích thị là “diễn biến hòa bình”, và “thế lực thù địch” trần
trụi hiện nguyên hình là Trung Cộng. Lâu nay Đảng tìm cách bẻ ngược kim la bàn
về phương Tây, nhưng thực ra kim la bàn chỉ kẻ thù luôn hướng về phương Bắc!<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Điều
vừa rồi dẫn đến câu hỏi thứ ba. Hãy thử xem Đảng đã và đang làm gì, có thực sự
chống giặc, hay giặc đang đứng sau lưng Đảng, và cả hai đang đối đầu dân Việt?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">III.
ĐẢNG CÓ CỨU NƯỚC KHÔNG?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cứ nhìn
cách Ban Tuyên giáo của Đảng chỉ đạo “mặt trận” dư luận nội địa trên báo đài
trong những ngày qua thì thấy sự thật không phải là điều đang được tôn trọng,
và họ đang cho hạ nhiệt vấn đề Tàu xâm lược:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngày
2/5, khi Cục Hải sự Trung Quốc công bố giàn khoan 981 bắt đầu khoan từ ngày
1/5, thì liên tục một tuần sau đó báo đài Việt Nam đồng loạt đưa tin phản đối
khí thế, làm dậy sóng dư luận.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đến
ngày 10/5 báo <em>Tuổi Trẻ</em> tại
TPHCM còn in và tặng kèm độc giả cả một poster khổ lớn đòi Trung Quốc rút ngay
giàn khoan để nguời dân mang xuống đường biểu tình vào chủ nhật 11/5.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
ngay sau vụ bạo động 12/5 và 13/5 thì ba ngày liên tiếp sau đó trên trang nhất
báo <em>Tuổi Trẻ</em> chỉ
thấy những gương mặt cười, người dân vui cười khi hồ hởi quyên góp cho biển
đảo, nhưng nhìn qua, nhất là khi những cặp mắt Tàu cộng không biết tiếng Việt
nhìn qua, thì sẽ rất dễ có ấn tượng là đất nước Việt Nam đang rộn rã một niềm
vui lớn!<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những
ngày sau đó vẫn còn tin về biển đảo nhưng hạ nhiệt dần, rồi những ngày tuần đầu
và giữa tháng 6/2014, tin về ngoại xâm lui vào trang trong, nhường gần hết
trang nhất cho những tin hiền lành như mùa thi, sức khỏe, bảng chỉ dẫn lưu
thông…<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thực
ra, những tờ báo đông người đọc như <em>Tuổi
Trẻ</em>, <em>Thanh
Niên</em>, <em>Tiền
Phong</em>, <em>Lao
Động</em>, <em>Pháp
Luật</em>, <em>Người
Lao Động</em>, <em>Phụ
Nữ</em>… , vẫn là một “nhà hát” sáng đèn liên tục và có lượng khán giả
khá lớn, xem “hát” xong, khán giả vẫn oang oang trong đầu những gì được nghe,
và về kể lại cho người khác. Đó vẫn là những hàn thử biểu để phần nào đo được
nước cờ trái-phải, đóng-mở, bóp-nhả của Đảng, và điều quần chúng đang bị mớm để
tin.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Phân
vai và hai tay</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đang
diễn ra điều gì vậy? Sự thật là gì vậy? Sao có quá nhiều dấu hiệu trái chiều,
từ những vị cao nhất trở xuống? Thay vì được quyền biết mọi sự thật thì dân
không biết ngay cả ai là bạn, ai là thù!<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Phải
chăng, ở “trển”, các vị đã được phân vai? Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phải cứng,
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng phải im, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang phải lảm
nhảm chuyện nhỏ ở chỗ nhỏ, Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh phải mềm như
bún Tàu, còn những người khác như Nguyễn Chí Vịnh thì lúc cứng lúc mềm như quan
hoạn?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Kìa, cứ
nhìn cách Đảng đưa Phùng đến Shangri-la ca ngợi quan hệ “vẫn phát triển tốt đẹp”
giữa ta và Tàu là thấy Tàu với “ta” là một. Phùng đại tướng chẳng khác gì một
ông bác sĩ lâu ngày không đụng đến ống nghe, nhưng cứ ong ỏng bảo rằng bệnh
nhân vẫn khỏe, dù bệnh nhân vừa bị đâm một nhát ngay mạng sườn, máu chảy không
cầm được, hoặc cứ kiên quyết khẳng định rằng quan hệ vẫn trong sáng dù cô em
vừa bị thằng đểu cáng hiếp dâm.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hay là
Phùng nói đúng, cô em không bị hiếp dâm mà tự dâng hiến? Chắc là vậy thật, họ
đã dâng đất nước này cho giặc từ mật nghị Thành Đô?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hay là
họ đang bắt chước chính sách “hai tay” của Tập Cận Bình[4], tay búa tay tiền,
nửa Mao nửa Mít (Mao Trạch Đông & Adam Smith): tay trái cứng vừa đè bẹp
giới bất đồng chính kiến, vừa thổi chủ nghĩa dân tộc cực đoan, vừa bành trướng
bá quyền, trong khi tay phải mềm cố tỏ ra thân thiện, chống tham nhũng, mở kinh
tế thị trường, đem Khổng Tử ra trang trí?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Qua mặt
dân</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vì sao
Ban Tuyên giáo mở trói cho báo đài và nghệ sĩ nói về Tàu xâm lược, nói về hòa
bình, Trường Sa, Hoàng Sa nhưng lại đồng loạt vừa rút tin bài về thảm sát Thiên
An Môn, vừa bai bải chối làm gì có rút?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thủ
tướng tuyên bố không đánh đổi chủ quyền lấy hữu nghị viển vông và sẵn sàng để
kiện Tàu, nhưng sao Bộ Chính trị vẫn trì hoãn kiện?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đó là
chưa kể những gì đã diễn ra trong những năm qua: Bộ Chính trị im khi Tàu chiếm
Hoàng Sa năm 1974, im từ đó đế nay về cuộc chiến 1979, im khi Tàu chiếm Gạc Ma
1988, cho Tàu trúng thầu hầu hết dự án trọng điểm, mở cửa cho dân Tàu vào làm
ăn trái phép, lập mật khu bất khả xâm phạm, mướn rừng đầu nguồn, mướn nhiều
chục năm đất và vùng biển chiến lược, khai thác boxit Tây Nguyên dù lỗ lớn vẫn
lì lợm làm, rồi chính quyền lại không mệt mỏi đàn áp người biểu tình chống Tàu,
đánh đập, ngược đãi, kết án, bỏ tù ngày càng nhiều năm bao nhiêu người yêu
nước…<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự thật
là gì vậy? Điều gì đang diễn ra trong quan hệ Việt-Tàu? Sao không lên tiếng
trình bày cho dân rõ mọi chuyện? Chỉ cần nhìn cái cách họ khinh dân trong những
ngày này là thấy họ không do dân bầu ra, không màng tới phản ứng của dân, và
chỉ xem dân như một đám dân thuộc địa hạng tồi, cần cai trị, chứ không cần lắng
nghe hay đối thoại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ông Đỗ
Mười, ông Lê Khả Phiêu, cùng tất cả các ông các bà có tên tuổi và có trách
nhiệm khác, sao không nói gì vậy? Các ông các bà đứng về phía nào, phía dân hay
phía giặc?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Im lặng
nhiều lúc là vàng. Nhưng khi 16 chữ vàng đã thối thì im lặng là đồng lõa!<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Câu hỏi
tối hậu</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự im
lặng của các vị làm người dân không thể không đặt ra các câu hỏi tối hậu như
sau:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có phải
chính quyền dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay chỉ là chính
quyền tay sai, đang ngồi cai trị dân dưới sự hỗ trợ và chỉ đạo của Bắc Kinh?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có phải
vì là bù nhìn tay sai nên khi giàn khoan 981 xuất hiện họ làm động tác giả lớn
tiếng chống đối ầm ào, rồi lại bày trò đốt phá nhà máy khu công nghiệp để lấy
cớ trấn áp người dân biểu tình?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có phải
Đảng đang diễn một vở kịch dối trá và ô nhục với Bắc Kinh, một vở “Kinh Kịch”
ai nấy tô vẽ mặt mình rõ dầy không cho thấy mặt thật, rồi cứ thế ra bộ, ấm ứ,
ầm ừ, đánh trận giả?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Phải
chăng một chính quyền tay sai cho ngoại bang, một lực lượng chiếm đóng nhận
lệnh thẳng từ kẻ xâm lược, một chính quyền thực dân tuân lời mẫu quốc cũng chỉ
có thể làm những điều tương tự như Đảng và chính phủ đang làm, không thể hơn?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Và một
câu hỏi đau đớn nữa rất nhiều người muốn đặt ra, đó là:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có phải
Việt Nam đang hoặc đã trở thành thuộc địa, thuộc quốc của Tàu từ hội nghị bí
mật Thành Đô 1990, từ khi bình thường hóa quan hệ Việt-Tàu năm 1991, và từ biết
bao nhiêu cam kết, thỏa thuận, hiệp ước trong những năm sau đó?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Đám
cưới” Thành Đô</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đọc lại
những thông tin ít ỏi về mật nghị Thành Đô vẫn có thể rút ra một vài điều trớ
trêu và đau đớn:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vào
đúng dịp kỷ niệm 45 năm ngày tuyên bố độc lập, 2/9/1945- 2/9/1990 thì bộ sậu
Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và cố vấn Phạm Văn Đồng lại chuẩn bị khăn gói qua họp
kín với Giang Trạch Dân, Lý Bằng tại khách sạn Kim Ngưu ở Thành Đô, Tứ Xuyên,
vào ngày 3-4/9/1990.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngoài
mấy điểm về giải pháp Campuchia, những thỏa thuận về bình thường hóa quan hệ
Việt-Tàu không được tiết lộ ra ngoài. Chỉ biết rằng sau khi ký kết “Kỷ yếu hội
đàm”, Giang Trạch Dân đã mượn một câu thơ của Giang Vĩnh đời Thanh (có bản nói
là của Lỗ Tấn) để tặng Nguyễn Văn Linh. Thơ như sau:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Độ tận
kiếp ba huynh đệ tạiTương kiến nhất tiếu mân ân cừu</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nghĩa
là:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Qua hết
sóng gió anh em vẫn cònGặp nhau cười một cái là quên ân oán</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Để tỏ
lòng trung, Nguyễn Văn Linh đáp lại bằng bốn câu thơ:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Huynh
đệ chi giao số đại truyềnOán hận khoảnh khắc hóa vân yênTái tương phùng thời
tiếu nhan khaiThiên tải tình nghị hựu trùng kiến</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nghĩa
là:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Anh em
chơi với nhau đã mấy thế hệTrong khoảnh khắc oán hận biến thành mây khóiGặp lại
nhau cười rạng rỡTình nghĩa ngàn năm xây dựng lại </span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">[5]<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Và thế
là cuộc mật nghị Thành Đô có đủ hương vị của một “đám cưới” trăng mật, có đủ cả
câu đối và lời hứa “em muốn sống bên anh trọn đời”. “Chú rể” Giang Trạch Dân
quen thói giang hồ thì mượn thơ của người khác qua loa như tán gái cho xong
chuyện, còn “cô dâu” Nguyễn Văn Linh thì rút ruột thề thốt, nào là “mấy thế
hệ”, nào là “tình nghĩa ngàn năm”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ly dị
chăng?</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thực ra
thì có hứa trăm năm hay ngàn năm đi nữa thì khi hôn nhân bất thành, tên chồng
vũ phu, bạo hành, đàn áp, khinh bỉ, cướp của, làm nhục, xem vợ như nô lệ… thì
vợ luôn có quyền hủy hôn ước, ly dị, đưa chồng ra tòa vì tội bạo hành gia đình,
đòi lại tự do và công bằng. Đó là cách ứng xử bình đẳng của người văn minh và
có nhân phẩm, hoàn toàn khác với lập luận “gia đình lục đục là chuyện thường”
theo nếp nghĩ phong kiến “chồng chúa vợ tôi”, chồng muốn làm gì thì làm vì
chồng luôn đúng, vợ phải cắn răng chịu đựng vì vợ luôn sai, theo kiểu lý sự
cùn, vô tâm, vô tình, vô tích sự và cực kỳ lạc hậu của Phùng đại tướng.<em> </em><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng,
đòi lại sự tôn trọng tối thiểu giữa hai người bình đẳng trong một quan hệ bình
đẳng là điều Đảng đã không làm! Vì sao thế?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sáu sao</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhân
tiện xin được hỏi luôn, vì sao khi lãnh đạo Tàu qua Việt Nam thì thiếu nhi Việt
Nam đã được giao cho phất những lá cờ Tàu sáu sao (năm nhỏ chầu quanh một lớn),
thay vì cờ Tàu vốn chỉ có năm sao (bốn nhỏ chầu quanh một lớn)?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có lẽ
chỉ có thể lý giải rằng Đảng Cộng sản Việt Nam đang hành xử như tay sai mẫn cán
của Tàu, họ đang bán nước để giữ ghế, và Việt Nam đã được xem như một thuộc
quốc của Tàu. Ý nghĩa gốc cờ năm sao của Tàu như sau: Sao to là Đảng ở giữa,
bốn sao nhỏ là bốn giai cấp: công, nông, tiểu tư sản thành thị, và tư sản dân
tộc. Còn trong đối ngoại thì cờ sáu sao như Việt Nam đã dùng có lẽ chỉ có thể
hiểu theo nghĩa: Tàu là sao to Hán tộc ở giữa, năm sao nhỏ chầu quanh là năm
dân tộc lệ thuộc: Tạng, Mông, Hồi, Ngô, Việt (hay Thanh, Mông, Hồi, Tạng,
Việt)!<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thật
không? Thế thì mất nước rồi sao? Phải làm gì bây giờ?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Điều
này dẫn đến câu hỏi thứ tư.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">(Còn 1
kì)<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">[1] <em>The Economist</em>, “What would
America fight for?” (Mỹ chiến đấu vì điều gì?), số ra ngày 3/5/14<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">[2] Xem
Thomas Wright, “Four Disappointments in Obama’s West Point Speech” (Bốn thất
vọng trong diễn văn tại West Point của Obama), <em>Brookings</em>, 28/5/2014<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">[3] Victor
Sebestyen, <em>Revolution
1989</em>, <em>The
Fall of the Soviet Empire</em>(Cách mạng 1989, Đế quốc Xô-viết sụp đổ),
Pantheons Books, New York 2009, Chương “Gorbachev’s Vietnam” (bài học Việt Nam
của Gorbachev), trang 200<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">[4] Xem
bài “Mao and Forever” của Peter Martin và David Cohen, đăng trên <em>Foreign Affairs</em> ngày
3/6/14. Đã có bản tiếng Việt của dịch giả Huỳnh Phan đăng trên trang
Ba Sàm.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">[5] Xem
“Tài liệu của Trung Quốc về cuộc gặp bí mật Thành Đô, 3-4/9/1990”, bản
dịch của Lý Nguyên. Nguồn: <em>Hà
Bắc tân văn võng</em>, talawas 30/10/2007.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-1703450641076478282014-06-29T18:29:00.001+07:002014-06-29T18:29:16.802+07:00Bài phát biểu của Tổng bí thư Lê Duẩn về Trung Quốc năm 1979<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiggy9cG-jZuXbJz8hZhbTqHNJ9PA0m66dvvii0Wix7LhUchBimMo2zzSx3COUoKof718AnbbkSSXpHsLl5G9T6BbezzIlVxw-9s9fARRbEkqTrO-WeNYzBAxnHHVZNkWvgux-xWXmalJoU/s1600/ld.png" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiggy9cG-jZuXbJz8hZhbTqHNJ9PA0m66dvvii0Wix7LhUchBimMo2zzSx3COUoKof718AnbbkSSXpHsLl5G9T6BbezzIlVxw-9s9fARRbEkqTrO-WeNYzBAxnHHVZNkWvgux-xWXmalJoU/s1600/ld.png" height="200" width="200" /></a></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nguồn: Thư viện Quân đội Nhân dân, Hà Nội<o:p></o:p></span></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: right; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tài
liệu do <b>Christopher Goscha</b> có được
và dịch cho CWIHP<o:p></o:p></span></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: right; text-indent: 36pt;">
<b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngọc Thu, </span></b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">dịch
từ: Wilson Center<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold;">Chúng ta rất nghèo. Làm
sao chúng ta có thể đánh Mỹ nếu không có Trung Quốc làm căn cứ hậu tập? Nên
chúng ta phải nghe theo họ, đúng không? Tuy nhiên, chúng ta đã không đồng
ý...'.</span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">*<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nói
chung, sau khi chúng ta đánh bại Mỹ, không đế quốc nào dám đánh chúng ta nữa.
Chỉ có những người nghĩ rằng họ vẫn có thể đánh chúng ta và dám đánh chúng ta<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">chính</b><span class="apple-converted-space"> </span>là
những kẻ phản động Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
người dân Trung Quốc hoàn toàn không muốn thế. Tôi không biết những kẻ phản
động Trung Quốc này sẽ tiếp tục tồn tại thêm bao lâu nữa. Tuy nhiên, miễn là họ
tồn tại, thì họ sẽ tấn công chúng ta như họ vừa thực hiện (nghĩa là đầu năm
1979).</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Nếu
chiến tranh đến từ phương Bắc, thì các tỉnh [Bắc Trung Bộ] Nghệ An, Hà Tĩnh và
Thanh Hóa sẽ trở thành cơ sở cho toàn bộ đất nước. Các tỉnh này tốt nhất, là
các căn cứ mạnh nhất, tốt nhất và hiệu quả nhất. Vì nếu vùng đồng bằng [Bắc Bộ]
tiếp tục là vùng liên tục căng thẳng, thì tình hình sẽ rất phức tạp. Vấn đề
không đơn giản chút nào. Nếu không phải là người Việt Nam, thì sẽ không có
người nào đánh Mỹ, bởi vì lúc Việt Nam chiến đấu chống Mỹ, cả thế giới còn lại
đều sợ Mỹ ...<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Mặc
dù Trung Quốc đã giúp Triều Tiên chỉ với mục đích bảo vệ sườn phía Bắc của họ.
Sau khi cuộc chiến kết thúc [ở Triều Tiên] và khi áp lực lên Việt Nam, ông ta
(chỗ này hình như nói đến Chu Ân Lai khi đoạn văn sau đó cho thấy vậy) nói
rằng, nếu Việt Nam tiếp tục chiến đấu, thì sẽ phải tự lo liệu. Ông ta sẽ không
giúp thêm nữa và gây áp lực với chúng ta để ngừng chiến đấu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Khi
chúng ta ký Hiệp Định Geneva, rõ ràng là Chu Ân Lai đã chia đất nước ta làm hai
[phần]. Sau khi nước ta bị chia thành hai miền Nam - Bắc như thế, một lần nữa ông
ta gây sức ép lên chúng ta, không được làm gì đối với miền Nam Việt Nam. Họ
ngăn cấm chúng ta đứng lên [chống lại Việt Nam Cộng hòa do Mỹ hậu thuẫn].
[Nhưng] họ, [người Trung Quốc,] không thể làm gì để ngăn cản chúng ta.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Khi
chúng ta ở miền Nam và chuẩn bị chiến tranh du kích ngay sau khi ký Hiệp định
Geneva, Mao Trạch Đông đã nói với Đại hội Đảng của chúng ta rằng, ngay lập tức,
chúng ta phải buộc Lào chuyển hai tỉnh đã được giải phóng cho chính phủ Viêng
Chăn. Nếu không, người Mỹ sẽ tiêu diệt hai tỉnh này, một tình huống rất nguy
hiểm [theo cái nhìn của Trung Quốc]! Ngay lập tức, Việt Nam đã phải làm việc
với người Mỹ [liên quan đến vấn đề này]. Mao đã bức hiếp chúng ta bằng cách này
và chúng ta đã phải làm điều đó.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau đó,
khi hai tỉnh này đã được chuyển cho Viêng Chăn, những tên phản động [Lào] ngay
lập tức bắt giữ Souphanouvong (Chủ tịch Lào từ năm 1975-1986). Lào có hai tiểu
đoàn bị bao vây lúc đó. Hơn nữa, họ vẫn chưa sẵn sàng chiến đấu. Sau đó, một
tiểu đoàn đã có thể thoát khỏi sự [bao vây]. Lúc đó, tôi đưa ra quan điểm của
tôi là, Lào phải được phép tiến hành chiến tranh du kích. Tôi mời Trung Quốc
đến và thảo luận về vấn đề này với chúng ta.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi nói
với họ:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Các đồng chí, nếu các đồng chí tiếp tục gây áp lực với Lào
bằng cách này, thì lực lượng của họ sẽ hoàn toàn tan rã. Bây giờ họ phải được
phép tiến hành chiến tranh du kích“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Trương
Văn Thiên (Zhang Wentian), người trước đó là Tổng Thư ký [Đảng Cộng sản Trung
Quốc] và sử dụng bút danh Lạc Phú, trả lời tôi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Vâng, các đồng chí, điều các đồng chí nói đúng. Hãy để
chúng tôi cho phép tiểu đoàn đó của Lào đảm nhiệm chiến tranh du kích“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngay
lập tức, tôi hỏi Trương Văn Thiên:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Các đồng chí, nếu các đồng chí
cho phép Lào gánh vác chiến tranh du kích, thì không có gì</i> <i>phải sợ việc
phát động chiến tranh du kích ở miền Nam Việt Nam? Điều gì làm cho các đồng chí
sợ đến nỗi các đồng chí ngăn cản hành động như thế?”</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ông ta
[Trương Văn Thiên] đã nói:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Không có gì phải sợ!”</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trương
Văn Thiên đã nói thế. Tuy nhiên, Ho Wei, Đại sứ Trung Quốc ở Việt Nam lúc đó,
đã ngồi ở đó và nghe điều đã nói. Ngay lập tức, ông ta điện cho Trung Quốc (báo
cáo điều Lê Duẩn và Trương Văn Thiên đã nói). Ngay lập tức, Mao trả lời:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Việt Nam không thể phát động chiến tranh du kích ở miền
Nam. Việt Nam phải nằm chờ trong một thời gian dài!”</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chúng
ta rất nghèo. Làm sao chúng ta có thể đánh Mỹ nếu không có Trung Quốc làm căn
cứ hậu tập? Nên chúng ta phải nghe theo họ, đúng không? Tuy nhiên, chúng ta đã
không đồng ý.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chúng
ta đã bí mật tiếp tục phát triển lực lượng. Khi [Ngô Đình] Diệm kéo lê máy chém
khắp miền Nam Việt Nam, chúng ta đã ban hành lệnh thành lập lực lượng quần
chúng để chống lại lệnh đã được lập và nắm quyền [từ chính phủ Diệm].<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chúng
ta đã không chú ý [đến Trung Quốc]. Khi cuộc nổi dậy giành chính quyền bắt đầu,
chúng tôi đi Trung Quốc để gặp Chu Ân Lai và Đặng Tiểu Bình. Đặng Tiểu Bình đã
nói với tôi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Đồng chí, bây giờ sai lầm của đồng chí đã xảy ra rồi, đồng
chí chỉ nên đánh ở mức trung đội trở xuống“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đó là
áp lực mà họ đã áp đặt lên chúng ta.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi nói
[với Trung Quốc]:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Vâng, vâng! tôi sẽ làm điều đó.
Tôi sẽ chỉ chiến đấu ở mức một trung đội trở xuống“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau khi
chúng ta chiến đấu và Trung Quốc nhận ra rằng chúng ta có thể chiến đấu hiệu
quả, đột nhiên Mao có suy nghĩ mới. Ông ta nói rằng,<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">vì Mỹ đánh chúng ta, ông ta sẽ đưa quân đội [Trung Quốc]
đến giúp chúng ta xây dựng đường xá. Mục tiêu chính của ông ta là tìm hiểu tình
hình đất nước ta để sau này ông ta có thể tấn công chúng ta và từ đó mở rộng
xuống khu vực Đông Nam Á.</b><span class="apple-converted-space"> </span>Không
có lý do nào khác.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Chúng
tôi biết rõ ý đồ này, nhưng phải cho phép họ (sự xâm nhập của quân đội Trung
Quốc). Thôi thì cũng được. Nhưng họ quyết định đưa quân vào. Tôi yêu cầu họ chỉ
gửi người, nhưng quân lính của họ đã đến cùng với súng đạn. Tôi cũng phải chịu
điều này.<o:p></o:p></span></div>
<div align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">**<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau đó,
ông ta (Mao Trạch Đông) bắt chúng ta phải nhận 20.000 quân của ông ta đến xây
một con đường từ Nghệ Tĩnh vào Nam Bộ (thuật ngữ tiếng Việt chỉ miền Nam Việt
Nam). Tôi từ chối. Họ tiếp tục yêu cầu nhưng tôi không nhượng bộ. Họ gây áp lực
với tôi cho quân của họ vào nhưng tôi đã không chấp thuận. Họ tiếp tục gây sức
ép nhưng tôi vẫn không chịu.<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Tôi đưa ra những ví dụ này để
các đồng chí thấy họ có âm mưu cướp nước ta từ lâu và âm mưu đó ác độc như thế
nào.</b><o:p></o:p></span></div>
<div align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">***<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau khi
Mỹ đưa hàng trăm ngàn quân vào miền Nam Việt Nam, chúng ta đã phát động cuộc
tổng tấn công vào năm 1968 để buộc họ giảm leo thang. Để đánh bại Hoa Kỳ, một
điều cần phải biết là làm thế nào để họ từ từ giảm leo thang. Đó là chiến lược
của chúng ta. Chúng ta chiến đấu chống một kẻ thù lớn, kẻ thù với dân số 200
triệu người và thống trị thế giới. Nếu chúng ta không thể làm cho họ giảm leo
thang từng bước, thì chúng ta sẽ thất bại và không thể tiêu diệt kẻ thù. Chúng
ta phải đấu tranh để làm nhụt ý chí họ để buộc họ phải đi đến bàn đàm phán với
chúng ta mà không cho phép họ đưa thêm quân.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đến lúc
họ muốn thương lượng với chúng ta, Ho Wei đã viết một bức thư cho chúng tôi,
nói rằng<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">: “Các ông không thể
ngồi xuống đàm phán với Hoa Kỳ. Các ông phải đưa quân Mỹ vào miền Bắc Việt Nam
để đánh với họ“.</i><span class="apple-converted-space"> </span>Ông ta gây
áp lực với chúng tôi cách này, làm cho chúng tôi bối rối vô cùng. Đây không
phải là vấn đề hoàn toàn đơn giản. Rất là mệt mỏi mỗi khi tình huống như thế
phát sinh [với Trung Quốc].<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chúng
tôi quyết định không thực hiện cách đó (nói đến lời khuyên của Hồ Wei không đàm
phán với Hoa Kỳ).<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chúng
tôi phải ngồi xuống ở Paris. Chúng tôi phải làm cho họ (Mỹ) giảm leo thang để
đánh bại họ. Trong thời gian đó, Trung Quốc đã thông báo [với Mỹ]:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Nếu các ông không tấn công tôi, tôi sẽ không tấn công các
ông. Nhưng rất nhiều quân lính mà các ông muốn đưa vào Việt Nam, tùy các ông“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung
Quốc nhất trí điều này và đã gây áp lực với chúng tôi bằng cách đó.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Họ
(Trung Quốc) đã trao đổi nhiều với Mỹ và ép buộc chúng ta phục vụ như là một
con bài để mặc cả theo cách này. Khi người Mỹ nhận ra rằng họ đã thua trận,
ngay lập tức, họ sử dụng Trung Quốc để [tạo điều kiện] rút quân [ở miền Nam
Việt Nam]. Nixon và Kissinger đã đến Trung Quốc để thảo luận vấn đề này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> -<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trước
khi Nixon đi Trung Quốc, [mục đích chuyến đi của ông ta là] giải quyết vấn đề
Việt Nam bằng cách đó, để phục vụ lợi ích của Mỹ và giảm bớt thất bại của Mỹ,
cũng như cùng lúc cho phép ông ta lôi kéo Trung Quốc về phía Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chu Ân
Lai đã đến gặp tôi. Chu Ân Lai nói với tôi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Lúc này, Nixon đến gặp tôi chủ
yếu là thảo luận về vấn đề Việt Nam, do vậy tôi phải đến gặp đồng chí để thảo
luận điều đó với đồng chí”..</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi trả
lời<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">: “Đồng chí, đồng chí có
thể nói bất cứ điều gì đồng chí thích, nhưng tôi không nghe theo đồng chí. Đồng
chí là người Trung Quốc, tôi là người Việt. Việt Nam là của tôi (đất nước của
tôi), hoàn toàn không phải của các đồng chí. Các đồng chí không có quyền nói
[về vấn đề Việt Nam] và các đồng chí không có quyền thảo luận [các vấn đề đó
với Mỹ]. Hôm nay, các đồng chí, chính tôi sẽ nói với các đồng chí điều mà thậm
chí tôi chưa hề nói với Bộ Chính trị, rằng đồng chí đã nêu ra vấn đề nghiêm
trọng và vì thế tôi phải nói”</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> -<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Năm
1954, khi chúng tôi giành chiến thắng tại Điện Biên Phủ, tôi đã ở [tỉnh] Hậu
Nghĩa. Bác Hồ đã điện nói với tôi rằng, tôi phải vào miền Nam để tập hợp [các
lực lượng ở đó] và nói chuyện với đồng bào miền Nam [về vấn đề này]. Tôi đi
bằng xe tải vào miền Nam. Trên đường đi, đồng bào ra chào đón tôi vì họ nghĩ
rằng chúng tôi đã giành chiến thắng. Đau đớn vô cùng! Nhìn đồng bào miền Nam,
tôi đã khóc. Vì sau đó, Hoa Kỳ sẽ đến và tàn sát [người dân] một cách khủng
khiếp.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi vừa
tới miền Nam, ngay lập tức, tôi đã điện cho Bác Hồ để xin ở lại [miền Nam] và
không trở lại miền Bắc để tôi có thể đánh thêm mười năm nữa hoặc hơn. Đồng chí
đã gây khó khăn cho tôi như thế này (muốn nói đến vai trò của Chu Ân Lai trong
việc chia cắt Việt Nam tại Geneva năm 1954), đồng chí có biết không“?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chu Ân
Lai nói:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Tôi xin lỗi đồng chí. Tôi đã sai. Điều đó tôi sai”</i><span class="apple-converted-space"> </span>(muốn nói đến sự chia cắt Việt Nam tại
Geneva).<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau khi
Nixon rời khỏi Trung Quốc, một lần nữa, ông ta (Chu Ân Lai) đến Việt Nam để hỏi
tôi về một số vấn đề liên quan đến cuộc chiến ở miền Nam Việt Nam. Tuy nhiên,
ngay lập tức, tôi nói với Chu Ân Lai<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">:
“Nixon đã gặp các đồng chí rồi. Chẳng bao lâunữa, họ (Hoa Kỳ) sẽ tấn công chúng
tôi thậm chí còn mạnh hơn“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi
hoàn toàn không sợ. Cả hai (Mỹ và Trung Quốc) đã thương lượng với nhau để đánh
tôi mạnh hơn. Ông ta (Chu Ân Lai) đã không bác bỏ quan điểm này là vô căn cứ và
chỉ nói rằng:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Tôi sẽ gửi thêm súng đạn cho
các đồng chí“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau đó
ông ta (Chu Ân Lai) nói (về mối lo ngại âm mưu bí mật Trung - Mỹ):<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Không có điều đó“</i>. Tuy nhiên, hai bên đã thảo luận làm
thế nào để đánh chúng ta mạnh hơn, gồm các cuộc tấn công bằng bom B-52 và phong
tỏa cảng Hải Phòng. Rõ ràng là như thế.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Nếu
Liên Xô và Trung Quốc đã không mâu thuẫn với nhau, thì Hoa Kỳ không thể tấn
công chúng ta quyết liệt như họ đã tấn công. Khi hai [cường quốc Trung Quốc và
Liên Xô] xung đột, người Mỹ đã không bị [phe đối lập là khối xã hội chủ nghĩa]
cản trở. Mặc dù Việt Nam có thể thống nhất và đoàn kết với cả Trung Quốc lẫn
Liên Xô, để đạt được điều này rất phức tạp, lúc đó chúng ta phải dựa vào Trung
Quốc nhiều thứ. Lúc đó, hàng năm Trung Quốc cung cấp viện trợ 500.000 tấn thực
phẩm, cũng như súng ống, đạn dược, tiền bạc, chưa kể đến viện trợ đô la. Liên
Xô cũng đã giúp bằng cách này. Nếu chúng ta không thể làm điều đó (đoàn kết và
thống nhất với Trung Quốc và Liên Xô), mọi thứ sẽ rất nguy hiểm.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mỗi năm
tôi đã phải đi Trung Quốc hai lần để nói chuyện với họ (lãnh đạo Trung Quốc) về
[các sự kiện] ở miền Nam Việt Nam. Về phía Liên Xô, tôi không phải nói gì cả
(về tình hình ở miền Nam Việt Nam). Tôi chỉ nói một cáchchung chung. Khi giao
thiệp với Trung Quốc, tôi đã phải nói rằng cả hai [nước] đang đánh Mỹ. Tôi đã
đi một mình.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi
phải có mặt về vấn đề này. Tôi đã đến đó và nói chuyện với họ nhiều lần bằng
cách này, mục đích chính là để xây dựng quan hệ gần gũi hơn giữa hai bên (nghĩa
là Trung Quốc và Việt Nam). Chính xác là vào thời điểm đó Trung Quốc gây áp lực
với chúng ta để xa lánh Liên Xô, cấm chúng ta không được đi với Liên Xô.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Họ đã
làm rất căng. Đặng Tiểu Bình, cùng với Khang Sinh đã đến và nói với tôi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Đồng chí, tôi sẽ giúp đồng chí vài tỷ [có lẽ là nhân dân
tệ] mỗi năm. Đồng chí không thể nhận bất cứ thứ gì từ Liên Xô“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi
không đồng ý điều này. Tôi nói:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Không, chúng ta phải đoàn kết
và thống nhất với toàn bộ phe [xã hội chủ nghĩa]“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Năm
1963, khi Khrushchev phạm sai lầm, ngay lập tức [Trung Quốc] ban hành một tuyên
bố 25 điểm và mời đảng chúng ta đến cho ý kiến . Anh Trường Chinh và tôi đã đi
cùng với một số anh em khác. Trong cuộc thảo luận, họ (Trung Quốc) lắng nghe
chúng tôi đến, hình như là điểm thứ 10, nhưng khi đến điểm<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“không từ bỏ phe xã hội chủ nghĩa”,</i><span class="apple-converted-space"> </span>họ đã không nghe... Đặng Tiểu Bình
nói:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Tôi chịu trách nhiệm về tài liệu của chính tôi, tôi muốn
nghe ý kiến của các đồng chí, nhưng tôi không chấp nhận quan điểm này của các
đồng chí“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trước
khi chúng tôi ra về, Mao gặp anh Trường Chinh và tôi. Mao ngồi xuống trò chuyện
với chúng tôi và cuối cùng ông ta tuyên bố<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">: “Các đồng chí, tôi muốn nói cho các đồng chí biết điều
này. Tôi sẽ là chủ tịch của 500 triệu nông dân đang thiếu đất, và tôi sẽ mang
một đạo quân tiến xuống khu vực Đông Nam Á”.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đặng
Tiểu Bình cũng ngồi ở đó, nói thêm:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Chủ yếu là vì nông dân nghèo,
trong tình cảnh khó khăn cùng cực!”</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi
chúng tôi ra ngoài, tôi nói với anh Trường Chinh:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Đó anh thấy đó, âm mưu chiếm nước ta và Đông Nam Á. Bây
giờ đã rõ rồi”.</i><span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Họ dám tuyên bố điều đó như thế.
Họ nghĩ chúng ta không hiểu. Đúng là không lúc nào họ không nghĩ đến đánh Việt
Nam!<span class="apple-converted-space"> </span></i>Tôi sẽ nói với các đồng
chí nhiều hơn để các đồng chí có thể thấy thêm về tầm quan trọng quân sự trong
vấn đề này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mao hỏi
tôi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Ở Lào, có bao nhiêu cây số vuông đất?</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi trả
lời:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Khoảng 200.000 cây số vuông.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mao
hỏi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Dân số của họ bao nhiêu?</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi trả
lời:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Khoảng 3 triệu!</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mao
nói:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Như vậy là không nhiều! Tôi sẽ đưa dân tôi đến đó, thật mà!</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mao
hỏi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Có bao nhiêu cây số vuông đất ở Thái Lan?</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi trả
lời:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Khoảng 500.000 cây số vuông.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mao
hỏi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Có bao nhiêu người?</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi trả
lời:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Khoảng 40 triệu!</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mao
nói:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Lạy Chúa! Tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc có 500.000 cây số
vuông, nhưng có tới 90 triệu người. Tôi cũng sẽ đưa một số người dân của tôi
tới Thái Lan!</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đối với
Việt Nam, họ không dám nói về việc đưa người tới theo cách này. Tuy nhiên, ông
ta (Mao) nói với tôi<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">: “Đồng
chí, có đúng là người của các đồng chí đã chiến đấu và đánh bại quân Nguyên?”</i><span class="apple-converted-space"> </span>Tôi nói:<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Đúng“.</i><span class="apple-converted-space"> </span>Ông
ta hỏi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Có phải cũng chính người của đồng chí đã đánh bại quân
Thanh?”<span class="apple-converted-space"> </span></i>Tôi nói:<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Đúng“.</i><span class="apple-converted-space"> </span>Ông ta nói:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Và quân Minh nữa, phải không?”.</i><span class="apple-converted-space"> </span>Tôi nói:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Đúng, và cả các ông nữa. Tôi đánh các ông luôn. Các ông có
biết điều đó không?“</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi đã
nói với Mao Trạch Đông như thế. Ông ta nói<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">: “Có, có!”</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ông ta
muốn chiếm Lào, cả Thái Lan, cũng như muốn chiếm tất cả các nước Đông Nam Á.
Đưa người dân đến sống ở đó. Quan điểm đó thật là phức tạp.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
quá khứ (nói đến vấn đề có thể xuất phát từ mối đe dọa của Trung Quốc trong
thời gian này), chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều, không phải là chúng ta không
chuẩn bị. Nếu chúng ta không chuẩn bị, tình hình gần đây sẽ rất nguy hiểm.
Không phải là vấn đề đơn giản.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mười
năm trước, tôi đã triệu tập các anh em trong quân đội đến gặp tôi. Tôi nói với
họ rằng Liên Xô và Mỹ mâu thuẫn với nhau. Đối với Trung Quốc, họ đã bắt tay với
đế quốc Mỹ. Trong tình hình căng thẳng này, các đồng chí phải nghiên cứu vấn đề
này ngay lập tức. Tôi sợ rằng quân đội không hiểu ý tôi, nên tôi nói với họ
rằng, không có cách nào khác để hiểu vấn đề này. Nhưng họ vẫn thấy khó hiểu.
Hoàn toàn không dễ. Nhưng tôi không thể nói bằng cách nào khác. Và tôi đã không
cho phép những kẻ khác túm lấy tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi tôi
đến Liên Xô, Liên Xô cũng làm khó tôi về Trung Quốc. Liên Xô đã triệu tập một
cuộc họp gồm 80 đảng [cộng sản] để hỗ trợ Việt Nam, nhưng Việt Nam không tham
dự hội nghị này, vì [buổi hợp này] không chỉ đơn giản chỉ nhằm giúp Việt Nam,
mà còn có mục đích lên án Trung Quốc. Nên Việt Nam đã không đi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Liên Xô
nói<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">: “Bây giờ các đồng chí bỏ
rơi chủ nghĩa quốc tế [hay] là cái gì? Tại sao các đồng chí làm điều này?”</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi
nói:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Tôi hoàn toàn không bỏ rơi chủ nghĩa quốc tế. Tôi không
bao giờ làm điều này. Tuy nhiên, để là người quốc tế, trước tiên phải đánh bại
Mỹ. Và nếu một nước muốn đánh bại Mỹ, thì phải có sự thống nhất và đoàn kết với
Trung Quốc. Nếu tôi đến hội nghị này, thì Trung Quốc sẽ gây nhiều khó khăn lớn
với chúng tôi. Các đồng chí, hãy hiểu cho tôi“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tại
Trung Quốc cũng có nhiều ý kiến và tranh luận khác nhau. Chu Ân Lai đồng ý việc
hình thành một mặt trận với Liên Xô để chống Mỹ. Một lần, khi tôi đi Liên Xô để
dự lễ kỷ niệm quốc gia, tôi có đọc một bức điện Trung Quốc gửi sang Liên Xô,
nói rằng:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Bất cứ khi nào có ai đó tấn công Liên Xô, thì Trung Quốc
sẽ đứng bên cạnh các bạn“</i>. Đó là vì đã có một hiệp ước hữu nghị giữa Liên
Xô và Trung Quốc từ thời trước đó (tháng 2 năm 1950).<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngồi
cạnh Chu Ân Lai, tôi hỏi ông ta:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Trong bức điện gửi đến Liên Xô
gần đây, đồng chí đồng ý thành lập một mặt trận với Liên Xô, nhưng tại sao các
đồng chí không thành lập một mặt trận chống Mỹ?”</i>Chu Ân Lai nói<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">: “Chúng tôi có thể thành lập
mặt trận chống Mỹ. Tôi chia sẻ quan điểm đó. Các đồng chí, tôi sẽ thành lập một
mặt trận với các đồng chí [Việt Nam]”</i>. Bành Chân cũng ngồi ở đó, nói thêm:<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Quan điểm này cực kỳ chính
xác!”</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
khi vấn đề được thảo luận tại Thượng Hải, Mao nói là không thể và hủy bỏ nó.
Các đồng chí thấy nó phức tạp như thế nào. Mặc dù Chu Ân Lai giữ vững một số
quan điểm này, ông ta dù sao cũng đồng ý xây dựng một mặt trận và [ông ta] đã
giúp Việt Nam rất nhiều. Cám ơn ông ta rằng tôi có thể hiểu [nhiều về những gì
đang diễn ra ở Trung Quốc]. Nếu không thì sẽ rất nguy hiểm. Có lần, ông ta nói
với tôi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Tôi đang làm hết sức mình để tồn tại ở đây, sử dụng Li
Chiang tích lũy và hỗ trợ cho các đồng chí“.</i><span class="apple-converted-space"> </span>Thì ra vậy (tức là Chu Ân Lai đã sử
dụng Li Chiang, để giúp người Việt Nam). Có nghĩa là, không có Chu Ân Lai, điều
này sẽ hoàn toàn không thể xảy ra. Tôi đang mắc nợ ông ta. Tuy nhiên, không
đúng để nói rằng các lãnh đạo khác của Trung Quốc hoàn toàn chia sẻ quan điểm
của Chu Ân Lai. Họ khác nhau nhiều thứ.<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Phải nói rằng, người kiên quyết
nhất là người có tinh thần Đại Hán và là người muốn chiếm Đông Nam Á, đó chính
là Mao Trạch Đông.</b><span class="apple-converted-space"> </span>Tất cả các
chính sách [của Trung Quốc] đều nằm trong tay ông ta.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Điều tương tự cũng áp dụng đối
với các nhà lãnh đạo hiện tại của Trung Quốc</span></b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">. Tuy nhiên, chúng ta
không biết tương lai sẽ ra sao, [sự thật của vấn đề là] họ đã tấn công chúng
ta. Trong quá khứ, Đặng Tiểu Bình đã làm hai điều mà hiện đang bị đảo lộn. Đó
là, khi chúng ta giành chiến thắng ở miền Nam Việt Nam, nhiều [lãnh đạo] Trung
Quốc không hàilòng. Tuy nhiên, dù sao Đặng Tiểu Bình cũng chúc mừng chúng ta.
Vì lý do này, ngay lập tức ông ta đã bị những người khác xem như là người theo
chủ nghĩa xét lại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi tôi
đi Trung Quốc lần cuối, tôi dẫn đầu phái đoàn, và tôi đã gặp phái đoàn Trung
Quốc do Đặng Tiểu Bình đứng đầu. Khi nói về vấn đề lãnh thổ, gồm cả việc thảo
luận về một số hòn đảo, tôi nói:<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Hai
đất nước chúng ta ở gần nhau, Có một số vùng lãnh thổ của chúng ta vẫn chưa
được xác định rõ ràng. Hai bên nên thành lập các cơ quan</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">để xem xét vấn đề này. Các đồng
chí, làm ơn đồng ý với tôi [về vấn đề này]”.</span></i><span class="apple-converted-space"><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ông ta (Đặng Tiểu Bình) đồng ý, nhưng sau
khi làm như vậy, ngay lập tức ông ta bị nhóm lãnh đạo khác xem như là người
theo chủ nghĩa xét lại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
bây giờ ông ta (Đặng Tiểu Bình) điên rồi. Bởi vì ông ta muốn cho mọi người thấy
rằng ông ta không phải là người theo chủ nghĩa xét lại, cho nên ông ta đã tấn
công Việt Nam mạnh hơn. Ông ta để cho họ tiếp tục tấn công Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Sau
khi đánh bại Mỹ, chúng ta giữ lại hơn một triệu quân, các đồng chí lãnh đạo
Liên Xô hỏi chúng tôi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Các đồng chí định đánh với ai
mà giữ lại một đội quân thường trực lớn như vậy?”</i><span class="apple-converted-space"> </span>Tôi nói:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Sau này, các đồng chí sẽ hiểu”.</i><span class="apple-converted-space"> </span>Lý do duy nhất chúng ta giữ quân đội
thường trực như thế là vì mối đe dọa của Trung Quốc đối với Việt Nam. Nếu không
có [một mối đe dọa như thế], thì điều này (quân đội thường trực lớn) sẽ không
cần. Gần đây, bị tấn công trên hai mặt trận, [chúng ta có thể thấy rằng] rất
nguy hiểm nếu chúng ta đã không được duy trì một đội quân lớn. (B) (Ý nghĩa của
chữ “B” này trong văn bản gốc không rõ ràng)<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau Đệ
nhị Thế chiến, tất cả mọi người tin rằng tên sen đầm quốc tế là đế quốc Mỹ. Họ
có thể tiếp quản và bắt nạt cả thế giới. Tất cả các nước, gồm các nước lớn đều
sợ Mỹ. Chỉ có Việt Nam là không sợ Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi
hiểu vấn đề này vì công việc đã dạy tôi. Người đầu tiên sợ [Mỹ] là Mao Trạch
Đông. Ông ta nói với tôi, đó là, Việt Nam và Lào, rằng:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Ngay lập tức, các ông phải chuyển giao hai tỉnh của Lào đã
được giải phóng cho chính phủ Viêng Chăn. Nếu các ông không làm như vậy, thì Mỹ
sẽ sử dụng điều đó làm lý do tấn công. Đó là mối nguy lớn”.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Về phía
Việt Nam, chúng tôi đã nói: “Chúng ta phải chiến đấu chống Mỹ để giải phóng
miền Nam Việt Nam“. Ông ta (Mao) nói:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Các ông không thể làm điều đó.
Miền Nam Việt Nam phải nằm đợi trong một thời gian dài, đợi một đời,</i><span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">5-10 đời hoặc thậm chí 20 đời kể từ bây giờ. Các ông không
thể đánh Mỹ. Đánh Mỹ là nguy hiểm”.</i><span class="apple-converted-space"> </span>Mao
Trạch Đông đã sợ Mỹ đến mức độ đó...<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Nhưng
Việt Nam không sợ. Việt Nam đã tiếp tục chiến đấu. Nếu Việt Nam không đánh Mỹ
thì miền Nam Việt Nam sẽ không được giải phóng. Một đất nước chưa được giải
phóng sẽ vẫn là một đất nước lệ thuộc. Không ai có được độc lập nếu chỉ có một
nửa đất nước được tự do. Không có được độc lập cho đến năm 1975, đất nước chúng
ta cuối cùng có được độc lập hoàn toàn. Có độc lập, tự do sẽ đến. Tự do phải là
tự do cho cả nước Việt Nam ...<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Engels
đã nói về chiến tranh nhân dân. Sau đó, Liên Xô, Trung Quốc và chính chúng ta
cũng đã nói [về vấn đề này]. Tuy nhiên, ba nước rất khác về nội dung [chiến
tranh nhân dân]. Không đúng là chỉ vì các bạn có hàng triệu người, thì các bạn
có thể làm bất cứ điều gì các bạn muốn. Trung Quốc cũng nói đến chiến tranh
nhân dân, tuy nhiên, [họ cho rằng<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">]
“khi kẻ thù tiến lên, thì chúng ta phải rút lu”..</i><span class="apple-converted-space"> </span>Nói cách khác, phòng thủ là chính, và
chiến tranh được chia thành ba giai đoạn, vùng nông thôn được sử dụng để bao
vây thành thị, trong khi [các lực lượng chính] chỉ ở lại trong rừng núi...
Người Trung Quốc ở thế phòng thủ và rất yếu [trong Đệ nhị Thế chiến].<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngay cả
với 400 triệu người đọ sức với quân đội Nhật Bản có 300.000 –400.000 quân, Trung
Quốc vẫn không thể đánh bại họ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Tôi
phải lặp lại điều này như thế, vì trước khi Trung Quốc gửi cố vấn cho chúng ta,
một số anh em Việt Nam chúng ta không hiểu. Họ nghĩ rằng [Trung Quốc] rất có
khả năng. Nhưng họ không có kỹ năng và do đó chúng ta đã không làm theo [những
lời khuyên của Trung Quốc].<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Năm
1952, tôi rời miền Bắc sang Trung Quốc vì tôi bị bệnh và cần điều trị. Đây là
lần đầu tiên tôi đi nước ngoài. Tôi đặt câu hỏi cho họ (Trung Quốc) và thấy
nhiều điều rất lạ. Có những khu vực [đã bị] quân Nhật chiếm đóng, mỗi khu có
dân số khoảng 50 triệu người, nhưng không có lấy một chiến binh du kích...<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi tôi
từ Trung Quốc trở về, tôi đã gặp Bác [Hồ]. Bác hỏi tôi:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Đây
là lần đầu tiên chú đi ra nước ngoài, phải không?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Vâng,
đây là lần đầu tiên tôi đi ra nước ngoài.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Chú
đã thấy gì?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Tôi
thấy hai điều: Việt Nam rất dũng cảm và họ (Trung Quốc) không dũng cảm chút
nào.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi
hiểu điều này kể từ ngày đó. Chúng ta (Việt Nam) hoàn toàn khác với họ. Lòng
can đảm vốn có trong con người Việt Nam và do đó chúng ta chưa bao giờ có một
chiến lược phòng thủ (ý nói ở thế thủ). Mọi người dân chiến đấu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> <b>Gần
đây, họ (Trung Quốc) đã mang hàng trăm ngàn quân vào xâm chiếm nước ta (1979).</b>Hầu
hết, chúng ta đã sử dụng lực lượng dân quân và quân đội trong vùng để tấn công
họ. Chúng ta không ở thế thủ và do đó họ phải lùi bước.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Họ
không thể quét sạch dù một trung đội Việt Nam, trong khi chúng ta đã xóa sổ vài
trung đoàn và hàng chục tiểu đoàn của họ. Có được như vậy là vì chiến lược tấn
công của chúng ta. Đế quốc Mỹ đã đánh với chúng ta trong một cuộc chiến kéo
dài. Họ rất mạnh, nhưng họ đã thua. Nhưng có một yếu tố đặc biệt, đó là những
mâu thuẫn gay gắt giữa Trung Quốc và Liên Xô. [Vì điều này,] họ đã tấn công
chúng ta mạnh như thế này.... Việt Nam đã chiến đấu chống Mỹ, và đã chiến đấu
rất quyết liệt, nhưng chúng ta biết rằng Hoa Kỳ là một nước rất lớn, khả năng
tích lũy hơn 10 triệu quân và đưa tất cả các loại vũ khí được xem là mạnh của
họ vào để đánh chúng ta. Vì vậy, chúng ta đã phải chiến đấu trong một thời gian
dài để làm cho cho họ giảm leo thang. Chúng ta là những người có thể làm được
điều đó, Trung Quốc thì không thể. Khi quân đội Mỹ tấn công Quong Tre (Quảng
Trị?), ngay lập tức Bộ Chính trị ra lệnh đưa quân đội vào chiến đấu. Chúng ta
không sợ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau đó
tôi đi Trung Quốc gặp Chu Ân Lai. Ông ta nói với tôi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Điều đó (cuộc tấn công vào Quảng Trị) có lẽ là chưa từng
có, có một không hai. Chỉ có một [cơ hội] trên đời này, không có cơ hội thứ
hai. Không ai dám làm những điều các đồng chí đã làm“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">... Chu
Ân Lai là người đứng đầu Bộ Tham mưu. Ông ta dám nói, ông ta thẳng thắn hơn.
Ông ta nói với tôi:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Nếu tôi biết trước cái cách mà
các đồng chí sử dụng, chúng tôi không cần Vạn lý Trường chinh“.</i><span class="apple-converted-space"> </span>Vạn lý Trường chinh là gì? Vào đầu
cuộc hành quân có 300.000 quân, đến cuối Vạn lý Trường chinh chỉ còn 30.000
quân. 270.000 người đã chết. Thực sự ngu ngốc khi thực hiện cách này. Nói như
vậy để các đồng chí biết chúng ta đang đi trước họ như thế nào. Trong tương lai
không xa, nếu chúng ta chiến đấu chống lại Trung Quốc, chúng ta chắc chắn sẽ
giành chiến thắng ... Tuy nhiên, sự thật là nếu một nước khác [không phải Việt
Nam] chiến đấu chống lại Trung Quốc, không rõ họ có giành được chiến thắng như
thế này không (như Việt Nam).<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">... Nếu
Trung Quốc và Liên Xô thống nhất với nhau, không chắc Hoa Kỳ có dám đánh chúng
ta hay không. Nếu hai nước thống nhất và liên kết với nhau để giúp chúng ta,
không chắc Hoa Kỳ có dám đánh chúng ta cái cách mà họ đã đánh. Họ sẽ do dự ngay
từ đầu. Họ sẽ do dự như thời Kennedy. Việt Nam, Trung Quốc và Liên Xô, tất cả
đã giúp Lào và ngay lập tức Mỹ ký một hiệp ước với Lào. Họ không dám gửi quân
Mỹ sang Lào, họ để cho Đảng [Nhân dân Cách mạng] Lào tham gia chính phủ ngay
lập tức. Họ không dám tấn công Lào nữa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau đó,
khi hai nước [Liên Xô và Trung Quốc] xung đột với nhau, Mỹ được [Trung Quốc]
thông báo là họ có thể tiến tới và tấn công Việt Nam mà không sợ. Đừng sợ [sự
trả đũa của Trung Quốc]. Chu Ân Lai và Mao Trạch Đông đã nói với Mỹ:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Nếu các ông không tấn công tôi, thì tôi sẽ không tấn công
các ông. Các ông có thể đưa nhiều quân vào miền Nam Việt Nam mà các ông muốn.
Tùy các ông“.</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">...<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Hiện tại, chúng ta có biên giới với một nước rất mạnh, một
nước với ý đồ bành trướng mà nếu muốn được thực hiện, phải bắt đầu với một cuộc
xâm lược Việt Nam.</b><span class="apple-converted-space"> </span>Vì vậy,
chúng ta phải chung vai gánh vác, vai trò lịch sử khác nhau. Tuy nhiên, chúng
ta chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm lịch sử. Trước đây, Việt Nam đã thực
hiện nhiệm vụ của mình,<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">và lần này Việt Nam xác định
không cho phép họ bành trướng.</b><span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Việt Nam giữ độc lập riêng mình
và làm như vậy cũng là để bảo vệ nền độc lập của các nước Đông Nam Á. Việt Nam
kiên quyết không để Trung Quốc thực hiện âm mưu bành trướng.<span class="apple-converted-space"> </span></b>Trận đánh gần đây [với Trung Quốc]
chỉ là vòng một. Hiện họ vẫn còn chuẩn bị nhiều lĩnh vực. Tuy nhiên, bất kể họ
chuẩn bị đến mức độ nào, Việt Nam cũng sẽ thắng ...<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Tiến
hành chiến tranh không phải là đi bộ thong thả trong rừng. Gửi một triệu quân
vào cuộc chiến chống lại một nước ở bên ngoài liên quan đến vô số khó khăn. Gần
đây họ đưa 500.000 –600.000 binh lính để đánh chúng ta, nhưng họ đã không có
thiết bị vận tải đầy đủ để cung cấp lương thực cho quân đội của họ. Trung Quốc
hiện đang chuẩn bị 3,5 triệu quân, nhưng họ phải để lại một nửa số quân đó ở
biên giới [Trung -Xô] để ngăn chặn Liên Xô. Vì lý do đó, nếu họ đưa 1 hoặc 2
triệu quân vào để đánh chúng ta, chúng ta sẽ không sợ bất cứ điều gì. Chúng ta
chỉ có 600.000 quân tham gia, và trong tương lai gần, nếu chúng ta phải đánh
với 2 triệu quân, sẽ không có vấn đề gì cả. Chúng ta không sợ.Chúng ta không sợ
bởi vì chúng ta biết cách đánh. Nếu họ đưa 1 triệu quân, họ sẽ chỉ giành được
một chỗ đứng ở miền Bắc. Đi xuống vùng trung du, vùng đồng bằng và Hà Nội và
thậm chí xuống dưới sẽ khó khăn hơn nữa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các
đồng chí, như các đồng chí biết, bọn Hitler tấn công quyết liệt theo cách này,
nhưng khi họ (Đức Quốc xã) đến Leningrad, họ không thể vào được. Với thành phố,
người dân và các công trình phòng thủ, không thể nào thực hiện các cuộc tấn
công hiệu quả chống lại mỗi người và mọi người. Thậm chí đánh trong hai, ba
hoặc bốn năm, họ vẫn không thể vào. Mỗi làng ở đó (ở miền Bắc) thì giống như
thế. Đường lối của chúng ta là: mỗi huyện là một pháo đài, mỗi tỉnh là một
chiến trường. Chúng ta sẽ chiến đấu và họ sẽ không thể nào vào được cả.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tuy
nhiên, không bao giờ đủ khi chỉ đánh kẻ thù ở tiền tuyến. Phải có một đội quân
hậu tập trực tiếp mạnh mẽ. Sau trận đánh gần đây kết thúc, chúng tôi đánh giá
rằng, trong tương lai không xa, chúng ta phải đưa thêm vài triệu người đến mặt
trận phía Bắc. Nhưng kẻ thù đến từ phía bắc, hậu phương trực tiếp cho cả nước
phải là Thanh Hoá, Nghệ An, Hà Tĩnh ... Hậu phương trực tiếp bảo vệ thủ đô phải
là Thanh Hóa và Nghệ Tĩnh. Chúng ta có đủ người. Chúng ta có thể đánh chúng
bằng nhiều cách ...<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chúng
ta có thể sử dụng 2-3 quân đoàn để giánh một cú mạnh<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">vào
chúng, sẽ làm cho chúng lảo đảo, trong khi chúng ta tiếp tục giữ đất của chúng
ta. Để đạt được mục đích này, mỗi người lính phải là một người lính thực và mỗi
đội phải là một đội hình thực sự.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Bây
giờ đã đánh xong một trận rồi, chúng ta không nên chủ quan. Chủ quan và đánh
giá thấp kẻ thù là sai lầm, nhưng thiếu tự tin cũng sai. Chúng ta không chủ
quan, chúng ta không đánh giá thấp kẻ thù. Nhưng chúng ta cũng tự tin và vững
tin vào chiến thắng của chúng ta. Chúng ta cần phải có cả hai điều này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bây giờ
Trung Quốc có âm mưu đánh [chúng ta] để mở rộng xuống phía Nam. Nhưng trong
thời đại hiện nay họ không thể đánh và dọn dẹp một cách dễ dàng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung
Quốc chỉ đánh Việt Nam có vài ngày mà cả thế giới đã hét lên:<span class="apple-converted-space"> </span><i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">“Không được đụng đến Việt Nam”!</i><span class="apple-converted-space"> </span>Thời đại hiện nay không giống như thời
xưa. Trong những ngày này, không chỉ có chúng ta và họ (muốn nói Trung Quốc).
Bây giờ cả thế giới đang gắn chặt với nhau. Loài người vẫn chưa hoàn toàn đi
vào giai đoạn xã hội chủ nghĩa, nhưng đây là lúc mọi người đều muốn độc lập và
tự do. [Ngay cả] trên các đảo nhỏ, người dân cũng muốn độc lập, tự do. Cả nhân
loại hiện nay như thế. Điều đó là rất khác với thời xưa. Thời đó, người dân
chưa nhận thức rõ những điều này. Do đó, câu của Bác Hồ: “Không có gì quý hơn
độc lập tự do” là một ý tưởng của thời đại hiện nay. Đụng đến Việt Nam là đụng
đến nhân loại và xâm phạm độc lập, tự do ... Việt Nam là một quốc gia tượng
trưng cho độc lập và tự do.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Khi
phải chiến đấu chống Mỹ, anh em chúng ta trong Bộ Chính trị đã thảo luận với
nhau về vấn đề này, cân nhắc liệu chúng ta có dám đánh Mỹ hay không. Tất cả đều
đồng ý đánh. Bộ Chính trị đã bày tỏ quyết tâm: để chiến đấu chống Mỹ, chúng ta
không sợ Mỹ. Tất cả đều đồng tâm. Khi tất cả đã đồng ý đánh Mỹ, không sợ Mỹ,
chúng ta cũng không sợ Liên Xô. Tất cả đều đồng ý. Chúng ta cũng không sợ Trung
Quốc. Tất cả đều đồng ý. Nếu chúng ta không sợ ba điều này, chúng ta có thể
đánh Mỹ. Đó là cách chúng tôi đã thực hiện trong Bộ Chính trị hồi đó.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mặc dù
Bộ Chính trị đã gặp và tổ chức các buổi thảo luận như thế và mọi người đồng
lòng, sau này có một người đã nói với một đồng chí điều mà tôi đã nói. Đồng chí
đó đặt câu hỏi cho Bộ Chính trị, hỏi lý do gì mà Anh Ba một lần nữa lại nói
rằng, nếu chúng ta muốn đánh Mỹ, thì chúng ta không nên sợ Trung Quốc? Tại sao
anh ấy phải nói như vậy nữa?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Lúc đó,
anh Nguyễn Chí Thanh, người đã bị nghi là có cảm tình với Trung Quốc, đứng lên
và nói: “Kính thưa Bộ Chính trị và kính thưa Bác Hồ, lời phát biểu của Anh Ba là
đúng. Phải nói như thế (ý nói không cần phải sợ Trung Quốc), vì họ (Trung Quốc)
gây rắc rối cho chúng ta nhiều điều. Họ chặn chúng ta ở chỗ này, rồi họ trói
tay chúng ta ở chỗ kia. Họ không cho chúng ta đánh...“<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
khi chúng ta đánh ở miền Nam Việt Nam, Đặng Tiểu Bình quy định rằng tôi chỉ có
thể đánh ở mức trung đội trở xuống và không được đánh ở mức cao hơn. Ông ta
(Đặng Tiểu Bình) nói<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;">: “Ở miền
Nam, do các ông phạm sai lầm về việc đã khởi động đánh trước, các ông chỉ nên
đánh ở mức trung đội trở xuống, không được đánh ở mức</i><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;">
<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">cao hơn”.</span></i><span class="apple-converted-space"><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Họ gây
áp lực lên chúng ta như thế.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Chúng
ta không sợ ai cả. Chúng ta không sợ bởi vì chúng ta có lẽ phải. Chúng ta không
sợ ngay cả anh trai của chúng ta. Chúng ta cũng không sợ bạn bè của chúng ta.
Dĩ nhiên, chúng ta không sợ kẻ thù của chúng ta. Chúng ta đã đánh họ rồi. Chúng
ta là con người, chúng ta không sợ bất cứ ai. Chúng ta độc lập. Cả thế giới
biết chúng ta độc lập.<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Chúng ta phải có một quân đội
mạnh mẽ</b>, bởi vì đất nước chúng ta đang bị đe dọa và bị bắt nạt ... Không
thể khác được. Nếu không, thì sẽ nguy hiểm vô cùng, nhưng đất nước chúng ta
nghèo.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Chúng
ta có một quân đội mạnh, điều đó không có cách nào làm nhụt chí chúng ta. Có
một số chính sách của Trung Quốc đối với chúng ta:<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">xâm lược và chiếm đóng nước ta, tìm cách làm suy yếu chúng
ta về kinh tế và làm cho điều kiện sống của chúng ta khó khăn</b>. Vì những lý
do này, để chống lại Trung Quốc, trước hết, chúng ta phải, không những chiến
đấu, mà còn làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn. Để đạt được mục đích này, theo tôi,
quân đội của chúng ta không nên là một lực lượng lãng phí nguồn lực của nhà
nước, mà nên là một lực lượng sản xuất mạnh mẽ. Khi kẻ thù đến, họ (những người
lính) cầm súng ngay lập tức. Khi không có kẻ thù, thì họ sẽ sản xuất đàng
hoàng. Họ sẽ là biểu tượng tốt nhất và cao nhất trong sản xuất, sản xuất nhiều
hơn bất cứ người nào khác. Dĩ nhiên, đó không phải là một câu chuyện mới ...<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Hiện
nay, trên vai quân đội của chúng ta đang gánh vác một nhiệm vụ lịch sử:<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">bảo vệ độc lập và tự do của chúng ta, trong khi cùng lúc
bảo vệ hòa bình và độc lập trên toàn thế giới. Nếu chính sách bành trướng của
bè lũ phản động Trung Quốc không thể thực hiện được nữa, sẽ là lợi ích của cả
thế giới.</b><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Việt
Nam có thể làm điều này.<span class="apple-converted-space"><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"> </b></span>Việt Nam có 50 triệu người rồi. Việt Nam
có những người bạn Lào và Campuchia và có địa thế vững chắc. Việt Nam có phe
[XHCN] và tất cả nhân loại đứng về phía ta. Rõ ràng là chúng ta có thể làm điều
này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">... Các
đồng chí có biết người nào trong đảng chúng ta, trong nhân dân của chúng ta,<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">nghi chúng ta sẽ thua Trung Quốc?</b><span class="apple-converted-space"> </span>Dĩ nhiên là không có ai cả. Nhưng
chúng ta phải duy trì các mối quan hệ bạn bè của chúng ta.<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Chúng ta không muốn hận thù dân tộc.</b><span class="apple-converted-space"> </span>Tôi lặp lại: tôi nói điều này bởi vì
tôi chưa bao giờ cảm thấy căm thù Trung Quốc. Tôi không cảm thấy như thế. Đó là
họ đánh chúng ta.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hôm nay
tôi cũng muốn các đồng chí biết rằng trong thế giới này, người đã bảo vệ Trung
Quốc là chính tôi! Đó là sự thật. Tại sao vậy?<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Bởi vì trong hội nghị tháng 6 năm 1960 tại Bucharest, 60
đảng đứng lên chống lại Trung Quốc, nhưng chỉ có mình tôi là người bảo vệ Trung
Quốc.</b><span class="apple-converted-space"> </span>Việt Nam chúng ta là
thế. Tôi sẽ tiếp tục lặp lại điều này:<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Tuy họ cư xử tồi tệ, chúng ta
biết rằng người của họ là bạn của chúng ta.</b><span class="apple-converted-space"> </span>Về phía chúng ta, chúng ta không cảm
thấy xấu hổ với Trung Quốc.<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Tuy
nhiên, âm mưu của một số lãnh đạo (Trung Quốc) là một vấn đề khác</b>.<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Chúng ta coi họ chỉ là một bè lũ.</b><span class="apple-converted-space"> </span>Chúng ta không nói tới đất nước họ.
Chúng ta không nói người dân Trung Quốc xấu với chúng ta.<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Chúng ta nói bè lũ phản động Bắc Kinh</b>. Tôi nói lại điều
này một lần nữa một cách nghiêm túc như thế.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vì vậy,
chúng ta hãy kiểm soát tình hình chặt chẽ, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, và
không bao giờ nới lỏng sự cảnh giác. Về mối quan hệ với Trung Quốc cũng vậy.
Tôi tin rằng trong 50 năm, hoặc thậm chí trong 100 năm, chủ nghĩa xã hội có thể
thành công, và lúc đó chúng ta sẽ không bị vấn đề này nữa. Nhưng sẽ mất một
thời gian [dài] như thế. Vì vậy, chúng ta phải chuẩn bị và sẵn sàng trên mọi
phương diện.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hiện
nay, chắc chắn không ai còn nghi ngờ nữa.<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Nhưng cách đây năm năm, tôi dám
chắc rằng [không có] đồng chí nào nghi ngờ Trung Quốc có thể đánh chúng ta.
Nhưng có.</b><span class="apple-converted-space"> </span>Đó là vì các đồng
chí [này] không có kiến thức về vấn đề này. Nhưng đó không phải là trường hợp
của chúng tôi (Lê Duẩn và ban lãnh đạo).<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chúng
ta biết rằng Trung Quốc đã và đang tấn công chúng ta [cách đây] mười năm hoặc
hơn. Vì vậy chúng ta không ngạc nhiên [về cuộc tấn công của Trung Quốc vào
tháng 2 năm 1979].<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-59713580427860878862014-06-29T17:58:00.000+07:002014-06-29T17:58:08.810+07:00Miến Điện nhìn từ trong ra ngoài<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEienIOc2V9xmSOCs-WblUQEd5RuBmLjPKu58ZcokCfUOSsH_6LL-b7qghzw6l0TfE19QJz03LExbeWvSqw3pii0mMDwpliKGIkVXJYvwtswCoabyjhJslqrdqXHzwz1PLTLUP2oQl4kBQ2Y/s1600/mmd.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEienIOc2V9xmSOCs-WblUQEd5RuBmLjPKu58ZcokCfUOSsH_6LL-b7qghzw6l0TfE19QJz03LExbeWvSqw3pii0mMDwpliKGIkVXJYvwtswCoabyjhJslqrdqXHzwz1PLTLUP2oQl4kBQ2Y/s1600/mmd.jpg" height="125" width="200" /></a></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nguyễn Văn Huy<o:p></o:p></span></b></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: right; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">BBC- thứ
ba, 20 tháng 3, 2012<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold;"> Miến Điện nằm trên cửa ngõ xuống Vịnh Bengal của Trung
Quốc. Đường ranh giới mầu đỏ phát xuất từ Điện Biên Phủ dọc theo biên giới
Miến – Hoa chay qua tới Bhutan, Nepal, Pakistan, Afganistan. </span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Miến Điện cùng Thái Lan, Lào, Việt Nam và Campuchia là năm quốc gia
trên bán đảo Trung Ấn nằm trong kế hoạch mở đường xuống vùng biển phía Nam của
Trung Quốc.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Từ năm 1995, Bắc Kinh tiến hành đề án xây
dựng Năm Vùng Kinh tế đặc biệt, gọi tắt là SEZ (Special Economic Zone)</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">và 14 Thành phố Hải
cảng Mở (Open Coastal Cities) dọc các bờ biển.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cơ hội đã đến khi năm
1992,<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Campuchia, Lào, Miến Điện và Việt Nam, gọi tắt là CLMV, và
Thái Lan<span class="apple-converted-space"> </span></b>là năm quốc gia được
Ngân Hàng Phát triển Á Châu mời tham dự vào đề án xây dựng Tiểu vùng sông
Mekong mở rộng (Greater Mekong Subregion) để bảo đảm nguồn cung cấp lúa gạo cho
toàn khu vực.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mở đường xuống Vịnh Bengal</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Không ngờ chương
trình này trùng hợp với dự án xây dựng các Vùng Kinh tế đặc biệt của Trung Quốc
và năm 2009,<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Bắc Kinh đã thành công trong
việc gán ghép các tỉnh Quảng Châu, Vân Nam vào tiểu vùng sông Mêkông để tạo
thành một khu vực kinh tế lớn hơn, rộng 2,6 triệu km2 với 326 triệu dân.</b><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Từ đó đến nay, Trung
Quốc trở thành quốc gia đầu tàu lãnh đạo tiểu vùng hạ lưu sông Mêkông.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi quốc lộ 13 nối
liền Lào và Quảng Tây hoàn tất, chắc chắn Bắc Kinh sẽ đề nghị canh tân toàn bộ
hệ thống hạ tầng cơ sở chiến lược của Campuchia: phi trường, hải cảng, bến
cảng, trục lộ giao thông chính để bảo đảm nguồn tiếp tế tài nguyên nhiên vật
liệu từ vịnh Thái Lan vào tỉnh Quảng Tây.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chỉ còn lại Thái Lan,
một quốc gia dân chủ mà Bắc Kinh đang tìm cách lôi kéo vào quỹ đạo ảnh hưởng.
Những xáo trộn chính trị gần đây tại Thái Lan nằm trong kế hoạch hoạch này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Để thực hiện kế hoạch
mở đường xuống vùng biển phía Nam, Bắc Kinh đang củng cố ba tuyến đường bộ từ
biên giới Vân Nam xuống Vịnh Bengal và Vịnh Thái Lan. Tuyến thứ nhất từ Côn
Minh đến Mandalay (Miến Điện), tuyến đường thứ hai từ Côn Minh đến Chiang Rai
(Thái Lan) băng ngang tiểu bang Shan của Miến Điện, tuyến đường thứ ba cũng từ
Côn Minh đến Chiang Rai (Thái Lan) nhưng qua các tỉnh Luang Nam Tha va Bokeo
trên lãnh thổ Lào.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong sách lược mở đường xuống phía Nam,</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Miến Điện có lẽ là
vùng đất lý tưởng mà ban lãnh đạo tại Bắc Kinh nhắm tới : diện tích rộng
(678.500 km2), dân số thấp (48 triệu người), nhiều tài nguyên thiên nhiên lại
có một vùng biên giới dài 2.185 km với Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Về quân sự,</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">từ năm 1988, Trung
Quốc trở thành quốc gia cung cấp vũ khí chính của Miến Điện, từ các loại súng
hạng nhẹ, đại pháo đến các loại xe bọc sắt, chiến xa và phi cơ chiến đấu. Với
lượng vũ khí này, chế độ quân phiệt Miến Điện dẹp tan các cuộc nổi dậy của
người thiểu số. Năm 1989, với sự dàn xếp của Trung Quốc, Rangoon đã thành công
trong việc thuyết phục 17 nhóm sắc tộc vũ trang chấp nhận buông súng và ký một
hiệp ước đình chiến. Bù lại, các nhóm sắc tộc được toàn quyền quản lý nguồn
thuốc phiện sản xuất tại địa phương.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Về dầu khí,<span class="apple-converted-space"> </span></span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">cho đến năm 2004 chỉ
Total của Pháp được quyền dò tìm và khai thác dầu khí tại Yanada (từ năm 1992),
một khu vực nằm giữa Miến Điện và Thái Lan. Mặc dù sinh sau đến muộn, từ sau
2004, 16 công ty quốc doanh Trung Quốc làm chủ 21 dự án khai thác dầu khí lớn.
Miến Điện có nguồn trữ lượng khí đốt thiên nhiên tại Sittwe đứng hạng thứ 10
trên thế giới. Công ty PetroChina, một chi nhánh của tổ hợp quốc doanh China
National Petroleum Corporation (CNPC), được quyền khai thác 30 năm khi đốt
thiên nhiên tại Sittwe trong vịnh Bengal.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Về hạ tầng cơ sở,</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">các công ty Trung Quốc
được quyền tự do ra vào Miến Điện khai thác tài nguyên, xây dựng đường sá và
bến cảng để vận chuyển hàng hóa và nguyên vật liệu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Năm 2006, tổ hợp CNPC
được quyền xây dựng hai ống dẫn khí đốt và dầu hỏa, với một tổng trị giá 2,5 tỷ
USD, từ cảng Kyaukphyu trong vịnh Bengal đến Vân Nam. Khởi công xây dựng từ
tháng 9-2009, sau khi hoàn tất vào năm 2013, ống dẫn dầu dài 1.200 km có khả
năng tải 400.000 thùng dầu/ngày và ống dẫn khí đốt dài hơn 2.800 km sẽ chuyển
12 triệu m3/năm vào tỉnh Vân Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Về thủy điện,</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">doanh nhân Trung Quốc
gần như chiếm độc quyền xây dựng và khai thác các đập thủy điện trên thượng
nguồn các sông Irrawaddy, Salween và Sittang. Cho đến năm 2007, 45 công ty
Trung Quốc làm chủ 65 dự án xây đập thủy điện nhằm chuyển toàn bộ điện năng sản
xuất sang Vân Nam sau khi hoàn tất.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Về kinh tế,</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">phải chờ đến năm
1998, sau những vụ sạt lở đất lớn trong các tỉnh Quý Châu, Vân Nam và Quảng Tây
do nạn phá rừng bừa bãi gây ra, Bắc Kinh ra lệnh cấm khai thác gỗ tại mẫu quốc,
doanh nhân Trung Quốc liền vượt biên sang Miến Điện và Lào khai thác gỗ. Ngoài
10 công ty khai thác khoáng sản đang hiện diện tại Miến Điện, doanh nhân Trung
Quốc còn làm chủ 6 công trình khai thác khoáng sản lớn trong bang Kachin và
Shan.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Từ sau khi được quyền
hoạt động trên lãnh thổ Miến Điện, doanh nhân và di dân Trung Quốc đã ồ ạt vào
các thị trấn và thành phố xây nhà, lập phố tạo dựng cơ sở làm ăn. Trong thành
phố, doanh nhân gốc Hoa tìm mọi cách chiếm hữu những địa điểm có lợi ích kinh
tế cao : khu vực trung tâm, các trục lộ giao thông chính, bến cảng, phi trường,
đường bộ, đường sông. Trên vùng đồi núi và đồng bằng, người Trung Quốc thuê bao
những khu đất lớn để khai thác gỗ và trồng cây công nghiệp.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Doanh nghiệp</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc chỉ tuyển
công nhân Trung Quốc vào làm việc những công trường, người địa phương chỉ được
tuyển dụng vào những công việc không chuyên môn và ngắn hạn. Trong những vùng
có nhiều tài nguyên quí hiếm (vàng, đá quí, gỗ mun, voi và thú rừng), hàng ngàn
người Trung Quốc xâm nhập bất hợp pháp vào khai thác, bất chấp sự phản đối của
các chính quyền địa phương.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cho đến nay, gần như
toàn bộ hệ thống buôn bán sỉ và một số ngành bán lẻ (áo quần và máy móc gia
dụng) nằm trong tay người gốc Hoa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thêm vào đó, do thiếu
cạnh tranh, doanh nhân Trung Quốc đã gần như độc quyền trong các ngành xây dựng
và kinh doanh địa ốc và gây ra nạn đầu cơ làm giá cả hàng hóa, xăng dầu và nhà
đất gia tăng, khiến các sư sải phải xuống đường chống đối năm 2007.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nói tóm lại, trong
sách lược hợp tác để cùng phát triển này, chỉ người Trung Quốc được quyền hưởng
lợi, người Miến Điện quyền phục vụ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Xung đột vì nha phiến</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhìn lại quan hệ giữa
Miến Điện và Trung Quốc từ năm 1988 đến nay, Bắc Kinh đã tận tình giúp đỡ và
bao che chế độ quân phiệt Miến Điện trước búa rìu dư luận quốc tế. Trung Quốc
không những là quốc gia cung cấp vũ khí chính mà còn là quốc gia tài trợ và đầu
tư lớn nhất tại Miến Điện.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng sự bao che và
giúp đỡ này không miễn phí, ngoài lãi suất thấp và được trả góp trong một thời
gian dài, Bắc Kinh còn muốn khống chế luôn giai cấp cầm quyền và chiếm hữu toàn
bộ những nguồn lợi của quốc gia này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mặc dầu vậy, Bắc Kinh
vẫn không tin tưởng vào sự trung thành của các cấp tướng lãnh cầm quyền, vì đa
số được đào tạo trong một môi trường văn hóa Anh, tức môi trường dân chủ mà Bắc
Kinh rất e ngại. Nếu Miến Điện có dân chủ, Trung Quốc sẽ mất vai trò độc tôn,
nguồn vốn khổng lồ bỏ ra có thể sẽ bị mất trắng. Sự nghi ngại càng tăng khi
biết giới quân phiệt Miến Điện đang muốn tách khỏi ảnh hưởng của Bắc Kinh khi
liên lạc với Bắc Triều Tiên để giúp sản xuất vũ khí nguyên tử.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Để làm áp lực, Bắc
Kinh đã phạm một sai lầm lớn khi trang bị vũ khí và lôi kéo những cộng đồng sắc
tộc sinh sống trên vùng biên giới về phía mình.<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Miến Điện và Trung Quốc có một đường biên giới dài 2185 km,
trải dài trên hai bang Kachin và Shan.</b><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đây là một khu vực
rất phức tạp vì là nơi sinh sống của hơn 100 trên tổng số 135 sắc tộc tạo thành
dân tộc Miến Điện.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cho tới nay chưa có
lực lượng đồng bằng nào làm chủ được khu vực này vì một lý do tất cả các cộng
đồng sắc tộc sinh sống trong vùng này đều được trang bị đủ loại vũ khi tối tân.
Sinh hoạt cổ truyền của các sắc tộc này là nghề làm rẫy, nhưng sinh hoạt mang
lại nhiều lợi tức nhất là khai thác đá quí, trồng cây anh túc làm thuốc phiện
và áp tải những bánh thuốc phiện này xuống đồng bằng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Để cùng tồn tại,
những nhóm sắc tộc vũ trang này đã kết hợp lại thành một khối để áp tải thuốc
phiện và phân chia quyền lợi lẫn nhau, đây là một kết ước bất thành văn mà
không ai được quyền vi phạm.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhắc lại, từ tháng 10-1949,<span class="apple-converted-space"> </span></span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Quốc Dân Đảng Trung Hoa bị phe cộng
sản đánh bật ra khỏi lãnh thổ, thành phần chủ lực theo Tưởng Giới Thạch ra đảo
Đài Loan lập căn cứ, số còn lại chạy về phía Nam trốn trong những vùng rừng núi
giáp ranh với Miến Điện, Thái Lan và Lào dựng lập chiến khu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Được CIA yểm trợ, tàn</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">quân Quốc Dân Đảng
tuyển mộ và huấn luyện các sắc dân thiểu số chống lại quân cộng sản tại Hoa
Lục.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Năm 1965,</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Rangoon thành lập
những đội dân phòng người sắc tộc (Kha Kwe Yei) để cạnh tranh với những đội áp
tải do Quốc Dân Đảng bảo kê. Biện pháp mới này không ngờ mang lại hiệu quả,
các đội dân phòng áp tải thuốc phiện xuống đồng bằng một cách an toàn và ăn
chia sòng phẳng với quân đội.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cùng với chiến dịch
loại trừ tàn quân Quốc Dân Đảng, Rangoon muốn chiếm luôn địa bàn sản xuất thuốc
phiện bằng cách hạn chế thế lực của các lãnh chúa (sahopa) người Shan, đồng
minh của Quốc Dân Đảng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Shan là một sắc tộc lớn gốc Thái,</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">hơn 2,5 triệu người,
sinh sống trong thung lũng sông Salween giữa tỉnh Vân Nam và Thái Lan. Trước
biện pháp mới này, người Shan đe dọa tách khỏi liên bang, Rangoon phải nhượng
bộ năm 1958 nhưng đồng thuận quốc gia đã mất.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một tướng người Shan,
Sao Gnar Kham, cùng những lãnh chúa Shan khác thành lập quân đội riêng và tiếp
tục quản trị vùng đất rộng lớn miền Đông Bắc và liên kết với các lực lượng Quốc
Dân Đảng, được Bangkok đỡ đầu, chống lại Rangoon.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Làng Ban Hin Taek,
tỉnh Chiang Rai (Thái Lan) trở thành đại bản doanh của quân đội Shan. Năm 1962,
các nhóm võ trang Quốc Dân Đảng và Shan tôn Moh Heng, một người Hoa tại Kokang,
lãnh đạo cuộc kháng chiến.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thay vì chống lại
Rangoon, năm 1964 những nhóm này kết hợp lại thành hai đạo quân lớn tại<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">tỉnh Chieng Mai (Thái Lan)</b><span class="apple-converted-space"> </span>để bảo vệ các vùng canh tác và áp tải
thuốc phiện xuống đồng bằng: Đạo quân thứ 3 do tướng Li Wen Huan chỉ huy, bộ
tham mưu đặt tại làng Feng và Đạo quân thứ 5 do tướng Duan Shi Wen lãnh đạo, bộ
chỉ huy đóng tại làng Mae Salong.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Lợi tức do buôn bán
thuốc phiện quá hấp dẫn, những nhóm sắc tộc nhỏ hơn cũng tham gia phong trào
buôn lậu. Năm 1950, Trung Quốc giúp người Kachin thành lập Mặt Trận Nhân Dân,
trang bị hơn 6.000 tay súng chống lại tàn quân Quốc Dân Đảng. Bắc Kinh bị hố
to, với số lượng vũ khí có được, các nhóm vũ trang Kachin hợp tác với Quốc Dân
Đảng sản xuất và áp tải thuốc phiện.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những nhóm nhỏ hơn
như người Pao (200.000 dân), người Wa (500.000 dân), người Paluang (200.000
dân), người Lahu (100.000 dân) cũng được Trung Quốc trang bị vũ khí và tất cả
đều trở mặt theo Quốc dân Đảng và người Shan để được chia phần.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thủ lãnh Sao Gnar
Kham bị Quốc Dân Đảng ám sát tại Thái Lan năm 1964 sau một vụ chia chác không
đồng đều. Năm 1966, Moh Heng rời lực lượng võ trang Shan để thành lập lực lượng
cách mạng thống nhất dưới quyền điều động của Đạo quân thứ 3 của tướng Li Wen
Huan ; Lo Hsing Han dẫn lực lượng Kokang theo Đạo quân thứ 5 phò tướng Duan Shi
Wen (Lo Hsing Han sản xuất heroin 999 tinh chất nhất Đông Nam Á); những chiến
sĩ trẻ can đảm rủ người Lahu phục vụ tướng Naw Seng vùng Đông Bắc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Từ năm 1973, Khun Sa,
tên thật là Lo Chang, là một người Shan gốc Hoa (tên Chang Chi Fu -Trương Kỳ
Phu) tại Kokang, trở thành nhân vật lãnh đạo Khu Tam Giác Vàng. Khun là một
tước vị quí tộc nhỏ của người Thái, Sa là ông Trùm; người Shan gọi ông là Sao
Mong Khawn, người Miến là Khun Yo, và đặt tên tổ chức mới của ông thành Lực
lượng Thống nhất Shan" (SUA) cho có vẻ dân tộc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Năm 1982, Khun Sa rút qua Miến Điện, kết hợp
với các nhóm võ trang Kachin và đảng cộng sản Miến (cả hai lực lượng này cung
cấp 70% lượng thuốc phiện tại Miến)</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">phòng thủ lãnh địa
mới và mở rộng địa bàn sản xuất sang Lào do người Hmong phụ trách. Năm 1984,
tất cả các tổ chức lớn nhỏ liên quan đến việc buôn bán hay áp tải thuốc phiện
trong khu Tam Giác Vàng đều đặt dưới quyền của Khun Sa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Phản ứng lại Trung Quốc</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Năm 1989, tướng Khin Nyunt</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">của Miến Điện đã
thành công trong việc kêu gọi 17 nhóm sắc tộc vũ trang ký thỏa ước đình chiến.
Bù lại, những nhóm sắc tộc này được quyền "tự do hoạt động kinh tế"
(trồng và áp tải thuốc phiện) như trước.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">"Chính quyền
quân phiệt Miến Điện khám phá Trung Quốc đang tái vũ trang những nhóm sắc tộc
gốc Hoa"<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự "bình
yên" giữa giới buôn bán thuốc phiện và giới quân phiệt Miến Điện chấm dứt
khi đầu thập niên 1990, chính quyền Vân Nam nhảy vào cuộc và kêu gọi thành lập<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Khu Kinh Tế Tứ Giác</b>(Quadrangle Economic Zone), quanh
bốn thành phố chính : Côn Minh (Vân Nam), Kengtung (tiểu bang Shan, Miến
Điện), Chiang Mai (Thái Lan) và Luang Prabang (Lào), để cạnh tranh với các nhóm
vũ trang địa phương của Miến Điện.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự "cạnh tranh
bất chính" này xâm phạm đến quyền lợi của giới quân phiệt Miến Điện. Cũng
nên biết, mặc dù cấm buôn bán và vận chuyển thuốc phiện trên toàn lãnh thổ, các
nhóm quân phiệt địa phương đã làm ngơ cho các nhóm sắc tộc chuyển hàng xuống
vùng biển bằng cách đóng tiền mãi lộ, rất cao, khi đi ngang qua các trạm kiểm
soát.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Để cảnh cáo phía
Trung Quốc, năm 2004, tướng Khin Nyunt, nhân vật số ba của chính quyền quân
phiệt, bị bắt về tội bán đứng quyền lợi quốc gia cho Trung Quốc. Những hoạt
động mờ ám của doanh nhân Trung Quốc đang được chính quyền quân phiệt đưa dần
ra ánh sáng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chẳng hạn như vụ đập
Myitsone, Trung Quốc đã giao cho công ty Asia World Company - mà giám đốc không
ai khác hơn là Tun Myint Naing (Steven Law), con trai của ông trùm Khun Sa -
quyền vận chuyển "vật tư", thật ra là thuốc phiện, vàng và đá quí sản
xuất trong tiểu bang Kachin, từ Miến Điện sang Vân Nam bằng voi (hơn 100 con).<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự bất mãn đối với Bắc Kinh</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">càng gia tăng khi,
năm 2009, chính quyền quân phiệt khám phá Trung Quốc đang tái vũ trang những
nhóm sắc tộc gốc Hoa, đặc biệt là người Pao, người Wa và người Kokang, sinh
sống dọc vùng biên giới, mà mục tiêu không gì khác hơn là làm suy yếu quyền lực
của chính quyền trung ương.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thêm vào đó, dọc các
trục lộ xuyên biên giới Vân Nam-Miến Điện, nhà cửa, hàng quán, sòng bạc và
khách sạn của người Hoa mọc lên như nấm để thu hút nguồn lợi tức do những nhóm
áp tải thuốc phiện có được. Doanh nhân Trung Quốc đến Miến Điện để đầu tư và
khai thác tài nguyên thiên nhiên của Miến Điện để mang về nước, bất chấp môi
sinh, môi trường và đời sống của người địa phương.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Không người Miến nào
nắm chức vụ cao trong các công ty của Trung Quốc, toàn bộ lực lượng nhân công
của các công ty Trung Quốc đều đến từ Trung Quốc. Khi hết hạn làm việc, tất cả
đều tìm cách ở lại để buôn bán và đang là một đe dọa cho sinh hoạt kinh tế của
Miến Điện.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Miến Điện đang biến thành thuộc địa của chính
sách thực dân mới của Trung Quốc</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">. Phản ứng của chính quyền Miến Điện tuy có
muộn nhưng vẫn còn có thể cứu vãn được nếu hạn chế được sự lạm quyền của doanh
nhân Trung Quốc.<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Nhóm quân phiệt Miến Điện tuy có
độc tài nhưng vẫn còn nghĩ đến quyền lợi quốc gia.</b><span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Tổng thống Thein Sein có lẽ sẽ là Gorbachev của Miến Điện.</b><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trường hợp Miến Điện
rất đáng để chính quyền cộng sản Việt Nam suy ngẫm. Việt Nam cần làm gì khi
người Trung Quốc đang thao túng sinh hoạt chính trị và kinh tế của đất nước, đó
là chưa kể đã khống chế những địa điểm phòng thủ chiến lược vùng Tây Bắc và
trên Tây Nguyên.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Câu trả lời nên
nhường cho những đảng viên còn yêu nước.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<i style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bài viết thể hiện quan điểm riêng của
ông Nguyễn Văn Huy, tiến sỹ ngành dân tộc học, hiện sống và làm báo
tại Paris, Pháp.</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-54077029949313534542014-06-29T17:52:00.004+07:002014-06-29T17:52:59.435+07:005 năm tới Miến Điện sẽ ở đâu?<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsH9PqKPyW2WMI1wBRD7xtbNXISN0UJQQ5zJ3ru7CLNUVuz19R5i3FxWhVD6l0XhsY3sRiwjg_xpivZVQRGRTTC51cbMm-QH_vegeFC7LaBr83FYc1ACWl6mrweWkcEQyF2sgWaG-wZnHM/s1600/md.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsH9PqKPyW2WMI1wBRD7xtbNXISN0UJQQ5zJ3ru7CLNUVuz19R5i3FxWhVD6l0XhsY3sRiwjg_xpivZVQRGRTTC51cbMm-QH_vegeFC7LaBr83FYc1ACWl6mrweWkcEQyF2sgWaG-wZnHM/s1600/md.jpg" height="133" width="200" /></a></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bs Hồ
Hải</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Theo thông tin
Reuter công bố hôm qua, dẫn lời của chủ tịch quốc hội Miến Điện - Shwe Mann -
rằng, tổng thống Thein Sein quyết định không ra tranh cử nhiệm kỳ tới vào 2015.
Đồng thời ông Shwe Mann cũng cho biết quốc hội quyết định sửa đổi hiến pháp, để
mở đường cho bà Aung Kyi ra tranh cử tổng thống.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong một bài viết
cách đây 18 tháng của tôi - Chuyện Đông, chuyện Tây và chuyện nước Việt, tôi có
viết, cùng năm 1990 ở Việt Nam và Miến Điện có hai sự cỡi trói lớn. Miến Điện cỡi
trói về chính trị để làm nền tảng cho kinh tế bắt đầu mở cửa 2 năm qua. Họ giữ
được văn hóa, tài nguyên còn nguyên vẹn. Trong khi đó, Việt Nam cỡi trói kinh
tế, mà không thay đổi thể chế chính trị đơn nguyên tập quyền. </span></div>
<a name='more'></a><br />
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Và Việt Nam đã có
những phát triển rõ nét, nhưng phải trả giá bằng cách đổi tài nguyên, môi
trường, văn hóa để có kinh tế tư bản hoang dã hôm nay. Trong khi Miến Điện từng
bước thoát Trung Hoa, thì Việt Nam ngược lại trói mình vào Trung Hoa đúng cái
mốc 100 tuổi của cụ Hồ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Trước khi rút
lui khỏi chính trường ông tổng thống Thein Sein ở Miến Điện làm 3 việc lớn: dời
đô từ Rangoon sang Naypyidaw; Cỡi bỏ mọi đàn áp phe đối lập, thả tù nhân chính
trị và đưa xã hội Miến Điện trở thành một xã hội dân chủ thực sự bằng hành động
cho hoạt động tự do báo chí tư nhân, cũng như sửa đổi hiến pháp theo tinh thần
đa nguyên tản quyền.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Cũng thì rút
khỏi chính trường, nhưng ông cố tổng bí thư Nguyễn Văn Linh ở Việt Nam đã kịp
thời mang bầu đoàn thê tử sang Trung Hoa ký kết ràng buộc Hội nghị Thành Đô 1990.
Hiến pháp nước Việt đưa thêm điều 4 độc tôn cai trị cho đảng cộng sản ở Việt
Nam. Tước hết mọi quyền tự do dân chủ ở Việt Nam bằng nghị định và nghị quyết
của đảng cầm quyền. Cho nên hôm nay con chiên của đảng cầm quyền trở thành mọt
nước sâu dân, văn hóa suy đồi, kinh tế sụp đổ, chính trị hỗn man, và đang chờ
ngày diệt vong.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cho tới nay, thế giới
kinh ngạc về sự chuyển đổi của Miến Điện. Cuộc chuyển đổi này được ví còn hơn
cả những cuộc cách mạng nhung diễn ra ở Đông Âu. Hầu hết các nhà nghiên cứu đều
tập trung nghiên cứu vấn đề của Miến Điện, để làm ra một mô hình cho các quốc
gia đơn nguyên, tập quyền và chậm phát triển. Hàng loạt Workshop ở Liên Hiệp
Quốc dành cho những sinh viên ưu tú toàn cầu hằng năm đưa Miến Điện ra để cho
nghị trình Model United Nations cho các lãnh đạo tương lai.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một câu hỏi đặt ra
là, với một nền văn hóa phương Đông, thì cái gì làm nên một Miến Điện có được
cuộc cách mạng xã hội êm thắm để thoát ra khỏi chế độ quân quản tập quyền, và
thoát được Trung Hoa? Có những kết luận rút ra rất xác đáng làm tất cả mọi
người có lương tri phải suy nghĩ, rằng để có một Miến Điện chuyển đổi tốt đẹp
như hôm nay cần có những điều kiện tiên quyết sau:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> <b>Thứ nhất</b><span class="apple-converted-space"> </span>là về kinh tế Miến Điện phải đi đến
cùng cực như những năm cuối thập niên 2000s. Chính nó là động lực bắt buộc lãnh
đạo độc tài quân phiệt của Miến Điện buộc lòng phải chuyển đổi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thứ hai</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">là về chính trị, trên
nền tảng một chế độ chính trị tập quyền quân quản, nhưng Miến Điện vẫn giữ hình
thái đa nguyên chính trị trong suốt từ sau 1975 đến nay. Nó giúp cho các đảng
phái chính trị vẫn tồn tại, dù bị đàn áp, nhưng càng đàn áp càng tạo uy tín cho
họ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b style="outline-style: none; outline-width: 0px;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thứ ba</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">là, vấn đề con người
then chốt. Nếu bên đảng phái đối lập có một quý bà thép đầy trí tuệ và hàn lâm
Aung Kyi được sự trợ giúp hết mực của chồng, đã can đảm đứng ra trước lằn tên
mũi đạn để tạo nên một đối trọng, thì bên nhóm tập đoàn độc tài quân phiệt cũng
có một Than Shwe quyết định dời đô và cho phép đa nguyên chính trị, sau đó một
Thein Sein tiếp bước, để chuyển xã hội Miến Điện đi từ tập quyền quân phiệt
sang một xã hội dân sự văn minh dân chủ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuối cùng là, vấn đề
góp sức từ bên ngoài. Hành động cấm vận của Hoa Kỳ và phương Tây, rồi sau đó
xóa cấm vận nhanh chóng đã giúp góp phần rất lớn để có một thay đổi tư duy của
tầng lớp lãnh đạo tập quyền quân phiệt ở Miến Điện. Sự chuyển đổi của Miến Điện
buộc lòng các lãnh đạo lớn thế giới phải thân chinh đến thăm để nắm bắt thời cơ
làm ăn, quan hệ, trong đó có tổng thống Hoa Kỳ, thủ tướng Anh, chủ tịch Liên
minh Châu Âu, và kể cả chủ tịch Trung Hoa, mặc dù, Miến Điện đã thoát ra khỏi
Trung Hoa bằng hành động từ chối dự án 2,5 tỷ đô la cho hệ thống dẫn dầu xuyên
vịnh Bengan qua Miến Điện về Vân Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhìn lại Miến Điện ta
thấy,<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">vấn đề cốt lõi cho chuyển đổi của đất nước này là vấn đề
bên trong nội tại đất nước là chính yếu.</b><span class="apple-converted-space"> </span>Sự
góp sức của bên ngoài chỉ là chất xúc tác cho một dây chuyền phản ứng đang diễn
ra. Và yếu tố lãnh đạo độc tài thâu tóm quyền hành chịu chuyển đổi tư duy.<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">Dĩ nhiên Phật giáo là quốc giáo cũng đóng vai trò không nhỏ
cho hành động vị tha, gác bỏ quá khứ nhìn về tương lai</b><span class="apple-converted-space"> </span>của các phe đảng chính trị cũng góp
phần quan trọng cho chuyển đổi, khi<span class="apple-converted-space"> </span><b style="outline-style: none; outline-width: 0px;">bà Aung Kyi tuyên bố, miễn truy
cứu tội lỗi của chính quyền Than Shwe.<br />
</b>Với một nền chính trị đi đúng quy luật khoa học xã hội về mặt triết học,
các quy luật mâu thuẫn, đối lập và phát triển đang giúp đất nước Miến Điện nở
hoa từng ngày.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một nền chính trị
động và bền vững, nhân bản hiện nay của Miến Điện sẽ là nền tảng tốt cho kinh
tế Miến Điện không bao lâu nữa sẽ vượt ra khỏi đói nghèo, và thịnh vượng, ở một
quốc gia mà nó đã từng là số 1 khu vực Đông Nam châu Á chỉ sau Nhật Bản ở Châu
Á vào 2 thập niên 1960 và 1970s.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có người cho rằng
phải 10 năm nữa Miến Điện sẽ bắt kịp kinh tế Việt Nam, nhưng qua theo dõi, tôi
cho rằng, chỉ 5 năm tới thôi Miến Điện có thể đứng vào hàng ngũ phía trên của
11 quốc gia Asean. (Asia Clinic, Thứ Bảy, 26/10/2013)<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-15033140291842310682014-06-29T17:34:00.000+07:002014-06-29T17:34:18.602+07:00Vai trò của Trung Quốc trong Chiến Tranh Việt Nam, 1954-1963<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjbzbi1URnaVrBZWf0GSoFyAoFt0yqA3DDd6E5gvh9VC4txmnfyY0XmpvSZmEOgDwqBqbPVbmVc0-OKad9EJBo912C9fbxbT1NGbE23gtGipNZood-XGN6EozB20UBcM9vSxmGAqs6oeDQJ/s1600/vv.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjbzbi1URnaVrBZWf0GSoFyAoFt0yqA3DDd6E5gvh9VC4txmnfyY0XmpvSZmEOgDwqBqbPVbmVc0-OKad9EJBo912C9fbxbT1NGbE23gtGipNZood-XGN6EozB20UBcM9vSxmGAqs6oeDQJ/s1600/vv.jpg" height="149" width="200" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trung Quốc đã đóng một vai trò
quan trọng giúp đỡ Hồ Chí Minh thành công trong mặt trận chống Thực Dân Pháp
cũng như ký hiệp định Geneva chia đôi VN 1954.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Trong những thập niên sau cuộc họp mặt Geneva, Bắc Kinh vẫn tiếp
tục bành trướng ảnh hưởng trong những sự thay đổi của Việt Nam. Trong quá trình
của cuộc họp mặt Geneva, CSVN không ngừng bám theo cũng như “xin” CS-Trung Quốc
giúp đỡ và tiếp viện để củng cố quyền lực Đảng CSVN tại miền Bắc, thành lập
cũng như huấn luyện quân đội CSVN, thi hành dự án Cải Cách Ruộng Đất, tu chính
lại Đảng CSVN, củng cố bộ chính trị Bắc Việt, quản lý thành phố lớn và tái tạo
nền kinh tế. Và như đã biết, Bắc Kinh đã cho Fang Yi lãnh đạo một đoàn Trung
Quốc Kinh Tế Gia đến miền Bắc Việt Nam.</span></div>
<a name='more'></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span><br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Theo tài liệu Quân Sử của Bộ Trung Hoa Quân Mưu (Chinese Military
Advisory Group-CMAG), ngày 27 tháng 6, 1955, Võ Nguyên Giáp người nắm binh
quyền Bắc Việt đã âm thầm đến Bắc Kinh trong vai trò đại biểu CSVN với sự giúp
đỡ của người cầm đầu CMAG ở Việt Nam là Wei Guoqing. Võ Nguyên Giáp bàn thảo
với Bộ Trưởng Quốc Phòng Trung Hoa Minister Peng Dehuai, và tướng
Petroshevskii, một Quân Mưu cao cấp của Liên Xô tại Trung Quốc, về dự án tái
tạo quân đội của Đảng CSVN và những dự án chiến tranh trong tương lai. Đại Biểu
CSVN ghé thăm Trung Hoa Hạm Đội Bắc Hải trước khi trở về Hà Nội vào giữa tháng
7. Trong quá trình đól, ngày 15 tháng 10, 1955, Võ Nguyên Giáp lại âm thầm dẫn
đầu một phái đoàn đại diện sang Trung Quốc, và đã bàn với Peng Dehuai và Tướng
Quân Liên Xô Gushev kỳ này cũng là về những dự án củng cố quân sự và quân đội
của CSVN cũng như chiến lược tương lai. Đoàn đại biểu CSVN đã tham quan những
Trung Tâm Quân Sự Trung Hoa, quân trường và nhìn Quân Đội Trung Hoa học tập
trước khi trở về Bắc VN vào ngày 11 tháng 12.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Tài Liệu Quân Sử của CMAG, ghi rõ rằng trong suốt 2 quá trình sang
Bắc Kinh của Giáp, Giáp đã báo cáo “thành công ký kết” với CSTQ và Liên Xô
“trên những điều chính.” Nhưng lại không giải thích tại sao Giáp lại mau lẹ ghé
thăm lần thứ 2 đến Bắc Kinh sau không xa chuyến âm thầm thứ nhất, và tại sao sự
hiện diện phía Liên Xô lại khác với lần đầu. Có lẻ sư bàn thảo lần thứ nhất của
Giáp, đã bỏ lại sau lưng vài vấn đề chưa giải quyết. Sự thật thì, theo tài liệu
tham khảo của Quảng Đông Đại Học Xã Hội Học, thì Trung Hoa và Liên Xô đã có sự
bất đồng ý kiến về dự án làm sao thống nhất Việt Nam. Cố Vấn LiênXô ủng hộ sự
hoà bình chung sống giữa Nam, Bắc Việt Nam, kêu gọi Hà Nội ” thống nhất đất
nước qua và trong dự án Hoà Bình Độc Lập Dân Chủ Hoá”, ngược lại thì phía Trung
Hoa cho rằng “tại vì sự phá hoại của chế độ quân chủ nên không thể nào thống
nhất Việt Nam qua cái gọi dân chủ bầu cử như đã viết trong Hiệp Định Geneva, và
như vậy con đường duy nhất là CS-Bắc Việt nên chuẩn bị cho một chiến tranh sắp
tới”.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Ngày 24 Tháng 12, 1955, CSTQ quyết định rút Bộ Quân Mưu CMAG ra
khỏi Vietnam; Peng Dehuai đã cho Võ Nguyên Giáp biết cái quyết định này. Tới
vào giữa tháng 3, 1956, cán bộ cuối cùng của CMAG đã rời khỏi CSVN. Để thay thế
Bộ Quân Mưu CMAG, Bắc Kinh đã gửi đến một Ban Quân Mưu nhỏ hơn dưới quyền của
Hoàng Văn Quân để giúp đỡ CSVN.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Sự thay đổi này đã dẫn đến nhiều cuộc tranh luận lớn trong nội bộ
ban lãnh đạo CSVN 1956, về quyết định “người nào sẽ phải gánh vác trách nhiệm
về bắt trước dự án Cải Cách Ruộng Đất của Trung Quốc từ năm 1953” . Trường
Chinh, Tồng Thư Ký Đảng CSVN, người đã lãnh đạo trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất,
đã bị cách chức tại Quốc Hội Trung Ương vào tháng 9, 1956. Lê Duẫn, lên thay
thế lãnh chức vụ Tổng Thư Ký CSVN, đã chỉ chứng Trường Chinh, tội danh thi hành
Cải Cách Ruộng Đất của Trung Quốc với Việt Nam bất chấp những sự thật xảy ra
tại Việt Nam.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Sự thất bại của Cải Cách Ruộng Đất đã khiến trong Đảng CSVN biết
rõ là con đường thống nhất Việt Nam, như trong Hiệp Định Geneva bầu cử Dân Chủ,
đã không thể thực thi. Khi cái hy vọng thống nhất bằng lòng dân qua bầu cử của
Đảng CSVN bị sụp đổ, thì CSVN cũng phải đang đối diện với vấn nạn kinh tế của
XHCN. Nguồn cung cấp gạo tại Hà Nội trở thành vấn nạn, CSVN vì đã quay lưng với
hiệp dịnh Geneva, âm thầm quậy phá miền Nam bôi nhọ và ám sát nhân viên Cao cấp
của miền Nam, nên CSVN không thể mở miệng xin mong sự giúp đõ từ kinh tế Miền
Nam, CSVN ngoài phải tự trồng trọt kiếm ăn mặt khác, ban lãnh đạo Hà Nội tiếp
tục quay về với Trung Quốc bất chấp vì nghe lời Bắc Kinh mà kết quả là những
đau thương của Cải Cách Ruộng Đất.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Tháng 4, 1956, Phó Thủ Tướng CSTQ Chen Yun, một nhà kinh tế gia
chuyên môn trong Đảng CS Trung Quốc, đã âm thầm không công khai đến Hà Nội.
Trước lời yêu cầu của Hồ Chí Minh, Chen đưa ra dư án chính về “Ưu Tiên Kỷ Ghệ
Nông Nghiệp và cũng như đặt kỷ nghệ nhỏ lên trước kỹ nghệ lớn” (light industry
ahead of heavy industry) để nâng cao nền kinh tế Bắc Việt. Ban lãnh đạo CSVN
chấp nhận dự án của Chen. Sự thật bằng chứng là CSTQ đã bỏ ra rất nhiều trong
việc nâng cao kinh tế trong phần kỹ nghệ lớn tại Trung Hoa trong 5 năm đầu vào
thời gian đó, sự khoa chương phóng đại của Chen về nông nghiệp và những kỹ nghệ
nhỏ rất là khác thường, và cũng như sự chứng minh là Trung Quốc luôn quan tâm
nhiều đến hình trạng tại VN trong sự “cố vấn” và tài trợ của Bắc Kinh đối với
CSVN. Chu Ân Lai lập lại sự quyết định của Chen về sự cận trọng trong những dự
án kinh tế trong qua trình viếng thăm Hà Nội vào ngày 18-22 tháng 11, 1956,
cũng như Lai đã nói với Hồ Chí Minh phải kiềm chế những sự hấp tấp về những dư
án thu hoạt Nông Nghiệp: “sự thay đổi đó phải đi từng bước một.”</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Nhà văn Donald S. Zagoria đã phản luận trong cuốn sách Vietnam
Triangle (VN Tam Giác) là trong thời gian 1957 và 1960, CSVN đã thay đổi từ
trung thành với Bắc Kinh qua Liên Xô để có sự tài trợ của Liên Xô về những dự
án nâng cao nền kinh tế XHCN-VNt.11 Trên thực tế, ban lãnh đạo Hà Nội vẫn tiếp
tục, báo cáo và xin lệnh CSTQ về những quyết định quan trọng như củng cố nền
kinh tế tại Miền Bắc và công cuộc cách mạng nơi Miền Nam. Trong quá trình tái
tạo nền kinh tế của XHCN-VN 1958, bộ chính trị CSVN bắt đầu đặt tâm vào công
cuộc cách mạng tấn công Miền Nam VN. CSVN báo cáo và xin quyết định từ CSTQ.
Vào mùa Hạ 1958, Bộ Chính Trị CSVN đưa trình lên CSTQ để xin quyết định cho 2
dự án “Sự nhận định về dự án Căn Bản cho ViệtNam trong giai đoạn mới ” và “Ý
kiến về dự án thống nhất vỹ tuyến Unification Line và con đường cách mạng nơi
miền Nam.”</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Sau khi tham khảo cẩn thận, Ban Lãnh Đạo CSTQ đã trả lời bằng một
lá thư, chỉ thị “nền tảng chủ yếu nhất, những quyết định quan trọng nhất, và
những dự án khẩn cấp nhất” cho công cuộc cách mạng của CSVN là phải thực thi
Cách Mạng Chủ Nghĩa Xã Hội và Chủ Nghĩa Xây Dựng Xã Hội tại miền Bắc. Về phía
miền Nam, CSTQ tiếp tục chỉ thị, dự án mà Hà Nội phải thực thi là phải nâng cao
khẩu hiệu “Quốc Gia và Cách Mạng Dân Chủ.” Tuy nhiên, khi trong thực tại sự
nhận thức về công cuộc cách mạng trong lúc đó vốn dĩ bất khả thi, CSTQ kết
luận, CSVN nên “thành lập một công cuộc đường hầm dài lâu, dưỡng sức, thành lập
bộ tuyên truyền đến với đa số, và chờ đợi cơ hội thích hợp.” Nói thẳng ra, Bắc
Kinh thật sự không mong muốn lâm vào cảnh CSVN chính thức ra mặt đối kháng với
Hoa Kỳ. Judging by subsequent developments, CSVN đã không dám cải lời CSTQ,
trong thời gian 1958 và 1960 Hanoi luôn chú tâm vào nền kinh tế miền Bắc VN,
thực thi “Dự Án 3 Năm” cải tổ chủ nghĩa về mặt kinh tế và xã hội.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> <span style="border: none windowtext 1.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Chính sách trở lại với thủ đoạn Cách mạng Bạo
Lực được Trung Ương Đảng CSVN thực thi vào tháng 5, 1959 nhưng lại không nói rõ
phải đi theo đường hướng nào. Thậm chí cũng không nhắc đến những trắc trở của
sự hợp nhất giữa quân sự và chính trị phải đối diện. Trong 2 năm kế tiếp, ban
lãnh đaọ CSVN tiếp tục tranh luận về những mựu lược và sách lược. Hồ Chí Minh tiếp
lục báo cáo và thỉnh lệnh với CSTQ. Vào tháng 5, 1960, CSVN và lãnh tụ CSTQ đã
mở cuộc thảo luận tại Hà Nội và Bắc Kinh về những sách lược xâm chiếm miền Nam
Việt Nam. Chu Ân Lai và Đặng Tiểu Bình đưa ra lập luận rằng trong những sự
tranh giành trong chính trị nên hợp nhất với vũ khí và quân sự khi những thực
trạng đang xãy ra giữa những thành phố và những vùng quê trong miền Nam, một
sách lược tranh đấu uyễn chuyễn cần nên được thi hành. Với trong Thành Phố,
CSTQ đưa quyết định, tranh đấu bằng chính trị nên được làm sách lược chính, tuy
nhiên nếu muốn đánh sụp chế độ ông Diệm, thì vũ lực thật sự là cần thiết. Bởi
vì đã có nhiều và đa số những căn cứ nơi những vùng quê, thì lực lượng quân sự
nên được thành lập tại đó, tuy nhiên đấu tranh bằng quân sự nên kèm theo với
đấu tranh chính trị.</span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Vào tháng 9- 1960, CSVN mở Đại Hội Đảng CS lần thứ 3, nhưng lại
không có quyết định gì về những tình trạng thối nát hiện tại nơi miền Bắc, thay
vào đó là chỉ âm mưu đánh chiếm khi nền chính trị miền Nam Việt Nam đang lung lay.
Để lợi dụng cơ hội mới này, Quốc Hội CSVN kêu gọi và ra lệnh cho Mặt Trận Giải
Phóng Miền Nam thực thi cả 2 chính sách đấu tranh bằng chính trị và quân sự đối
với miền Nam VN, và kêu gọi sự yểm trợ tối đa từ miền Bắc. Sách lược liên kết
đấu tranh bằng quân sự và chính trị với miền Nam vốn là những dự án và quyết
định từ CSTQ.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Vào mùa Xuân 1961, Tổng Thống Hoa Kỳ John F. Kennedy chấp thuận
tăng viện trợ về Quân Sự và Ban Quân Mưu (MAAG) với 100 cố vấn và đã gửi đến
Việt Nam 400 lực lượng đặc biệt để huấn luyện quân đội miền Nam những cách tiếp
chiến khẩn cấp. Sự viện trợ của Hoa Kỳ với Đông Nam Á đã khiến Lãnh đạo Bắc
Kinh không yên tâm. Trong lúc Thủ Tướng CS là Phạm Văn Đồng sang Bắc Kinh vào
tháng 6-1961, Mao Trạch Đông đã quyết định tăng thêm viện trợ cho mặt trận xâm
lấn miền Nam trong khi Chu Ân Lai tiếp tục hối thúc phải thực thi những sách
lược uyển chuyển và quan trọng nhất là “liên hợp giữa chính sách đấu tranh hợp
pháp và đấu tranh bằng thủ đoạn đen tối phi pháp cũng như phải liên kết đấu
tranh bằng chính trị và quân sự.”</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Năm 1962 một sự kiện thay đổi lớn giữa sư nhúng tay của Hoa Kỳ và
thái độ cũng như hành động của Trung Quốc đối với cuộc nội chiến của Việt Nam.
Vào tháng 2, Hoa Thịnh Đốn (Washington) thành lập tại Sài Gòn một ban Quân Mưu
(Military Assistance Command, Vietnam (MAC,V)), để thay thế MAAG. Chính Phủ
Kennedy buộc ghép ban hành hành động này với số tăng trưởng mạnh về mặt Cố Vấn
Hoa Kỳ và số lượng quân sự tiếp viện với chính phủ Diệm, đánh dấu cho một tầng
lớp mới về mật tham dự của Hoa Kỳ tại Việt Nam.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Vào mùa Xuân năm đó, một cuộc tranh luận xảy ra trong nội bộ ban
lãnh đão Trung Quốc phán đoán một Thế Chiến sẽ xảy ra, và dự định có thể hoà
bình sống với những quốc gia tư bản, và mức độ tài trợ của TrungQuôc đối với
“công cuộc Giải Phóng”. Vào ngày 27 tháng 2, Wang Jiaxiang, Bộ Trưởng Bộ Liên
Lạc Ngoại Giao, gửi một lá thư cho Chu Ân Lai, Đặng tiểu Bình và Chen Yi ( bộ 3
cầm quyền về chích sách ngoại giao), phản đối và chỉ trich khuynh hướng đánh
giá cao về mặt nguy cơ Thế Chiến xảy ra, và đã đánh giá thấp về những cơ hội
hoà bình chung sống với những đế quốc. Về mặt yểm trợ cho “công cuộc giải phóng
toàn quốc”, Wang đã thận trọng thận trọng nhấn mạnh, kêu gọi sự chú ý đến những
vấn nạn kinh tế của Trung Quốc và hạn hẹp tài nguyên. Về vần đề của Việt Nam,
Wang yêu cầu Đảng CS Trung Quốc “cảnh giác đối với những đường lối chiến tranh
của Đế Quốc Mỹ đã thực thi ở Đại Hàn” và cũng cảnh báo về nguy cơ “Khrushchev
và những người cùng phe đang kéo chúng vào một cạm bẫy chiến tranh.” Wang đưa
ra dự án, nếu muốn chỉnh đốn và tái tạo lại nền kinh tế và thắng lợi vượt qua
những sóng gió giai đoạn khó khăn, Trung Quốc nên chấp nhận một chính sách hoà
bình và và thoả hiệp về mặt ngoại giao, và với lãnh vực ngoại vận Trung Quốc
không nên làm những gì không có khả năng. Nhưng Mao Trạch Đông đã bỏ ngoài tai
những ý kiến và dự án nêu ra của Wang, thậm chí còn phán tội danh cho Wang là
kẻ nâng cao “chủ nghĩa xét lại” chính sách ngoại giao của “3 điều thoả mản và
một sự giảm bớt” (sự thoả mản với đế quốc, chủ nghĩa xét lại, và thế giới bảo
thủ hoá , và giảm bớt sự yểm trợ cho công cuộc Giải Phóng Toàn Quốc.)</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Sự biến diễn của cuộc tranh luận đã tạo ra những quyết định chính
cho những chính sách của CSTQ đối với Việt. Nếu như ý kiến của Wang được chấp
nhận, thì nó sẽ có nghĩa là vai trò của CSTQ đối với Đông Nam Á phải bị hạn
chế. Nhưng Mao Trạch Đông đã quay sang con đường quân sự, chọn lựa đối mặt với
Hoa Kỳ. Sự việc này đã chuyển sang bên trái của những chính sách ngoại giao,
với sự nhấn mạnh của Mao trạch Đông về tranh đấu giai cấp và chính sách cấp
tiến trong sự liên hệ nội bộ Trung Quốc 1962. Sự việc này cũng ảnh hưởng đến
vai trò của CSTQ đối với những vấn nạn chưa dàn xếp nơi Việt Nam. Với sự bỏ
ngoài tai ý kiến của Wang, một cơ hội đã trồi lên sau này cho Hoa Kỳ len lõi
vào Đông Nam Á đã bị hụt.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Vào
mùa Hạ 1962, Hồ Chí Minh và Nguyễn Chí Thanh đến Bắc Kinh để bàn thảo với ban
lãnh đạo CSTQ về tình trạng quan trọng do sự nhúng tay của Hoa Kỳ với Việt Nam
và có thể Hoa Kỳ sẽ có một cuộc tấn công Bắc Việt Nam. Hồ Chí Minh “xin” CSTQ
tài trợ cho công cuộc du kích tại miền Nam. Bắc Kinh đã thoả mán sự “xin cầu”
của Hồ Chí Minh bằng cách đồng ý gửi cho CSVN 90,000 cây súng trường và súng
máy (AK), số lượng này có thể trang bị cho 230 bộ binh tác chiến hat could
equip 230 infantry battalions. Những vũ khí này sẽ được dùng để yểm trợ mặt
trận du kích tại miền Nam. Vào tháng3,1963, Luu Thieu Ky, Bộ Trưởng Dân Nhân
Giải Phóng Quân của Trung Hoa (Chief of Staff of the Chinese People’s
Liberation Army (PLA)), ghé thăm CSVN và bàn luận với CSVN, CSTQ sẽ yểm trợ cho
CSVN bằng cách nào nếu Hoa Kỳ tấn công miền Bắc. Hai tháng sau, Lưu thiếu Kỳ,
chủ tịch của PRC, đến Hà Nội, và nói với Hồ Chí Minh: “Chúng tôi luôn sát cánh
bên đồng chí, và nếu như chiến tranh bùng nổ, đồng chí có thể nhìn Trung Hoa
như là một cánh tay.”</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-style: inherit; font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Sự
thật thì, Bắc Kinh đã sớm chính thức ký kết với Hà Nội vào đầu năm 1963. Đến
cuối năm đó, cán bộ của CSTQ và CSVN đã bàn thảo về sự viện trợ giúp đỡ của Bắc
Kinh về dự án xây dựng những công trình phòng chiến và căn cứ Hải Quân ở vùng
Đông Bắc lãnh thổ CSVN. Theo tài liệu từ Trung Hoa, vào năm 1963 CSTQ và CSVN
đã ngầm ký kết hiệp định là Bắc Kinh sẽ gửi quân tác chiến vào Bắc Việt Nam khi
cần. Quân đội CSTQ sẽ ở lại và chiến đấu tại miền Bắc để đoàn quân VC được rãnh
tay xuống miền Nam. Nhưng ngày giờ và điều kiện trong bản hiệp định tới nay vẫn
không rõ ràng.</span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Tổng
kết, trong giai đoạn từ 1954 và 1963 Trung Quốc đã và luôn chặt chẻ tham dự vào
trong những sự phát triển và quyết định của nền tảng chính trị Hà Nội. Đảng CS
Trung Quốc “yêu cầu” Hồ Chí Minh phải chú tâm vào củng cố Đảng CSVN và liên kết
sách lược đấu tranh bằng chính trị và quân sự đối với miền Nam VN. Trong những
năm từ 1956 và 1963, CSQT đã tiếp trợ cho CSVN 270,000 cây súng, trên 10,000
đại pháo, trên 200 triệu đạn dược, 2.02 triệu Trái Pháo, 15,000 dây truyền tin,
5,000 radio thông tin, trên 1,000 xe vận tải, 15 chiếc máy bay, 28 tàu chiến,
và 1.18 triệu quân phục. Tổng số viện trợ từ CSTQ đối với CSVN trong thời gian
này là hơn 320 triệu nhân dân tệ. Năm 1962 là một năm chủ yếu của những sự
quyết định của những hành động cũng như thái độ của Trung Quốc đối với Việt
Nam. Bỏ rơi dự án tiến tới trong thận trọng, Mao Trạch Đông đã chọn con đường
đối đầu với Hoa Kỳ và quyết định đẩy mạnh sự tài trợ cần thiết từ Trung Quốc
đến Hà Nội. Số lượng lớn viện trợ vũ khí từ Bắc Kinh đến với CSVN vào năm 1962
đã giúp đỡ Hồ chí Minh đẩy mạnh mặt trận du kích trong miền Nam, và đã khơi dậy
thêm sự nhúng tay của Hoa Kỳ. Vào cuối năm 1963, ban lãnh đạo Trung Quốc rất là
bất an về sự quyết định của Hoa Kỳ đối với Việt Nam tuy nhiên CSTQ vẫn luôn yểm
trợ và tài trợ tối đa cho CSVN đối mặt với Hoa Kỳ.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-style: inherit; font-weight: inherit; outline: 0px;"><strong style="font-style: inherit; outline: 0px;"><span style="font-style: inherit; font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Nhất Thanh Tóm Dịch</span></span></strong></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; outline: 0px; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-8464342251901193302014-06-29T17:29:00.001+07:002014-06-29T17:29:35.192+07:00Đối phó với một Trung Quốc mâu thuẫn<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhN6AbAAOjFWCRwnxBd-Su08ckHPFW0BkUB0IIEekv_dVgfJheZXAR2SzBEwnxesmSqJRv4w45jxcOfc5qxxBkV2b4ogXba_14gj268mVfJuHvy49ajk6KQKq8Ql7-98NBkKpPgMzkBkV6C/s1600/mt.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhN6AbAAOjFWCRwnxBd-Su08ckHPFW0BkUB0IIEekv_dVgfJheZXAR2SzBEwnxesmSqJRv4w45jxcOfc5qxxBkV2b4ogXba_14gj268mVfJuHvy49ajk6KQKq8Ql7-98NBkKpPgMzkBkV6C/s1600/mt.jpg" height="133" width="200" /></a></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<b><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">David Shambaugh</span></b><b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">*<o:p></o:p></span></b></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">2009-2010 sẽ được nhớ đến như những năm </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">mà </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trung Quốc đã
trở </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">nên </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">khó cho thế
giới đố</span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">i
phó, khi </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Bắc
Kinh </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">biểu
lộ cách hành xử ngày càng cứng rắn </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">và hung </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">hăng </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">với </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">nhiều</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> nước láng giềng châu Á, cũng như </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">với </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Mỹ và Liên
minh châu Âu. Ngay cả </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">những</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> quan hệ của </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">họ </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">ở châu Phi và Mỹ </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">-</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> La</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> tinh </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">cũng trở nên khá </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">căng thẳng, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">làm trầm trọng
thêm </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">sự suy giảm</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">hình ảnh của </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">họ</span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> khắp thế giới </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">từ năm 2007</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref1"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn1"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[</span><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">1</span><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Hành vi khó
chịu của Bắc Kinh khiến nhiều nhà quan sát phân vân: sự
cứng rắn mới ấy sẽ kéo dài bao lâu. Đó là một xu hướng tạm thời
hay lâu dài? Nếu đó là một sự chuyển hướng lâu dài và
trong chính bản chất của Trung Quốc thiên về hướng kiên quyết và kiêu
căng hơn thì các quốc gia khác nên đáp ứng ra sao?</span></div>
<a name='more'></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span><br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cái mà thế giới đang chứng kiến trong dáng
dấp mới của Trung Quốc một phần là sản phẩm của một cuộc
tranh luận nội bộ kịch liệt đang diễn ra, và biểu thị một sự
đồng thuận đang có giữa các thành phần tương đối khá bảo
thủ và thành phần dân tộc chủ nghĩa ở chỗ cả hai đều muốn chính sách
của Trung Quốc phải cứng rắn hơn, và Trung Quốc phải tung sức mạnh ra xung
quanh một cách có chọn lọc. Mặc dù hiện tại dường như có
một sự thoả thuận trong nước, Trung Quốc vẫn còn là
một cường quốc đang trỗi dậy bị tự giằng xé sâu sắc, với một
số “nhân thân” (identity) quốc tế cạnh tranh nhau.Chưa bao giờ
lại có nhiều tiếng nói và diễn viên tham gia vào một tiến trình hoạch
định chính sách đối ngoại phức tạp như nay.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref2"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn2"><span lang="EN-AU" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[2]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Vì thế, chính
sách đối ngoại của Trung Quốc thường tỏ ra có nhiều “chỗ nhấn”
khác nhau và trái ngược nhau. Hiểu được các “nhân thân”
đang cạnh tranh với nhau này là vô cùng cần
thiết để dự đoán hành vi ngày càng mâu
thuẫn và đa chiều của Bắc Kinh sẽ như thế
nào trên sân khấu thế giới. Mỗi định hướng sẽ có những hàm
ý khác nhau đối với chính sách của Mỹ và các quốc gia khác.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tranh luận rộng rãi trong một môi
trường bị kềm hãm</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Không </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">nước </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">nào có </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">những tranh</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> luận </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">nội bộ rộng rãi, rôm
rả, </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">và
đa dạng về vai trò của</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> nước
ấy </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">như
một cường quốc đang</span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">trỗi dậy </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">như</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> những tranh luận ở T</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">rung Quốc trong thập
kỷ</span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> vừa </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">qua. Các câu lạc
bộ chính thức, bán chính thức và không chính thức ở Trung
Quốc, tất cả đều sôi nổi tranh luận về những cơ hội, những nguy
cơ, những rủi ro, và những trách nhiệm của một cường quốc
chính yếu.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref3"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn3"><span lang="EN-AU" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[3]</span></a><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Tất nhiên, vẫn còn
một bộ phận trong quan điểm của nhà nước thậm chí phủ nhận Trung Quốc là một
cường quốc chính, lý luận rằng quốc gia này vẫn còn là một nước (xã hội chủ
nghĩa) <i>đang phát triển</i>. Một nhóm quan điểm đáng kể khác
phủ nhận Trung Quốc là một cường quốc <i>toàn cầu,</i> cho rằng Trung
Quốc giỏi lắm cũng chỉ là một cường quốc trong khu vực. Dù các “nhân
thân” quen thuộc này tiếp tục được phân giải trong các diễn từ và văn kiện
chính thức của nhà nước, đa số những cuộc tranh luận gần đây ở Trung Quốc nhìn
nhận rằng nước này là một cường quốc chính yếu, hoặc ít nhất cũng rõ ràng là
đang trên đường trở thành một cường quốc chính yếu. Do đó, tranh
luận trong những năm gần đây đã chuyển sang vấn đề: Trung Quốc sẽ là cường quốc
chính yếu <i>loại nào</i>.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Rất ít, nếu có, </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">quốc gia </span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">nào khác (đang là cường quốc chính yếu
hoặc muốn trở thành cường quốc) có những tranh luận về chính quốc gia ấy </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">như </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">đang diễn ra ở Trung Quốc</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">. Thậm chí có một loạt
sách </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">“</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Làm thế nào” được xuất bản
ở Trung Quốc về cách trở thành một đại cường</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref4"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn4"><span lang="EN-AU" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[4]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Dù phần lớn các cuộc
tranh luận như thế diễn ra trong các cộng đồng chính sách và học thuật bán
chính thức, chúng cũng lan ra xã hội khoáng đại qua sự kiện đài Truyền hình
Trung ương Trung Quốc (CCTV – TV mạch kín) chiếu loạt phim tư liệu12-phần “Nước
lớn trỗi dậy” (<i>Đại quốc quật khởi</i>), phát hình nhiều lần, và được hàng
trăm triệu người Trung Quốc theo dõi. Bộ phim này mô tả những điều kiện đưa các
đại cường hiện đại khác (Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Hà Lan, Pháp, Anh, Đức, Nga,
Liên Xô, Nhật Bản và Mỹ) trỗi lên, với mục đích xác định bối cảnh sự trỗi dậy
của chính Trung Quốc và rút ra những kinh nghiệm từ lịch sử. Mặc dù bộ
phim này tập trung chủ yếu vào các điều kiện đã đưa đến trỗi dậy (và suy vong)
của các đại cường, chủ đề của đoạn kết tập cuối cùng của bộ phim là làm thế nào
để tránh </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">“</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">cái bẫy bất đối xứng”
thường tái diễn giữa một cường quốc chủ yếu đã hình thành và cường quốc mới bắt
đầu trỗi dậy, khi mà “cường quốc mới” thách thức vị trí bá quyền của “cường
quốc đương vị” trong hệ thống quốc tế, gây căng thẳng, cạnh tranh, xung đột,
thậm chí chiến tranh.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref5"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn5"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[5]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Loạt phim CCTV này
được phát hình sau khi các học giả trình bày một loạt bài giảng về chủ đề này
cho Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc trong những năm 2005-2006. Như
vậy, trong những năm gần đây, quần chúng lẫn giới tinh hoa Trung Quốc đều lưu
tâm đến dự kiến các tình huống khó xử của một cường quốc đang lên.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Dù môi trường trí thức bị kềm kẹp phần
nào bởi những hạn chế mà các cơ quan tuyên truyền áp đặt, tranh
luận về nhân thân quốc tế của Trung Quốc vẫn rất sôi nổi và đa dạng, mở ra
các cửa sổ hệ trọng cho ta thấy lối suy nghĩ của người Trung Quốc về
những nước khác, về khu vực, về các vấn đề quốc tế, và
đặc biệt là về vai trò đang chuyển biến của chính Trung
Quốc như một cường quốc mới nổi trong các vấn đề của
thế giới. Quan trọng nhất, nó cho thấy nhiều nhân
thân đa dạng,đôi khi mâu thuẫn nhau, hiện hữu trong thế giới
quan của người Trung Quốc, nó cũng cho thấy các quan
điểm kình chống nhau về vai trò của Trung Quốc trên thế
giới. Trung Quốc hiện tại không có một nhân thân quốc
tế duy nhất, mà là một loạt nhân thân cạnh tranh nhau.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tìm biết nội dung và bề rộng của cuộc
tranh luận tư tưởng bên trong Trung Quốc như thế là điều then chốt để thấu
hiểu những gì mà chính người Trung Quốc đang trăn
trở, khi quốc gia của họ được đưa nhanh
vào đấu trường quốc tế. Rõ ràng là Trung Quốc thiếu
chuẩn bị cho địa vị quốc tế mới của họ<b>,</b> và sự
mau chóng trỗi dậy của nước này đã đến nhanh
hơn dự kiến. Đối với người Trung Quốc, quả là bỡ ngỡ khi
phải thình lình đối mặt với một loạt câu hỏi hoàn toàn mới
và với những đòi hỏi từ bên ngoài về vị thế quốc tế, vai
trò, và trách nhiệm của quốc gia của họ. Vậy, các chuyên gia ngoại
vụcủa Trung Quốc nhìn thế giới và vai trò ngày hôm nay của Trung
Quốc trong đó như thế nào?</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Phân loại các thảo luận về nhân
thân quốc tế của Trung Quốc</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Dễ thấy rõ là có nhiều trường
phái, nhiều “khuynh hướng” tư tưởng và phân tích khác
nhau, trong những tranh luận ởTrung Quốc.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref6"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn6"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[6]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Mặc dù,
về </span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">phương diện trí thức, những trường phái này là dị
biệt, nhưng sẽ là sai lầm nếu xem chúng như không có chỗ nào giống
nhau, đôi khi chúng trái ngược nhau, nhưng đôi khi
cũng bổ túc cho nhau. Hơn nữa, cá nhân cáchọc
giả chuyên về quan hệ quốc tế và các quan chức ở Trung
Quốc thường là các nhà tư tưởng “không câu nệ” (eclectic) ở chỗ,
dù cắm rễ sâu chắc ở một trường phái nào đó, họ vẫn
thường đưa ra các quan điểm thuộc các trường phái khác. Họ chấp
nhận sự phức tạp của nhận thức. Ta cũng thấy
rằng các nhóm tư tưởng không tương quan với các tổ
chức. Mặc dù sẽ thuận tiện nếu có
thể dán nhãn một tổ chức này là theo </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">“</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">chủ nghĩa hiện thực” hoặc tổ chức kia là
có tư duy “toàn cầu</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">”</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">, nhưng không đơn giản
như vậy. Các trường phái tư tưởng đan chéo nhau trong các tổ chức.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Một hậu quả của những nhân thân quốc tế cạnh
tranh nhau là: chính sách đối ngoại của Trung Quốc phản
ánh nhiều thành tố cùng lúc. Điều này được thể hiện
trong các chính sách chính thức của các nhóm <i>đại
quốc thị quan kiện </i>(cường quốc là chìa khoá)<i>, chu biên thị thủ
yếu </i>(khu vực xung quanh là quan trọng hàng đầu)<i>, phát
triển trung quốc gia thị cơ sở </i>(các nước đang phát triển là
nền tảng)<i>, và đa biên thị trọng yếu vũ đài </i>(các diễn
đàn đa phương là sàn diễn quan trọng). Mặc dùđây
là những định hướng chính sách khác nhau rõ rệt, chúng không
nhất thiết loại trừ lẫn nhau. Qua sự đọc và trao đổi của tác giả (bài
này) với cộng đồng (các nhà nghiên cứu Trung Quốc về) quan hệ quốc tế, hiển
hiện bảy quan điềm khác hẳn nhau. Bảy quan điểm này có thể xếp dọc theo
một phổ (spectrum, như quang phổ -- Chú thích của người dịch), từ đây gọi là
“phổ tư tưởng”. “Phổ” này trải dài từ khuynh hướng “biệt lập” ở cực trái,
đến khuynh hướng hoàn toàn tham gia vào sự quản trị toàn cầu ở cực phải.
Giữa hai thái cực ấy là những trường phái tư tưởng khác, từ khá “thực tế” đến
khá “phóng khoáng” (liberal)</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><!--[if gte vml 1]><v:shapetype
id="_x0000_t75" coordsize="21600,21600" o:spt="75" o:preferrelative="t"
path="m@4@5l@4@11@9@11@9@5xe" filled="f" stroked="f">
<v:stroke joinstyle="miter"/>
<v:formulas>
<v:f eqn="if lineDrawn pixelLineWidth 0"/>
<v:f eqn="sum @0 1 0"/>
<v:f eqn="sum 0 0 @1"/>
<v:f eqn="prod @2 1 2"/>
<v:f eqn="prod @3 21600 pixelWidth"/>
<v:f eqn="prod @3 21600 pixelHeight"/>
<v:f eqn="sum @0 0 1"/>
<v:f eqn="prod @6 1 2"/>
<v:f eqn="prod @7 21600 pixelWidth"/>
<v:f eqn="sum @8 21600 0"/>
<v:f eqn="prod @7 21600 pixelHeight"/>
<v:f eqn="sum @10 21600 0"/>
</v:formulas>
<v:path o:extrusionok="f" gradientshapeok="t" o:connecttype="rect"/>
<o:lock v:ext="edit" aspectratio="t"/>
</v:shapetype><v:shape id="_x0000_i1025" type="#_x0000_t75" alt="" style='width:690.75pt;
height:431.25pt'/><![endif]--><!--[if !vml]--><!--[endif]--><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">1. Chủ nghĩa
Bản địa (Nativism)</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ở một </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">cực </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">của </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">“</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">phổ t</span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">rường phái” là </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">“chủ nghĩa b</span><span lang="EN-AU" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">ản địa”. </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Phái này gồm những
người có tư tưởng dân túy, bài ngoại, dân tộc, và Mác-xít. Họ ngờ vực thế
giới bên ngoài, mong muốn quốc gia tự chủ, nghi ngờ các tổ chức quốc tế, và cho
rằng Trung Quốc không nên năng động trên thế giới. Họ kịch liệt chỉ trích
phương Tây, đặc biệt là Mỹ. Nhóm này mang nặng định hướng Mác-xít truyền
thống. Những người có tư tưởng bản địa cấu thành một liên minh lỏng lẻo
có chân trong nhiều tổ chức; thực ra một số trong những người cổ vũ hàng đầu
của trường phái này hoạt động như các chuyên gia độc lập. Trong chừng mực
mà họ có một tổ chức trụ sở, nhiều người làm việc trong các viện nghiên cứu
thuộc Trung ương Đảng có liên hệ đến lịch sử và tư tưởng hệ của Đảng, và trong
Học viện Chủ nghĩa Mác của Viện Hàn Lâm Khoa học Xã hội Trung Quốc (</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">CASS: </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">C</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">hinese Academy of Social Sciences</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những người theo chủ nghĩa bản địa là anh em sinh đôi của
“cánh tả mới” (tân tả phái) trong các cuộc tranh luận về chính sách nội bộ của
Trung Quốc. Cả hai đều tin rằng chính sách “cải tổ và mở cửa” trong 30 năm qua
của Trung Quốc đã phải trả giá bằng sự nguyên vẹn (integrity) của chủ nghĩa xã
hội, sự bào mòn văn hoá Trung Quốc bởi những ảnh hưởng tiêu cựcngoại
lai, và làm thiệt hại chủ quyền và quyền tự quyết của Trung Quốc trong các vấn
đề thế giới. Họ tin rằng nếu không bao giờ mở cửa với thế giới thì Trung
Quốc sẽ không mất đi những yếu tố này. Theo họ, cải cách trong nước chắc
chắn sẽ dẫn đến sự phục hồi chủ nghĩa tư bản ở Trung Quốc,</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">và “diễn biến hoà bình” </span><span lang="VI" style="font-family: 'Cambria Math', serif; font-size: 15pt;">̶</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">
chính sách theo đó phương Tây nổ lực biến đổi Trung Quốc một cách hoà bình để
làm suy yếu sự thống trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc – đang trở thành mối đe
doạ chính trong nước. Về mặt này, các cuộc “cách mạng màu” ở Ukraine và Trung Á
đã gây ra mối quan ngại sâu sắc đối với những người theo chủ nghĩa bản
địa. Vì vậy, họ ủng hộ cho ưu tiên chính của chính sách phải là để chống
diễn biến hoà bình và đóng cửa Trung Quốc lại.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Các ví dụ sớm về dòng tư tưởng này xuất hiện trong những
năm 1990 với trường phái “Trung Quốc có thể nói không” (<i>Trung Quốc khả dĩ
thuyết bất</i>). Biểu hiện gần đây hơn là sự bùng phát trong các cuốn sách phổ
biến có thể được mô tả như là “văn học bất mãn”: <i>Trung Quốc không sung
sướng (Trung Quốc bất cao hưng), Ở Trung Quốc ai không sung sướng? (Thuỳ tại
Trung Quốc bất cao hưng) </i>và<i> Tại sao Trung Quốc không sung
sướng? (Trung Quốc vi thập yêu bất cao hưng)</i></span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref7"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn7"><span lang="EN-AU" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[7]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">. Nhóm sau này bao
gồm một số tác giả đã đóng góp cho quyển <i>Trung Quốc có thể nói
không</i>.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đối với những vấn đề quốc tế, những người theo chủ nghĩa
bản địa tin rằng hệ thống quốc tế là bất công và có lợi hơn cho các nước giàu đế
quốc chủ nghĩa. Vì vậy, họ cho rằng các nước đang phát triển không thể xoá
nghèo chỉ bằng lao động cực nhọc – cần một sự thay đổi cơ bản trong
trật tự thế giới để bắt buộc phải có một sự tái phân bố thu nhập và các nguồn
lực từ Bắc tới Nam. Về vấn đề này, họ có cùng quan điểm với trường phái “phương
Nam toàn cầu'' (xem dưới đây). Là những người Mácxít – Lêninnít lão luyện,
những người theo chủ nghĩa bản địa cũng lập luận rằng “toàn cầu hoá” thực tế là
một quá trình quốc tế hoá tư bản, tương tự như mô tả của L</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">ê</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">nin về chủ nghĩa đế quốc.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref8"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn8"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[8]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cuộc khủng hoảng tài chính toàn
cầu 2008-2010 đã củng cố thêm dòng tư tưởng này, với nhiều
người cho rằng “chủ nghĩa tư bản độc quyền nhà
nước” (“state-monopoly capitalism” </span><span style="font-family: 'Cambria Math', serif; font-size: 15pt;">̶</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> <i>quốc gia lũng đoạn tư bản chủ nghĩa) </i>đã cuối
cùng đưa kinh tế thế giới đến bờ vực của thảm hoạ, y
như tiên đoán của L</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">ê</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">nin năm 1917.
Phương Ninh (Fang Ning), Giám đốc Học việnKhoa học Chính
trị CASS, cho rằng khởi điểm của hiện tượng này thực
ra là từ chiến tranh Iraq năm 2003, đánh dấu sự xuất
hiện một kỷ nguyên của “chủ nghĩa đế quốc mới”. Đối
với Phương Ninh và những người khác, cuộc chiến này cho
thấy kỷ nguyên “hoà bình và phát triển” mà Đặng Tiểu Bình khởi
xướng đã kết thúc.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref9"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn9"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[9]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Chính sách đối
ngoại của chính quyền George W. Bush đã dẫn đến sự hồi
sinh các nghiên cứu về quan hệ quốc tế trên tinh thần chủ
nghĩa Marx – hay chính xác hơn là chủ nghĩa tân L</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">ê</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">nin – và một số bài báo và sách
về “chủ nghĩa đế quốc mới.”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref10"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn10"><span lang="EN-AU" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[10]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Mặc dù
chúng nhai lại phần lớn các phân tích từ những năm 1980</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref11"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn11"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[11]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">, những nghiên cứu mới
này đi xa hơn trong việc mổ xẻ cả sự phát triển mới
trong “chủ nghĩa tư bản độc quyền nhà nước” lẫn trật
tự quốc tế. Các tác giả này cũng cáo buộc chính sách của
Trung Quốc đối với Mỹ là quá đỗi mềm yếu, và cho rằng
“quan hệ đối tác chiến lược Trung-Mỹ” là một ảo tưởng. Những
người theo chủ nghĩa bản địa bao gồm các thành phần cực siêu (hyper) dân
tộc chủ nghĩa và những phần tử chống Mỹ dữ
dội (mặc dù không đến mức thoá mạ như thấy
trên Internet Trung Quốc).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">2. </span></b><b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span></b><b><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Chủ nghĩa hiện thực với đặc trưng Trung Quốc</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những người theo “hiện thực chủ nghĩa” ở Trung Quốc là
nhóm có ưu thế trong tranh luận về các quan hệ quốc tế và vai trò toàn cầu hiện
nay (nếu không là vĩnh viễn) của Trung Quốc. Cội rễ của chủ nghĩa hiện
thực là đã có sâu trong thế giới quan của giới trí thức Trung Quốc trong nhiều
thế kỷ,</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref12"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn12"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[12]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> ngay cả trong thời xã
hội chủ nghĩa của quốc gia này. Những người Trung Quốc theo chủ nghĩa hiện
thực lấy nhà nước-quốc gia làm đơn vị phân tích cốt lõi, xem chủ quyền
quốc gia là tối thượng, và bác bỏ những lập luận cho rằng các vấn đề “liên quốc
gia” (transnational) là xuyên qua biên giới. Giống như những người
theo chủ nghĩa hiện thực ở những nơi khác, họ có xu hướng xem môi trường quốc
tế là vô chủ và không thể đoán trước được, do đó cho rằng quan trọng hơn cả là
xây dựng một nhà nước hùng mạnh để có thể vạch một hành trình theo cách riêng
của mình trên thế giới và cưỡng lại những sức ép bên ngoài.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những người theo chủ nghĩa hiện thực ở Trung Quốc có thể
được chia thành các phe “công” và “thủ”, cũng như “cứng” và “mềm”. Mỗi
phe đều tin rằng nhà nước phải bồi đắp sức mạnh riêng của mình, cái phân
biệt giữa phe này và phe khác là về mục đích mà nhà nước sử dụng sức mạnh
ấy. Những người chủ nghĩa hiện thực “quyền lực cứng” lập luận rằng đó là
để tăng cường sức mạnh tổng hợp quốc gia (<i>tổng hợp quốc lực</i>) - đặc biệt
là về quân sự và kinh tế</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span style="font-family: 'Cambria Math', serif; font-size: 15pt;">̶</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> trong khi chủ nghĩa hiện thực “quyền
lực mềm” thì nhấn mạnh ngoại giao và sức mạnh văn hoá. Những người
theo chủ nghĩa hiện thực “công” thì cho rằng Trung Quốc nên sử dụng ảnh hưởng
quân sự, kinh tế và ngoại giao mà Trung Quốc vừa tạo lập cốt là để ép buộc các
nước khác hướng về những mục tiêu mà Trung Quốc mong muốn. Họ tin rằng
quyền lực sẽ không đáng giá bao nhiêu nếu không được sử dụng. Trong cách
suy nghĩ của họ, Trung Quốc nên, chẳng hạn, dùng đòn bẩy công trái phiếu của
chính phủ Mỹ (mà Trung Quốc có trong tay) để buộc Washington ngừng bán vũ khí
cho Đài Loan, hoặc trừng phạt những công ty lớn của Mỹ bán vũ khí cho Đài
Bắc. Họ muốn Trung Quốc thiết lập một sự hiện diện quân sự (đặc biệt là
hải quân) rộng hơn nhiều ở Tây Thái Bình Dương nhằm buộc Mỹ chấm dứt các hoạt
động gần bờ biển của Trung Quốc. Những người chủ nghĩa hiện thực
“thủ” đồng ý rằng Trung Quốc nên có quân đội hùng cường, nhưng họ cho rằng nên
giữ “thuốc súng khô” và sử dụng nó chủ yếu để ngăn chặn sự xâm lược và độc lập của
Đài Loan.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Thảo luận với những người chủ nghĩa hiện thực cho thấy
một sự thất vọng nào đó: họ muốn Trung Quốc sử dụng sức mạnh mới phát của quốc
gia này, nhưng cảm thấy bị kềm hãm trong việc ấy. Một người đã nói: “Khi
tư thế của Trung Quốc ở nước ngoài tăng lên, đầu tư và lợi ích của chúng ta ở
nước ngoài sẽ tăng theo. Chúng ta cần suy nghĩ làm sao để bảo vệ
công dân, đầu tư và lợi ích của chúng ta. Một cách là hành xử như
một nước đế quốc với các chính sách pháo hạm</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span style="font-family: 'Cambria Math', serif; font-size: 15pt;">̶</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> nhưng với lịch sử đã
qua của chúng ta, điều này là không khả thi.”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref13"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn13"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[13]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cũng có một yếu tố “trả thù” nào đó trong suy nghĩ của
họ. Rất nhiều người chủ nghĩa hiện thực ôm giữ một cảm giác sâu
sắc về sự bị đối đãi bất công trong thời gian bạc nhược lâu dài của Trung
Quốc. Họ tin rằng bây giờ Trung Quốc là hùng cường thì quốc gia này phải
trả đũa những nước đã sai trái với Trung Quốc trong quá khứ. Trần Đinh
Lập, Hiệu trưởng Trường Nghiên cứu Quốc tế tại Đại học Phục Đán, Thượng Hải và
là một chuyên gia an ninh hàng đầu, giải thích rằng “trong 10-20 năm, Trung
Quốc sẽ là một nước xuất khẩu lớn về công nghệ cao – Trung Quốc có thể áp đặt
những hạn chế có tính trừng phạt lên những nước trước đây áp đặt các hạn chế ấy
lên chúng ta!”.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref14"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn14"><span lang="EN-AU" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[14]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Trong một dịp khác,
ông Lập khẳng định rằng “Trung Quốc là một cường quốc lớn, chúng ta có thể xử
lý một đối một với bất cứ quốc gia nào khác. Không ai có thể cố lãnh
đạo chúng ta, không ai được quyền bảo chúng ta phải làm gì.”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref15"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn15"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[15]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ta có thể thấy những người theo chủ nghĩa hiện thực khắp
trong quân đội và trong một số trường đại học và các nhóm chuyên gia.
Hiện đang lan tràn các tạp chí và sách của Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA)
với ngôn từ của chủ nghĩa hiện thực cứng. Một số học giả dân sự, chẳng
hạn như Diêm Học Thông của Đại học Thanh Hoa và Chương Nhuy Trang của Đại học
Nam Khai (cả hai đều là nghiên cứu sinh tiến sĩ của nhà chủ nghĩa hiện thực
hàng đầu Mỹ là Kenneth Waltz ở Đại học California, Berkeley), tự xưng là những
người kiên định theo chủ nghĩa hiện thực. Ông Thông giữ một lập
trường diều hâu trên nhiều vấn đề. Đối với ông, “trỗi dậy hoà bình”
là một chủ thuyết nguy hiểm bởi vì nó đưa cho các đối thủ tiềm năng (trong đó
có Đài Loan) thông điệp rằng Trung Quốc sẽ không hành động một cách quyết liệt
để bảo vệ chủ quyền quốc gia và lợi ích của Trung Quốc. Trong quá khứ, ông
Thông đã lập luận rằng Trung Quốc cần dựa vào sự sử dụng vũ lực khi cần thiết,
và không do dự, để phản ứng lại động thái Đài Loan về hướng độc lập trên luật
pháp.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref16"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn16"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[16]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Quyển<i>Trung Quốc
trỗi dậy</i> của ông Thông năm 1997 là một tuyên ngôn để xây dựng và sử
dụng quyền lực cứng và toàn diện của Trung Quốc.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref17"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn17"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[17]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đối với Chương Nhuy Trang, quan điểm “phát triển hoà
bình”, cùng với “thế giới đa cực” và các chủ đề “quan hệ đối tác chiến lược Mỹ
-Trung Quốc”, là tiêu biểu của những ý tưởng sai lầm, đánh giá không đúng tình
hình quốc tế và có thể đưa đến những lỗi lầm về chính sách cho Trung
Quốc. Ông Trang biện minh cho một chính sách quyết đoán hơn nhiều đối
với Mỹ, nói rằng “Mỹ đã làm tổn hại lợi ích của Trung Quốc trong một thời gian
dài. Trung Quốc nên <i>không thoả mãn</i>, không phải là thoả mãn,
với tình trạng hiện nay của quan hệ Mỹ -Trung. Đó không phải là một mối
quan hệ trong điều kiện tốt. Nếu Trung Quốc không phản đối Mỹ, Mỹ sẽ không
tôn trọng lợi ích của Trung Quốc và Trung Quốc sẽ trở thành con rối của Mỹ.”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref18"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn18"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[18]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Ông Thông cũng cho
rằng đa cực là một quan điểm quá lạc quan về trật tự sau Chiến tranh Lạnh, đánh
giá thấp những thách thức khó khăn mà Trung Quốc phải đối mặt từ bá quyền Mỹ,
và làm suy yếu sự cảnh giác của Trung Quốc.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref19"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn19"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[19]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Về các phương diện này, những người theo chủ nghĩa hiện
thực là những kẻ bi quan về môi trường bên ngoài Trung Quốc, quan hệ với Đài
Loan, và Mỹ. Trên hết, họ có một định nghĩa hẹp và tự quy chiếu đến lợi
ích quốc gia Trung Quốc, bác bỏ các khái niệm và các chính sách toàn cầu hoá,
những thử thách xuyên quốc gia, và quản trị thế giới. Những người
ủng hộ chủ nghĩa hiện thực của Trung Quốc có xu hướng lập luận (như người theo
chủ nghĩa bản địa) rằng nỗ lực của phương Tây để lôi kéo Trung Quốc tham gia
nhiều hơn vào quản lý và quản trị thế giới là một cái bẫy nguy hiểm nhằm trói
Trung Quốc lại, tận dụng tài nguyên của Trung Quốc đến mức cạn kiệt, và làm
chậm sự phát triển của nước này. Tuy nhiên, chủ nghĩa hiện thực không phải
là một trường phái theo chủ nghĩa cô lập</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span style="font-family: 'Cambria Math', serif; font-size: 15pt;">̶</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> nó chỉ đơn giản lập
luận cho một định nghĩa cứng rắn về lợi ích quốc gia của chỉ Trung Quốc và việc
bảo vệ các lợi ích quốc gia của nước này.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">3. Trường phái “Các Cường Quốc Chính”</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Một nhóm có thể được nhận diện như là trường phái “các
cường quốc chính.” Những thành viên của nhóm này có xu hướng cho rằng
Trung Quốc cần tập trung ngoại giao của mình trong việc điều tiết các mối quan
hệ của Trung Quốc với các cường quốc lớn trên thế giới và các khối – Mỹ,
Nga, có thể là Liên minh châu Âu – trong khi chú ý tương đối ít hơn đến các
nước đang phát triển hoặc chủ nghĩa đa phương: “<i>Đại quốc thị thủ yếu”</i> (các cường
quốc có tầm quan trọng hàng đầu) là khẩu hiệu của họ. Không ngạc nhiên,
các học giả thuộc trường phái này là chuyên gia về Mỹ, Nga, và Liên minh châu
Âu. Điều thú vị là những nhà phân tích này không xem Ấn Độ, Nhật Bản, hoặc Hiệp
hội các nước Đông Nam Á (ASEAN) là “cường quốc”, mặc dù họ chắc chắn xem Trung
Quốc là một cường quốc.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trường phái này lập luận rằng không có quan hệ mật thiết
và ổn định với các cường quốc thì sẽ bất lợi cho một loạt các lợi ích của Trung
Quốc và sẽ làm phức tạp thêm các mối quan hệ khác của Trung Quốc trong khu
vực. Cuộc vận động hiện đại hoá của Trung Quốc rõ ràng là một trong
những lý do cho định hướng của trường phái này – các cường quốc phương Tây (Mỹ
và Liên minh châu Âu) là nguồn chính của các công nghệ tiên tiến cũng như vốn
và đầu tư. Nga là một trường hợp riêng biệt, nhưng quốc gia này được
xem như một nhà cung cấp lớn về các nguồn năng lượng và thiết bị quân sự, một
nơi để đầu tư, và quan yếu đối với an ninh quốc gia của Trung Quốc. Các
nhà phân tích trong nhóm này thường xác định quan hệ Trung-Mỹ là “chìa khoá của
chìa khoá”, do đó lập luận rằng việc duy trì mối quan hệ hài hoà với Washington
nên là ưu tiên hàng đầu trong ngoại giao Trung Quốc. Hầu hết các
thành viên của trường phái này thuộc cộng đồng Hoa Kỳ học của Trung Quốc, những
cá nhân, chẳng hạn như Vương Tập Tư (Đại học Bắc Kinh), Kim Xán Vinh (Đại học
Nhân dân), Ngô Tâm Bá (Đại học Phục Đán), và Thôi Lý Như (Viện Quan hệ Quốc tế
Đương đại Trung Quốc). Nhóm này đã chiếm ưu thế trong nhiệm kỳ chủ
tịch Trung Quốc của Giang Trạch Dân, trong thời gian này ông Giang đã theo thực
hành một chính sách “Mỹ - trước hết”; tuy nhiên ảnh hưởng của nhóm này yếu đi
trong thời Hồ Cẩm Đào, người theo một chính sách đối ngoại đa dạng hơn.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tuy nhiên vài người trong trường phái này tin rằng chính
sách đối ngoại của Trung Quốc nên chú ý nhiều đến Nga. Phan Duy của Đại
học Bắc Kinh nhìn thấy Mỹ như là một ngõ cụt đối với Trung Quốc và nói rằng tìm
kiếm một quan hệ đối tác chiến lược Trung-Mỹ là mơ tưởng, bất lợi
nhiều hơn có lợi.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref20"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn20"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[20]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Phan Duy và các
nhà tư tưởng có cùng suy nghĩ cho rằng chính sách đối ngoại của Trung Quốc phải
được điều chỉnh và hướng tới một mối quan hệ chặt chẽ hơn với Moscow.Những
người chỉ trích này đòi hỏi một chính sách cứng rắn hơn đối với Mỹ (do đó chia
sẻ quan điểm với các người theo chủ nghĩa bản địa và chủ nghĩa hiện
thực). Như chủ nghĩa bản địa và chủ nghĩa hiện thực, họ cũng hoài nghi
các dòng tư tưởng do Đặng Tiểu Bình khởi xướng và đã được áp dụng trong 30 năm
qua, tức là đặt trọng tâm vào mở cửa với các cường quốc phát triển ở phương
Tây.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref21"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn21"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[21]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cho đến vài năm trước đây, một nhóm của trường phái này
còn cho rằng Trung Quốc nên coi trọng Liên minh châu Âu (EU) trong chính sách
ngoại giao của Trung Quốc, bởi vì EU là một trụ cột quan trọng trong một thế
giới đa cực, nhưng tiếng nói của nhóm này đã biến mất từ năm 2008 với sự vô tổ
chức ở Brussels và sự bất lực trong chính sách đối ngoại và an ninh của EU. Các
nhà phân tích Trung Quốc đã bị thất vọng và trở nên vỡ mộng và gạt bỏ EU, sau
khi đã hi vọng trong một thời gian dài rằng EU sẽ trở thành một “cường quốc mới
nổi lên” (<i>tân hưng đại quốc</i>) trong các vấn đề thế giới.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Mặc dù các học giả và các nhà bình luận còn tranh luận về
sự khôn ngoan của “định hướng cường quốc chính”, họ chỉ ra rằng phần lớn các
lãnh đạo cấp cao của Trung Quốc, và các nhà hoạch định chính sách, là thực dụng
về nhu cầu và lợi ích quốc gia của Trung Quốc và do đó vẫn còn chấp nhận một định
hướng cường quốc chính. Logic của họ là sẽ là quá tốn kém để Trung Quốc
có quan hệ căng thẳng với bất kỳ cường quốc nào trong ba cường quốc nói
trên. Tuy nhiên, rõ ràng là đã có một sự “tái định hướng” tách khỏi
cách tập trung “độc chiếm”' vào Mỹ (như đã được thực hành trong thời Giang
Trạch Dân) hướng tới một chính sách cân bằng hơn và toàn cầu hơn thời Hồ Cẩm
Đào.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">4. Châu Á trước hết</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Có một nhóm nằm giữa “phổ trường phái” biện hộ cho sự tập
trung ngoại giao của Trung Quốc nhắm vào vùng ngoại vi kế cận của nước này và
các láng giềng châu Á. Trường phái “châu Á trước hết” tin rằng nếu vùng
xung quanh Trung Quốc không ổn định thì đó sẽ là một trở ngại chính cho sự phát
triển của đất nước họ và an ninh quốc gia. Do đó ưu tiên nên được đặt vào
việc xây dựng các quan hệ và một môi trường ổn định khắp xung quanh ngoại vi
của Trung Quốc. Như một học giả nói, “Mỗi cường quốc phải bảo vệ sân
sau của chính mình.”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref22"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn22"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[22]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Trong bối cảnh này,
các học giả Trung Quốc thảo luận các xu hướng khu vực (regional trends) khác
nhau, gồm cả kiến trúc đa phương đang biến đổi trong khu vực, vai trò của
Mỹ, vai trò của Ấn Độ, vấn đề Bắc Triều Tiên, vai trò của ASEAN, các vấn
đề an ninh phi truyền thống và các chủ đề châu Á khác. Những thảo
luận này diễn ra mà không có sự chia tách đáng kể và phân dòng tranh
luận. Không ngạc nhiên, trường phái này gồm phần lớn là các chuyên
gia châu Á (và không phải những người nghiên cứu về các phần khác của thế giới
hay quan hệ quốc tế).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trường phái “Châu Á trước hết” lúc đầu có tác động đến
chính sách đối ngoại của Trung Quốc vào cuối những năm 1990. Sau cuộc
khủng hoảng tài chính châu Á 1997 và “Cuộc tranh luận về hoà bình và phát
triển” năm 1999 (với kết luận rằng Trung Quốc đã quá thụ động đối với vùng
ngoại vi của họ), Trung Quốc bắt đầu coi trọng ngoại giao với các nước xung
quanh (<i>chu biên ngoại giao</i>) rất nhiều hơn nữa.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref23"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn23"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[23]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Bắc Kinh bắt
đầu một thời kỳ chủ động lâu dài của ngoại giao và hợp tác khu vực với khẩu
hiệu “xây dựng láng giềng tốt, làm cho các nước láng giềng thịnh vượng, và làm
cho họ cảm thấy an toàn'' (<i>mục lân, phúc lân, an lân</i>). Chiến
lược “châu Á trước hết” đạt được nhiều kết quả trong hơn một thập kỷ sau
năm 1997, khi Trung Quốc tìm cách để cải thiện vượt bậc và ổn định các mối quan
hệ khắp xung quanh ngoại vi của họ. Tuy nhiên, từ năm 2009, nhiều
căng thẳng khác nhau đã xuất hiện giữa Trung Quốc và các nước láng giềng trong
khu vực khi Bắc Kinh chuyển sang một giọng điệu và tư thế quyết đoán hơn, đôi
khi hiếu chiến và hách dịch. Va chạm tăng lên với ASEAN về biển Đông và
về việc xây dựng thể chế khu vực đa phương, căng thẳng gắt hơn với Ấn Độ trong
tranh chấp lãnh thổ và chính trị, cãi cọ với Nhật tháng 9 năm 2010 về vụ thuyền
đánh cá xâm nhập vào vùng biển tranh chấp, và làm xấu hơn quan hệ Trung-Hàn sau
sự cố Cheonan, tất cả đã làm căng thẳng quan hệ của Bắc Kinh với các nước láng
giềng. Những căng thẳng mới xảy ra này đã làm tổn hại đáng kể hình ảnh của
Trung Quốc trong khu vực và đã làm mất đi khá nhiều những quan hệ tích cực đã
được xây dựng trong thập kỷ trước đó.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những người thúc đẩy “chủ nghĩa khu vực đa phương” và xây
dựng cộng đồng Đông Á, như một việc khác với một chiến lược nhắm nhiều hơn vào
(cá thể từng) quốc gia, là một phân nhóm quan trọng của trường phái “Châu Á
trước hết”. Những cá nhân này là những người theo “chủ thuyết tạo dựng
(constructivism) với đặc trưng Trung Quốc” lấy cảm hứng (về mặt </span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">trithức) từ
“chủ thuyết tạo dựng về quan hệ quốc tế” ở nước ngoài. Họ chú trọng
cách hành xử quy chuẩn, thay vì luật pháp quốc tế, và thúc đẩy việc thể chế hoá
cách hành xử hợp tác và tập thể. Giáo sư Tần Á Thanh của Đại học
Ngoại giao Trung Quốc và Trương Uẩn Lĩnh của Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Trung
Quốc (CASS) là tiên phong trong phong trào này, và đã từng góp phần đáng kể vào
việc xây dựng chủ thuyết thể chế hoá khu vực ở châu Á, và gia tăng sự tham gia
của Trung Quốc trong các tổ chức như thế.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những người chú trọng mối quan hệ của Trung Quốc trong
khu vực châu Á không phải hoàn toàn không để ý đến các quan hệ với các vùng
hoặc quốc gia khác; đối với họ đó là vấn đề về cân bằng. Họ lập luận
để ủng hộ việc không xem thường châu Á so với các cường quốc hay các quan hệ
của Trung Quốc với thế giới đang phát triển.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">5. Trường phái Phương Nam toàn cầu</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trường phái “Phương Nam toàn cầu” </span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">(Global South) tin
rằng nhân thân quốc tế và trách nhiệm chính của Trung Quốc là nằm trong thế
giới của các nước đang phát triển. Quan điểm của nhóm này có nhiều
liên hệ với việc, từ lâu, Trung Quốc tự coi mình là một quốc gia đang phát
triển <i>(phát triển trung quốc gia</i>). Các thành viên của
trường phái này lập luận rằng Trung Quốc nên đặt ưu tiên cho những nước đang
phát triển nào mà lâu năm đã là đối tác và khách hàng của Trung Quốc; tối
thiểu, những tác giả này lập luận, Trung Quốc nên có một chính sách đối ngoại
cân bằng hơn, để ý đến những nước này, và ủng hộ lợi ích của những nước
ấy. Chủ thuyết này đuợc bộc lộ qua việc Trung Quốc hỗ trợ mạnh mẽ
các Mục tiêu Phát triển Thiên niên kỷ của Liên Hợp Quốc, Diễn đàn về Hợp tác
Trung Quốc-Châu Phi (FOCAC), việc cải tổ của các tổ chức tài chính quốc tế, các
lợi ích của các nước đang phát triển trong G-20, đưa ra các chương trình “viện
trợ không ràng buộc” và giảm nợ, và đặt gánh nặng về sự biến đổi khí hậu lên
các nước phát triển.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong cộng đồng (nghiên cứu về) các quan hệ quốc tế ở
Trung Quốc, luôn có một sự căng thẳng giữa những người mà công việc nghiên cứu
tập trung vào các nước phát triển phương Bắc và những người nghiên cứu các nước
phương Nam. Từ những năm 1990, nhóm các nhà phân tích Trung Quốc về phương Nam
ngày càng nhận thấy sự khác biệt và phân hoá xảy ra trong thế giới đang phát
triển. Họ nhận ra rằng các nước đang phát triển có thể được phân ra
làm nhiều loại khác nhau, và thường rất khó gom những nước này lại với nhau một
cách đơn giản. Các nước đang phát triển có thể duy trì quan hệ tốt, bình
thường, hoặc (trong một số trường hợp) thù địch với Trung Quốc. Mặc dù hợp
tác giữa Trung Quốc và các nước này nói chung là tốt, nhiều va chạm mới cũng
đang lộ ra.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Về mặt kinh tế, các nhà phân tích của trường phái này cho
rằng các nước đang phát triển đã tách ra làm ba nhóm. Nhóm thứ
nhất là các nền kinh tế </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">“</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">công
nghiệp hoá mới</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">”</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">, như Brazil, Chile, Nam
Phi, Hàn Quốc và Thổ Nhĩ Kỳ. Nhóm thứ hai là các nước đang phát
triển có thu nhập trung bình như Mexico hoặc Thái Lan, với GDP bình quân đầu
người xê xích giữa $800 và $7.000. Nhóm thứ ba là các nước kém phát
triển (thường ở vùng cận Sahara châu Phi và Nam Á). Vì sự khác biệt giữa
các nước là khá đáng kể, các nhà phân tích này cho rằng Trung Quốc cần thiết
lập nhiều chính sách nhắm riêng đến ít nhất là ba nhóm nước đang phát triển
khác nhau này, thay vì một tiếp cận chung chung.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref24"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn24"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[24]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Tuy nhiên, đối
với những người ủng hộ trường phái tư tưởng này, Trung Quốc nên tiếp tục xem
mình như là một nước đang phát triển, và vì thế bắt buộc phải hợp tác với các
nước đang phát triển vì sự phát triển chung và những lập trường quốc tế chung,
ngay cả sau khi Trung Quốc đã lên được vị thế một cường quốc toàn cầu.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref25"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn25"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[25]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Theo quan điểm này, Trung Quốc cần tiếp tục cách nhìn tự
thân và sự đoàn kết Nam-Nam, vì đuờng lối ấy sẽ đem lại sự ủng hộ ngoại giao
không thể thiếu để Trung Quốc kháng cự phương Tây về các vấn đề như Tây Tạng,
Đài Loan, nhân quyền, thay đổi khí hậu, vv. Không ngạc nhiên, trường phái
này là một cổ động viên trung kiên cho nhóm Brazil-Nga-Ấn Độ-Trung Quốc
(BRIC</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">: Brazil Russia India
China</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">) ,
và cũng ủng hộ mạnh mẽ G-20 như một công cụ để phân phối lại quyền lực và nguồn
lực từ Bắc qua Nam. Theo những cách này, Trung Quốc là một cường quốc xét
lại, không là cường quốc hiện trạng</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">6. Chủ thuyết “đa phương chọn lọc”</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đi về phía bên phải của “phổ trường phái” (xem hình),
trường phái “đa phương chọn lọc” (selective mult</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">ilat</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">eralism)
tin rằng Trung Quốc nên mở rộng dần dần sự tham gia toàn cầu của quốc gia này,
nhưng có chọn lọc, và chỉ trong những vấn đề liên hệ trực tiếp đến lợi ích an
ninh quốc gia của Trung Quốc. Trường phái này có nhiều biến thể và nhiều phe
nhỏ. Một phe thì lý luận rằng Trung Quốc chỉ nên tham gia vào các
hoạt động được Liên Hiệp Quốc ủy nhi</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">ệ</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">m,
một phe khác thì cho rằng Trung Quốc chỉ nên tham gia vào khu cực xung quanh
lãnh thổ của mình và không ra quá xa, một phe khác nữa thì tin rằng Trung Quốc
không nên tự hạn chế việc tham gia vào các hoạt động đa quốc gia (khác với đa
phương) cùng với các cường quốc lớn khác.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nội bộ trường phái này cũng có nhiều tranh luận rất sôi
nổi về vấn đề cai quản thế giới. Nhiều người đặt câu hỏi liệu Trung Quốc
có nghĩa vụ và khả năng đóng góp không. Nhiều người chỉ đơn giản cho rằng
Trung Quốc chưa sẵn sàng và không có khả năng tham gia toàn diện vào việc quản
trị thế giới. Một chuyên gia hàng đầu thẳng thừng khẳng định: “Trung Quốc
thậm chí chưa thể quản lý chính mình thì làm sao có thể quản lý thế giới?”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref26"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn26"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[26]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Nhiều người rất nghi
ngờ việc hoạt động quá nhiều ở nước ngoài. Hầu hết các nhà phân tích
Trung Quốc tin (và có sự đồng thuận của tất cả các trường phái về điều
này) rằng toàn bộ khái niệm “cai quản thế giới” là cái bẫy mà phương Tây giăng
ra để làm suy yếu chủ quyền của Trung Quốc và dụ dỗ nước này vào một loạt các
vướng bận ở nước ngoài không ăn nhằm gì đến Trung Quốc.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref27"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn27"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[27]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Có một nhận định
rộng rãi rằng Mỹ và EU kêu gọi Trung Quốc là “cường quốc có trách nhiệm” (<i>phụ
trách nhiệm đích đại quốc</i>) hoặc “cổ đông quốc tế có trách nhiệm” chỉ là mưu
mẹo mới nhất để ghì</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">m lại và làm suy yếu quyền lực của Trung
Quốc. Như một quan chức đã nói: “Trong những năm 1980, các bạn [Mỹ]
đã cố phá hoại chúng tôi về chính trị, trong những năm 1990, các bạn đã cố kềm
chế chúng tôi về chiến lược, trong thập kỷ này, các bạn đang cố đẩy chúng tôi
làm quá sức của mình về mặt quốc tế.”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref28"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn28"><span lang="EN-AU" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[28]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Một học giả khác
nhận định “quản trị thế giới là một khái niệm phương Tây. Phương Tây
nhấn mạnh ‘quản trị’, trong khi Trung Quốc đặt nặng chiều kích ‘toàn
cầu’. Chúng tôi quan tâm nhiều đến sự bình đẳng trong tham gia hơn là đến
quản trị.” Đây là điều mà Trung Quốc muốn nói qua cụm từ “dân chủ quốc
tế.” Không những nhiều người xem quản trị thế giới như một cái bẫy cho
Trung Quốc, họ còn đặt câu hỏi về khái niệm “cường quốc có trách nhiệm”.
Một nhà phân tích la </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">to</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">: “Trách nhiệm với
ai? Theo chuẩn mực của ai? Của Mỹ? Không đời nào!”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref29"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn29"><span lang="EN-AU" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[29]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Dù nghi ngờ, những người phái “đa phương chọn lọc” tin
rằng Trung Quốc cần làm nhiều hơn để đóng góp vào việc quản trị thế giới, tương
xứng với vị thế và quyền lực mới phát của quốc gia này, nhưng làm điều đó một
cách có chọn lựa. Nhánh “đa phương chọn lọc” này cho rằng Trung Quốc
cần tiếp tục tuân thủ các chỉ đạo của Đặng Tiểu Bình năm 1989 để “duy trì dáng
vẻ thấp, che giấu cái rực rỡ, không cần dẫn đầu, nhưng làm một số điều gì đó” (<i>thao
quang dưỡng hối, bất đương đầu, hữu sở tác vi</i>). Châm ngôn của
Đặng Tiểu Bình đã thu hút nhiều sự chú ý ở phương Tây như là một kế hoạch phác
thảo để che giấu sự phát triển sức mạnh của Trung Quốc. Hơn 20 năm sau đó,
quy tắc của Đặng Tiểu Bình vẫn còn tiếp tục gây tranh cãi căng thẳng giữa các
chuyên gia về quan hệ quốc tế ở Trung Quốc, khi các học giả và các quan chức
đấu vật nhau về câu hỏi: Chính xác, Trung Quốc nên hoạt động đến mức độ nào
trên sân khấu thế giới. Một học giả nói, “Ở cấp độ chiến lược, tất cả mọi
người đều đồng ý là chúng ta nên tiếp tục tuân theo quan niệm <i>thao
quang dưỡng hối</i> của Đặng Tiểu Bình, nhưng về mặt chiến thuật có nhiều
quan điểm khác nhau. Một số người nghĩ rằng Trung Quốc là chỉ biết
phản ứng, trong khi những người khác nghĩ rằng Trung Quốc nên chủ động hơn.”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref30"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn30"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[30]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Một số học giả khác
đã thách thức tính thích ứng hiện nay của các quan điểm của Đặng Tiểu Bình, và
cho rằng các quan điểm của họ Đặng đã lỗi thời và không phù hợp với vị thế quốc
tế mới có của Trung Quốc. Họ lập luận rằng Trung Quốc nên “làm nhiều điều hơn”
(<i>đa sự tác vi</i>), trong khi một số học giả khác lại cho rằng Trung Quốc
nên “không làm gì cả” (<i>vô sự tác vi).</i> Chẳng hạn, đầu những năm
2000 Hiệp Tự Thành của Đại học Bắc Kinh lập luận rằng quan niệm <i>thao
quang dưỡng hối </i>là quá mơ hồ để có thể dùng như một chiến lược toàn
diện, hoặc một chiến lược lớn, cho Trung Quốc; đối với nhiều người nước ngoài
quan niệm này ám chỉ một ý đồ nham hiểm.</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Theo học giả này, một kế hoạch tốt hơn cho Trung Quốc là
cải thiện tính minh bạch của quốc gia này chứ không phải che giấu khả năng của
Trung Quốc. Những người khác phản biện, cho rằng sự mơ hồ mới đích
xác là chiến lược khôn ngoan nhất cho Trung Quốc ở giai đoạn phát triển hiện
nay. Tuy nhiên, sự đồng thuận chủ đạo vẫn cho rằng cụm từ này vẫn là một
nguyên tắc chỉ đạo chiến lược thích hợp cho ngoại giao Trung Quốc.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tại cuộc họp thường niên năm 2010 của Hội Quan hệ Quốc tế
Trung Quốc tại Lan Châu, các đại biểu thảo luận sôi nổi xung quanh vấn đề liệu
mô thức này có tiếp tục hiệu quả không, và kết luận rằng nó vẫn còn là một
hướng dẫn tốt cho ngoại giao Trung Quốc. Theo kết quả của kết luận vĩ mô
này, các đại biểu đưa ra chín khuyến nghị chính sách chủ yếu khác: không đối
đầu với Hoa Kỳ, không thách thức hệ thống quốc tế nói chung, không dùng hệ tư
tưởng để chỉ đạo chính sách đối ngoại, không là kẻ đứng đầu của “phe chống
phương Tây”; không tranh chấp với phần lớn các nước, ngay cả khi Trung
Quốc đúng; học cách thoả hiệp và nhượng bộ, và học cách chơi trò lợi ích hỗ
tương; không nhượng bộ những lợi ích cốt lõi của Trung Quốc liên quan tới thống
nhất đất nước; cung cấp “hàng công cộng” (public goods) trong các khu vực
cần thiết của vấn đề quốc tế; và thay đổi hình ảnh quốc tế của Trung Quốc bằng
cách tận dụng các sự kiện quan trọng trên thế giới.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref31"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn31"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[31]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Một chiến lược như vậy phù hợp với chính sách ngoại giao
cốt lõi của Trung Quốc trong suốt thời gian sau năm 1978. NhưChủ tịch
Viện Quan hệ Quốc tế </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đ</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">ương đại </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trung Quốc </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">(CICIR</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">: Chinese Institute of Contemporary
International Relations</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">) Thôi Lý Như giải thích: “Trong khoảng 30 năm qua, ngoại
giao của Trung Quốc có tính phòng thủ và thụ động trong hầu hết mọi lĩnh
vực </span><span lang="VI" style="font-family: 'Cambria Math', serif; font-size: 15pt;">̶</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> chính sách đối ngoại của Trung Quốc đã
được thực hiện các thoả hiệp, tránh đối đầu, tìm kiếm những điểm tương đồng
chung, và dè chừng các khác biệt. Nhưng một quốc gia yếu ớt thì
không có chính sách đối ngoại, vì vậy chúng ta tìm cách xây dựng đất nước của
chúng ta thế nào để củng cố ngoại giao của chúng ta.”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref32"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn32"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[32]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Liên quan đến quản trị thế giới, các học giả Trung Quốc
cũng sử dụng thuật ngữ chủ nghĩa đa phương (<i>đa biên chủ nghĩa</i>), nhưng
với một quan niệm rất khác với quan niệm thường được sử dụng ở phương
Tây. Như ghi nhận của một học giả: “Đối với Trung Quốc, chủ nghĩa đa
phương là một <i>công cụ</i> và <i>chiến thuật</i>, không là một
cơ chế liên chính phủ hoặc sự xếp đặt có tính tổ chức. Trung Quốc cũng lo
ngại rằng chủ nghĩa đa phương là một công cụ để các nước khác kềm chế Trung
Quốc. Từ những năm 1990, Trung Quốc đã sử dụng chủ nghĩa đa phương để giải
quyết những vấn đề song phương </span><span lang="VI" style="font-family: 'Cambria Math', serif; font-size: 15pt;">̶</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> về mặt này các cuộc
họp đa phương là một sàn diễn (<i>vũ đài</i>) hữu ích để thương lượng song
phương. Nhưng chúng tôi vẫn không thoải mái với chủ nghĩa đa phương, và thích
chủ nghĩa song phương và đa cực hơn.”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref33"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn33"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[33]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Quan điểm chính thức về quản trị thế giới theo Bộ trưởng
Ngoại giao Dương Khiết Trì là:</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Một Trung Quốc phát triển hơn sẽ thực hiện nhiều trách
nhiệm quốc tế hơn và sẽ không bao giờ theo đuổi những lợi ích làm thiệt hại
nước khác. Chúng tôi biết rõ rằng trong thế giới tùy thuộc lẫn nhau
này, tương lai của Trung Quốc liên quan chặt chẽ với thế giới. Lợi
ích riêng của chúng tôi và lợi ích của những nước khác sẽ được phục vụ cách tốt
nhất khi chúng ta làm việc cùng nhau để mở rộng lợi ích chung, chia sẻ trách
nhiệm, và tìm kiếm những kết quả mà các bên đều thắng (win-win). Chính vì
vậy trong khi tập trung vào sự phát triển của chính mình, Trung Quốc đang đảm
trách ngày càng nhiều hơn các trách nhiệm quốc tế tương xứng với sức mạnh và vị
thế của mình.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref34"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn34"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[34]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong bối cảnh cuộc tranh luận rôm rả này về quản trị thế
giới, trường phái “đa phương chọn lọc” thường tránh tăng gia việc can dự toàn
cầu của Trung Quốc, nhưng nhìn nhận rằng Trung Quốc phải được thấy như là đang
góp phần quản trị thế giới. Góp phần quản trị thế giới là một <i>chiến
thuật</i>, không phải là một <i>triết lý</i>. Những người ủng hộ
phái này không phải là những người theo thuyết Thể chế phóng khoáng (liberal
institution</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">al</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">ists), nói đúng hơn thì họ
có vẻ là một phiên bản quốc tế của những người chủ nghĩa hiện thực. Chủ
nghĩa đa phương chọn lọc cảnh giác với các vướng bận ngoài nước, nhưng thừa
nhận rằng Trung Quốc không nên bị xem là người đi xe không trả tiền (free
riders) trong cộng đồng quốc tế. Trên thực tế, chủ nghĩa đa phương chọn
lọc có xu hướng không ủng hộ chủ nghĩa đa phương nói cách ngắn gọn, theo nghĩa
các thể chế quốc tế, vì những người ủng hộ chủ nghĩa đa phương chọn lọc sẽ
thoải mái hơn khi làm việc trong các nhóm gồm một số ít quốc gia, họp lại chỉ
để giải quyết một vấn đề cụ thể nào đó. Lập trường này của họ phản ánh sự
khó chịu nói chung của Trung Quốc đối với các tổ chức, định chế thế giới, bởi
lẽ những tổ chức và định chế này có khả năng hạn chế sự độc lập và quyền tự do
hành động của Trung Quốc.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Như vậy, trường phái “đa phương chọn lọc” tán thành việc
Trung Quốc tham gia nhiều hơn vào các hoạt động gìn giữ hoà bình Liên Hiệp Quốc
(Trung Quốc hiện có 2 155 nhân viên gìn giữ hoà bình điều động trong 11 trong
số 19 hoạt động toàn cầu hiện nay của LHQ), góp phần cứu trợ các thiên tai
(sóng thần Đông Nam Á 2004, động đất Pakistan 2005, bão ở Việt Nam 2007, động
đất Haiti 2010, động đất Chile 2010), chống cướp biển quốc tế ở Vịnh Aden, và
tham gia ngoại giao về các vấn đề Bắc Triều Tiên và hạt nhân Iran, nhưng họ
tránh can dự sâu hơn ở các khu vực nhạy cảm và nhiều rủi ro như Iraq và
Afghanistan. Và họ hầu như bác bỏ toàn bộ chương trình nghị sự an ninh
xuyên quốc gia phi truyền thống. Vẫn còn là một tâm lý miễn cưỡng
mạnh mẽ đối với việc tham gia vào các hoạt động an ninh quốc tế vì các lý do
nhân đạo.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">7. Chủ nghĩa toàn cầu</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ở đầu cuối cùng của “phổ trường phái” là trường phái
“toàn cầu” (Globalism). Những người theo trường phái này có xu hướng tin
rằng Trung Quốc phải chen vai gánh vác trách nhiệm để giải quyết một loạt vấn
đề quản trị thế giới tương xứng với tầm vóc, sức mạnh, và ảnh hưởng của Trung
Quốc. Trường phái này là tương đương với các trường phái “chủ nghĩa
thể chế phóng khoáng” (liberal institutionalism) ở phương Tây. Ở
Trung Quốc, đây là một nhóm rất “không câu nệ” (eclectic) bao gồm các cá nhân
môn đồ của “trường phái tạo dựng” (constructivism) lẫn “trường phái Anh”
(English school) về quan hệ quốc tế. Về mặt triết lý, những người ủng hộ
có xu hướng nghiêng về chủ nghĩa nhân đạo, ủng hộ toàn cầu hoá, ít đặt nặng vấn
đề chủ quyền quốc gia, và tin rằng những thách thức xuyên quốc gia đòi hỏi quan
hệ đối tác xuyên quốc gia. Họ quan tâm đến quyền lực mềm – không
phải cứng </span><span lang="VI" style="font-family: 'Cambria Math', serif; font-size: 15pt;">̶</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">và đặt niềm tin vào ngoại giao và quan hệ đối tác liên
khu vực. Họ ủng hộ và tin tưởng nhiều hơn vào các <i>thể chế</i> đa
phương hơn là những người đa phương chọn lọc.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trường phái “toàn cầu” nghĩ rằng, với sự trỗi dậy toàn
cầu của mình, Trung Quốc có phận sự đóng góp nhiều hơn nữa vào việc quản trị
thế giới và hành xử như một cường quốc có trách nhiệm (<i>phụ trách nhiệm đích
đại quốc</i>) trên trường quốc tế. Về bản chất, những người “toàn
cầu” là những người theo chủ nghĩa “thể chế tùy thuộc nhau”
(interdependence institunationalism), những người chấp nhận toàn cầu hoá và chủ
thuyết xuyên quốc gia như là nền tảng phân tích của họ.Cũng như các đối tác
phương Tây của họ, những người này nhìn nhận rằng trong thời đại toàn cầu hoá,
chủ quyền có những giới hạn của nó khi các thử thách “phi truyền thống” thường
xuyên vượt qua các biên giới chủ quyền và phải được đối phó theo cách thức đa
phương. Do đó, phần lớn phân tích của họ tập trung vào những vấn đề như
an ninh phi truyền thống chẳng hạn như an ninh con người, an ninh kinh tế,
chống khủng bố, y tế công cộng, tội phạm có tổ chức, buôn lậu, tấn công trên
mạng, cướp biển, v</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">.</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">v... Thật thú vị là
có một cộng đồng đang lớn mạnh bên trong quân đội Trung Quốc cũng nghiên cứu
các chủ đề này, được mô tả một cách hoa mỹ là “các hoạt động quân sự không
chiến tranh.”</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những người “toàn cầu” là người mạnh mẽ ủng hộ Liên Hiệp
Quốc và vai trò tích cực của Trung Quốc trong Hội đồng Bảo an. Họ
cũng là những người ủng hộ mạnh mẽ sự tham gia của Trung Quốc trong các nhóm
ngoại giao khu vực trên toàn thế giới. Trung Quốc tham gia một cách
chính yếu vào việc khởi xuất sự hình thành của các nhóm đối thoại mới, như Diễn
đàn về Hợp tác Trung Quốc-Châu Phi, Diễn đàn hợp tác Trung Quốc-Á Rập, và Diễn
đàn Đông Á-Mỹ Latin, và đã trở thành một quan sát viên hoặc thành viên chính
thức của nhiều nhóm đối thoại đang có. Ở Mỹ La tinh, Trung Quốc đã tổ chức 17
vòng đối thoại với tập đoàn Rio và đã thành lập một cơ chế đối thoại với các nhóm
thị trường chung Mercosur, Cộng đồng Caribbé, và Hội nghị châu Mỹ La tinh cùng
với những tổ chức khác.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những người “toàn cầu” thu hút những bạn đồng sàng khá
lạ. Chẳng hạn, Diêm Học Thông nhà chủ nghĩa hiện thực nổi bật, Viện
trưởng Viện Nghiên cứu Quốc tế tại Đại học Thanh Hoa, tin rằng Trung Quốc cần
can dự nhiều hơn nữa vào các tổ chức quốc tế và nên tung sức mạnh của mình ra
xung quanh, tương xứng với tư thế toàn cầu mới của mình.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những người “toàn cầu”cũng tỏ ra ham chuộng quyền lực
mềm. Dòng tư tưởng này có xu hướng cho rằng, từ nền văn hoá và triết
lý truyền thống của Trung Quốc, quốc gia này có nhiều thứ để đóng góp vào các
chuẩn mực quốc tế. Môn Hồng Hoa (Men Honghua) của Trường Đảng Trung
ương (và Cao đẳng Quản trị Thanh Hải), “khoa trưởng” của những nghiên cứu
quyền lực mềm ở Trung Quốc, lập luận rằng bốn giá trị then chốt tư tưởng của
Khổng Mạnh là đặc biệt thích hợp: <i>hoà</i>(hoà hợp), <i>đứ</i>c
(đạo đức); <i>lễ </i>(lễ nghi), và <i>nhân</i> (nhân từ).</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref35"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn35"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[35]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Mặc dù những người theo chủ nghĩa toàn cầu tiếp tục có
một tiếng nói trong công chúng nhưng âm hưởng của họ đã giảm đi đáng
kể. Đến cuối năm 2009 và sang năm 2010, nhóm này dường như bị lu mờ
cả trong Bộ Ngoại giao lẫn giới học thuật, khi sự mất lòng tin về quản trị thế
giới tăng trên toàn “phổ tư tưởng” và Trung Quốc bắt đầu theo đuổi một chính
sách toàn cầu có nhiều màu sắc chủ nghĩa hiện thực và quan tâm tới chính mình
hơn</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Những điều rút ra cho chính sách của Mỹ đối với Trung Quốc</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trên đây là phân loại các ý kiến của giới tinh hoa ở
Trung Quốc ngày nay về vai trò quốc tế của nước này. Sự kiện Trung
Quốc có một cuộc tranh luận đa dạng như thế cho thấy rằng nước này có nhiều
nhân thân quốc tế và một nhân cách phân liệt (schizophrenic personality).
Tranh luận này cũng không nói gì về hàng triệu cư dân mạng của Trung Quốc
đang rất lớn giọng, chủ động, và nằm trọn trong phe <i>chủ nghĩa bản địa</i> trong
không gian mạng. Chính phủ Trung Quốc là khá nhạy cảm với phần công luận
này, vì phần lớn là dân tộc chủ nghĩa cực đoan và chỉ trích chính phủ là “yếu”
hoặc “mềm” khi đối mặt với các sức ép và sự nhục mạ của nước ngoài. Các
quan chức Bộ Ngoại giao nhanh nhẩu vạch ra rằng đây là một đám đông mà họ phải
liên tục dò chừng, phản ứng, và cố gắng để kiểm soát. Chủ nghĩa dân
tộc đại chúng này chỉ càng củng cố thêm trọng tâm của phe chủ nghĩa bản địa</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span style="font-family: 'Cambria Math', serif; font-size: 15pt;">̶</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> chủ nghĩa hiện thực trong giới tinh hoa.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Từ các trường phái này, riêng rẽ hay gộp chung, có thể
rút ra nhiều bài học về chính sách. Về từng trường phái, điều quan
trọng là nhận ra rằng tiếng nói của <i>chủ nghĩa bản địa</i> là có,
và rằng những cảm tính dân tộc chủ nghĩa đang gia tăng, nhưng không nên phóng
đại ảnh hưởng của chúng. Chúng tạo ra “nhiều sấm nhưng ít mưa” (<i>lôi
thanh đa, vũ điểm thiểu</i>), theo một câu tục ngữ Trung Quốc cổ
đại. Mặc dù Mỹ nên nhạy cảm để không đối kháng và kích động các
thành phần này trong nền chính trị Trung Quốc, thực sự thì Mỹ cũng không làm
được gì nhiều để dìm sự bài ngoại này xuống, vì nó có động lực chính trong xã
hội Trung Quốc.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<i><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Chủ nghĩa hiện thực</span></i><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> có ảnh hưởng phần lớn
đến ý kiến của giới ưu tú và là trọng tâm trong các cuộc tranh luận của Trung
Quốc ngày nay, với những hậu quả được bàn luận dưới đây.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trường phái <i>các cường quốc chính yếu</i> là
con ách chủ bài cho Mỹ. Mỹ vẫn có tính sống còn đối với các lợi ích quốc
gia của Trung Quốc qua một loạt vấn đề, từ tăng trưởng kinh tế đến ổn định
chính trị, an ninh khu vực, Đài Loan. Trung Quốc không cần, và không tìm
kiếm một mối quan hệ thù địch với Mỹ. May mắn thay, phần lớn những người ủng hộ
trường phái này là quan chức chính phủ, dường như bao gồm cả chính Chủ tịch Hồ
Cẩm Đào.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref36"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn36"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[36]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Mặc dù họ có thể ngờ
vực và không thích nước Mỹ, những quan chức này đủ thực dụng để nhận ra tầm
quan trọng có tính trung tâm của Mỹ đối với nhiều ưu tiên trong nội bộ
Trung Quốc,</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">cũng như những ưu tiên của
Trung Quốc trong khu vực và toàn cầu.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong khi đó, những người gắn bó với thuyết <i>châu
Á trước hết</i> có rất nhiều việc phải làm. Các quan hệ khu
vực của Trung Quốc </span><span lang="VI" style="font-family: 'Cambria Math', serif; font-size: 15pt;">̶</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">từ Nhật Bản và Hàn Quốc cho đến ASEAN và Ấn
Độ </span><span style="font-family: 'Cambria Math', serif; font-size: 15pt;">̶</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> đã bị va đập trong
những tháng gần đây. Đây có thể là tin tốt cho nước Mỹ, vì chính
quyền Obama đã làm việc cật lực để tăng cường quan hệ của Washington xung quanh
toàn vùng ngoại vi của Trung Quốc</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref37"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn37"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[37]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đối với các trường phái <i>toàn cầu phương Nam</i>,
Washington cần nhận ra trò chơi mà Bắc Kinh đang chơi rất khéo léo. Sự
có mặt của Trung Quốc ở châu Phi vượt xa Mỹ, là rộng lớn hơn trên lục địa Âu Á,
và đang gia tăng ở Trung Đông và Mỹ La Tinh. Washington cần nhận ra rằng
có một cuộc cạnh tranh đang chớm nở với Trung Quốc về ảnh hưởng toàn cầu, và
nên tăng cường sự hiện diện và ngoại giao của mình trên toàn thế giới để cạnh
tranh với Bắc Kinh trong các “khu vực ở giữa” và với “những quốc gia trung
cường” (không là đại cường nhưng cũng không là nhỏ bé). Ngoài ra,
Washington đã lôi kéo Bắc Kinh tham gia vào một loạt các cuộc đối
thoại khu vực trực tiếp qua “vòng chiến lược” (strategic track) Đối thoại
chiến lược và kinh tế Mỹ-Trung Quốc (SAED), song những cuộc đối thoại này cần
phải được đào sâu thêm và tăng tần số. Chúng là diễn đàn quan trọng để cả
hai bên biểu lộ các lợi ích của mỗi bên, sự công bằng, các chính sách, và các
ưu tiên. Cũng sẽ là hữu ích để thiết lập một loạt các cuộc đối thoại
“vòng II” chuyên sâu giữa các chuyên gia khu vực từ cả hai
nước. Cuối cùng, Mỹ cần phải nhận thức các chương trình nghị sự phân
phối lại và xét lại mà Bắc Kinh đang theo đuổi trong các tổ chức quốc tế như
G-20 và qua việc hình thành các nhóm như BRIC.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Liên quan đến trường phái<i> đa phương chọn lọc,</i> Mỹ
phải hiểu rằng trường phái này đang thúc đẩy cho một sự tham gia có tính tự
lợi, tính chiến thuật, và tính chọn lọc trong sự quản trị thế giới. Trung
Quốc không chia sẻ nhiều lắm các tiền đề về trật tự tự do toàn cầu, mặc dù nước
này đã được hưởng lợi lớn từ trật tự ấy.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref38"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn38"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[38]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Mặc dù điều này
vẫn cho phép, chẳng hạn, một sự hợp tác Trung-Mỹ, hạn chế nhưng hữu ích, trong
vấn đề các chương trình hạt nhân của Bắc Triều Tiên và Iran, Washington không
nên ngây thơ về động lực và sự hoài nghi tổng quát liên quan đến quản trị thế
giới của Bắc Kinh. Trung Quốc sẽ tự tham gia vào các vấn đề quốc
tế <i>chỉ khi</i> nó có lợi cho Trung Quốc, hơn là vì bất kỳ cam kết
triết lý rộng lớn nào (bất kể quan hệ “anh em” Nam-Nam của Trung Quốc).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cuối cùng, dù chẳng may, Washington phải nhìn nhận rằng
chủ thuyết <i>toàn cầu</i> đã thua trong cuộc tranh luận bên trong
Trung Quốc và tiếng nói của chủ thuyết này đã đi vào im lặng từ năm 2008.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Mỹ (cũng như Liên minh châu Âu và
những nước khác) nên ngưng thúc giục Trung Quốc phải chen vai gánh trách nhiệm
quốc tế lớn hơn và đóng góp vào (cái mà các nhà kinh tế gọi là) “hàng công
cộng”</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref39"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn39"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[39]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> toàn cầu trong khi công khai nhắc nhở
cộng đồng toàn cầu mức độ ít oi mà Trung Quốc thực sự đang đóng góp (so với tầm
cỡ và sức mạnh của quốc gia này). Ví dụ, có 48 quốc gia được điều
động như một phần của Lực lượng Hỗ trợ An ninh Quốc tế (ISAF) tại Afghanistan,
nhưng Trung Quốc không nằm trong số đó. Trung Quốc chỉ đứng thứ 14 như một
nước đóng góp cho các hoạt động gìn giữ hoà bình Liên Hợp Quốc (mặc dù là thành
viên đầu tiên trong số các thành viên thường trực Hội đồng Bảo an). Trung
Quốc có nền kinh tế quốc dân lớn thứ hai thế giới, nhưng không nằm trong 10
nước đóng góp hàng đầu cho ngân sách hàng năm của Liên Hợp Quốc. Trung Quốc chủ
yếu tiếp tục “đi xe miễn phí” và chỉ đóng góp cho quản trị thế giới vừa đủ mức
cần thiết để đánh lạc hướng những lời chỉ trích của phương Tây. Mặc
dù có thể chỉ làm Trung Quốc nghi ngờ thêm, phương Tây vẫn nên tiếp tục thúc
giục Bắc Kinh nhiều hơn, và công khai vạch trần những đóng góp nhỏ bé của Trung
Quốc, nhưng cũng nên hạ thấp kỳ vọng của mình về những gì có thể trông mong từ
một nhà nước chỉ tự quan tâm hạn hẹp đến chính mình.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref40"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn40"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[40]</span></a><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Tuy nhiên,
Washington chắc chắn nên mời gọi sự hợp tác “đa quốc gia có chọn lọc” của Bắc
Kinh về các vấn đề có dính líu đến lợi ích của Trung Quốc.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Gộp chúng với nhau, những trường phái tư tưởng này cũng
có những hàm ý cho chính sách. Cộng đồng quốc tế phải hiểu rằng nhân
thân quốc tế của Trung Quốc là không cố định. Nó dễ biến chuyển, là
một tiến trình còn đang tiếp diễn, và được tranh luận không ngừng. Như vậy, Mỹ
và những nước khác có thể tạo ảnh hưởng đến các cuộc tranh luận đang diễn ra
(cũng như kết quả về chính sách) thông qua cả hành động lẫn lời nói, cả tiêu
cực lẫn tích cực. Lời nói mạnh bạo và hành động cứng rắn của Mỹ có thể có
một tác dụng gia tăng lên Trung Quốc, tạo ra cách hành xử hung hăng hơn, phá
rối hơn, từ Bắc Kinh, vì sẽ có nhiều tiếng nói trong nước đẩy chính phủ kiên
quyết chống lại Washington. Tuy nhiên, các phát biểu và khuyến khích
có tính hoà huỡn hơn để Trung Quốc hành động như “một cổ đông quốc tế có trách
nhiệm” và trở nên tham gia sâu rộng hơn vào việc quản trị thế giới cũng sẽ làm
trầm trọng thêm sự ngờ vực của Trung Quốc và không có khả năng đem đến các kết
quả như dự định. Do đó, Washington và phương Tây bị vướng vào một
câu hỏi thật sự hóc búa: cứng rắn với Trung Quốc sẽ có khả năng làm Trung Quốc
cứng rắn hơn trong phản ứng của họ, nhưng hoà huỡn sẽ chỉ làm tăng định
hướng tự quan tâm “Trung Quốc trước hết” của những người theo chủ nghĩa hiện
thực.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tương thích Chủ nghĩa hiện thực Trung Quốc với Chủ nghĩa
hiện thực Mỹ?</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Như bài này đã vạch ra, hiện nay trọng tâm của “phổ tư
tưởng” Trung Quốc không nằm ở giữa hoặc về phía “đa phương chọn lọc”/“toàn cầu”
của phổ. Đúng hơn, nó nằm phía cuối bên trái, neo ở khối chủ nghĩa
hiện thực nhưng với sức kéo mạnh mẽ từ khối chủ nghĩa bản địa và với ảnh hưởng
yếu hơn từ các trường phái cường quốc lớn và phương Nam toàn
cầu. Các quan chức chính phủ trong Bộ Ngoại giao, Ban Quốc tế của
Trung ương Đảng và Văn phòng Ngoại giao nằm giữa (một cách thực dụng) hai
truờng phái “Cường quốc Chính yếu” và “phương Nam toàn cầu”, nhưng họ phải đáp
ứng tiếng nói của nhóm bản địa và chủ nghĩa hiện thực trong xã hội, quân đội,
và Đảng Cộng sản.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những gì thế giới nhìn thấy ở Trung Quốc từ năm 2009 là
một quốc gia ngày càng nghiêng về chủ nghĩa hiện thực, chỉ quan tâm đến chính
mình một các hạn hẹp, tìm cách tối đa hoá quyền lực toàn diện của nước
họ. S</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">ự</span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> phục hồi nhanh chóng
của Trung Quốc từ cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu, nhu cầu tiêu thụ năng
lượng gia tăng, chủ nghĩa dân tộc trỗi dậy, một sự chuyển tiếp lãnh đạo lờ mờ,
và việc mất lòng tin vào chính quyền Obama theo sau quyết định của Tổng thống
Obama tiếp đức Đạt Lai Lạt Ma tại Nhà Trắng 2010 và bán 6 tỉ USD vũ
khí cho Đài Loan đã đổ dầu vào xu hướng này. Cách hành xử đối ngoại ấy
được phản chiếu trong cuộc tranh luận trong nước của Trung Quốc.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tư thế chủ nghĩa hiện thực của Trung Quốc rơi ngay vào
tay các phe chủ nghĩa hiện thực và bảo thủ ở Mỹ, những phe có xu hướng xem
Trung Quốc như một cường quốc quân sự đang lên, một cường quốc kinh tế trọng
thương, một cường quốc quyết đoán hơn trong khu vực, nhưng là một đối tác ít
hợp tác toàn cầu. Ngay cả những nhà phân tích Mỹ có xu hướng xem Trung
Quốc với một cách nhìn hoà dịu hơn, những người đã từng hi vọng một Trung Quốc
“trưởng thành” trên sân khấu quốc tế sẽ có tinh thần hợp tác hơn, tính chất
“quốc tế” (internationalist) hơn, cũng ngày càng vỡ mộng bởi cách hành xử gần
đây của Bắc Kinh. Nhưng các chuyên gia về Trung Quốc không nên hoàn
toàn ngạc nhiên bởi cách hành xử như thế, vì nó chỉ phản ánh quan tâm duy nhất
trong sáu thập kỷ của Đảng Cộng sản, chính phủ, quân đội, và xã hội Trung Quốc
là tăng cường toàn diện bản thân Trung Quốc và trở thành một siêu cường trên
thế giới.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Chỉ cần nhìn thoạt qua thì điều này gợi ý ngay rằng Mỹ
phải đối phó với một Trung Quốc theo chủ nghĩa hiện thực với các phương pháp
của chủ nghĩa hiện thực: bằng cách điều động ra xa (nước Mỹ) một thế quân sự
hùng mạnh ở Tây Thái Bình Dương, “lập hàng rào chiến lược” với các liên minh đã
củng cố và quan hệ đối tác an ninh xung quanh khắp các vùng ngoại vi của Trung
Quốc, sử dụng đòn bẩy của các chính sách kinh tế và thương mại cứng rắn, tận
dụng sức mạnh Mỹ và các công cụ ngoại giao, và giảm bớt kỳ vọng vào sự hợp tác
của Trung Quốc về các vấn đề toàn cầu.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Có một logic nào đó và nhiều cám dỗ để đương đầu với
Trung Quốc theo những cách nói trên. Nhưng một đáp ứng kiểu chủ
nghĩa hiện thực sẽ chỉ đóng góp vào một chu kỳ “tác động - phản ứng” vô tận,
thêm dầu vào lửa trong tình trạng lưỡng nan về an ninh tiếp tục tồn tại trong
quan hệ Mỹ-Trung, và có thể tạo ra một quan hệ thù địch mà không bên nào cần
hoặc muốn. Các chính sách cứng rắn của Mỹ sẽ chỉ làm mạnh thêm chủ
nghĩa dân tộc Trung Quốc, gia tăng sự ương ngạnh của Trung Quốc, thậm chí hướng
Bắc Kinh tập trung vào việc xây dựng quyền lực cứng của họ nhiều hơn, và làm
cho sự hợp tác với Trung Quốc về các vấn đề quốc tế ngày càng khó
khăn. Một vài yếu tố, chẳng hạn như duy trì mạnh mẽ các đồng minh và
quan hệ đối tác liên minh của Mỹ ở châu Á, là thận trọng một cách khôn ngoan,
nhưng nếu “việc xây dựng hàng rào chiến lược” đòi hỏi một sự bung ra quá nhiều
về quân sự, nó có thể phản tác dụng. Các chính sách kinh tế khó khăn cũng
có một ý nghĩa nào đó, đặc biệt là khi Chính phủ Mỹ cong mình về phía sau để cố
vỗ về Bắc Kinh nâng cao giá đồng tiền của mình và hạ thấp các rào cản thương
mại và đầu tư. Nhưng các hành động mạnh mẽ của Mỹ sẽ gặp các hành
động chống trả của Trung Quốc, và cả hai bên có thể vô tình rơi vào một cuộc
chiến tranh thương mại rất dễ dàng. Thay vì buông mình vào thế đáp ứng mặc
định có tính chủ nghĩa hiện thực đối với với Trung Quốc, Washington cần phải
tinh khôn hơn và hoạch định một chiến lược phức tạp hơn.</span><a href="https://www.blogger.com/null" name="_ednref41"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_edn41"><span lang="VI" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">[41]</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cuộc tranh luận luận sôi nổi ở Trung Quốc về vai trò quốc
tế của nước này sẽ tiếp tục chuyển biến. Khi như vậy, nuớc này có nhiều
khả năng sẽ trở nên ít đa dạng, và phân cực nhiều hơn, vì quan điểm chủ nghĩa
hiện thực / chủ nghĩa bản địa có thể cứng thêm. Một sự cố nào đó cũng có
thể ảnh hưởng lớn đến cuộc tranh luận, chẳng hạn như nếu một đại sứ quán Trung
Quốc bị chiếm giữ, hoặc một số lớn công nhân bị sát hại, hoặc một tàu hải quân
Trung Quốc bị tấn công. Tuy nhiên trong tương lai gần, cộng đồng quốc tế
nên dự kiến một sự đa dạng về tiếng nói và về những người ủng hộ chính sách,
trong lúc cách hành xử của Trung Quốc có vẻ thiếu nhất quán, và phát những tín
hiệu mâu thuẫn, nhưng với tính chất mà chủ nghĩa hiện thực là ưu thế, và gây
khó khăn</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">*</span><i><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">David Shambaugh </span></i><i><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">là Giáo sư Khoa học Chính trị </span></i><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">và</span></i><i><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> các Vấn đề Quốc tế, và Giám đốc Chương trình về
Chính sách của Trung Quốc tại Đại học</span></i><i><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> George Washington, đồ</span></i><i><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">ng thời cũng là thành viên không
thường trực về Chính sách đối ngoại của Viện Brookings. Bài viết này dựa
trên các kết quả nghiên cứu của chương trình “Cách nhìn thế giới của các Cường
quốc có tham vọng” của Trung tâm Sigur về Châu Á học tại Đại học George
Washington</span></i><i><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">.</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Phỏng dịch bài<b> “</b></span><b style="line-height: 20pt; text-indent: 36pt;"><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Coping with a Conflicted China</span></b><b style="line-height: 20pt; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">”</span></b></div>
<span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"><div style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Wa</span><span style="font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">s</span><span lang="VI" style="font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">hington Quarterly</span><span style="font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">, </span><i style="line-height: 20pt; text-indent: 36pt;"><span lang="VI" style="font-size: 15pt;"> </span></i><b style="line-height: 20pt; text-indent: 36pt;"><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">David Shambaugh</span></b><b style="line-height: 20pt; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">* </span></b><i style="line-height: 20pt; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Giáo sư Đại học
George Washington Mỹ, </span></i><b style="line-height: 20pt; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Thời đại
mới, Số 22 <i> - Tháng 8/2011</i></span></b></div>
</span><br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-style: italic; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú thích</span></b><b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></b></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn1"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref1" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[1]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Xem ‘‘Views of China’s
Influence,’’ World Public Opinion.org, January 2009,<a href="http://ww.worldpublicopinion.org/pipa/images/feb09/BBCEvals/BBCEvals2.htm"><span style="color: blue;">http://ww.worldpublicopinion.org/pipa/images/feb09/BBCEvals/BBCEvals2.htm</span></a> ;
and ‘‘Global</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Views of United States Improve While
Other Countries Decline,’’ BBC News, April 18, 2010,<a href="http://news.bbc.co.uk/2/shared/bsp/hi/pdfs/160410bbcwspoll.pdf"><span style="color: blue;">http://news.bbc.co.uk/2/shared/bsp/hi/pdfs/160410bbcwspoll.pdf</span></a>.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn2"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref2" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[2]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Về vấn đề này, xem</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Linda Jakobson and Dean Knox,
‘‘New Foreign Policy Actors in China,’’ SIPRI Policy Paper, no. 26 (Stockholm:
Stockholm International Peace Research Institute, 2010),
http://books.sipri.org/files/PP/SIPRIPP26.pdf.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn3"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref3" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[3]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cho một đánh giá mới đây</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">xem</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Zhu Liqun, ‘‘China’s Foreign
Policy Debates,’’ Chaillot Papers (Paris: Institute for Security Studies
European Union, September 2010);</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> cho một đánh giá trước đây</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">xem</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Daniel Lynch, ‘‘Chinese Thinking
on the Future of International Relations: Realism as the Ti, Rationalism as the
Yong?,’’ The China Quarterly 197 (March 2009): pp. 87 —107.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn4"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref4" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[4]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Xem, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">chẳng hạn</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tiết Dũng</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">C</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">hẩm ma dạng tố đại quốc? [How to
be a Great Power] (Bắc Kinh: Trung tín xuất bản xã, 2009); và Đỗ Đức Phú, Đại
Quốc pháp tắc [The Rules for Great Nations] (Bắc Kinh: Trung Quốc Hoa kiều xuất
bản xã, 2009).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn5"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref5" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[5]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Xem thêm </span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Robert Gilpin, War and Change in Global
Politics (Cambridge: Cambridge University Press, 1983).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn6"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref6" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[6]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tốt hơn nên nghĩ các nhóm này như
“các xu hướng phân tích” hơn là các trường phái tư tưởng cứng nhắc. Công trình
đi đầu về “phân tích khuynh hướng” là của </span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">H. Gordon Skilling and William
Griffiths, Interest Groups in Soviet Politics (Princeton: Princeton University
Press, 1973).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn7"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref7" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[7]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Vương Hiểu Đông và các cộng sự</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">., </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trung Quốc bất cao hưng</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> [China is Unhappy] (Bắ</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">c Kinh</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">: </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Giang Tô nhân dân xuất bản xã</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, 2009); </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">và Hạ Hùng Phi</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trung Quốc vi thập yêu bất cao hưng</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">? [ Why is</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">China Unhappy?] (Bắc Kinh: Thế giới tri
thức xuất bản xã, 2009).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn8"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref8" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[8]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Trương Văn Mộc, ‘‘Thế giới lịch
sử trung đích cường quốc chi
lộ, dữ trung quốc đích tuyển trạch’’ [Con đường của các
cường quốc lớn in lịch sửthế giớ và sự lựa chọn của Trung Quốc],trong Chiếc
lược & tham tác [Strategy and Exploration], ed. Quách Thụ Dũng (Bắc Kinh:
Thế giới tri thức xuất bản xã, 2008), pp. 33, 54.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn9"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref9" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[9]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Phương Ninh, ‘‘Tân đế quốc chủ
nghĩa chiến lược & Trung Quốc đích chiến lược tuyển trạch’’ [The New
Imperialism and China’s Strategic Choice], trong Chiến lược giảng toạ [Lectures
on Strategy], ed. </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Quách Thụ Dũng</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> (</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bắc Kinh</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">: Peking University Press, 2006), pp. 132—133.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn10"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref10" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[10]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Xem </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Vương Kính Tùng</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, Đế</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> quốc chủ nghĩa lịch sử đích
tối hậu giai đoạn: Đương đại đế quốc chủ nghĩa đích hình thành hoà phát triển
xu thế </span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chủ nghĩa đế quốc là giai đoạn tột
cùng của lịch sử: Các xu hướng hình thành và phát triển của chủ gnhĩa đế quốc
đương đại</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">] (Bắ</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">c Kinh</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">: </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Xã hội khoa học văn trích xuất bản
xã</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, 2008).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn11"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref11" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[11]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Xem David Shambaugh, Beautiful
Imperialist: China Perceives America, 1972—1990 (Princeton: Princeton
University Press, 1990).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn12"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref12" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[12]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Xem Alastair Iain Johnston,
Cultural Realism: Strategic Culture and Grand Strategy in Chinese Culture
(Princeton: Princeton University Press, 1998).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn13"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref13" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[13]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Scholar at China Reform Forum,
interview with author, Beijing, January 20, 2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn14"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref14" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[14]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Shen Dingli</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> (Trầm Đinh Lập)</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, presentation at the New Zealand
Institute of International Affairs, June 28, 2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn15"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref15" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[15]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Shen Dingli</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> (Trầm Đinh Lập)</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">trình bày tại Hội nghị bàn tròn với
các chuyên gia đối ngoại về Trung Quốc</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, Wellington, New Zealand, June 29, 2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn16"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref16" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[16]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Yan Xuetong</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> (Diêm Học Thông)</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, ‘‘An Analysis of the Advantages and
Disadvantages of Containing Legal Taiwan Independence by Force,’’ Strategy and
Management 3 (2004): pp. 1 —5.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn17"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref17" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[17]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Diêm Học Thông</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trung Quốc quật khởi</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> (</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Thiên Tân</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">: </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nhân dân xuất bản xã</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, 1997).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn18"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref18" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[18]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chương Nhuỵ Trang</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">phát biểu tại hội nghị ở ĐH Trung
Sơn</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Quảng Châu</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, May 7, 2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn19"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref19" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[19]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chương Nhuỵ Trang</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, ‘‘Chonggu Zhongguo waijiao suochu zhi
guoji huanjingheping yu fazhan bingfei dangdai shijie zhuti’’ [Reassessing the
International Environment of China’s Foreign Affairs</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> - </span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Peace and Development are Not the Main
Theme of Today’s World], Strategy and Management 1 (2001): pp. 20 —30</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn20"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref20" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[20]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Xem P</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">han Duy</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, ‘‘</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Dạ đàm</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> hoà bình diễn biến’’ [Again
Discussing Peaceful Rise],<a href="http://www.360doc.com/content/07/0831/17/41440_708164.shtml"><span style="color: blue;">http://www.360doc.com/content/07/0831/17/41440_708164.shtml</span></a>; <span style="color: blue;">và</span> Phan Duy, ‘‘Địa cầu thượng tòng lai một phát
sinh quá hoà bình quật khởi giá chủng sự” [Chưa bao giờ có chuyện “trỗi dậy
trong hoà bình” trong quá khứ thế giới],<a href="http://www.360doc.com/content/09/1102/17/346405_828157.shtml"><span style="color: blue;">http://www.360doc.com/content/09/1102/17/346405_828157.shtml</span></a>.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn21"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref21" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[21]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Scholar, interview with author,
Beijing, March 25, 2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn22"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref22" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[22]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Xem Vương Dật Chu, Trung Quốc Ngoại
giao tân cao địa [Chính sách Ngoại giao của Trung Quốc] (Bắc Kinh: China
Academy of Social Science Press, 2008, p.7.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn23"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref23" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[23]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Xem David Shambaugh, ‘‘China
Engages Asia: Reshaping the Regional Order,’’ International Security 29, no. 3
(Winter 2004/2005): pp. 64 —99.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn24"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref24" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[24]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> . </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Du Tân Thiên</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> ‘‘</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">T</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">rung quốc ứng cải biến kì
đối phát triển</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> trung</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> quốc gia chiến
lược [</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trung Quốc
phải thay đổi chiến lược đối với các nước đang phát triển</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">], Strategy and Management 3 (2003):
pp. 40 —45..</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn25"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref25" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[25]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hoàn Cầu</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, ed., </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bách vấn Trung Quốc vị lai: Trung
Quốc tinh anh đối thoại toàn cầu</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> [</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Một trăm câu hỏi về tương lai Trung Quốc: Đối thoại
với các phần tử tinh hoa</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">] (Bắ</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">c kinh</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">: </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tân Hoa Xã</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, 2009), p. 12</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn26"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref26" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[26]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Scholar, interview with author, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Quảng Châu</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, May 7, 2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn27"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref27" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[27]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Xem, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">chẳng hạn</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">phát biểu của Trần Hàm Hi, Đại học
Quảng Đông – khoa Đối ngoại tại hội nghị ở ĐH Trung Sơn</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">,</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Quảng Châu</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, May 8, 2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn28"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref28" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[28]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Communist Party official,
interview with author, Beijing, July 7, 2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn29"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref29" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[29]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Scholar at CICIR, interview with
author, Beijing, April 19, 2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn30"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref30" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[30]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Kim Xán Vinh, phỏng vấn với tác giả</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, Đ</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">ại học Nhân dân</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, January 29, 2010</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn31"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref31" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[31]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> ‘‘</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trung Quốc Quốc tế Quan hệ Học Hội
2010 niên niên hội tại Lan Châu</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">’’ [China’s International Relations Society 2010 Annual
Meeting in Lanzhou Review], </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Ngoại giao bình luận</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> 4 (2010): p. 157.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn32"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref32" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[32]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> CICIR </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chủ tịch Thôi Lí Như</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">trình bày tại hội nghị về “Sáu mươi
năm chính sách đối ngoại Trung Quốc” tại</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Đ</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">H Phú Đán</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Thượng Hải</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">i, October 21, 2009.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn33"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref33" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[33]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tống Tân Ninh</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">phát biểu tại hội nghị ở ĐH Nhân dân</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, Bắ</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">c Kinh</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, May 3, 2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn34"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref34" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[34]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Dương Khiết Trì</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, ‘‘A Changing China in a Changing
World’’ (speech, Munich Security Conference, February 5, 2010).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn35"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref35" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[35]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Mô</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">n Hồng Hoa</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">phỏng vấn với tác giả</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, Bắ</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">c Kinh</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, May 2, 2010</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn36"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref36" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[36]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Senior Foreign Ministry official, </span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">phỏng vấn với tác giả</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">, Bắ</span><span lang="EN-AU" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-AU; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">c Kinh</span><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">,</span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> July 6, 2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn37"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref37" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[37]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Xem Edward Wong, ‘‘China’s
Disputes in Asia Buttress U.S. Influence,’’ International Herald Tribune,
September 22, 2010, http://www.nytimes.com/2010/09/23/world/asia/23china.html.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn38"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref38" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[38]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Xem John Ikenberry, ‘‘The Rise of
China and the Future of the West: Can the Liberal System Survive?,’’ Foreign
Affairs 87, no. 1 (January/February 2008),
http://www.foreignaffairs.com/articles/63042/g-john-ikenberry/the-rise-of-china-and-the-futureof-the-west.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn39"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref39" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[39]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú
thích của người dịch: Tức là loại hàng hoá mà mọi người đều hưởng lợi, và sự
huởng lợi của người này không làm giảm mức lợi cho người khác -<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn40"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref40" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[40]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> 39. Xem Elizabeth C. Economy and
Adam Segal, ‘‘The G-2 Mirage: Why the United States and China Are Not Ready to
Upgrade Ties,’’ Foreign Affairs 88, no. 3 (May/June 2009), <a href="http://www.foreignaffairs.com/articles/64946/elizabeth-c-economy-and-adam-segal/theg-2-mirage"><span style="color: blue;">http://www.foreignaffairs.com/articles/64946/elizabeth-c-economy-and-adam-segal/theg-2-mirage</span></a> ;
Gregory Chin and Ramesh Thakur, ‘‘Will China Change the Rules of the Global
Order?,’’ The Washington Quarterly 33, no. 4 (October 2010),<a href="http://www.twq.com/10october/docs/10oct_Chin_Thakur.pdf"><span style="color: blue;">http://www.twq.com/10october/docs/10oct_Chin_Thakur.pdf</span></a> ;
and David Shambaugh, ‘‘Beijing: A Global Leader with ‘China First’ Policy,’’
Yale Global Online, June 29, 2010,
http://yaleglobal.yale.edu/content/beijing-global-leader-china-first-policy.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 18pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="_edn41"></a><a href="http://www.viet-studies.info/kinhte/201122_Shambaugh.htm#_ednref41" title=""><span lang="VI" style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">[41]</span></a><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Xem David Shambaugh, ‘‘A New
China Requires a New U.S. Strategy,’’ Current History 109 (September 2010): pp.
219—226.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-29654880651537669872014-06-29T17:14:00.002+07:002014-06-29T17:14:41.294+07:00Miến Điện/Myanmar: Con đường gian truân đi tới tự do<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi8sESdQYv3Sdcpkzhyphenhyphen96eDDTPmZd-vVsvNaWoyPfyJANkYlpnBbTT1ZIi0DpvPOJatzkRGFzTwVoTlFqEGRRnJg9XW43A2ebPWpQMwNpcX1vtz714WrjhYX5RVYA5I0RbQ37VWoxXV9Nvc/s1600/m%C4%91.jpeg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi8sESdQYv3Sdcpkzhyphenhyphen96eDDTPmZd-vVsvNaWoyPfyJANkYlpnBbTT1ZIi0DpvPOJatzkRGFzTwVoTlFqEGRRnJg9XW43A2ebPWpQMwNpcX1vtz714WrjhYX5RVYA5I0RbQ37VWoxXV9Nvc/s1600/m%C4%91.jpeg" height="121" width="200" /></a></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-style: italic; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Christoph Hein/Udo Schmidt</span></b><b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></b></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<em><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Phan Ba dịch</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 18pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em style="font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-style: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Christoph Hein là
thông tín viên kinh tế của tờ “Nhật báo Phổ thông Frankfurt” (Frankfurter
Allgemeine Zeitung – FAZ) chuyên về Ấn Độ, Đông Nam Á và khu vực Thái Bình
Dương. Sống từ mười bốn năm nay ở Singapore, ông là tác giả của nhiều quyển
sách và đồng thời cũng viết cho các tạp chí như “Merian” hay “Mare”.</span></em><i><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif";"><o:p></o:p></span></i></div>
<div style="background: white; line-height: 18pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em style="font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-style: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Udo Schmidt từ tháng
3 năm 2011 là thông tín viên của đài phát thanh thuộc ARD với trụ sở ở
Singapore cho Đông Nam Á, Úc, New Zealand và Nam Thái Bình Dương. Trước đó, ông
là giám đốc thường trực của chương trình phát thanh NDR Info. Udo Schmidt là cử
nhân chính trị học với trọng tâm về ngoại giao</span></em><em><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">.</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<h1 align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: normal;">Tương lai bất ngờ<o:p></o:p></span></h1>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Mong
ước của người dân</span></i></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Soe Wie
bán DVD ở cạnh Anawyadar Road trong nội thành Rangoon. Nghe có vẻ hết sức bình
thường – nhưng trong Myanmar của những cải cách chính trị thì còn chưa được
lâu. Vì người đàn ông hai mươi chín tuổi đó chất hàng chồng bản sao lậu “The
Lady” của Luc Besson lên trên quầy hàng của anh ấy ở ven đường, cuốn phim về
người nữ lãnh tụ phe đối lập Aung San Suu Kyi.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các bản
sao đó có giá năm trăm kyat, độ chừng năm mươi euro cent, rõ ràng là một cái
giá có thể chấp nhận được, vì người bán hàng trẻ tuổi trên đường phố này bán
được tròn bốn trăm cái DVD trong một ngày, theo như anh ấy nói. Hẳn cũng vì nội
dung của những cái đĩa bạc đấy. Người dân trong Rangoon muốn có Aung San Suu
Kyi, họ tôn sùng người nhận Giải Nobel Hòa bình và con gái của vị anh hùng
giành độc lập Tướng Aung San đó. Có thể họ cũng trả một ngàn kyat cho một bản
sao. Soe Wie có thể kiếm thêm nhiều tiền nữa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Không,
tôi không hề muốn điều đó”, anh quả quyết, “tôi chỉ làm việc này cho Aung San
Suu Kyi, tiền chỉ đóng một vai trò phụ mà thôi.” Chắc chắn là một vai phụ hết
sức dễ chịu, vì Soe Wie với những cuốn phim của anh trong một ngày kiếm
được nhiều hơn là một người thầy giáo hay một nhà báo trong cả một tháng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Soe Wie
không đơn độc với ý tưởng buôn bán của anh ấy: huy hiệu đeo áo, áp phích đủ
loại với Aung San Suu Kyi như là “Covergirl” – người phụ nữ đứng ở tiền tuyến
của phong trào dân chủ là món hàng bán chạy.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Thật
là tốt, khi Daw Suu – ‘bà Suu kính mến’, như bà ấy được nhiều người ở đây gọi
như thế – ngồi ở trong Quốc Hội”, con người hai mươi chín tuổi này nói, người
trong lúc đó lại nhanh chóng bán thêm được một cái DVD nữa, “nhưng hoàn cảnh
sống của tôi không được cải thiện qua đó.” Nó chắc sẽ được cải thiện nhiều hơn
qua số tiền dành dụm mà Soe Wie sẽ tích lũy được, nếu như anh vẫn còn tiếp tục
bán DVD thêm một vài tuần hay vài tháng nữa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
cả những người thật sự không có tài sản gì cũng phản ứng tương tự. Như Nae Mae
Weh ở quầy hàng chợ của cô ấy trong Dala, tỉnh cực nghèo ở bên kia sông, đối
diện với Rangoon. Thật ra thì đấy không phải là một quầy hàng, nó là một mảnh
vải đầy vết dơ nằm trên mặt đất. Trên đó là cá khô, trong cái nóng nực thì đúng
là một thách thức cho khứu giác.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tất
nhiên là Nae Mae Weh có biết Aung San Suu Kyi. “Vâng”, cô nói, “tôi rất kính
trọng bà nữ lãnh tụ đối lập”, nhưng việc Lady có thể cải thiện cuộc sống cá
nhân của cô, điều đấy thì cô không cho là như thế. Cuộc sống cá nhân của
cô nhất định phải được cải thiện, điều đó thì cô biết, người phụ nữ bán cá trên
cái chợ dơ bẩn của tỉnh nhỏ Dala, cách Rangoon chưa tới hai mươi kilômét nhưng
nằm trong một thế giới hoàn toàn khác. Cô biết, và cô cũng nói điều đấy ra.
“Tôi hầu như không thể sống được với số tiền kiếm được ở đây”, người phụ nữ
không không rõ tuổi tác nói, mù một con mắt từ một cơn bệnh khi còn bé, “tôi
nói chung là chỉ sống được qua ngày vì anh tôi thường hay nhét thêm ít tiền cho
tôi.” Và về mặt sức khỏe thì cô cũng không được tốt, vào buổi trưa, cô thu lại
tấm vải với cá không bán được, cô không còn sức để mà bán tiếp nữa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cả ở
đây trong Dala cũng có một cái gì đó có thể nhận rõ được. Nae Mae Weh và những
người buôn bán khác ở chợ nói chung là sẵn sàng phát biểu ý kiến của mình, tin
tưởng một con người xa lạ. Điều đấy hoàn toàn không phải là tự nhiên sau năm
mươi năm độc tài. Không một ai ở đây đã hưởng được sự tự do ngôn luận trong
cuộc đời của họ. Điều đấy cũng giải thích cho cách diễn đạt “kính trọng Aung
San Suu Kyi”. Tuyên bố kính trọng biểu tượng bất khuất của phe đối lập, điều
đấy thì đã được phép lâu rồi, ngay cả khi không được thích nhìn thấy và nghe
thấy, chỉ là người ta không được phép nói về sự ủng hộ, nếu không thì sẽ bị
trừng phạt.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có thể
đến Dala, tỉnh lỵ trong đồng bằng sông Irrawaddy, bằng chiếc phà qua lại đều
đặn, trong giờ cao điểm quá tải rất nhiều. Người ta mời mua bánh kẹo trên con
tàu gỉ sét đó, mì sợi khô làm thức ăn cho những con chim hải âu bay theo tàu –
một món hàng thân ái vô lý và thương yêu thú vật trong lúc bản thân còn nghèo
khổ –, và tất nhiên là ở đây cũng có bán mọi thứ mà người có thể nghĩ ra được
để tôn sùng phong trào dân chủ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
vẫn còn chưa có cầu qua sông, vì thế mà các thế giới ở đây không hòa nhập vào
nhau. Vì thế mà người dân đô thị của Rangoon và người dân tỉnh lẻ Dala khác
nhau và có thể dễ dàng phân biệt được với nhau đến như thế. Nhưng có một điều
mà người trong Dala đi trước người trong Rangoon. Họ được phép chạy xe gắn máy
và mô tô, nếu như họ có khả năng. Ít nhất thì có thể mua một chỗ ngồi trên yên
của một chiếc xe ôm. Chính trong Rangoon thì xe gắn máy và mô tô đã bị cấm từ
lâu vì sợ những kẻ khủng bố, sợ những vật nổ được quẳng đi từ chiếc xe hai bánh
chạy lạch cạch ngang qua. Cái khiến cho những người từ Phương Tây đến thăm
thành phố sáu triệu dân này vui mừng thì lại không phải là thú vui cho những
người đi làm hàng ngày.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thao
Thin đi xe đạp và vẫn như thế. Trên một con đường phụ bên cạnh ngôi chợ lớn
dành cho du khách, anh đứng với chiếc xe đạp của anh, ở trên yên chở hàng có
cột chặt một cái lồng chim to, và chờ khách hàng. Những người này mua ba con
chim của anh với giá một ngàn kyat, tròn một euro, chỉ để thả tự do cho chúng
ngay tại chỗ. “Điều đấy mang lại may mắn”, Thao Thin nói, “và với một ít tiền
như thế thì lúc nào cũng đáng giá cả.” Ba lần may mắn cho một ngàn kyat, ngay
trong Myanmar cũng đã là một tỷ giá tốt rồi – và trong lúc đó thì Thao Thin
chẳng phải mất tiền. Những con chim nhỏ màu nâu đỏ đã được thuần phục sau khi
bay một vòng thoải mái dưới ánh nắng mặt trời của Rangoon sẽ lại quay trở về
lồng của chúng. Chúng là cái tương xứng ở Đông Nam Á cho con chim bồ câu đưa
thư ở Đức. Công việc kinh doanh của Thao Thin không phụ thuộc vào mùa trong năm
và dân chủ, ít nhất thì anh hy vọng là như thế. “May mắn”, anh nói, “cái đấy
thì lúc nào cũng cần cả.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đứng
cách đó chưa đến một trăm mét đường chim bay là Ko Shwe Htaay trong một gian
phòng trưng bày nhỏ trước bức tranh mà ông thích nhất. Ko Shwe Htaay Maung lâu
nay đã là một nhà nghệ sĩ trong Myanmar và tất nhiên là đã tự sáng tác lấy tác
phẩm nghệ thuật mà ông thích nhất. Nó thể hiện một bức tường có nhiều ổ cắm
điện, dây điện kéo lộn xộn trên lớp vữa, đến những cái bóng đèn tròn mà trong
số đó có cái sáng, cái không. Một lồng cầu thang đặc trưng trong Rangoon, có lẽ
hơi ít nấm mốc một chút, người xem tranh ít hiểu biết nghĩ như thế. Chính
người nghệ sĩ thì lại nhìn nó khác đi. Đối với ông ấy thì đó là những kết
nối của cuộc sống, những cái không bao giờ được phép ngắt quảng, để có thể vẫn
là con người.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bức
tranh làm đẹp cho trang bìa quyển danh mục triển lãm của Myanmar Traditional
Artists and Artisans Organisation – và người ta cho rằng nó có giá tới ba ngàn
dollar Mỹ. Ko Shwe Htaay Maung, người nghệ sĩ với mái tóc thưa và rõ ràng là đã
ở trong nửa sau của cuộc đời, phản ứng với thị trường đang thay đổi bằng cách
đó. Ông muốn cuối cùng thì cũng có một lần kiếm được tiền, với cái mà ông có
khả năng và với cái mà ông làm ra. Và cho tới nay thì ông đã làm được nhiều.
Triển lãm có quy mô rộng lớn, rộng lớn như sự yên lặng mà ông vẽ tranh ở trong
đó. Điều đấy luôn phụ thuộc vào tâm trạng của ông. Và phần lớn các bức trang
tâm trạng đó có giá từ ba trăm cho tới năm trăm dollar Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
điều mà ông chờ đợi trước hết là bắt đầu từ bây giờ có thể làm việc mà không bị
kiểm duyệt. “Trong những thập niên vừa qua thì điều đó là không thể”, ông nói,
và chỉ đến một bức tranh thành phố khổ lớn. Giữa những ngôi nhà ở ven đường
Rangoon luôn có các chai bia Myanmar to như một ngôi nhà đứng đó. Cách phê phán
sự tiêu thụ của Ko Shwe Htaay Maung và hẳn không phải là bức tranh thành công
nhất của ông. Nhưng cả một thời gian dài nó là một bức tranh bị cấm, và vì thế
mà ngày nay là bức tranh được người nghệ sĩ rất yêu quý.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tranh
bị cấm, ảnh chụp bị cấm một thời gian dài cũng là cái khiến cho người mua chú ý
đến những tờ báo của U Tchai, những cái mà anh ấy trải ra ở ven đường. Thật ra
thì các tờ báo của anh ấy không còn đáng giá của chúng nữa. Chúng cũ cả tuần
rồi, chuyện đã qua rồi,<span class="apple-converted-space"> </span><i>yesterday
papers</i>. Ai mà còn muốn trả tiền cho chúng nữa chứ? Trong Rangoon thì tương
đối có nhiều người muốn thế. Vì báo của tuần rồi rẻ tiền, hai trăm kyat so với
năm trăm kyat cho số mới ra. Và một tờ nhật báo của tuần trước thì lúc nào cũng
còn tốt hơn rất nhiều khi so với những gì có thể đọc lúc trước đây, cho tới
trước đây hai năm, trong Myanmar của các nhà độc tài. Có thể nhìn thấy ảnh chụp
Aung San Suu Kyi cũng như những bức ảnh của một phóng viên ảnh ở miền Bắc của
đất nước này, người có mang máy chụp ảnh cuả mình đi theo cùng khi cảnh sát
dùng bạo lực dã man để giải tán một trại biểu tình của những người nông dân,
cái mà những người này muốn dùng để nhận được tiền bồi thường cho đất bị tịch
thu. Không còn gì là bí mật nữa cả. Hai trăm kyat, nếu tin tức cũ đã một tuần
rồi, chỉ một trăm khi số ra trước đây hai tuần là đã đủ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">U Tchai
hài lòng với việc kinh doanh và cuộc sống của anh ấy. Hài lòng tới mức hầu như
anh không biết diễn đạt một ước muốn nào cho tương lai. Nhưng rồi thì vẫn có
một điều mà anh quan tâm đến: “Chẳng bao lâu nữa ngày nào cũng có báo, không
chỉ một lần trong tuần. Tôi hồi hộp không biết điều đấy có ảnh hưởng như thế
nào đến công việc làm ăn của tôi. Thế thì tôi có thêm được rất nhiều sự lựa
chọn.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đường
xá thật là xấu trong tỉnh Dala gần Rangoon. Ở Bagan, cách Rangoon nhiều trăm
kilômét, ở đấy, nơi có nhiều ngôi chùa có cho tới cả ngàn năm tuổi nằm trên
nhiều kilômét vuông, những cái về phần chúng lại chứa hàng ngàn tượng Phật, một
phần còn không có đường nữa. Chỉ có những con lộ bằng cát hay bùn lầy đầy bụi.
Tùy theo mùa trong năm. Mặc dù Bagan ngay trong thời của chế độ độc tài đã là
điểm thu hút chính cho con số ít khách du lịch, những người mang lại danh
dự cho đất nước bị nô dịch đó với lần đến thăm. Và mặc dù Bagan bây giờ chắc
chắn sẽ bùng nổ trở thành một điểm nóng cho khách du lịch. Nhưng vẫn còn tương
đối yên tịnh trong Bagan, Win Nih Tu Tu vẫn còn có thời gian tán gẫu về cuộc
sống của ông trong cửa hàng của anh ấy. Win Nih Tu Tu là thế hệ thứ năm bán<i>lacquerware</i>,
những cái hộp, đĩa, cốc sơn mài. Không đơn giản là chỉ sơn lên, mà được phủ có
cho tới hai mươi lăm lớp sơn trong một phương pháp thủ công nhiều tốn kém. Ông
của Win Nih Tu Tu đã được giới thiệu trong<span class="apple-converted-space"> </span><i>National
Geographic</i><span class="apple-converted-space"> </span>năm 1972, một tạp
chí với những loạt ảnh tuyệt vời. Lúc đấy, ngay trong những thời kỳ tồi tệ nhất
của nền độc tài, việc này đã khiến cho anh tin rằng kinh doanh với lacquerware
là có tương lai. Win Nih Tu Tu đã bọc nhựa số xuất bản đó của tờ tạp chí đặt
trong cửa hàng của ông. Để chỉ cho xem. Để hãnh diện. Nếu như số đông người mua
chẳng bao lâu nữa sẽ tràn đến đây, thì rồi những tờ giấy rõ ràng là đã hư hại
đấy chẳng mấy chốc nữa sẽ không còn tồn tại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vật
liệu cơ bản cho các tác phẩm sơn mài nghệ thuật trong cửa hàng của Win Nih Tu
Tu là tre. Để có độ cứng phải cần thật nhiều lớp sơn. “Chỉ từ hai mươi lớp sơn
trở lên thì ví dụ như một cái đĩa mới có thể bền được, tới mức người ta có thể
dễ dàng sử dụng và rửa nó mà nó không bị vỡ”, người nghệ nhân thủ công gầy gò
nói, vừa ăn mừng sinh nhật thứ bốn mươi của ông. Sơn, ông còn giải thích, được
cung cấp chỉ từ vùng xung quanh Inle Lake. Inle Lake là một cái hồ cách
Mandalay không xa, thị trấn ngay sau Bagan, hẳn sẽ thu hút khách du lịch thật
đông.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các thị
trấn quanh Inle Lake thật sự là được xây trên nước. Những ngôi nhà đứng trên
cột trong hồ nước cạn, người dân làng chỉ đi lại bằng ghe chèo. Họ cũng ra vườn
của họ với những chiếc ghe đó, để làm đồng. Cây cỏ ở đây mọc trên những luống
đất hẹp, ở giữa đó là những con kênh đào nhỏ cho các nhà nông đi lại trên nước.
Và cả người ta đi làm cũng bằng ghe. Như đi đến xưởng dệt, cái quảng cáo rằng
sẽ ảo thuật khăn quàng cổ ra không chỉ từ sợi tơ và còn từ sợi sen nữa. Nae Weh
Ah là giám đốc. Ông hy vọng nhiều vào tương lai gần đây. “Nếu như khách hàng
của chúng tôi chẳng bao lâu nữa có thể trả bằng thẻ tín dụng thì công việc kinh
doanh của chúng tôi sẽ tốt hơn nhiều”, ông lạc quan cho rằng như thế. Có thể là
ông đúng. Khăn quàng và áo sơ mi có giá tính ra từ ba mươi đến một trăm euro.
Những số tiền đó ít đập vào mắt hơn như nếu thanh toán bằng thẻ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cả vùng
xung quanh Inle Lake sống nhờ vào du lịch. “Chắc chắn có hai ngàn người phụ
thuộc vào du lịch”, Khun Htun Oo nói; “và thêm vào đó là nhiều người kiếm tiền
bằng cách bán thứ gì đó cho khách du lịch.” Khun Htun Oo là giám đốc của một
công ty nhỏ, Golden Island Cottages Group, lo tổ chức tất cả cho những người đi
du lịch cá nhân. Từ xe đạp qua thuyền cho tới phòng khách sạn hay xác nhận giờ
bay. Khun Htun Oo vì thế đã nhận ra ngay từ bây giờ, thời này đã tốt hơn rồi.
Trong khu vực du lịch của Myanmar, các mong đợi ở tương lai gần là lớn nhất, và
có lẽ là ở đây chúng cũng bị làm thất vọng ít nhất. Những người khách du lịch
với ý thích của họ, không muốn đến quá muộn, không muốn đến mãi khi tất cả
những người khác đã đến đây rồi và những con đường đi đã bị dẫm nát rồi, những
người đó đã bắt đầu lên đường và con số của họ đang tăng lên.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngược
lại, nguồn thu nhập của Swe Swe Mieh chỉ có thể được xem là tạm thời. Người phụ
nữ giữa độ tuổi ba mươi đó đứng ở cạnh một ngã tư trong Rangoon. Nói cho chính
xác thì cô đứng ở giữa đường, che nắng bằng một cái nón vùng nhiệt đới được đan
bằng mây lá và giơ hàng của cô vào kính của những chiếc xe ô tô đang dừng lại
trước đèn đỏ. Hàng của cô gồm một vài tờ tuần báo, nhưng trước hết là bản bìa
cứng, mỏng, của “Foreign Investment Law”, của Luật Đầu tư do Quốc hội Myanmar
thông qua, để khuyến dụ các nhà đầu tư và qua đó là tiền đi vào trong nước. Đạo
luật này có nhiệm vụ đưa ra những bảo đảm về mặt luật pháp. Trên gần mười lăm
trang giấy, nó mới đưa ra một cái gì đó giống như tuyên bố ý định mà thôi.
Vâng, chúng tôi muốn doanh nghiệp nước ngoài hãy đầu tư vào Myanmar, có thể đọc
được qua những hàng chữ như thế. Điều đó cần phải diễn ra như thế nào, điều này
thì cuối cùng không có trong tập sách mỏng. Và Swe Swe Mieh cũng không thể nói
gì về điều đó cả. “Tôi không biết đọc”, cô giải thích một cách gần như là thích
thú vậy. “Tôi lúc nào cũng chỉ nhìn xem có người nước ngoài nào ngồi trong
chiếc taxi hay không và rồi tôi chào bán tập sách mỏng đó.” Bản luật này có
bằng tiếng Anh ở cô ấy, nhưng cũng cả bằng tiếng Miến Điện nữa. Ai cần nên mua
bản tiếng Miến Điện, điều này thì Swe Swe Mieh không thể nói được. Mặc dù vậy,
cô vẫn cố bán nó. “Chồng tôi đau bệnh và không thể đi làm được. Chúng tôi có
hai đứa con và tôi là người duy nhất kiếm được một ít tiền, tính ra khoảng ba
euro một ngày”, Swe Swe Mieh còn nói và rồi phải quay trở lại với đường phố.
Swe Swe Mieh là cái đối xứng với Sow Wie với những cái DVD về Aung San Suu Kyi.
Cuốn phim đấy chắc chắn là hay hơn và dễ chịu hơn, hiện bây giờ đang quan trọng
hơn trong Myanmar thì lại là đạo luật đầu tư mà Swe Swe Mieh đang cầm ở trong
tay.<o:p></o:p></span></div>
<h1 align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: normal;">Cánh cổng mở rộng<o:p></o:p></span></h1>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Dân
tìm kho báu chiếm lĩnh Rangoon</span></i></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cái
nóng nực của ban ngày vẫn còn đè nặng nề lên trên thành phố. Mặt trời đang lặn
để cho cái đỉnh tháp bằng vàng của ngôi chùa Shwedagon sáng rực. Ở đây, trên
sân thượng, có một làn gió nhẹ thổi mát, con người nhún nhảy theo điệu nhạc từ
những cái loa to màu đen. Ai ở đây, người đấy thuộc vào trong số những người
thắng cuộc của Myanmar mới: doanh nhân và những người thừa hưởng gia tài, người
làm trong ngành quảng cáo và chuyên gia máy tính, giám đốc và nhà ngoại giao,
phụ nữ đẹp và đàn ông mặc sơ mi hở một khuy áo. Ánh sáng màu hồng của một quán
hát karaoke buồn tẻ đang chập chờn trong ngôi nhà cao tầng đối diện. Những đôi
mắt sáng lên trên sân thượng. “Bây giờ thì chúng tôi có được cơ hội mà chúng
tôi cần”, U Moe Kyaw nói. “Nếu bây giờ mà Phương Tây không giúp đỡ chúng tôi
thì rồi chúng tôi sẽ rơi vào tay của Trung Quốc nhiều thập niên. Nhưng thế nào
đi nữa thì chúng tôi cũng thắng cuộc.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Buổi
tiệc đã bắt đầu – không chỉ trên mái nhà của chiếc tháp văn phòng này mà U Mow
Kyaw mướn ba tầng ở trong đó. Với tập đoàn nhỏ của ông, cái xuất bản quyển
Trang Vàng đầu tiên nặng hàng kí lô của trung tâm kinh tế Rangoon, nhận quảng
cáo, tiến hành nghiên cứu thị trường, ông đứng ở hàng đầu của lần bùng nổ. “Cho
tới nay thì chính phủ đã sống nhờ vào ba chữ C: quan hệ [contact], kiểm soát
[control], chỉ huy [command]. Bây giờ thì có thêm cái thứ tư nữa: quan tâm lo
lắng”, người đàn ông bốn mươi bảy tuổi nói. “Và nó sẽ thay đổi tất cả.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vào đầu
năm 2011, Myanmar đã cởi bỏ sự tồn tại của nó như là nền độc tài quân sự tồi tệ
nhất của Đông Nam Á như cởi bỏ một bộ quân phục cũ. Các tướng lĩnh trở thành
người dân thường, những người tự gọi mình là nhà dân chủ – nhưng họ vẫn tiếp
tục có quyền quyết định trong chính phủ. Đường lối của Myanmar khiến cho người
ta nghĩ đến việc lái ô tô trên một con đường cao tốc về đêm mà không có đèn xe:
có một ý tưởng cho mục đích, nhưng con đường thì nằm trong bóng tối. Đổi hướng
hay quay ngược lại là không thể. Hương thơm của tự do đã phủ lên đất nước này,
lơ lững như một đám mây mềm mại trên các thành phố và trên những ngôi nhà ở
nông thôn. Ai cũng hít thở nó. Hầu như vẫn còn chưa có ai biết mình cần phải
làm gì với sự tự do này. Nhưng cần phải tiến lên. Với nhiều cơ hội hơn nữa.
Nhiều tiền hơn. Và con cái sau này cần phải sống tốt hơn là cha mẹ của chúng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Min
Lyat Chan biết điều đấy có cảm giác như thế nào. Anh được gọi là Kenmin, có
thân hình như một nhà thể thao chuyên nghiệp, nét thu hút của một người thành
công và một nghề nghiệp mà ai cũng ganh tỵ với anh: anh dạy trong một trung tâm
về an toàn cho công nhân dầu mỏ và thủy thủ. Nó được xây dựng bởi công ty Đức
Uniteam Marine, một doanh nghiệp hạng vừa, cung cấp thủy thủ đoàn Miến Điện cho
tàu đi biển. Bên cạnh đó, với Savoy, Uniteam cũng khánh thành một trong những
khách sạn đẹp nhất thành phố. Con đường thăng tiến của Kenmin cũng bắt đầu ở
đó: người chỉ huy trung tâm an toàn chú ý đến người bồi bàn. Ông nhận người đàn
ông trẻ tuổi biết nói tiếng Anh tốt đó vào làm việc như là huấn luyện viên. Gửi
anh đến trường đại học vào buổi tối để học thêm một ít về tâm lý học. Ngày nay,
Kenmin hai mươi sáu tuổi huấn luyện cho công nhân dầu mỏ để họ sống sót được
khi chiếc máy bay trực thăng của họ rơi ngoài biển khơi và cho thủy thủ, để họ
tự cứu mình lúc đắm tàu. Từ số tiền năm trăm dollar mà anh ấy nhận được hàng tháng
như là huyến luyện viên, anh gửi một nửa về nhà cho cha mẹ của anh. Hàng ngày,
anh ấy lặn xuống bể huấn luyện lớn nhiều lần. Sếp của anh ấy, người Hà Lan Paul
van Empel, xác nhận như một ông thần thời tiết: “Chúng tôi có thể tạo ra mưa và
bão, sương mù và sóng ở đây”, van Empel nói. Rồi ông ấn vào một cái nút, thế là
có một cơn bão nổi lên trong cái hồ bơi khổng lồ ở ngoại ô của Rangoon.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nếu như
cũng đơn giản như thế với tự do – ấn vào một cái nút và rồi tập luyện cách làm
thế nào để sống sót qua được. “Bây giờ mọi việc tiến triển nhanh lắm”, Kenmin
cũng nói. “Không phải ai cũng chuẩn bị trước cả. Tôi hy vọng là chúng tôi không
bị người nước ngoài tràn ngập.” Anh có thể nắm bắt được lần bùng nổ bằng cả hai
tay. “Trước đây hai năm, điện thoại di động còn có giá một ngàn dollar ở chỗ
chúng tôi – bây giờ chúng tôi có chúng với hai trăm dollar.” Rồi anh nói: “Tôi
có cơ hội để giàu lên.” Và anh nói điều đó giống như trẻ em đi học ở Đức kể về
món quá Giáng Sinh đẹp nhất của các em.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Kenmin
nhìn thấy rõ các mục đích của anh ở trước mắt. Nhưng đối với đất nước của an
thì con đường còn dài. Myanmar – ở đây đã có những viên tướng không ngần ngại
giết người, tra tấn, lấy cắp. Lính của họ truy đuổi các nhà sư trong chiếc áo
cà sa màu đỏ của họ qua đường phố Rangoon, bắn chết phóng viên, hành hạ những
người chống đối, bán rẻ nguyên liệu của đất nước. Cái bây giờ đang lột xác
thành hình là một đất nước phụ thuộc vào Trung Quốc mà trong đó giới tinh hoa
đang làm giàu quá đáng và xem người dân như là nô lệ lao động. Gỗ nhiệt đới và
ngọc thạch, thuốc phiện và dầu mỏ, tất cả đều đi qua biên giới Trung Quốc, có
những thứ nào đó sang Ấn Độ và Thái Lan. Năm 1862, Miến Điện là một trong những
nước đầu tiên của Trái Đất xuất khẩu thùng dầu đầu tiên của mình. Vẫn còn dưới
sự thống trị của Anh quốc, nó là nước giàu nhất Đông Nam Á, được ban phúc lành
với khoáng sản và di tích văn hóa. Ai cai trị nó thì đã có quyền lực chỉ vì vị
trí địa lý – một cái nêm nằm giữa Ấn Độ, Trung Quốc và Thái Lan, với một bờ
biển dài đến Vịnh Bengal.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chủ nghĩa
Tư bản Bóc lột tiếp tục diễn ra dưới thời của các viên tướng. Nó dẫn đất nước
đi đến chỗ phá sản nhà nước. Thống kê được làm giả, nợ không được trả – cho tới
cuối 2012, Ngân hàng Phát triển châu Á (ADB) còn chờ hơn bốn trăm chín mươi
triệu dollar mà họ đã từng chuyển giao cho chính phủ. Trong khi các viên tướng
đưa ra tỷ lệ tăng trưởng là mười lăm phần trăm thì các phái viên của Quỹ Tiền
tệ Quốc tế xác định một tốc độ tăng trưởng thật sự là hơn năm phần trăm. Không
có hệ thống tài chính, không có hệ thống ngân hàng, không có máy rút tiền tự
động, nhưng có ba tỷ giá hối đoái. Năm 2007, một nửa các đầu tư nước ngoài chảy
vào khu vực dầu và khí đốt. Các viên tướng nhét một phần tư ngân sách vào trong
vũ khí. Vẫn còn lâu mới có được một cân bằng với các dân tộc thiểu số. Không có
một xã hội dân sự đang hoạt động, không có hệ thống tư pháp, không có bảo đảm
cho đầu tư. Họ nhốt người nhận Giải Nobel Hòa bình Aung San Suu Kyi trong nhà
của bà ở cạnh hồ nước mười lăm năm trời. Sau khi được trả tự do, bà cảnh báo
giới doanh nhân Phương Tây trước một sự lạc quan nhẹ dạ: “Cần nên có một sự
hoài nghi đúng mực.” Nhưng người anh của bà, bất hòa với bà, thì được phép xây
một biệt thự khổng lồ ở cạnh bờ của con sông Irrawaddy, trong Bagan thiêng
liêng. Củ cải và cây gậy, lọ mật ong và cây súng máy, đó là chiến lược của “Men
in Green”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cơn bão
Nargis năm 2008 đã chiến thắng giới quân sự. “Lúc đấy, các viên tướng đã nhận
ra rằng người Miến Điện chúng tôi không nản lòng, đoàn kết với nhau”, Zaw Oo
nói. Ông đã thành lập nhóm hoạt động Loka Ahlinn, tạo nên nhiều thứ trong bí
mật. “Rồi sau Nargis, mùa Xuân Ả Rập đã giúp chúng tôi. Mãi đến lúc đấy các
viên tướng mới sợ thật sự.” Đã từ lâu, Zaw Oo không còn tin vào cái tốt trong
nhà độc tài nữa. “Không có cánh cửa nào mở ra cả. Các viên tướng đã đứng ở cạnh
bờ vực sâu. Họ đã làm cho đất nước này suy tàn. Người dân đứng đối lập với họ.
Các viên tướng phải đến với họ. Hay là nhảy qua.” Thế giới ghi nhận các thay
đổi đó, khi người Miến Điện bất thình lình mở lời với Trung Quốc, thế lực bảo
vệ họ, rằng họ sẽ không cho xây một con đập nước mà điện của nó đang được người
Trung Quốc cần đến. “Đó là điểm ngoặc”, Tin Maung Thann nói. Ông là một trong
những người đang được cần đến nhiều nhất của Myanmar. Vì tất cả họ đều gõ cửa
tại tổ chức phi chính phủ Egress do ông lãnh đạo: các quỹ và chính trị gia, nhà
ngoại giao và lãnh đạo kinh tế. “Chắc chắn là cuộc Cách mạng Ả Rập đã giúp đỡ,
vì những người cầm quyền bắt đầu sợ, số phận giống như thế đe dọa họ. Thêm vào
đó là áp lực của những nước Đông Nam Á láng giềng, những nước muốn cuối cùng
rồi cũng tiến lên được mà không phải luôn biện hộ cho nền độc tài trong hàng
ngũ của họ.” U Moe Kyaw thì nhìn khác đi: “Mười lăm phần trăm của mười dollar
thì không nhiều bằng năm phần trăm của một ngàn dollar”, doanh nhân này nói.
Điều mà ông muốn nói: Tầng lớp thượng lưu của Myanmar cũ đã nhận ra rằng họ sẽ
có được nhiều hơn, nếu như họ không chỉ thực hiện những cuộc kinh doanh đen tối
với người Trung Quốc. “Không ai thích người Trung Quốc cả. Nhưng chính là Phương
Tây với những biện pháp trừng phạt mới đẩy chúng tôi vào tay của họ”, sếp
Egress Tin Maung Thann nói.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cái
nóng oi bức của Myanmar để cho đầu kêu o o, huyền thoại xuất hiện ở đây tại ly
Whiskey đầu tiên. Bước ngoặc của các viên tướng tạo chỗ cho sự cay độc. Một
trong các doanh nhân nước ngoài trong Rangoon, người dễ hiểu là không muốn được
nêu tên ra, nhìn lần mở cửa như thế này: các tập đoàn Phương Tây nhất định muốn
đến với các lọ mật ong của Miến Điện, đặc biệt là dầu và khí đốt. Vì các viên
tướng đã trở thành đa triệu phú ngay từ lúc người Trung Quốc bóc lột rồi, nên
họ đi đến quan điểm rằng đất nước bây giờ đã trưởng thành đủ để mở cửa. Vì giả
như có thêm một biển máu nữa thì có nguy hiểm là họ sẽ mất đi tất cả. Nhưng
Phương Tây thì cần nhượng bộ về chính trị, để bãi bỏ các biện pháp trừng phạt.
Vì thế người ta đã dâng lên cho Phương Tây lần bầu Aung San Suu Kyi vào Quốc
hội trên một cái khay bạc. “Một bước ngoặc một trăm tám mươi độ”, người đàn ông
nói. “Trước kia, bà ấy không được phép vào Quốc Hội trong bất cứ trường hợp
nào. Sau lần bầu hồi giữa tháng 4 thì bà ấy nhất định phải vào.” Bà ấy là chiếc
lá nho mà cuối cùng rồi cũng tạo khả năng cho các tập đoàn Phương Tây công khai
bước vào Myanmar. Sau đó, bà ấy sẽ bị – “từ tuyệt vời đấy trong tiếng Đức của
các anh là như thế nào nhỉ? À vâng, ‘vô hiệu hóa’”. Có những người nào đó nhìn
tương lai của Myanmar như thế này: Chỉ cải cách vừa đủ để cho con đường với
ASEAN và cho một sự cân bằng với Phương Tây vẫn còn tự do. Mở cửa về kinh tế,
nhưng vẫn tiếp tục có một môi trường đầu tư cực kỳ khó khăn.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Dẫu sao
thì sự quan tâm đã hầu như không thể còn kìm hãm lại được nữa: các phái đoàn và
phái viên của doanh nghiệp, người môi giới, tư vấn và giới ngân hàng đang đi
khắp Rangoon. Ai cũng muốn là người đầu tiên khi cánh cổng tiền mở ra. Sẽ không
lâu nữa đâu. Cho tới cuối 2012, người Mỹ đã bãi bỏ một vài biện pháp trừng
phạt, người Âu đã bãi bỏ trên quy mô rộng lớn, Nhật Bản xóa bốn tỷ rưỡi tiền nợ
cho Myanmar, hứa hẹn những khoản cho vay mới, xây thị trường chứng khoán và một
nhà máy mô tô. “Lúc trước, chúng tôi có một thư hỏi trong một tháng, bây giờ là
hai trong một ngày”, Chit Su Wai thuật lại, người nhiều năm trời đã giữ chỗ cho
Hiệp hội Đông Á [của các doanh nghiệp Đức] tại một văn phòng sáng sủa trong
tầng hầm của khách sạn Inya Lake ở Rangoon. Giá cổ phiếu của Yoma Holdings,
công ty mà người Miến Điện Serge Pun ở Singapore đã thành lập, tăng bốn trăm
chín mươi ba phần trăm trong vòng một năm, sau khi sự mở cửa đã có thể nhìn
thấy rõ được. Vì Pun có giấy phép để nhập xe tải Đông Phong của Trung Quốc vào
Miến Điện, xây nhà ở, và ông ấy sở hữu đất ruộng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Italian
Thai Development xoay một cái bánh xe may mắn thật to khác: tập đoàn xây dựng
Thái Lan này muốn phát triển một cảng nước sâu, một nhà máy điện và đặc khu
kinh tế đầu tiên với gần mười ba tỉ dollar. “Họ đã thỏa thuận trước với các
viên tướng rồi”, Zaw Oo cay đắng nói. “Nhưng chúng tôi sẽ ngăn chận không cho
họ cung cấp tất cả điện sang Thái Lan và chỉ có các doanh nghiệp ở đấy là kiếm
được tiền thôi.” Ai thính mũi thì đã nhờ bù nhìn mua từ lâu. Giá cả cho hộ ở
trong khách sạn đã tăng gấp đôi trong vòng sáu tháng. Để mua một căn hộ nhỏ thì
người ta phải cần đến một chiếc xe tải, hàng chục cái bao chứa đầy tiền giấy
kyat và tám người canh giữ và khuân vác. Họ mang tiền mặt đến cho người bán,
sau đó mới có chìa khóa. Nhà tư vấn đầu tư từ thành phố München Jens Erhardt đã
cùng với bạn bè xây một khách sạn năm sao ở cạnh bãi biển. “Myanmar là một cái
mỏ vàng, người ta nhìn từ hướng nào thì cũng thế – nguyên liệu, khí đốt và dầu
mỏ, quy mô khổng lồ, vị trí giữa Trung Quốc, Ấn Độ và Đông Nam Á. Tăng trưởng
sẽ đến từ mọi hướng, người ta đổ đến đây từ mọi xó xỉnh của thế giới. Không có
một chuyến bay nào, không có một khách sạn nào mà không có doanh nhân đã đặt
trước”, Craig Steffensen mô tả tình hình. Ông chịu trách nhiệm cho Myanmar tại
ADB.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
khi đấy thì xây dựng Myanmar sẽ khó khăn hơn là vẻ ngoài. Cái nhìn sang biên
giới cho thấy điều đó: Thái Lan, nền kinh tế quốc dân lớn thứ nhì của Đông Nam
Á, với sáu mươi triệu người cũng có số dân cư khoảng chừng như Miến Điện.
“Nhưng những khác biệt khiến cho người ta bật ngữa: khách du lịch đến thăm Thái
Lan trong một tuần nhiều như khách đến Myanmar trong cả năm 2011. Số người có ô
tô ở Myanmar chỉ bằng khoảng sáu phần trăm của con số đấy ở Thái Lan, số người
có điện thoại di động chỉ bằng một phần trăm trong nước láng giềng”, Ian
Gisbourne nói, người đã soi sáng cơ hội đầu tư ở Myanmar cho ngân hàng Thụy Sĩ
UBS. Cấu trúc quyền lực trong nước cho tới nay hầu như không thay đổi – nó chỉ
được mặc cho y phục khác đi thôi, những nhà phê phán nói. Tin Maung Thann nhìn
kỹ hơn: “Quá trình chính trị bây giờ đang đi trên con đường đúng đắn. Nhưng để
xây dựng nền kinh tế của chúng tôi, chúng tôi cần một mô hình nào đó, một thời
biểu. Nhưng không có mô hình cho một việc như thế này”, Tin Maung Thann nói,
nhà tư tưởng của Egress. “Chúng tôi không còn có thể áp dụng các học thuyết của
thế kỷ 20, của cuộc xây dựng Hàn Quốc, Đông Đức hay Indonesia được nữa. Vì cuối
cùng thì chúng ta đang ở trong thế kỷ 21.” Điện bị mất trong khoảng khắc này
trong văn phòng của ông, cái máy điều hòa nhiệt độ lặng câm.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Con
người đã quen với việc đấy. Nhưng vẫn còn chưa quen với tự do. Nhà đấu tranh
cho quyền công dân Zaw Oo bây giờ được phép nói thẳng. Nhưng ông thì thầm khi
nói về giới quân đội. Tin Maung Thann nhận được rất nhiều tiền viện trợ. Nhưng
ông phải biện hộ trước những người phê phán trong nước và nhấn mạnh rằng Egress
vào thời độc tài “đứng gần các thể chế, không đứng gần các cá nhân”. U Moe Kyaw
cùng gia đình lần đầu tiên bay đến nơi có tuyết, đến Thụy Sĩ. Và rên lên, rằng
giám đốc từ Mỹ của ông thu nhập một tháng bằng một trăm cô nhân viên điện thoại
Miến Điện của ông. Và anh Min Lyat Chan trẻ tuổi hy vọng, rằng nhiều người đồng
hương của anh từ Mỹ bây giờ sẽ trở về Myanmar mới – chính anh thì anh lại muốn
sang Singapore để kiếm tiền. Các biến đổi này khiến cho người ta nghẹt thở. Các
vết thương không có thời gian để mà lành lại nữa. Khi vượt qua một chiếc xe tải
với quân lính, người tài xế taxi trong Rangoon nói: “Giới quân đội trông như
người. Thật sự thì họ là thú.” Mới trước đây một năm, ông chắc chắc là chỉ dám
nhìn xuống.<o:p></o:p></span></div>
<h1 align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: normal;">Không có quân phục<o:p></o:p></span></h1>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Một
viên tướng trở thành người tốt</span></i></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một
người thì chân trần trong dép tắm và quấn cái xà rông truyền thống có vạch xanh
nước biển, một người trong bộ comlê màu đen, giày sang trọng và thắt cà vạt:
khi Tổng thống Mỹ Barack Obama đến thăm Thein Sein, Tổng thống Myanmar, trong
thành phố Rangoon, sự tương phản hầu như không thể hơn được nữa. Trước đó, chưa
từng có một tổng thống Mỹ đến thăm Myanmar. Vài tuần trước vẫn còn chưa có ai
chờ đợi từ Obamar một chuyến viếng thăm như thế. Nhưng đến cuối Thu 2012, đất
nước này sống trong một thời kỳ chuyển tiếp – thời quá độ từ một chế độ độc tài
quân sự sang một nền dân chủ được ban bố. Thein Sein, vị tổng thống, đại diện
cho cả hai hệ thống. Từ một thành viên của nhóm quân đội cầm quyền, viên tướng
này đã trở thành nhà cải cách đất nước.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mãi đến
đầu tháng 2 năm 2011, sau cuộc bầu cử quốc hội đầu tiên – bị tranh cãi – từ hai
mươi hai năm nay, Thein Sein mới được tuyên thệ trở thành tổng thống dân sự.
Trước đó, ông đứng trong vị trí lãnh đạo của giới quân sự cầm quyền, nô dịch
hóa và tàn phá Myanmar, từ 2007 là thủ tướng. Vào ngày 30 tháng 3 năm 2011,
“Hội đồng nhà nước về Hòa bình và Phát triển” chính thức giải tán, và Thein
Sein tuyên thệ trở thành tổng thống nhà nước cùng với chính phủ mới gồm năm
mươi tám người. Vừa mới là Tổng thống, Chủ tịch Hội đồng An ninh Quốc gia và
Tổng tư lệnh quân đội, người đàn ông đã có tuổi này với cái đầu hói hết nửa và
chiếc kính gọng vàng đã thể hiện là một nhà cải mới toàn hảo. Vị nguyên thủ
quốc gia, về mặt hình thức là đầu tiên của đất nước này kể từ lần đảo chánh
quân sự năm 1962, trả tự do cho các tù nhân chính trị, công nhận người nữ lãnh
tụ đối lập Aung San Suu Kyi trong vai trò của bà ấy, mở cửa cho nền kinh tế.
Với mỗi một tuần trôi qua trên đất nước này, thế giới lại càng ngạc nhiên nhiều
hơn về viên tướng không có quân phục ấy. Trong y phục dân sự, ông trông giống
như một thầy giáo dạy tiếng La tinh, một viên kế toán, có lẽ là một dược sĩ –
nhưng không giống như một thành viên đứng đầu của chính quyền quân sự mà đã
chịu trách nhiệm về cái chết của hàng ngàn con người. Không một ai tin rằng
người sĩ quan đã được thanh minh đó lại có được một sự thay đổi như thế.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tối
tối, tại nhà riêng, ở phía sau cánh cửa đóng kín, ông chắc cũng không thể tin
được chính bản thân mình: trong mùa Xuân 2012, tờ<span class="apple-converted-space"> </span><i>Time Magazine</i><span class="apple-converted-space"> </span>bình chọn Thein Sein là một trong số
một trăm nhân vật có ảnh hưởng nhiều nhất trên thế giới. Tên của ông nằm trong
danh sách đề cử cho Giải Nobel Hòa bình. Và Thant Myint-U, tác giả và là con
trai của cựu Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, U Thant, vinh danh Thein Sein như là
“kiến trúc sư của một trong những biến đổi dân chủ ít có khả năng nhất trên
toàn thế giới”. Theo cách nhìn của ông, con người sáu mươi bảy tuổi này đang
tìm thế cân bằng theo nhiều hướng: “Ông ấy phải sắp đặt chính phủ theo hướng
dân chủ, cải cách một trong những nền kinh tế quốc dân lạc hậu nhất trên thế
giới, và thương lượng chấm dứt hơn một tá các xung đột sắc tộc đã kéo dài lâu
nay.” Tất cả những việc đó, trong khi ông phải làm sao cho các tướng lĩnh trước
đây không nổi giận, những người vẫn còn quyết định chính phủ, liên kết các viên
chỉ huy quân đội, giới doanh nhân, các đảng đối lập và xã hội dân sự trẻ tuổi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Rõ ràng
là máu vẫn còn vấy trên bàn tay của viên tướng qua đêm trở thành dân sự: Thein
Sein là thủ tướng, khi chính quyền quân sự chấm dứt cuộc nổi dậy hòa bình của
các nhà sư trong một biển máu năm 2007. Và trong vai trò đấy, ông cũng là người
ít nhất thì phải cùng chịu trách nhiệm khi những người giúp đỡ nước ngoài không
được phép nhập cảnh sau cơn bão Nargis năm 2008 – hơn một trăm ngàn người đã
thiệt mạng trong khi đó. Theo huyền thoại, Thein Sein đã nhận ra được tính cần
thiết của những cuộc cải cách ngay trong khi vẫn còn ngồi trong chiếc trực
thăng bay trên những vùng đất bị ngập lụt mà ngôi làng quê hương của ông cũng
nằm trong đó.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
bộ tham mưu các tướng lĩnh, Thien Sein có quê từ miền Nam của đất nước chưa bao
giờ được tôn trọng nhiều. Người ta nói rằng ông ấy là một con người đồng tình
với tất cả, như là một người lúc nào cũng gật đầu. Nhà cố vấn và cũng là người
viết diễn văn cho ông Nay Wing Maung mô tả ông là “không tham vọng lẫn không
quyết định nhanh chóng lẫn lôi cuốn, nhưng rất ngay thẳng và thật thà”.
Trong nhân dân, có người gọi ông là “Mr. Clean”, vì ông không tham nhũng nhiều
như đồng nghiệp trong hệ thống dễ bị mua chuộc của Myanmar. Người ta nhận ra
điều đấy từ đâu? Vì ông cho tới nay vẫn không giúp đỡ ngôi làng quê nghèo nàn
của ông, không khoe khoang ở đấy như những người khác, không cho xây chùa tưởng
niệm Đức Phật và chính mình. Surin Pitsuwan, cho tới 2012 là tổng thư ký hùng
biện của cộng đồng các nhà nước Đông Nam Á ASEAN, cộng đồng mà Myanmar cũng là
thành viên, mô tả Thein Sein là “rất mềm mỏng, rất hiền hòa và rất cẩn thận”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các đặc
tính đó đã đưa đẩy ông lên cao trong chính quyền quân sự: từ 2001 đến 2003, ông
là người phụ tá cho Than Shwe, viên tổng tư lệnh đáng sợ. Không có sự đồng ý
của ông thì Thein Sein không bao giờ được phép nhận quyền lãnh đạo đất nước đi
đến dân chủ. Con đường thăng tiến của ông không được vạch sẵn ra từ bé. Thein
Sein xuất thân trong hoàn cảnh nghèo khổ. Ở Kyonku, nơi đồng bằng rộng lớn của
con sông Irrawaddy mở ra biển Andaman, cho tới nay vẫn chưa có điện và nước
máy. Cha của ông, cũng như nhiều người dân Myanmar khác, đã từng là nhà sư, sau
đó là nhà giáo, đã dệt chiếu và bán mì từ một căn nhà nghèo nàn dọc theo con
đường bụi bặm và làm cu li kiếm tiền ở bến tàu. “Đối với tôi, cái nghèo là dấu
ấn lên tuổi thơ. Vì thế mà giảm nghèo là yếu tố quan trọng nhất của cuộc cải
cách”, Thein Sein nói giống như một chính khách. Người con trai thoát khỏi cảnh
nghèo nàn của gia đình mình, cũng như nhiều nam thanh niên Myanmar khác, qua
lần bước vào Học viện Quân sự. Ở độ tuổi bốn mươi, viên tướng đứng thứ tư của
đất nước được phép viếng thăm Trung Quốc và Singapore trong những chuyến đi ra
nước ngoài đầu tiên. Sau đó, khi ông là viên tướng chịu trách nhiệm về vùng
người Shan ly khai ở miền Bắc, ông được cho là đã hành xử ít tàn bạo hơn những
người khác. Tất nhiên là giới đối lập lan truyền rằng thời trước, Thein Sein
thích ra sân golf hơn là quan tâm đến một chiếc máy bay rơi xuống vùng của ông
ấy<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngược
lại, về việc mở cửa cho đất nước của mình thì rõ ràng là người tổng thống tự
làm lấy. Khi đạo luật đầu tư hết sức quan trọng cho sự phát triển bị những
người <i>crony</i>, những người đồng minh của chính quyền quân sự, làm cho
mềm đi để họ hưởng lợi từ đó, văn phòng tổng thống đã lập tức thu hồi và chỉnh
sửa nhiều điểm để tạo cho người nước ngoài có được những khả năng lớn hơn trong
công cuộc xây dựng đất nước.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
thành tựu to lớn nhất của Thein Sein là việc công nhận Lady: nữ lãnh tụ phe đối
lập Aung San Suu Kyi biết rằng bà đã nhận được gì từ người thủ tướng đó. Và
điều đó cũng đúng theo chiều ngược lại: cả hai người có tuổi bằng nhau, và
không ai trong hai người có thể đóng vai trò của mình trong nước Myanmar mới mà
không có người kia. “ASSK” bắt đầu tin tưởng, khi Thein Sein mời bà vào dinh
tổng thống tháng 8 năm 2011, nơi bà nhìn thấy một bức ảnh khổng lồ của cha bà,
người anh hùng dân tộc Aung San. Viên cựu tướng lĩnh và người phụ nữ bị đàn áp
nhiều năm trời đã bắt tay nhau ở dưới đó. Thein Sein còn tiếp nữa: ông ấy
không ngần ngại công khai tuyên bố sự kính trọng của mình đối với gia đình của
người phụ nữ đấu tranh cho tự do: “Nếu như anh nhìn vào lịch sử của đất nước
chúng tôi thì tấm gương duy nhất mà tôi có được chính là người anh hùng giành
độc lập của chúng tôi, Tướng Aung San.” Với sự hiện diện của vợ ông và mẹ của
hai cô con gái của gia đình, băng đá giữa người phụ nữ đấu tranh phản kháng và
thành viên chính quyền quân sự đã tan chảy. Trong khi đó, vài tháng trước Aung
San Suu Kyi còn bị giới quân đội căm ghét cho mức nhà độc tài toàn trị Than
Shwe cấm không cho phép nói tên của bà ra trước mặt ông ấy.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Aung
San Suu Kyi biết rõ rằng hiện bây giờ chỉ có Thein Sein là có thể tiếp tục đẩy
mạnh quá trình cải cách. “Tôi nghĩ Thein Sein thành thật”, người nữ trí thức để
cho cả thế giới trích dẫn. Và Thein Sein cũng biết rằng Aung Sau Suu Kyi có đủ
quyền lực để đánh đắm bất cứ một dự định nào của chính phủ. Thế nhưng sự im
lặng của người phụ nữ đấu tranh đó mang lại cho ông tính chính danh mà ông cần,
để có thể lấy điểm ở Myanmar và trước hết là ở nước ngoài.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Giống
như đôi vợ chồng già, những người là địch thủ của nhau trước đây đã tạo một
thỏa hiệp vì một Myanmar mới – “không với bạn và không thể không có bạn”, nó là
như thế. Nếu như họ vẫn còn ngáng trở nhau trong những chuyến công du vào những
tuần đầu tiên – sau khi AungSan Suu Kyi đến thăm Diễn đàn Kinh tế Thế giới ở
Thái Lan trong chuyến đi nước ngoài đầu tiên của bà sau lần bị quản thúc tại
gia, Thein Sein đã hủy bỏ không tham gia nữa –, họ nhanh chóng học được cách
cũng để cho người kia đóng vai trò của mình ở nước ngoài. Vài tháng sau đó, khi
ở New York, Thein Sein cũng nói về Lady: “Aung San Suu Kyi có một vai trò mang
tính quyết định trong quá trình cải tổ. Bà ấy là nghị sĩ của Quốc hội và bà ấy
đã làm việc với chúng tôi để đẩy mạnh một vài cải cách. Bà ấy là một người đồng
nghiệp tốt. Tôi chắc chắn là bà ấy đang làm những gì mà bà ấy có thể làm, để
hoàn thành quá trình cải cách.” Chỉ sau vài tháng trong chức vụ khó khăn, viên
cựu tướng lĩnh đã tìm thấy những từ ngữ đúng đắn: “Di sản chính trị của tôi là
việc chỉ cho thế hệ kế tiếp thấy rằng chúng tôi tôn trọng sự khác biệt; chúng
tôi có ý kiến khác nhau, nhưng chúng tôi có thể làm việc cho cùng một mục đích
vì đất nước này. Ngay với cả sự kình địch chính trị của hai thập niên vừa rồi.”
Rằng “kình địch chính trị” chính là sự tô điểm có một không hai khi nhìn đến
những bất công và thống khổ mà Thein Sein và những người đồng nghiệp trong
chính phủ quân đội của ông đã gây ra cho đất nước này, điều đấy thì ông cố tình
ỉm đi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
liệu vị tổng thống đã tỉnh ngộ như thế có thể tự mình “hoàn thành quá trình cải
cách” hay không? “Nếu theo ý tôi thì tôi chỉ muốn đứng đầu đất nước một nhiệm
kỳ thôi”, ông nói. “Nhưng các quyết định trong tương lai tất nhiên là phụ thuộc
vào nhu cầu của đất nước và mong muốn của người dân.” Sức khỏe của ông không
được tốt. Vị tướng phải gắn một máy tạo nhịp tim ở thành phố Singapore hoa lệ –
trên quê hương đã bị chính ông và các đồng nghiệp trong chính quyền quân sự tàn
phá thì việc đó không đủ an toàn đối với ông.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngay cả
khi Thei Sein cùng với người nữ lãnh tụ phe đối lập quyết định tốc độ mở cửa
Myanmar, thì vẫn còn không rõ là ông muốn đi đến đâu. Vị tổng thống chỉ thỉnh
thoảng mới đưa ra những lời nói ám chỉ. Như ông đã xin lỗi cho giới quân sự cầm
quyền, rằng quân đội không còn sự lựa chọn nào khác khi giành lấy quyền lực vào
cuối những năm 80, để tái lập “hòa bình và ổn định”. Và rằng các tướng lĩnh với
hai mươi lăm phần trăm số phiếu vẫn tiếp tục giữ quyền phủ quyết, điều đấy là
hợp lý theo quan điểm của ông: điều này tương tự với các hoàn cảnh trong thời
quá độ ở Nam Hàn và Indonesia. Nhưng như vai trò của giới quân đội đã giảm dần
đi cùng với sự ổn định của nền dân chủ trong cả hai nước đó, thì điều đấy cũng
có thể xảy ra ở Myanmar.<o:p></o:p></span></div>
<h1 align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: normal;">Mềm yếu một cách anh hùng<o:p></o:p></span></h1>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Gánh
nặng trên đôi vai của Lady</span></i></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Aung
San Suu Kyi đứng trong khu vườn nhà bà ở cạnh hồ Inya tại Rangoon. Người nữ
lãnh tụ đối lập được tôn sùng ở Myanmar trông gầy gò mảnh khảnh, sức mạnh lớn
lao của bà, khả năng chịu đựng của bà, cái mà bà đã chứng minh trong hơn
mười lăm năm bị quản thúc tại gia, đến từ bên trong. Không thấy nó ở cái nhìn
đầu tiên.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Và bây
giờ Daw Suu, bà Suu, như bà thường được gọi, vẫn còn mệt mỏi. Rất mệt mỏi. “Tất
cả có hơi nhiều một chút trong những tuần vừa rồi”, người đàn bà sáu mươi bảy
tuổi nói với một giọng nói không được rõ ràng và đòi hỏi như người ta thường
quen ở bà. Đó là cái ngày trước lần bầu cử bổ sung vào Quốc hội tại thủ đô
Naypidaw của Myanmar và Aung San Suu Kyi đã dẫn đầu cuộc tranh cử từ nhiều
tuần. Bà thích thú khi có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi, khắp mọi chỗ và được
chào mừng. Nhưng niềm hân hoan đấy cũng mang lại nguy hiểm cho bà. Daw Suu hay
vượt quá giới hạn thể lực, không hề quan tâm đến sức khỏe của mình. Hàng chục
ngàn người reo hò chào mừng bà ở hai bên đường, toàn Myanmar chờ đợi ở người
nhận Giải Nobel Hòa bình một cú đánh giải phóng, cái mà cuối cùng thì không
buộc phải thực hiện, – có ai còn nghĩ đến sức khỏe của bản thân mình nữa chứ?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuối
cùng, ngay trước lần bầu cử bổ sung, Aung San Suu Kyi rồi cũng tuân theo các
dấu hiệu và lui về nghỉ ngơi trong ngôi nhà của bà một vài ngày. Bây giờ, trên
bãi cỏ trước ngôi biệt thự, trong ngôi nhà mà cha mẹ của bà từng sống, bà vẫn
còn chưa hoàn toàn bình phục. “Sức khỏe tôi có tốt hơn, nhưng thật ra thì tôi
vẫn còn cần sự yên tĩnh thêm một chút nữa”, Lady thêm vào. Nhưng thật sự là
không còn thời gian cho việc đó nữa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Aung
San Suu Kyi kiệt sức và kiệt quệ về tinh thần, đó là một trong những khoảng
khắc hết sức hiếm hoi mà trong đó người nữ lãnh tụ đối lập được cả đất nước yêu
mến, tôn sùng và mong đợi, bước xuống từ đỉnh Olymp, là một con người bình
thường, mềm yếu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bà cũng
thường được gọi là “Aunti”, cô, nhưng ở Myanmar mang ý nghĩa hết sức kính
trọng. Việc Aung San Suu Kyi được tôn sùng không phải là một việc đáng ngạc
nhiên. Bà là con gái của Tướng Aung San, người anh hùng giành độc lập của
Myanmar, người bị giết chết năm 1947. Chỉ riêng điều đó cũng đã gần đủ. Nhưng
trước hết là chính bà đã chứng tỏ mình có sức mạnh, nhiều can đảm cũng như sẵn
sàng bằng lòng với những gì ít hơn trong việc riêng tư. Khi đảng của bà, Liên
minh Quốc gia vì Dân chủ, chiến thắng lớn trong cuộc bầu cử năm 1990, giới quân
đội đã thu lại kết quả đó và quản thúc tại gia người nữ ứng cử viên đứng đầu.
Suu Kyi cũng ở tại gia, khi Michael Aris chồng bà qua đời sau một cơn trọng
bệnh ở Liên hiệp Anh.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bà liên
tục đấu tranh cho các cải cách dân chủ, mặc cho thế yếu của mình. Bị cô lập ở
phía sau những cánh cửa đóng kín, bà ngày càng có thêm tầm quan trọng về chính
trị. Tất cả mọi hy vọng cho lần mở cửa của Myanmar đều nhận được một cái tên
trong những năm tháng này: Aung San Suu Kyi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Khi
người ta hỏi tôi tại sao tôi lại luôn luôn đấu tranh cho dân chủ ở Miến Điện,
thì tôi nói rằng vì tôi tin chắc là các thể chế dân chủ sẽ cho phép bảo đảm
nhân quyền được tôn trọng”, Aung San Suu Kyi nói, và bà tin chắc như thế sâu
trong nội tâm.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bây giờ
thì người nữ lãnh tụ đối lập này đã chiến thắng trong cuộc bầu cử bổ sung tháng
4 năm 2012 mà không để lại cho đảng cầm quyền đến một ghế. Liên minh Quốc gia
vì Dân chủ hiện giờ có bốn mươi ba ghế trong Quốc hội. Nhưng đấy là lần bầu cử
bổ sung mà trong đó chỉ tròn mười phần trăm số ghế được bầu mới. Đảng chính phủ
của Thein Sein do vậy không phải lo sợ cho đa số của họ cho tới lần bầu cử Quốc
hội 2015.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Từ
tháng 11 năm 2010 không còn bị quản thúc tại gia nữa, vào lúc ban đầu còn bị
giới hạn đi lại, rồi tầm quan trọng ngày càng được nâng cao qua những lần trao
đổi với các đại diện của chính phủ, cuối cùng là người chiến thắng rạng rỡ
trong cuộc bầu cử bổ sung tháng 4 năm 2012. Không ai tiên đoán được sự phát
triển này. “Mỗi một sự giúp đỡ đến với Myanmar bây giờ phải mang lợi ích trực
tiếp đến cho người dân, phải tăng cường cho họ, để họ trở nên độc lập với chính
phủ”, Aung San Suu Kyi nói. Và bà có sự tự do và có quyền để nói điều đó. Bà ấy
cũng cảnh báo trước một làn sóng đầu tư có thể chôn vùi đất nước này ở dưới nó.
Và bà dựa vào Hoa Kỳ, đồng quan điểm với Thein Sein trong việc này. “Đã đến lúc
chúng tôi trở thành bạn bè hay lại là bạn bè”, bà ấy nói, “cũng là bạn bè của
một quá trình dân chủ thật sự. Tôi xin nước Mỹ hãy chú ý đến các vấn đề của
chúng tôi.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hiện
nay, giữa Aung San Suu Kyi và Tổng thống Thein Sein đã phát triển một điều gì
đó giống như mối quan hệ làm việc bền vững – giữa người nữ chính khách đối lập
nhiều năm liền từng là kẻ thù số một của chế độ và vị Tổng thống, người bây giờ
đang biến đổi sâu rộng chế độ mà ông đã hưởng lợi cả một thời gian dài. Sau
cuộc bầu cử, Aung San Suu Kyi đã bước vào Quốc hội, qua đó được hợp pháp hóa
một cách dân chủ, mặc dù vẫn còn một phần tư nghị sĩ thuộc giới quân đội, những
người không phải đứng ra tranh cử. Qua đó bà cũng là một trụ cột cả cho chính
phủ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thein
Sein cần Aung San Suu Kyi, để các quyết định trong nhân dân có được đa số. Và
ông cần bà để giải quyết các xung đột. Ví dụ như Lady được bổ nhiệm đứng đầu
một ủy ban có trách nhiệm điều tra các sai phạm của cảnh sát trong lúc giải tán
một trại biểu tình ở miền Bắc của đất nước. Ai được gắn kết như thế thì khó có
thể làm những điều mà không ai đoán trước được. Đó hẳn cũng là một động cơ của
Thein Sein, tiếp cận người nữ lãnh tụ đối lập trong những bước chân dài.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Không
có Aung San Suu Kyi thì hiện nay hầu như không thể tưởng tượng ra được một phe
đối lập ở Myanmar. Đó là một gánh nặng và cũng là một vấn đề. Sau Daw Suu thì
không có ai được tin cậy và kính trọng như thế. Vì vậy mà bây giờ bà được tất
cả mọi người không đứng vào phía của chính phủ ủng hộ. Và cũng vì vậy mà người
ta phỏng đoán nhiều đến như thế, rằng liệu người phụ nữ sáu mươi bảy tuổi này có
đủ kinh nghiệm trong hoạt động chính trị hay không, liệu bà về lâu dài có thắng
thế hay không.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Thỉnh
thoảng, chúng tôi không biết chính xác là bà ấy đang nghĩ gì”, như diễn viên
hài Zarganar nói, một cựu tù chính trị và hiện giờ đang nắm nhiều đầu dây trong
nước Myanmar cải cách. Liên quan tới các dân tộc thiểu số của đất nước, những
quyết định khó khăn nhất hay chỉ những lời phát biểu khó khăn nhất vẫn còn đang
đứng ở phía trước của Aung San Suu Kyi. Bốn mươi phần trăm người dân Myanmar có
cảm giác mình thuộc vào một trong những thiểu số đó, người Karen, Kachin, Shan
hay Mon. Họ yêu cầu có nhiều quyền tự trị hơn, có phần nhiều hơn trong khai
thác tài nguyên, và họ đã dùng vũ khí nhiều thập niên liền để biểu lộ những yêu
cầu đó. Bây giờ đang có những cuộc thương lượng hòa bình với chính phủ, nhưng
chúng diễn tiến chậm chạp. Và người phụ nữ nhận Giải Nobel Hòa bình cũng không
thể phù phép một giải pháp nhanh chóng và đơn giản ra từ chiếc nón của nhà ảo
thuật được. Các dân tộc thiểu số hy vọng có được thêm nhiều sự phi tập trung
hóa từ bà, nhưng Lady cuối cùng thì cũng là một người Miến Điện, và qua đó là
người hưởng lợi từ sự tập trung quyền lực ở trung ương.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hòa
giải trong nước hẳn là đề tài quan trọng nhất. Mối nguy hiểm mà các cuộc đầu tư
cần thiết thể hiện cũng là một đề tài không kém quan trọng. Suu Kyi thường
xuyên cảnh báo, như trong một chuyến đi thăm Ấn Độ:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Myanmar
giàu về khoáng sản và trong đó cũng tiềm ẩn một mối nguy hiểm. Đơn giản là bây
giờ có quá nhiều người bước vào đất nước này, và muốn sử dụng các tài nguyên đó
cho các mục đích riêng. Chúng tôi biết rằng Myanmar đang cần đầu tư, và chúng
tôi cũng chào mừng những nhà đầu tư. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng các đầu tư
phải hợp lý và phải được tiến hành một cách có trách nhiệm. Môi trường phải được
bảo vệ, tương lai của đất nước phải được bảo đảm.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Theo
hiến pháp hiện nay, Aung San Suu Kyi không được phép ứng cử chức vụ tổng thống,
vì bà kết hôn với một người nước ngoài. Nhưng ngoài việc đó ra: bà, đảng của
bà, Liên minh Quốc gia vì Dân chủ, có thắng được cuộc bầu cử năm 2015 hay
không? Tổng thống Mỹ Barack Obama dự đoán người bạn chính trị của ông sẽ thắng
cử, người mà ông ấy trong lần viếng thăm Myanmar vào cuối năm 2012 đã sôi nổi
ôm choàng lấy đến mức bà ấy phải hơi giật mình lui lại. “Chúng tôi nhìn đến
cuộc bầu cử 2020, đó là một tầm nhìn thực tế hơn”, Zarganar nói – và nhiều nhà
phân tích trong nước cũng nói như thế. Đến lúc đấy, phe đối lập, có Aung San
Suu Kyi hay là không, sẽ ổn định.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Niềm
hân hoan, cái mà Aung San Suu Kyi, biểu tượng cho hòa bình của Myanmar, tạo ra
trong toàn Phương Tây, ngược với một cách nhìn khác hơn ở trong nước. Được yêu
mến và được tôn sùng ở một mặt, bị phê phán là không có kinh nghiệm chính trị
và có lúc trơ trơ trước những ý kiến cố vấn ở mặt kia. Ngay cả khi nó dường như
là như thế trong cái nhìn đầu tiên: Myanmar trong thời của những biến đổi không
đơn giản chỉ là đen hay trắng, tốt hay xấu. Tương lai có thể sẽ được vẽ ra
trong những màu xám đậm nhạt khác nhau.<o:p></o:p></span></div>
<h1 align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: normal;">Gần có quyền lực<o:p></o:p></span></h1>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Phe
đối lập muốn cải tạo</span></i></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chỉ
đường đi là một tấm băng rôn lớn có con công đang tấn công, huy hiệu của Liên
minh Quốc gia vì Dân chủ. Nếu như không có tấm băng rôn ở phía trên cánh cửa đó
thì chắc nhiều người đã chạy ngang qua mà không dừng lại, những người muốn
trước hết là ở gần Aung San Suu Kyi, trong trụ sở chính của đảng đối lập lớn
nhất, quan trọng nhất và cả một thời gian dài là đảng đối lập duy nhất. Ngôi
nhà nhỏ hai tầng đứng đó bên cạnh nhiều căn nhà đơn sơ khác ở ven đường, không
có gì nổi bật. Bây giờ thì tương lai của đất nước Myanmar sáu mươi triệu dân
cần phải được suy nghĩ và lập kế hoạch ở trong đó. Có nhiều niềm hy vọng được
đặt lên NLD, Liên minh Quốc gia vì Dân chủ, và trước hết là lên Aung San Suu
Kyi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ở bên
trong, ở tầng trệt, qua cái nhìn đầu tiên thì ở đó trông không giống như trụ sở
chính của một đảng phái. Cạnh những cái bàn ở hai bên của gian phòng sâu vào
bên trong, người ta chủ yếu là trả giá và bán hàng. CD với những bài diễn văn
và nhạc ưa thích của Aung San Suu Kyi được chào bán. Bưu thiếp với chân dung
của bà, áp phích 3D với cha và con gái, với Tướng Aung San, người anh hùng
giành độc lập của Myanmar. Nón lưỡi trai với con công đang tấn công, được hình
tượng hóa qua cái cổ vươn dài ra của nó, chồng chất lên nhau trên một cái bàn ở
ngay trước một hộp cầu chì, cái chắc đã được lắp đặt vào thời Đệ nhị Thế chiến.
Bên cạnh đó là huy hiệu đeo áo đủ mọi cỡ, cho mỗi một sự hân hoan đều có một
vật phụ tùng tương xứng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">To
Thein Santi bán những vật tôn sùng NLD ở đây từ hơn một năm nay, và cô nhìn đấy
như là sự đóng góp của mình vào công việc chính trị. “Ở đây chúng tôi có đủ mọi
thứ”, cô ca ngợi hàng hóa của cô, “đảng đang cần tiền.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các đầu
dây chính trị của đảng đối lập quan trọng nhất trong Myanmar được điều khiển
trong tầng một của ngôi nhà đã nhiều tuổi này. Ngồi ở đây là những người quyền
cao chức trọng của Liên minh Quốc gia, trong những gian phòng nhỏ, được trang
bị thiếu thốn. Kỹ thuật máy tính cho tới nay vẫn chưa bước vào trong gian phòng
nào cả. Người ta đến đó qua một cái cầu thang dốc đứng bằng gỗ với những bậc
thang đã mòn, cái trước đây nhiều năm hẳn là tốt, để không cho các lực lượng an
ninh có thể nhanh chóng xông lên được. Bây giờ, một bức ảnh ở lối lên cầu thang
biểu lộ tương lai: Aung San Suu Kyi, mỉm cười dè dặt, Tổng thống Hoa Kỳ Barack
Obama, cười gần như là đã thách thức rồi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngồi
trong một căn phòng ở trên đó, cái không chỉ chật chội mà còn tối tăm vì các
cửa sổ hầu như đều mờ đục, là U Thein Oo, người đỡ đầu của đảng này, hẳn là
người có nhiều kinh nghiệm chính trị nhất. Trước đây, chính ông đã từng là bộ
trưởng trong vòng hai năm. Bây giờ, U Thein Oo đang nghỉ ngơi trên một cái ghế
xiên xẹo, hơi cúi thân mình về phía trước một chút. Từ khi nền độc tài quân sự
bắt đầu năm 1962, không còn có ai quan tâm đến trang bị văn phòng trong căn
phòng này nữa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Vâng”,
ông nói trong một thứ tiếng Anh tốt nhưng tuy vậy vẫn khó hiểu vì nói lúng búng
trong miệng, “Quốc Hội là một khả năng quan trọng để hoạt động chính trị. Chúng
tôi tin rằng Aung San Suu Kyi cũng có thể cộng tác lâu dài với Tổng thống Thein
Sein. Nhưng bà ấy không bắt buộc phải như vậy”, ông ấy thêm vào sau khi ngưng
một lúc. “Bà ấy có thể rời Quốc Hội, nếu như sau này nó không mang lại kết quả
như mong muốn, và chuyển hoạt động chính trị của mình ra đường phố.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đường
phố lúc nào cũng phục tùng Lady và qua đó là phục tùng đảng Liên minh Quốc gia
vì Dân chủ. Trong năm vừa rồi, có lần đã có hàng chục ngàn người ủng hộ hân
hoan tụ họp lại trước trụ sở chính của đảng. Nhưng sẽ vẫn như thế hay không thì
còn phụ thuộc vào cơ cấu của đảng, vào việc đảng có thành công trong việc dịch
lại gần với người dân hay không, và không chỉ là một hội bầu cử cho người nữ
ứng cử viên đứng đầu nổi tiếng của họ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">U Thein
Oo, người trí thức đứng đầu của đảng, đã khoảng tám mươi lăm tuổi, nhiều thành
viên lãnh đạo ít nhất thì cũng đang tiến đến gần độ tuổi đó. Những thập niên
của sự đàn áp bất cứ một hoạt động chính trị nào đã để lại dấu vết, trong những
căn phòng nhỏ ở Rangoon này có thể thấy rõ được điều đó. Liên minh Quốc gia vì
Dân chủ quá già. Và mặc dù là đảng của Aung San Suu Kyi, NLD không còn hấp dẫn
giới trẻ nữa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Kyaw
Thu Han là một trong những người quan tâm đến chính trị, những người mà sau này
muốn cùng hoạt động cải cách, anh nói. Nhưng thế nào đi chăng nữa thì cũng
không ở trong Liên minh Quốc gia. “Đó chỉ là một đảng của những thây ma
thôi”, người kỹ sư trẻ hai mươi sáu tuổi diễn đạt mạnh mẽ khác thường. Thông
thường thì người ta cẩn thận hơn với lời nói ở trong Myanmar, và cũng kính
trọng hơn. Tất nhiên là Han muốn đặt Aung San Suu Kyi ra ngoài lời phán xét
mang tính hủy diệt đó rồi, nhưng ngoài ra thì người đàn ông trẻ tuổi đó không
thấy có nhiều hy vọng cho NLD.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một nhà
ngoại giao không muốn được nêu tên cũng bày tỏ một cách rõ ràng. “Với Aung San
Suu Kyi, Liên minh Quốc gia vì Dân chủ có một nhân vật lãnh đạo nổi bật và sự
ủng hộ rộng khắp trong đại đa số người dân của Myanmar. Nhưng ngoài ra thì ở
giữa đó không có gì cả”, người này nói. “NLD chắc chắn sẽ thắng trong lần bầu
cử năm 2015″, ông còn thêm vào, “nhưng vẫn chưa rõ là người thắng cử thật ra thì
rồi sẽ là một đảng như thế nào.” Liên minh Quốc gia không phải là một đảng của
giới tinh hoa, nhưng cũng không phải là một đảng của số đông người. Chính bởi
vì những người đã đấu tranh trên đường phố cho cải cách, và vẫn còn đấu tranh
cho chúng, không gia nhập Liên minh Quốc gia với số đông.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cũng
như Aung San Suu Kyi, nhiều người từ giới lãnh đạo cũ của đảng đã phải ngồi tù
hay bị quản thúc tại gia, kinh nghiệm chính trị bây giờ lại phải được cực nhọc
thu thập lấy. “Thiếu kiến thức về kinh tế chính trị, thiếu doanh nhân hoạt động
tích cực trong đảng”, Myat Thin Aung từ ban giám đốc của ngân hàng Yoma than
phiền. Và điều đó, theo như người làm việc trong ngành ngân hàng này, dẫn đến
việc thiếu một viễn tưởng về kinh tế. Đảng thật ra không biết là cần phải đi
theo chiều hướng nào. “Họ rất lắng nghe”, Myat Thin Aung còn thêm vào, “nhưng
đơn giản là họ không hiểu nhiều tiến trình và những mối liên quan.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thêm
vào đó, đảng đã bị suy yếu đi bởi cuộc tranh cãi trước lần bầu cử trong tháng
11 năm 2010. Lúc đó, Aung San Suu Kyi, vẫn còn bị quản thúc tại gia, không được
phép tham gia cuộc bầu cử. NLD không có trên lá phiếu bầu, tuy vậy các lực
lượng thực dụng đã tách ra, những người không muốn bỏ qua cơ hội của một cuộc
bầu cử, dù nó có bị tranh cãi đến đâu đi chăng nữa. Bây giờ phe của Đảng
Dân chủ ngồi bên cạnh các nghị sĩ của Liên minh Quốc gia vì Dân chủ trong Quốc
Hội ở Naypidaw. Aung San Suu Kyi không buồn nhìn các nghị sĩ ly khai này đến
một lần. Trong trường hợp này thì dường như là Lady không muốn tha lỗi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
những người khác thì có thể tha lỗi. Như nhiều tù nhân chính trị, ví dụ như Zaw
Thet Htwe. Ông là một nhà báo nổi tiếng trong Myanmar. Nổi tiếng, vì ông ấy
viết cho một tờ báo thể thao được ưa thích. Cũng nổi tiếng, do ông đã ngồi tù
nhiều năm vì niềm tin của mình. Năm 2008, sau cơn bão Nargis, Zaw Thet Htwe tổ
chức giúp đỡ cho các nạn nhân dưới dạng cá nhân, cùng với diễn viên hài nổi
tiếng Zarganar. Chính quyền trả thù, không muốn đứng đấy như một chính quyền
yếu ớt và cần sự giúp đỡ, hai người đàn ông bị tuyên án nhiều năm tù, Zaw Thet
Htwe mãi đến giữa tháng 1 năm 2012 mới được trả tự do. Bây giờ ông cộng tác với
Zarganar trong công ty sản xuất video Home của ông ấy – House of Media.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Liên
minh Quốc gia vì Dân chủ nhất định phải được cải tổ, phải được chuẩn bị cho
thời kỳ mà những người già không còn ở đó nữa”, nhà báo và là người am hiểu
tình hình trong Myanmar nói. Và ông ấy nhắc nhở rằng Aung San Suu Kyi trong lần
bầu cử năm 2015 sẽ không thể bước ra tranh cử tổng thống được. Thế nào đi nữa
thì cũng không, cho tới chừng nào mà hiến pháp xuất phát từ thời chính quyền
quân sự vẫn còn chưa được sửa đổi. Hiến pháp này quy định rằng không một ai có
nguồn gốc là người nước ngoài hay có quan hệ họ hàng ra nước ngoài được phép
bước lên đứng đầu Myanmar.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">U Thein
Oo, người đỡ đầu của Liên minh Quốc gia, lạc quan hơn. Ông dựa vào sức thu hút
của Quốc Hội và của những chiếc ghế đã đạt được. “Chúng tôi cố tình đưa những
ghế đó cho các đảng viên trẻ tuổi hay cho cả những người chỉ mới vừa gia nhập
đảng thôi”, người giật dây tóc bạc của Liên minh Quốc gia nói, người mà cũng
biết rằng thời gian có thể nhanh chóng không còn nữa. Chẳng bao lâu nữa, các
lực lượng đối lập khác cũng có thể sẽ chen lên sân khấu chính trị và về lâu dài
thì NLD không thể chỉ dựa vào ánh hào quang của Aung San Suu Kyi mà thôi. Nhưng
U Thein Oo cũng tự phê bình. “Chúng tôi không chỉ phải trẻ hóa đảng”, ông ấy
nói, “mà cũng phải dân chủ hóa nó.” Cho tới nay, trong những năm bị đàn áp, thì
điều đó là không thể, “nhưng mà bây giờ”, người đàn ông già với mái tóc bạc
nói, người trong chiếc áo khoác màu nâu nhạt và cái xà rông sậm màu, chiếc váy
quấn Miến Điện, trông có vẻ đáng yêu cũng như thông thái, “bây giờ thì chúng
tôi cần xây dựng đảng một cách dân chủ, để cho phép cùng quyết định.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một
trong số ít những người trẻ tuổi không những hoạt động trong Liên minh Quốc gia
mà còn được bầu vào Quốc Hội của Naypidaw cho NLD – hoàn toàn theo ý muốn của
nhà chiến lược Đảng U Thein Oo –, là Zayar Thaw. Người đàn ông hơn ba mươi tuổi
này không phải thuộc tuýp chính trị gia chuyên nghiệp, nhưng đã hoạt động chính
trị từ lâu rồi, là một phần của tiểu văn hóa nhỏ nhưng hoạt động tích cực.
Zayar Thaw là người cùng thành lập nhóm Generation Wave có trụ sở của họ ở cạnh
biên giới với Thái Lan. Và anh là thành viên của ban “Acid” đã phát hành album
Hip-Hop đầu tiên của Myanmar trong năm 2000. “Beginning” với lời nhạc mô tả một
cách thơ mộng cuộc sống thường ngày trong Myanmar và qua đó cũng là cuộc sống
thường ngày trong sự đàn áp, đã đứng đầu Burmese Charts.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Zayar Thaw
thành lập Generation Wave năm 2007 như là một phần của phong trào tuổi trẻ dám
nổi dậy chống lại những nhà độc tài quân sự. Vào ngày 12 tháng 3 năm 2008, anh
bị bắt trong một quán ăn ở Rangoon và cuối cùng bị kết án năm năm tù.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hiện
giờ, người đàn ông này, làm giảm độ tuổi trung bình của Liên minh Quốc gia, là
thành viên của nhóm vẫn còn nhỏ trong Quốc Hội của NLD – và qua đó là một trong
những người mang niềm hy vọng của phe đối lập. Hiếm khi anh ấy còn có thời gian
cho âm nhạc nữa.<o:p></o:p></span></div>
<h1 align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: normal;">O-Burma<o:p></o:p></span></h1>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Thời
điểm của những nhà chiến lược</span></i></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi cơn
bão giật tung những cái mái nhà, khi nó ấn bẹp những bức tường tre giống như
chúng được làm bằng bìa cứng và nâng những chiếc tàu thủy lên giống như chúng
được làm bằng giấy, lúc đó người Miến Điện biết rằng sẽ còn có nhiều thay đổi
nữa: đối với họ, sự ầm ào này là một điềm báo của trời đất.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cơn bão
Nargis, năm 2008 đã cướp đi sinh mạng của hơn một trăm ngàn người trong
Myanmar, đối với họ là một lời sấm, một sự khải thị, một dấu hiệu của thần
thánh, rằng chính quyền quân sự bị căm ghét đó chẳng bao lâu nữa sẽ bị quét
phăng đi, rằng cơn bão sẽ giật bỏ những bộ quân phục ra khỏi thân thể của các
viên tướng, chính quyền quân sự sẽ bị tẩy trừ ra khỏi đất nước, lần bắt đầu mới
đang sắp đến. Họ đã đúng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Xưa nay
người Miến Điện đều nhìn vào những dấu hiệu từ tít trên cao. Không chỉ trước
những quyết định lớn lao, Than Shwe, người sếp tàn bạo của chính quyền quân sự,
mới cho xem sao bói toán. Trong tháng 11 năm 2012, thủ đô Naypyidaw bị động đất
lay chuyển. Lần này thì các thần thánh muốn nói gì với người Miến Điện? Trật tự
nặng như chì trong phần đất này của châu Á bây giờ sẽ bị tan rã ra? Có nhiều
điều cho thấy như thế. Nhưng đó là ý trời thì ít mà là chính trị của trần thế
thì nhiều hơn, cái đang lay động cho đến tận các nền tảng của trung tâm này
trong châu Á.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Và điều
đó đến Myanmar vào cuối mùa Thu năm 2012 trong hình dạng của Barack Obama, như
là người tổng thống Mỹ đầu tiên. Ngay từ lần bầu cử Obama năm 2008, phe đối lập
Miến Điện đã hy vọng vào “hiệu ứng O-Burma” cho đất nước của họ, củng cố cho
phong trào dân chủ. Đối với Thein Sein, vị tổng thống đã tẩy sạch mình từ vị
tướng lĩnh trở thành người đổi mới Myanmar, cái bắt tay với người Mỹ đồng nhiệm
của ông ấy cũng đã trở thành cú đánh phong hiệp sĩ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nước
Myanmar ngày nay đã là trạm chuyển tiếp từ nhiều thế kỷ. Như một cái nêm, nó
đẩy mình vào giữa Ấn Độ và Trung Quốc, chạm dãy Himalaja và tiếp giáp với Đông
Nam Á. Các con đường của những nhà sư, thương gia, samurai và hoàng tử Ba Tư,
những người phiêu lưu, tìm vàng và đi xâm chiếm cắt nhau ở đây. Ở đây, các đạo
quân thuộc địa Anh đã dùng đại bác bắn vào những con voi chiến của Vua Ava.
Người Bồ Đào Nha thiết lập pháo đài ở đây, người Anh mở rộng vùng ảnh hưởng của
họ ra khỏi Bengal qua ba cuộc chiến tranh. Trong Đệ nhị Thế chiến, người Nhật
cố tạo Miến Điện thành một pháo đài và sử dụng tài nguyên của nó cho nền kinh
tế chiến tranh của họ, người Mỹ và người Anh với đội quân đánh thuê của họ đã
chiếm lại từng mét đất một. Rồi người Trung Quốc đến vào đầu những năm năm mươi
của thế kỷ trước. Lúc đầu là với vũ khí, rồi với cây xẻng – họ lấy từ người
Miến Điện ngọc thạch và gỗ, ngọc bích và thuốc phiện được trồng trên núi. Ngày
nay, họ là đối tác kinh doanh có nhiều ảnh hưởng của người Miến Điện; không
được ưa thích nhưng quan trọng. “Đặc biệt Trung Quốc muốn Miến Điện, như là một
nước chư hầu, xây cảng tàu, đường cao tốc và ống dẫn đầu, những cái tạo khả
năng cho miền Nam và miền Tây của Trung Quốc đi ra biển, để giới trung lưu đang
ngày một tăng lên của Trung Quốc có thể nhận được dầu của họ từ Vịnh Ba Tư”, Robert
Kaplan, chuyên gia châu Á và là cố vấn của Bộ Quốc phòng Mỹ, mô tả tình hình.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuối
cùng thì người Trung Quốc cũng tiếp tục một truyền thống: tất cả những đạo quân
và người cai trị xa lạ đều nhắm đến tài nguyên của đất nước từng giàu nhất Đông
Nam Á này, muốn có lối ra Vịnh Bengal và Biển Andaman của nó, muốn đi cho tới
biên giới của cường quốc kia. Vì Myanmar nằm giữa hai đất nước có dân số lớn
nhất trên thế giới, ở đây, nền độc tài lớn nhất (Trung Quốc) đụng đầu với nền
dân chủ lớn nhất (Ấn Độ) của thế giới, thế lực kinh tế lớn nhất của châu Á gặp
thế lực lớn thứ ba. “Myanmar nằm ngay chính giữa Delhi và Bombay và Thượng Hải
và Hồng Kông. Nó chính là liên kết đang thiếu”, sử gia Miến Điện Thant Myint-U
nói.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cả trên
sa bàn của giới quân đội, Myanmar cũng có thêm trọng lượng. Nó có thể là pháo
đài ngăn chận không cho Bắc Kinh ra đến Vịnh Bengal. Hay lại là cái bàn đạp của
họ trước bờ biển Ấn Độ. Từ cách nhìn của Bắc Kinh thì Myanmar là hạt ngọc cuối
cùng trong sợi dây chuỗi mà Trung Quốc đã kéo quanh cường quốc nguyên tử kia
trong những năm vừa qua: Tây Tạng với nguồn của những con sông Nam Á, Pakistan,
kẻ thù không đội trời chung của Ấn Độ, Sri Lanka trước miền cực Nam của Ấn Độ –
người Trung Quốc xây bến tàu, đường xá và hầm mỏ ở khắp nơi. Nếu Myanmar vẫn
chịu ảnh hưởng Trung Quốc, Ấn Độ sẽ bị bao vây.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
những thế kỷ vừa qua, không một ai đã đến đây vì lòng nhân đạo cả. Obama cũng
không. Chuyến đi qua Đông Nam Á của ông ấy cũng chỉ là sự tiếp nối của những
trò chơi chiến lược trong vùng này. Nhìn một cách khách quan thì điều đấy thể
hiện tầm nhìn xa trong Tòa Nhà Trắng, lại đặt giao điểm này của châu Á vào
trong tiêu điểm của công chúng thế giới. “Nói cho ngắn gọn thì chúng ta tìm
thấy ở Myanmar loại mật mã để hiểu được tương lai của thế giới. Miến Điện là
cái giá đáng để chiến đấu giành lấy, như Trung Quốc và Ấn Độ – hoàn toàn không
kín đáo – đã làm điều đấy”, Kaplan nói.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trước
đó chưa từng bao giờ có một tổng thống Mỹ đương nhiệm đến thăm Myanmar. Thế
nhưng một trong những người tiền nhiệm của Obama, Herbert Hoover sau đó là tổng
thống, đã tìm may mắn của mình ở đó với một cái mỏ bạc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
cuối mùa Thu năm 2012, người Mỹ muốn sử dụng hữu ích thời gian quá độ trong
Myanmar. Cái chân không kỳ lạ đó trong lúc biến đổi từ một chế độ độc tài quân
sự sang một nền dân chủ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Giới
tinh hoa của đất nước, các tướng lĩnh và các doanh nhân phụ thuộc vào họ, những
người được gọi là<span class="apple-converted-space"> </span><i>crony</i>,
bây giờ đang hối hả tìm kiếm những nguồn mới cho sự giàu có của họ, không còn
muốn chỉ là chư hầu của Bắc Kinh nữa, chỉ dựa trên một con bài. Thant Myint-U
gọi nước Myanmar của các tướng lĩnh là “ví dụ điển hình cho sự lộng hành giống
như trong một cơn ác mộng của thế kỷ 21, một quốc gia thất bại hay đang thất
bại, đàn áp và không có khả năng đối phó với các vấn đề nhân đạo đang đe dọa.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Việc
người dân tự giúp đỡ lẫn nhau trong cơn bão thảm họa đó đã cảnh báo cho các
viên tướng lĩnh bị yêu cầu quá khả năng của mình, rằng ngay đến người dân Miến
Điện đã kiệt quệ mà vẫn còn có thể động viên được sức lực. Cuộc nổi dậy ở Bắc
Phi từ năm 2011 đã để cho những kẻ thống trị phải lo sợ, rằng cả dân tộc của họ
cũng có thể vùng lên. Họ cảm nhận được rằng thế giới sẽ không chấp nhận thêm
bất cứ một hình ảnh nào của những nhà sư bị giết chết trên đường phố Rangoon
nữa. Và cuối cùng, các nước láng giềng Đông Nam Á cũng tạo áp lực, vì họ biết
rằng họ chỉ có thể hưởng lợi và bắt đầu sự tự do thương mại với Phương Tây khi
chính quyền quân sự rút lui. Thời gian cấp bách: 2014, trong năm quyết định
trước khi Đông Nam Á muốn bắt đầu liên minh kinh tế của họ thì lại chính là
Myanmar sẽ tiếp nhận chức chủ tịch của liên minh các quốc gia ASEAN.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Và vì
thế mà đất nước này bất thình lình trông giống như đã được một tiên nữ đánh
thức dậy từ những cơn ác mộng. Nữ lãnh tụ đối lập Aung San Suu Kyi đi thăm thế
giới và bước vào Quốc hội Miến Điện. Người Trung Quốc phải ngừng xây một đập
nước ở Myanmar sau những phản đối của người dân. Tù nhân chính trị được trả tự
do. Kiểm duyệt được bãi bỏ, một đạo luật đầu tư được ban hành. Các tướng lĩnh
và các<span class="apple-converted-space"> </span><i>crony</i><span class="apple-converted-space"> </span>của họ ban bố dân chủ, và bất thình
lình phần còn lại của đất nước cũng được ngửi tự do và học kinh tế thị trường.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi
nào, nếu không phải là bây giờ, thì các nước Phương Tây cần phải quay trở lại,
bãi bỏ cấm vận? Cuối cùng thì đây là những ngày mà các lá bài được xáo mới và
cột mốc được đóng xuống. Ai bây giờ không có chân đứng trong Myanmar, người đấy
sau này sẽ gặp nhiều khó khăn. Coca-Cola và nhà cạnh tranh Pepsi muốn chiếm
lĩnh thị trường sáu mươi triệu người đó, General Electric muốn bán nhà máy phát
điện, Mastercard và Visa muốn phát hành thẻ tín dụng trong một đất nước mà vài
tuần trước đây còn biết tới ba tỷ giá đổi ngoại tệ và dollar chỉ được chấp nhận
khi chúng được là thẳng và không nhăn nheo.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Lần
đến thăm của Obama là một sự trợ giúp lớn lao cho cuộc chuyển đổi của đất nước
này và sẽ giúp thế giới kinh doanh hướng sự chú ý của nó đến tiềm năng phát
triển của đất nước này”, Elisabeth Buse, sếp châu Á của Visa nói. Khi đó, người
Mỹ vừa mới gửi đại sứ đầu tiên của họ đến Rangoon sau hai mươi hai năm. Ở đó,
ông học tiếng Miến Điện mỗi ngày tại một lãnh tụ sinh viên mới đây còn ngồi tù
với một bản án nặng,<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Obama
muốn đột phá vào Myanmar, liên kết vào trong vành đai mà người Mỹ đang đặt
quanh Trung Quốc từ hai năm nay. “Việc người Mỹ chuyển hướng quân sự sang Đông
Á và tăng cường hoạt động với Myanmar sẽ khiến cho Trung Quốc thêm lo ngại là
bị các đồng minh của Mỹ bao vây”, James Brazier của IHS Global Insight nói.
Hillary Clinton diễn đạt điều đấy cô đọng hơn: “We are back”, bà ngoại trưởng
gọi to vào năm 2010 với cái nhìn hướng đến châu Á, lại là chính ở Việt Nam đang
có căng thẳng với Trung Quốc, to tới mức nó hẳn phải vang dội ầm ỉ trong tai
của Bắc Kinh.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau khi
tập trung vào Cận Đông, Obama đã nhận ra rằng ông chỉ có thể ngăn chận không
cho Trung Quốc trở nên nguy hiểm khi ông củng cố cho các nền dân chủ và lực
lượng chống Trung Quốc. Chỉ như thế mới có thể sử dụng được các cơ hội kinh
doanh khổng lồ của vùng này trong “thế kỷ châu Á”. Người Á và người Mỹ biết tầm
quan trọng của vùng này lâu nay, ngay cả khi có thời gian mà họ đã ít quan tâm
đến nhau hơn. Trước đây bảy mươi năm còn có hơn một trăm năm mươi ngàn lính
công binh chủ yếu là người Mỹ da đen và ba mươi lăm ngàn người dân bản địa phải
xây một con đường khổng lồ xuyên qua rừng rậm từ Assam của Ấn Độ xuyên qua
Myanmar đến Côn Minh trong Trung Quốc. Con đường Ledo này được dùng để tiếp tế
cho người Trung Quốc dưới quyền của Tưởng Giới Thạch, để có thể chống cự lại
một ít với nước Nhật là đối thủ trong chiến tranh.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những
người lính đã phải chịu đựng muỗi và mưa, rắn và đỉa. Nhưng trong năm cuối cùng
của chiến tranh, họ đã mang một trăm năm mươi ngàn tấn vật liệu qua con đường
núi này. Ngày nay, theo ý của người Mỹ, người Trung Quốc phải được chận lại từ
ở Myanmar. Đồng thời, đất nước này sẽ có cả một mạng lưới đường bộ và đường
sắt, nhà máy phát điện và cảng tàu. Đứa con gây phiền hà của châu Á qua đó lại
có thể trở thành trái tim của vùng này.<o:p></o:p></span></div>
<h1 align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: normal;">Còn đang bắt đầu<o:p></o:p></span></h1>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Thế
hệ trẻ tìm con đường riêng của họ</span></i></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Naw Say
Phaw Waa sống với cha mẹ và em gái của cô trong một căn hộ rộng tròn chín mươi
mét vuông trong Rangoon. Cha cô đã trả chín ngàn dollar cho căn hộ này nhiều
năm trước đây, đối với những hoàn cảnh trong Myanmar thì nó rộng lớn và sang
trọng, ngay cả khi có một lớp dơ bẩn và mốc meo phủ lên nó. Naw Say Phaw Waa, ngắn
gọn Nilar, như cô tự gọi mình, hai mươi lăm tuổi và đã học đại học báo chí ở
Bangkok. Một đặc quyền, như chính cô cũng biết. Cha cô là biên tập viên của một
tờ nhật báo, gia đình cô tuy không giàu có nhưng vẫn thuộc vào tầng lớp trung
lưu phía trên của Myanmar, một nhóm người rất nhỏ. Một giới trung lưu rộng lớn,
có khả năng mua sắm, hầu như không thể thành hình trong xã hội bị đàn áp của
Myanmar trong vòng năm mươi năm vừa qua.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Tất
nhiên là nhờ vào quá trình đào tạo của tôi mà tôi có nhiều cơ hội tốt, tôi đã ở
nước ngoài”, người phụ nữ trẻ tuổi với y phục thời trang và “make-up Miến
Điện”, vạch thanaka truyền thống trên má, nói. Loại bột từ vỏ cây thanaka được
cho là có khả năng chống nắng và hiện bây giờ cũng là một phần của phong cách
Myanmar hiện đại. Nilar ngồi trên chiếc xô pha trong gian phòng khách rộng của
căn hộ cha mẹ cô và nhìn sang cha cô, người ngồi làm việc cạnh chiếc bàn viết
cách đó một chút. “Tôi đã có thể ở lại nước ngoài, nhưng tôi đã trở về, để có
mặt ở đây, để có mặt trong đất nước của tôi và giúp đất nước của tôi”, cô nói
thêm. Ngoài ra, cô dự định sẽ kết hôn và dọn ra một căn hộ riêng. “Trong
Mynamar, nếu không có hôn thú thì không thể làm như thế được”, người phụ nữ trẻ
tuổi nói, sẵn sàng chấp nhận hạn chế này. Giới trẻ Myanmar sống theo những quy
định truyền thống, nếu như chúng không do các nhà độc tài quân sự dựng lên.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nilar
là một nhà báo tự do và được đào tạo tốt. Đó là một thời gian có nhiều hứng thú
cho cô trong Rangoon, tuy vậy vẫn chưa phải là thời gian mà cô ấy có thể kiếm
được nhiều tiền. Nhà báo trong Myanmar hàng tháng có được khoảng năm mươi cho
tới một trăm dollar Mỹ – thật ra thì không đủ sống. Tuy vậy, Nilar có công việc
làm ổn định tại tờ báo Anh ngữ nổi tiếng<span class="apple-converted-space"> </span><i>Myanmar
Times</i>. Và cô có thể hy vọng rằng giới truyền thông đã được giải phóng gần
như hoàn toàn ra khỏi sự kiểm duyệt chẳng bao lâu nữa cũng sẽ có thể trả tiền
lương cao hơn, khi thu nhập quảng cáo bắt đầu tăng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có thể
đỗ đại học ở nước ngoài như Nilar, điều đấy thì Thit Lwing Aung chỉ có thể mơ
ước. Anh hai mươi hai tuổi và học đại học năm thứ ba về kinh tế tại Rangoon
University – một trường đại học chỉ còn là cái bóng của chính nó, khi nhiều
phần lớn, nhiều chuyên khoa, bị đóng cửa sau lần nổi dậy của sinh viên năm
2007. “Người ta nói rằng trường đại học sẽ được thật sự khởi động”, người sinh
viên trẻ tuổi đó nói. “Tôi cũng tin như thế. Nhưng tới nay thì chưa có nhiều
thay đổi cho lắm, chúng tôi vẫn còn chờ. Chỉ tiến triển một cách chậm chạp
thôi”, Thit Lwing Aung nói. Có tiếng nhạc pop vui nhộn văng vẳng ở phía sau,
một đối nghịch với gương mặt hết sức nghiêm trang của chàng sinh viên trẻ tuổi.
“Vâng, tất nhiên là tôi muốn được tiếp tục học ở đây”, anh nói thêm, không mỉm
cười, “mặc dù tiêu chuẩn thấp và cuối cùng thì tôi cũng không biết rằng có bằng
ở đây liệu có giúp ích được gì không.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thit
Lwing Aung ngồi trong một quán rượu nhỏ nhưng rất được ưa thích trong một khu
phồ nằm tương đối ở ngoài rìa của Rangoon, cái quán mà chẳng bao lâu nữa chắc
sẽ phải chống cự lại với mạng lưới các chi nhánh Starbucks của Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chờ ở
bên cạnh anh là người bạn của anh, Si Thu Maung, hai mươi bốn tuổi, cũng là
sinh viên nhưng đã phải ngưng học nhiều năm trời. Si Thu Maung ngồi tù hơn bốn
năm, sau khi người ta bắt anh trong tháng 10 năm 2007 vào lúc sinh viên đang
nổi dậy chống lại chính quyền quân sự. “Vâng”, anh ấy nói, “tất nhiên là tôi
muốn học tiếp.” Điều đấy tuy vậy vẫn chưa xảy ra, Si Thu Maung vẫn còn không
hài lòng với tương lai của anh và cả với tương lai của đất nước anh nữa – mặc
cho tất cả những hân hoan vì công cuộc cải cách. “Đã đạt được nhiều điều”,
người đàn ông trẻ tuổi gầy gò đó nói, mang chiếc xà rông đặc trưng của đất
nước, cái thể hiện một sự cạnh tranh thật sự với chiếc quần jean bao trùm khắp
thế giới. “Nhưng cũng còn nhiều điều ở phía trước chúng tôi, chúng tôi vẫn còn
chưa có dân chủ thật sự.” Người ta không xua đi được cảm giác, rằng ở trước Si Thu
Maung cũng còn nhiều việc, còn sự tái đánh giá lịch sử riêng. Con người vẫn còn
chưa lại là sinh viên trẻ tuổi đó chưa hòa nhập thật sự được vào trong cuộc
sống hàng ngày của Rangoon. Bốn năm tù ở độ tuổi hai mươi, dưới những điều kiện
tồi tệ nhất, không ai có thể dễ dàng vượt qua được điều đó cả.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Kyaw
Thu Han có nhiều dự định lớn lao. Han, biệt hiệu của anh, không ngồi ở góc
trong cùng của một tụ điểm cho giới trẻ, mà tít trên cao trong skybar ở tầng
thứ hai mươi của ngôi nhà hiện nay là ngôi nhà cao nhất Rangoon trong nội
thành, cạnh bên Scotts Market, nơi khách du lịch nào cũng biết. Người ta có một
tầm nhìn đẹp đến ngôi chùa Shwedagon và ở trên này cũng có được một ấn tượng,
rằng thành phố lớn sáu triệu dân này sẽ mang lại những khả năng nào cho xây dựng
đô thị. Người ta hầu như có thể nhìn thấy được nó sẽ ra sao trong mười năm tới
đây. Han với số tuổi hai mươi sáu của anh muốn sang Singapore, để lĩnh hội thực
tế sau khi học xong ngành kỹ sư ở Rangoon – khoa này không bị đóng cửa trong
những năm vừa qua. Và để kiếm tiền. Anh hy vọng ít nhất là có thể chịu đựng
được ở Singapore, vì cho tới nay, anh chưa từng rời đất nước, suy cho cùng là
chưa rời khỏi Rangoon, của anh. “Tôi muốn cuối cùng rồi cũng có thể sử dụng
được kiến thức chuyên môn của tôi”, Kyaw Thu Han hiểu biết tốt về hàng hải.
Lĩnh vực chuyên môn của anh là thiết kế giàn khoan ngoài khơi. “Ở Singapore thì
điều đấy rất thích hợp”, anh lạc quan nói và mỉm cười hơi ngượng ngùng. Anh sẽ
làm việc cho một công ty Miến Điện, cái sử dụng không những Singapore quốc tế
để làm nơi đặt trụ sở mà còn cả lao động có giá phải chăng từ Myanmar. Han đã
ký tên cho một hợp đồng hai năm. “Tôi sẽ chịu đựng được bao nhiêu lâu đó”, anh
tin và hy vọng như thế. Sau đó, Kyaw Thu Han muốn đi theo con đường chính trị,
sau này, khi anh đã thu thập đủ kiến thức. Chỉ có một điều là anh biết chắc
chắn, anh sẽ không gia nhập đảng nào trong cả hai đảng đang tồn tại. “Phải có
một cái gì mới xảy ra”, anh nói và nhìn qua cửa kính toàn cảnh xuống Rangoon
của anh. Anh sẽ nhớ nó trong hai năm tới đây, anh nghĩ như thế đúng trong
khoảng khắc này, người ta có thể nhìn thấy điều đó ở anh.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tờ<span class="apple-converted-space"> </span><i>Myanmar Times</i><span class="apple-converted-space"> </span>có trụ sở trong một văn phòng biên tập
đẹp và hiện đại. Vữa trên tường đã rơi xuống, gạch trần mang lại nét duyên dáng
của gian phòng công nghiệp được biến thành nơi ở. Tờ Myanmar Times hiện giờ là
tờ báo Anh ngữ độc lập duy nhất của Myanmar và vì thế mà mang tầm quan trọng.
Cô biên tập viên trẻ tuổi Nilar ngồi cạnh một cái bàn viết với một cái máy tính
cỗ lỗ và thử nơi làm việc trong tương lai của mình. Cô ấy biết là mình có may
mắn cho tới đâu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Hiện
giờ, Myanmar là một đất nước già nua, không chỉ trong lãnh đạo chính phủ – thế
nào đi nữa thì cũng không phải là một đất nước của giới trẻ”, Nilar nói. “Hai
mươi năm nữa thì điều đó mới thay đổi”, cô ấy còn thêm vào. Người phụ nữ trẻ
tuổi lay chiếc máy tính Windows cũ kỹ. Nó vẫn không chịu khởi động cho.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Thiếu
trước nhất là triển vọng cho nghề nghiệp”, Nilar nói, “và nếu ai đã đi ra nước
ngoài được thì thường là người đó không trở về Myanmar nữa.” Cô là một trường
hợp ngoại lệ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Giới
trẻ phải quan tâm đến chính trị, rồi thì hiện tình đất nước mới có thể là rất
hấp dẫn”, Wai Phyo của nhóm Generation Wave đáp lời. Generation Wave được thành
lập trước đây năm năm, trong lúc sinh viên nổi dậy. Nó là một trong số nhiều
nhóm chính trị của thanh niên trong Myanmar mà thành viên của chúng vẫn tiếp
tục hoạt động trong bí mật và đứng đối diện một cách nghi ngại với sự sốt sắng
cải cách dưới quyền của Tổng thống Thein Sein. Ít ra thì vẫn có một văn phòng của
Generation Wave, nhưng không có tên thành viên, không có danh sách, không có hồ
sơ tài chính, sự mở cửa vẫn còn chưa đến đó. “Cuối cùng”, Wai Phyo nói, “thì
bất cứ lúc nào cũng có thể có cảnh sát đứng ở trước cửa. Vẫn còn như thế.” Văn
phòng này nằm trên một con đường phụ, gần sông. Người ta đến đó qua một căn nhà
bậc thang không được chiếu sáng, rất dơ bẩn và so với lối đi lên nhà của Nilar
thì thật là thân thiện. Wai Phyo muốn đấu tranh cho nhiều đào tạo hơn nữa, anh
luôn nói điều đó, nói chung là cho một hệ thống đào tạo mới, cái mà anh vẫn còn
chưa phác thảo một cách chính xác được.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ko Pxyo
chẳng muốn đấu tranh cho điều gì cả. Anh muốn kiếm càng nhiều tiền càng nhanh
càng tốt và anh ấy có kiến thức để làm ra tiền. Ko Pxyo, gần ba mươi tuổi với
tóc màu đồng, nhiều đồng cho tới mức chúng chắc chắn được nhuộm, là một nhà
thiết kế đồ họa và hiện giờ đang làm việc như là người vẽ layout tại một trong
số nhiều tờ báo độc lập của Myanmar. Anh thông thạo việc của mình, nhưng chưa
từng bao giờ đọc báo của anh, như anh bướng bỉnh giải thích. “Tôi không quan
tâm đến chính trị”, Ko Pxyo nói. Anh chỉ muốn nhanh chóng bỏ đi, ra nước ngoài
– có lẽ là đến New Zealand. Nếu như có ai đó cần một nhà thiết kế đồ họa từ
Myanmar.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
GTR Club ở cạnh Hổ Inya trong Rangoon có rất nhiều Ko Pxyo. Những con người trẻ
tuổi, muốn thành đạt, chẳng hề quan tâm đến chính trị và có ví tiền đầy căng,
đủ để trả bốn ngàn kyat, tính ra khoảng bốn euro, cho một Gin Tonic nhỏ. Nhưng
cũng có những người khác đang nhảy trong quán nhảy Techno này. Con gái và con
trai của các crony, những người được chế độ ưu đãi, những người mà trong những
năm đóng kín cửa, nhất là trong vòng hai mươi năm của sự trừng phạt vừa qua, đã
kiếm được bạc triệu,<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Như
Steven. Steven đã học ba năm đại học ở Úc. Và anh đã hưởng thụ cuộc sống ở
Sydney. Mặc dù vậy anh vẫn trở về. Vì đối với những người như anh thì vẫn còn
đủ để anh ấy thu lượm trong Myanmar. Cơ hội bây giờ còn tốt hơn nữa. “Tôi kinh
doanh nguyên liệu”, Steven còn nói và lắc mái tóc đẫm mồ hôi vì khiêu vũ, trước
khi anh rời hàng hiên nhỏ dành riêng cho những người hút thuốc và trở vào trong
bóng tối của quán nhảy, cũng là để thoát khỏi câu chuyện.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Và cũng
có những cái hoàn toàn khác trong Rangoon. Cách GTR Club mười lăm phút ô tô có
tòa nhà của một xưởng dệt cũ. Người ta tổ chức tiệc tùng ở đây trong chín tầng,
ngôi nhà tương đối bị xuống cấp này bây giờ mang tên “Local Entertainment
Plaza”. Và ở trên cùng, trong F9, tức là tầng chín, có những người đồng tính
luyến ái và transvestite đang nhảy. Cả điều đấy cũng có thể trong Rangoon, và
nó đã như thế trước khi những bước tiến cải cách trong Myanmar bắt đầu. Một góc
nhỏ cho dòng tiểu văn hóa không chịu khuất phục này đã có từ thời của nền độc
tài quân sự.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nilar
không bao giờ đi nhảy. Đó không phải là thế giới của cô. Và cô cũng không có
tiền cho những việc đấy. Trở về đến căn hộ của cha mẹ cô, căn hộ lớn và đẹp
trong ngôi nhà tương đối đã xuống cấp, việc cô làm đầu tiên là xoay một cái
vòng sắt. Điện thế trong Rangoon lại giao động, bây giờ nó quá thấp để mà tủ lạnh
và máy điều hòa nhiệt độ có thể làm việc ổn định. Với cái vòng đấy, trông giống
như một thiết bị đóng mở của một chiếc tàu ngầm cũ, Nilar lại tăng điện thế
lên, để có thể có được một mức tiện nghi tối thiểu trong căn hộ của cha mẹ.<o:p></o:p></span></div>
<h1 align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: normal;">Rường cột màu đỏ<o:p></o:p></span></h1>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: right; text-indent: 36pt;">
<em style="font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Christoph Hein/Udo Schmidt</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em style="font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Phan Ba trích dịch từ “Miến
Điện/Myanmar – Con đường gian truân đi tới tự do”</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Các
nhà sư chỉ đường đi</span></i></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tu viện
Maggin trong Rangoon nằm ở cuối một con hẻm nhỏ bụi bặm. Thợ thủ công đang làm
việc cạnh bức tường bao quanh nhà và cạnh một con kênh thải nước. Tiếng búa đập
vang khắp nơi, những người công nhân ngồi sát mặt đất theo kiểu đặc trưng ở
châu Á và xử lý hòn đá được giao cho mình với sự dẻo dai và điềm tỉnh hết sức
đặc biệt.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Toàn bộ
tu viện là một công trường xây dựng. “Xây dựng lại thì phải như thế”, nhà sư
Eain Daka nói, người đã được trả tự do hơn một năm trước đây. Eain Daka vào tù
ngày 26 tháng 9 năm 2007, tu viện đóng cửa một năm sau đó và đã bị phá hủy phần
lớn. “Cho tới lúc đó, tu viện của chúng tôi giống như một tụ điểm chính trị,
chúng tôi cũng phân phát thuốc chữa bệnh ở đây và cố giúp đỡ”, Eain Daka thuật
lại, người bây giờ ngồi thoải mái ở giữa gian phòng họp và nhấn mạnh đến các
lời nói của mình bằng những cử chỉ bao quát. “Chúng tôi bị giới quân đội căm
ghét. Vì thế mà họ đã phá hỏng hết tất cả.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhà sư
với nụ cười tinh nghịch chỉ tay ra ngoài, chỉ vào con đường nhỏ bụi bặm dẫn vào
tu viện. “Cho tới mới đây, lúc nào cũng có cảnh sát mặc đồ dân sự đi lại”, ông
giải thích sự hồ nghi vẫn còn sâu thẳm của mình. “Thật ra thì chúng tôi lúc nào
cũng có thể nhận ra họ. Nhưng dần dần rồi cũng tốt hơn, khi quá trình cải cách
tiếp tục diễn tiến.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các nhà
sư đứng đối diện một cách dè dặt và phê phán với chính phủ dưới quyền của Tổng
thống Thein Sen. Những tổn thương về thể xác và tinh thần từ thời chế độ độc
tài quân sự vẫn còn quá sâu. Có những nhà sư nào đó, như Eain Daka, rất muốn
lui về hoàn toàn trong cuộc sống tu viện, khi các vết thương lành lại. “Cuối
cùng thì bây giờ cũng có một phe đối lập đang hoạt động”, ông thêm vào như một
lời giải thích.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một lời
giải thích như thế đối với ông dường như là cần thiết, vì các nhà sư đã can
thiệp vào diễn biến chính trị của Myanmar từ nhiều năm nay. Chính quyền quân sự
đã đẩy họ từng bước một vào trong tư thế đó. Và quyền lực mà các nhà sư có được
ngày một nhiều hơn trong những năm bị đàn áp bây giờ cũng vẫn còn tiếp tục tồn
tại trong quá trình cải cách.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Năm
2007, họ đã bị chính quyền quân sự gây áp lực nặng. Những cuộc phản đối giá
xăng tăng cao trong tháng 8 năm 2007 đã trở thành một lần biểu quyết chống lại sự
đàn áp trong nước, chống lại các viên tướng. Lúc đó, vào đầu tháng 9, hàng trăm
nhà sư và ni cô đã xuống đường và qua đó đã mang lại cho sự chống đối một định
hướng cơ bản. Chính quyền bị dồn ép, các nhà sư, một quyền lực được tất cả mọi
người kính trọng trong Myanmar Phật giáo, bất thình lình là đối thủ nguy hiểm
của giới quân đội già nua quay lưng lại với thế giới.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuối
cùng, chế độ độc tài đã quật trả không khoan nhượng, nhà sư và sinh viên bị
quẳng vào tù, nhiều người không bao giờ tái xuất hiện nữa. Một vài phim tài
liệu ít ỏi từ đất nước thời đó vẫn còn đóng kín cửa để cho người ta thấy những
người đàn ông trẻ tuổi bị thương nặng trong chiếc áo cà sa màu đỏ của họ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Kể từ
đó, thật khó có thể tưởng tượng được chính trị trong Myanmar mà không có các nhà
sư. Vì thế mà có lời giải thích gần như là một lời xin lỗi của Eain Daka, ông
ấy muốn lui trở về cuộc sống trong tu viện vì đã có một giới đối lập đang hoạt
động.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
miền Bắc của Myanmar, gần một mỏ đồng do một nhà đầu tư người Trung Quốc điều
hành, các nhà sư trẻ tuổi đã giúp đỡ nhiều tuần liền những người nông dân đang
phản đối. Những người này yêu cầu bồi thường cho đất đã bị tịch thu và chận lối
vào khu vực mỏ bằng cách cắm trại phản đối. Khi cảnh sát phản ứng bằng vòi rồng
và hơi cay, họ đã để lại dấu vết của bạo lực. Những bức ảnh chụp các nhà sư bị
bỏng nặng trên mặt là những chứng nhận không tốt cho tổng thống Thein Sein có
định hướng cải cách. Giới báo chí hiện đã độc lập cuối cùng cũng có thể thi
hành được nhiệm vụ của họ và phát hiện ra những điều bất cập. Những người đàn
ông trẻ tuổi trong chiếc áo cà sa màu đỏ gặp nhau, như năm 2007, ở cạnh chùa
Shwedagon trong Rangoon và biểu lộ tinh thần cương quyết đấu tranh. “Chúng tôi
yêu cầu phải xin lỗi trực tiếp tại các nhà sư đã bị thương”, một nhà sư trẻ
tuổi giận dữ nói vào micrô của nhiều nhà báo đang đi theo đoàn phản đối. Và lời
xin lỗi này đã đến tiếp theo sau đó. Các nhà sư một lần nữa lại chứng tỏ quyền
lực của họ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Và họ
cũng sử dụng quyền lực đó ở những nơi khác trong Myanmar – ở miền Tây, tại tỉnh
Rakhine. Các nhà sư đã trở thành một phần của cuộc xung đột với nhóm thiểu số
Rohingya Hồi giáo, những người hầu như không có quyền gì trong Myanmar cả,
nhưng một phần đã sống ở trong nước này từ nhiều thế hệ rồi. Và tuy vậy người
Miến Điện vẫn gọi người Rohingya có làn da sậm màu là người Bengal. Và người
Bengal, theo như ý kiến của đa số trong đất nước này, thuộc về nước Bangladesh.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ở tỉnh
Rakhine, sau vụ cưỡng hiếp một phụ nữ theo đạo Phật, có lẽ là do người
Rohingyan gây ra, và sau vụ giết chết mười người Hồi giáo kế tiếp theo sau đó
trong một hành động trả thù, cả một làn sóng bạo lực đã trỗi dậy. Hơn chín mươi
người chết, hàng ngàn người mất nhà cửa, nhiều ngôi làng bị san phẳng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
đó, các tu viện Phật giáo đã đóng một vai trò tích cực. Các nhà sư có vẻ chỉ
muốn bảo vệ quyền lãnh đạo của mình. Việc các nhà sư Phật giáo còn cổ vũ cho
đám đông đang đập phá, ít nhất là có mặt ở gần đó, khi nhà ở của người Rohingya
bị đốt cháy, điều đó hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh của những người Phật giáo
hòa bình.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Các nhà
hoạt động bảo vệ nhân quyền bị sốc và lần đầu tiên phê phán những người vẫn còn
được xem là cốt lõi hòa bình của phong trào dân chủ. Thế nào đi chăng nữa thì
những yêu cầu của các nhà sư, trục xuất người Rohingya, chở họ về Bangladesh,
cũng không mang tính tiến bộ dân chủ. Ngược lại hoàn toàn. Với cuộc biểu tình
lớn nhất kể từ cuộc Cách mạng Áo Cà sa năm 2007, các nhà sư bất ngờ ủng hộ tổng
thống Myanmar Thein Sein thấy rõ. Hàng trăm nhà sư đã xuống đường trong tháng 9
năm 2012 ở Mandalay. Vị tổng thống không thể vui mừng nhiều về sự việc được cho
là một sự ủng hộ này. Thein Sein không muốn gây nguy hiểm cho công cuộc mở cửa
Myanmar và khiến cho các nhà đầu tư sợ hãi. Nhưng các nhà sư với quan điểm cứng
rắn và không dung hòa của họ trong xung đột Rohingya đã thâu hẹp mọi không gian
thương lượng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Thật
là nặng trĩu khi phải nhìn chính các nhà sư, những người đã trải nghiệm việc
đàn áp có nghĩa là gì trong năm 2007, bây giờ lại tham gia vào trong sự đàn
áp”, Soe Aung phàn nàn, phát ngôn viên của Diễn đàn Dân chủ trong Myanmar. “Uy
quyền về mặt đạo đức của các nhà sư qua vai trò của họ trong cuộc phản đối 2007
thật rất là to lớn”, Phil Robertson nói, chuyên gia Á châu của tổ chức nhân
quyền Human Rights Watch. “Chúng tôi rất lo lắng, rằng Tổng thống Thein Sein
bây giờ không còn có thể và sẽ không có thể bước đến với thiểu số người Hồi
giáo được nữa.” Cuối cùng, chỉ việc công nhận quốc tịch cho thiểu số người Hồi
giáo là có thể mang lại một giải pháp và qua đó xoa dịu xung đột. Nhưng một
giải pháp như thế hiện giờ là hầu như không thể. Cả đối với các nhà sư cũng
không.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một
người, không tham gia vào trong các cuộc biểu tình này của các nhà sư, và phê
phán rõ ràng việc những người theo đạo Phật yêu cầu trục xuất một dân tộc thiểu
số ra khỏi Myanmar, là U Gambira. Năm 2007, trong cuộc Cách mạng Áo Cà sa, ông
là một trong số các nhà sư hoạt động tích cực nhất, bởi vậy là một trong số các
nhà sư nổi tiếng nhất, và sau đó là tù nhân chính trị nổi tiếng nhất. Vì vai
trò lãnh đạo của mình trong các cuộc phản đối mà ông bị kết án sáu mươi tám năm
tù giam. Trong diễn tiến của lần ân xá, U Gambira, cùng với nhiều tù chính trị
khác, được trả tự do trong tháng 1 năm 2012.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
ông khó có thể cởi bỏ đi những năm tháng ngồi trong tù. “Sức khỏe ông ấy không
được tốt”, Eain Daka từ tu viện Maggin cảm thông nói, “sau khi được trả tự do,
ông ấy đã sống một thời gian dài với cha mẹ của ông ấy.” Cuối cùng, ông lại bị
bắt giữ và tra hỏi. Lời buộc tội: ông đã xâm nhập vào các tu viện bị chính
quyền niêm phong. U Gambira, người đã lấy lại tục danh của mình là Nyi Nyi
Lwin, đã rời nhà tù Insein như một con người không còn sức phản kháng nữa,
chính phủ có định hướng cải cách của Thein Sein không có một giải pháp nào cho
ông cả.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Panna
Wuntha đứng trước một tu viện ở ngay cạnh tuyến đường sắt qua Rangoon, trước tu
viện Shwe Taung. Khái niệm tu viện ở đây có thể khiến cho người ta nhầm lẫn một
ít. Đó là một căn nhà nhỏ, rất đơn sơ. Gian bếp được bố trí trong một căn phòng
không có tường ở phía trước, trên một chiếc chiếu trước lò nấu có một người phụ
nữ già nua, rất già nua, đang ngồi và hút một<span class="apple-converted-space"> </span><i>cheroot</i>,
một trong những điếu xì gà màu xanh lá cây đặc trưng của Miến Điện. Một cái
rađiô được mở to, người phụ nữ già hát theo, ở phía sau có một nhà sư trẻ ngâm
nga. Buổi trưa chỗ các nhà sư, người ta có thể mô tả cảnh tượng an bình hàng
ngày này như thế. Panna Wuntha, trưởng tu viện, bước vào gian bếp. Ông ấy tắt
cái rađiô và nhìn quanh. Panna Wuntha có một cái đầu thật tròn và ít cười hơn
là Eain Daka.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ông
cũng bị bắt năm 2007, ông cũng được trả tự do vào giữa tháng 1 năm 2012. “Đó đã
là thời gian ngồi tù lần thứ hai của tôi. Năm 1988, trong những lần nổi dậy lớn
đầu tiên, tôi đã bị quẳng vào tù tám năm, lần này là hơn bốn năm, vì tôi là một
trong số các lãnh tụ của cuộc Cách mạng Áo Cà sa. Khi đó, tôi đã soạn thảo các
quy định cho cách làm việc của chúng tôi”, nhà sư nghiêm nghị nói, người không
che dấu tính thích ăn trầu của mình. Răng ông ấy nhuộm màu đỏ sẫm. Một chỗ
phồng lên trên má phải hé lộ cho thấy dự trữ trầu hiện giờ đang được cất giữ ở
đâu. “Vào lúc đầu”, Panna Wuntha mô tả lại những điều kiện trong tù, “tôi bị
giam cách xa tu viện và gia đình của tôi. Không ai có thể đến thăm tôi. Rồi từ
năm 2009 mới có cải thiện. Đó là nhờ sự chú ý của quốc tế. Rồi các tổ chức giúp
đỡ cũng có thể chăm sóc cho chúng tôi.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tu viện
của Panna Wuntha không bị phá hủy năm 2007, nó không phải là một tụ điểm của
phe đối lập, ngay cả khi người đứng đầu, là một trong các lãnh tụ của phong
trào, bị đàn áp dữ dội. Cảnh sát chỉ hành động chống lại tu viện của Panna
Wuntha khi người này được trả tự do. Tức là đã vào thời chính sách cải cách của
Thein Sein. “An ninh đến đây một tuần sau khi tôi được trả tự do”, nhà sư kể
lại. “Họ chẳng nói gì cả, nhưng lại khóa và niêm phong phòng của tôi.” Cánh cửa
vào phòng của ông đã bị niêm phong một lần trước đó. “Khi tôi trở về đây từ
trong tù, tôi nghĩ bây giờ thì chẳng còn vấn đề gì cả và tôi đã phá cửa vào.
Cuối cùng thì cũng không có một phán quyết nào của tòa án hết”, nhà sư với đôi
mắt buồn thuật lại. Nhưng điều đó có vấn đề và rõ ràng là cảnh sát cũng biết
điều đó ngay tức khắc. “Ở đây còn lâu mới là một cuộc sống bình thường”, Panna
Wuntha thêm vào. “Đối với nhà sư chúng tôi thì còn có nhiều điều khó khăn hơn
là đối với những người khác trong Myanmar. Là sư thì vẫn khó nhận được một hộ
chiếu. Chắc chắn là chúng tôi không muốn tham gia tạo lập chính sách cho các
đảng phái. Nhưng cho tới chừng nào mà còn nhiều điều chưa đạt tới được thì
chúng tôi sẽ tiếp tục can thiệp vào.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuộc
sống bình thường trong tu viện Shwe Taung, điều đó có nghĩa trước hết là học
thật nhiều tiếng Anh bên cạnh tụng kinh và làm việc nhà, nhà sư trẻ tuổi U Ban
Datha giải thích. “Tôi bao giờ cũng thức dậy vào lúc năm giờ sáng và chuẩn bị
thức ăn sáng, rồi vào lúc sáu giờ, chúng tôi đi khất thực qua khu phố của chúng
tôi, rồi tôi học cho tới gần trưa”, con người hai mươi tuổi hân hoan kể và chỉ
vào chồng sách giáo khoa ở cạnh giường. “Trong lúc đó tôi phải phụ việc trong
bếp, vì tôi là người trẻ tuổi nhất”, U Ban Ditha thêm vào, “nhưng bao giờ cũng
còn thời gian cho bài tập và thực hành ngữ pháp. Buổi chiều tôi còn đi học một
lớp ngoại ngữ nữa.” Và nhà sư trẻ tuổi đó có một mục đích rõ rệt: anh muốn dịch
những bản văn của Đức Phật sang tiếng Anh, ngôn ngữ của thế giới, như anh nói.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Và để
có thể tiếp xúc được với thế giới này, anh hay đến một quán cà phê Internet vào
buổi tối. Các nhà sư muốn chuẩn bị trước cho thời kỳ mới, cho nền dân chủ sắp
đến.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tham
gia chính trị, bước nhảy vào thời hiện đại – hầu như không còn thời gian để im
lặng nữa trong các ngôi chùa của Myanmar.<o:p></o:p></span></div>
<h1 align="center" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: center; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: normal;">Từ ngục tù trở về với cuộc sống<o:p></o:p></span></h1>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Gần
như là đã tự do rồi</span></i></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ko Ko
Gyi ngồi trong gian hàng nhỏ của người em mình. Ông đã thoải mái ngồi xuống một
cái băng ghế trước một cái gương to. Thật ra thì người đàn ông năm mươi tuổi
này không có lý do gì để mà thoải mái cả. Cho tới bây giờ thì ông đã ra tù được
một năm rồi, từ một năm nay, ông tham gia vào đời sống chính trị của Myanmar,
nhưng ông vẫn chưa tái xây dựng cho mình một cuộc sống cá nhân riêng. Cha mẹ
ông đã qua đời trong thời gian ngồi tù, ông chưa từng bao giờ có thể thành lập
một gia đình riêng, Em của ông tuy rất thích và cũng sẵn sàng tiếp nhận ông ấy,
nhưng các ước muốn cá nhân của Ko Ko Gyi qua đó tất nhiên là không được thỏa
mãn.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ko Ko
Gyi đã ở trong tù mười tám năm. Không phải liền một lần, ông ấy cũng thường có
tự do giữa những đoạn thời gian đó. Nhưng vì ông cứ tiếp tục làm việc chống lại
chính quyền quân sự nên thời gian ở ngoài nhà tù thường là ngắn. Lần cuối cùng,
trước tháng 1 năm 2012, ông ở tù bốn năm sáu tháng.<o:p></o:p></span><span id="more-4758" style="font-style: inherit; font-weight: inherit; outline: 0px;"></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Đặc
biệt là trong những năm cuối cùng”, ông thuật lại, “người ta không còn tra tấn
tôi về thể xác nữa mà đã hành động tinh vi hơn”. Tất cả các tù nhân đều bị
chuyển đến những nhà tù nhỏ ở nơi hẻo lánh, tất cả đều bị tách rời ra và cách
gia đình của họ thật xa. Cô độc càng nhiều càng tốt là mục đích. “Đó là một
hình thức hành hạ về mặt tinh thần”, Ko Ko Gyi nói. Chỉ người em của ông là có
thể đi thăm ông, ba lần trong hơn bốn năm.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ko Ko
Gyi bị bắt lần đầu tiên năm 1988, trong những lần phản đối lớn, đông người,
chống lại nền độc tài quân sự. Ông ấy là một trong các lãnh tụ của 88 Students
Generation Group – và vẫn còn là lãnh tụ cho tới ngày hôm nay, cùng với Min Ko
Naing. Bây giờ, cả hai người thường đi xuyên qua Myanmar, quảng cáo cho cuộc
biến đổi dân chủ và cuối cùng thì cũng cho họ một chút.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
lúc trao đổi, Ko Ko Gyi biểu lộ mình là người ủng hộ Aung San Suu Kyi,
ông mong muốn phe đối lập với người nhận Giải Nobel Hòa bình đứng đầu,
gặt hái được nhiều thành công. Nhưng sau này, và đó không còn là một điều bí
mật nữa, thì 88 Generation Students Group cũng có thể xuất hiện với một đảng
riêng. Hẳn là họ sẽ ở đâu đó bên phía trái của Liên minh Quốc gia vì Dân chủ
của Aung San Suu Kyi. Chậm nhất là sau lần bầu cử năm 2015, nếu như không có
đảng nào trong hai đảng lớn giành được đa số, phe đối lập dưới sự lãnh đạo của
Lady cũng không. Nhưng vấn đề bây giờ là sự tin tưởng của từng nhóm một với
nhau. Điều đấy là quan trọng sau nhiều năm bị đàn áp. Và tạo sự tin tưởng cũng
cần thiết trước hết là trong những vùng của các dân tộc thiểu số. Vì thế mà Ko
Ko Gyio cũng thường đến những vùng của người Kar, Kachin hay Mon, những người
đã nằm trong cuộc nội chiến với quyền lực trung ương hàng chục năm trời.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một
người khác, có trải nghiệm tù chính trị tương tự và cũng có sức thu hút tương
tự, mặc cho nhiều năm trời ở trong hoàn cảnh tù đày, là Zarganar. Trước đó, ông
là diễn viên hài nổi tiếng nhất của Miến Điện, rồi cũng là nhà làm phim, cuối
cùng là nhà phê phán tình hình chính trị và vì thế mà đã ở tù nhiều lần, lần
cuối cùng cho tới tháng 10 năm 2011.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Zarganar
ngồi mỉm cười trên hàng hiên của một khách sạn lớn với tầm nhìn ra hồ Kandawgyi
ở giữa Rangoon. Ông cảm thấy tốt trong thời điểm này, và ông cũng nói ra điều
đó. “Trả thù”, người đàn ông năm mươi hai tuổi giải thích với giọng nói trầm,
dễ nhớ, “không quan trọng đối với tôi. Tôi không cho trả thù là quan trọng.”
Zarhanar, người lúc trước đây thường là một diễn viên hài thô tục mà những câu
chuyện hài không được tinh tế của ông đã có thể hoạt động trong nền độc tài và
mang lại cho ông một đám đông người hâm mộ, rồi cấm biểu diễn và cuối cùng là
phòng giam, bây giờ là một nhà đấu tranh cho sự đền bù. Đền bù, điều đấy đối
với ông cũng có nghĩa là cùng làm việc với chính phủ. Ông, người bị đàn áp
nhiều năm trời, bây giờ là khách mời được hoan nghênh tại những sự kiện như một
hội nghị về tương lai của điện ảnh Myanmar dưới sự tổ chức của Bộ thông tin.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Và ông
cũng cảm thấy tốt với lần thay đổi vai trò này. “Tôi lạc quan một cách thận
trọng”, Zarganar nói. Và lại mỉm cười. Và khi người cựu diễn viên hài mỉm cười
thì người ta nghĩ rằng nó sẽ trở thành một tiếng cười vang ngay thôi. Con người
hay đùa vẫn còn tồn tại. Và người ta có thể nhìn thấy con người đó, khi
Zarganar táo bạo đưa vào cuộc trao đổi, rằng tổng thống Mỹ thì cuối cùng cũng
không phải là Thượng Đế, Đấng Cứu Thế. Người dân trong Myanmar chờ đợi quá
nhiều ở Barack Obama và Hoa Kỳ, ông muốn nói như thế qua đó. Ông nói theo cách
của ông.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">U Zaw
Thet Htwe là một người bạn thân của Zarganar. Và là một người cùng chịu hoạn
nạn. Họ đã cùng nhau giúp đỡ các nạn nhân của cơn bão Nargis năm 2008, vì vậy
mà họ bị bắt cùng nhau và bị kết án nhiều năm tù. U Zaw Thet Htwe nhận án mười
lăm năm tù giam, và trong đó may mắn là ông chỉ phải ngồi tù ba năm rưỡi. “Cũng
đã đủ tệ hại rồi”, người đàn ông đẹp nói, trầm lặng, từng là nhà báo thể thao
chuyên nghiệp, người hiện giờ có công việc làm trong công ty sản xuất video của
người bạn mình là Zargana. Trước đây, ông là một trong số các phóng viên thể
thao nổi tiếng nhất của Myanmar, làm việc cho tờ <i>First Eleven Sports
Journal</i> và được cả nước đọc. Bây giờ thì ông thích sống yên lặng ở
hàng thứ nhì hơn và thỉnh thoảng làm thơ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tiếng
nhạc rè rè vang to ra từ những cái loa to ở cạnh hồ Inya giữa Rangoon. 88
Students Generation Group đã mời đến dự buổi lễ tái ngộ, dự buổi tiệc tự do sau
nhiều năm mà nhiều người khách đang vui vẻ trên bãi cỏ ở cạnh hồ đó đã ngồi tù
trong thời gian đó. Một nhạc sĩ bước lên sân khấu, hát to những bài ca chống
đối, tất cả, thật sự là tất cả đã cùng hát, mỗi một âm phát ra là một phần của
sự giải phóng đối với những người đang tụ họp ở đây – Woodstock trong Myanmar,
trông giống như thế một chút.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đứng
giữa đám đông người đó, sát cạnh bên nhau, là So So Linh và Di Nyein Linh, cha
và con trai. Cả hai người vừa được trả tự do các đây ít lâu sau nhiều năm trong
tù. Có thể cảm nhận được, có thể nhìn thấy được, rằng họ không muốn lại mất
nhau nữa. Trong vòng hai mươi năm vừa qua, người cha phần lớn ngồi trong tù, vì
quan điểm chính trị của ông, người con trai bị bắt giam năm 2007. Như là một
trong các phát ngôn nhân của cuộc nổi dậy sinh viên thời đó. Họ không bao giờ
bị giam trong cùng một trại tù, không nhìn thấy nhau nhiều năm. “Đó là một thời
gian thật đáng sợ”, người con trai hai mươi ba tuổi nói. “Vào lúc đầu, tôi
thường hay bị đánh đập, sau này có tốt hơn nhờ vào áp lực quốc tế.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
họ được trả tự do cùng ngày. “Mẹ tôi không thể tin được”, Di Nyein Linh, người
con trai, kể lại. So So Linh, người cha, nói ít. “Con trai tôi và tôi, chúng
tôi đã lâu không nhìn thấy nhau”, ông chỉ nói nhỏ nhẹ như thế. “Bây giờ thì tôi
rất hạnh phúc.” Cả hai, cha và con trai, không cười. Họ mừng rỡ với những gương
mặt nghiêm nghị.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khin
MaungWhin chưa ngồi tù bao giờ. Nhưng hai mươi lăm năm vừa qua cũng không ở
trong Myanmar. Nhà tù của Khin Maung Whin có tên là lưu vong. Cuối những năm
tám mươi, ông phải biến mất khỏi Myanmar. Ông đã tham gia vào trong những cuộc
nổi dậy của sinh viên, sắp sửa bị bắt. Ông ấy trốn vào rừng, như ông tự mô tả
lại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ông chọn
con đường hướng đến biên giới Thái Lan, sống ở đó một thời gian dài trong một
trại tỵ nạn trong vùng của thiểu số người Kachin, cuối cùng là bảy năm trời cho
tới 1995. Ở đó, ông được đào tạo, cả ở vũ khí lẫn cạnh máy quay phim. Khin
Maung Whin bắt đầu quay phim, lén lút, với một cái máy quay nhỏ có chất lượng
không tốt, cái còn làm tăng cảm giác có thật tại khán giả. Khin Maung Whin làm
việc như một phóng viên bí mật cho đài lưu vong <i>Democratic Voice of
Burma</i>. Ông ấy lo liệu sao cho ít nhất là một vài bức ảnh và cảnh phim lọt
ra ngoài đất nước đóng kín hoàn toàn này, và qua đó đến được với giới công
chúng thế giới.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Đó là
một thời kỳ khó khăn”, Khin Maung Whin mô tả lại trải nghiệm lúc đó của mình.
“Nhiều bạn học cùng chạy trốn với tôi đã chết vì bệnh sốt rét. Tôi tuy cũng mắc
bệnh, nhưng mà qua được những cơn sốt đó.” Sau này, bây giờ thì tự cầm súng, họ
đã sa vào trong những cuộc chiến với quân đội chính phủ, ở bên phía của phiến
quân Kachin. “Lúc đó có nhiều cơ hội để chết lắm”, người là cựu nhà báo, bây
giờ đã trở về đất nước của mình, thêm vào.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đối với
ông, chiếc máy quay phim luôn luôn là thứ vũ khí quan trọng hơn, và cuối cùng
thì cũng có nhiều tác động hơn. Khin Maung Whin và những người cùng chiến đấu
với ông mang lậu phim qua biên giới Miến Điện – Thái Lan, để từ đó gửi chúng
đến studio ở Na Uy. Đến một lúc nào đó, Khin đi theo những cuốn phim của mình.
Ông về ở tại Oslo và đã chịu trách nhiệm cho chương trình <i>Democratic
Voice of Burma</i> nhiều năm trời, một đài truyền hình lưu vong có thể
được bắt sóng qua vệ tinh ở Myanmar và sau này thông tin bao quát về diễn biến
trong đất nước của những nhà độc tài quân sự trên các trang mạng của họ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hiện
giờ, Khin Maung Whin đã khai mạc một văn phòng của <i>Democratic Voice of
Burma</i> trong Rangoon, ông là một người được cần đến, nhưng ông không
biết sẽ tiếp tục như thế nào. “Không bao lâu nữa, chúng tôi sẽ không còn nhận
được tiền”, ông buồn rầu nói. Những người cho tiền không còn nhìn thấy sự cần
thiết phải giúp đỡ nữa, bây giờ, khi giới báo chí trong nước có được những
khoảng không tự do mới, và họ có những nguyên tắc của họ. Một nguyên tắc nói
rằng tiền trợ giúp không được phép rót vào giới truyền thông mà những người
điều hành chúng trở về Myanmar từ nơi lưu vong. “Chúng tôi đang đứng trước ngã
tư đường”, Khin Maung Whin nói, “chúng tôi không được chuẩn bị tốt cho thách
thức này, chúng tôi đã không học cách kiếm tiền, mà lúc nào cũng chỉ tường
thuật từ lòng tin và vì lợi ích chung.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bây giờ
thì tất cả mọi người đều muốn nhận được lời khuyên từ Khin Maung Whin. Cuối
cùng thì<i>Democratic Voice of Burma</i> vẫn là một chương trình nổi tiếng
và đặc biệt được thích xem ở những vùng nông thôn, nhưng cựu nhà báo lưu vong
được yêu thích này chẳng bao lâu nữa hẳn sẽ phải lộn các túi tiền ra ngoài.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đấy có
thể là khoảng khắc cho một cái gì đó mà mới đây còn là ghê gớm, không thể tưởng
tượng được – cho một sự cộng tác mật thiết giữa các đối thủ ác liệt, giữa đài
nhà nước MRTV và chương trình lưu vong. Hiện giờ thì tất cả đều có thể, MRTV có
trang thiết bị kỹ thuật cực tốt, <i>Democratic Voice of Burma</i>biết cách
mang nghề báo độc lập lên màn hình như thế nào. Mới đây, Khin Maung Whin đã
được MRTV-3 phỏng vấn. “Họ đã hỏi tôi trong chương trình rằng tôi có thể cho họ
vài lời khuyên hay không. Và tôi đã hứa sẽ chia sẻ kinh nghiệm của chúng tôi.
Điều đấy thật là kỳ lạ, cuối cùng thì trước đây đó là những kẻ thù.” Cả hai bên
ít nhất thì cũng thiếu kinh nghiệm tại một điểm quan trọng trong tương lai: câu
hỏi, người ta kiếm tiền như thế nào với nghề báo.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-90513480734402296522014-06-29T16:43:00.001+07:002014-06-29T16:43:17.034+07:00Việt Nam không mang ơn Trung Quốc <div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjd3H7VeIDo9UVH1Qmp7wCIkRPzrFj25tjmkiwkTpFPLEXSxV90CPpbBq66y-ivJNq_uTd6Gh0qSBTazzhyphenhyphentR9vkGCTLQR7UhHASzWPUYIKDJ7txIlR-GbAdqYu2EN8gE_OjQr4l9lo3MVd/s1600/t%E1%BA%A3i+xu%E1%BB%91ng+(1).jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjd3H7VeIDo9UVH1Qmp7wCIkRPzrFj25tjmkiwkTpFPLEXSxV90CPpbBq66y-ivJNq_uTd6Gh0qSBTazzhyphenhyphentR9vkGCTLQR7UhHASzWPUYIKDJ7txIlR-GbAdqYu2EN8gE_OjQr4l9lo3MVd/s1600/t%E1%BA%A3i+xu%E1%BB%91ng+(1).jpg" height="161" width="200" /></a></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Vương Trí Dũng</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Một số người cho rằng Việt Nam mang ơn Trung Quốc. Đó
là một nhận thức không đúng. Ngay cả Chủ Tịch nước Trương Tấn Sang
trong cuộc gặp với cử tri ngày 26-6-2014 cũng phát biểu rằng “mang ơn
thì có cách trả ơn chứ không áp đặt”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Phát biểu như vậy vô tình tạo cớ cho Trung Quốc
trích dẫn rêu rao xuyên tạc. Những luận cứ sau đây sẽ minh chứng rằng
Việt Nam không mang ơn Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">1. Ngay từ ban đầu lãnh đạo Trung Quốc giúp Việt Nam
là vì lợi ích của chính Trung Quốc. Nếu Trung Quốc không có lợi,
lãnh đạo Trung quốc đã không giúp Việt Nam.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Thiết nghĩ không ai phản bác khẳng định trên. Chúng
ta chưa bàn đến giúp cái gì và giúp như thế nào. Nhưng rõ ràng nếu
không có lợi thì dứt khoát lãnh đạo Trung Quốc đã không giúp Việt
Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">2. Không phải tự nguyện hay do Việt Nam đề nghị, mà
lãnh đạo Trung Quốc buộc phải giúp Việt Nam vì lợi ích sát sườn
trực tiếp của chính Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Điều này cũng quá rõ ràng. Chính quyền Mao Trạch
Đông sẽ không để cho một chính phủ Việt Nam thân Pháp hay thân Mỹ tồn
tại ở ngay sát nách mình. Mao Trạch Đông không chỉ không muốn mà thực
sự lo sợ nếu Việt Nam là đồng minh của Pháp hay nhất là của Mỹ.
Điều này chính lãnh đạo Trung Quốc bằng nhiều cách gián tiếp hay
trực tiếp đã gửi đi những thông điệp rất rõ ràng cho Pháp và Hoa Kỳ
biết. Bởi vậy, lãnh đạo Trung Quốc đã buộc phải giúp Việt Nam trong
kháng chiến chống Pháp và sau đó là trong chiến tranh chống Mỹ. Nếu
không phải Pháp, không phải Mỹ, mà là một quốc gia khác chẳng hạn
là Nhật hay Anh đến Việt Nam thì lãnh đạo Trung Quốc cũng sẽ chủ
động giúp Việt Nam để chống lại.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">3. Lãnh đạo Trung Quốc không phải tình cờ hay chỉ
thông thường mà có chủ mưu sâu xa thâm độc trong lá bài giúp đỡ Việt
Nam. Lãnh đạo Trung Quốc giúp Việt Nam chống Pháp và Mỹ không chỉ
bảo vệ lợi ích của Trung Quốc trước sự đe dọa của Pháp và Mỹ mà
còn có mục đích chiếm đoạt thống trị Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Giúp Việt Nam không chỉ không cho Pháp Mỹ đến sát
nách Trung Quốc, không chỉ làm cho Pháp Mỹ sa lầy suy yếu để Trung
Quốc có thời cơ hùng mạnh, mà Mao Trạch Đông còn nhiều lần trắng
trợn tuyên bố với Tổng bí thư Lê Duẩn mục tiêu thống trị Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cũng vì mục tiêu thống trị Việt Nam mà lãnh đạo
Trung Quốc đã buộc Việt Nam luôn phải chia cắt để không lớn mạnh.
Lãnh đạo Trung Quốc đã ép Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa phải lùi đến
vĩ tuyến 17 trong Hiệp định Genève 1954. Trong chiến tranh chống Mỹ,
lãnh đạo Trung Quốc tìm mọi cách ngăn cản Việt Nam giành chiến thắng.
Lãnh đạo Trung Quốc chỉ đạo Việt Nam chỉ đánh Mỹ đến cấp Trung đội,
ngăn cản Việt Nam nhận viện trợ của Liên Xô, không đồng ý để Việt Nam
đàm phán với Mỹ. Bằng nhiều hình thức và dưới mọi vỏ bọc, lãnh
đạo Trung Quốc đã làm suy yếu Việt Nam để thống trị Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">4. Không chỉ vì bảo vệ lợi ích Trung Quốc trước
Pháp và Mỹ, không chỉ vì thống trị Việt Nam, Mao Trạch Đông có chủ
tâm thâm độc đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng. Đây là một dã tâm
diệt chủng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hành động diệt chủng của các bạo chúa Trung Quốc
được lịch sử Trung Quốc minh chứng. Mao Trạch Đông không cần che đậy
dã tâm diệt chủng ở Việt Nam bằng cách đánh Mỹ đến người Việt Nam
cuối cùng. Dã tâm điệt chủng của lãnh đạo Trung Quốc không chỉ đối
với Việt Nam, mà sau này họ đã thực hiện được một phần ở Campuchia
thông qua chính quyền ngu xuẩn tội phạm Pol Pot.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">5. Làm cho Việt Nam phải kéo dài chiến tranh với Mỹ
để Trung Quốc có cơ hội chiếm đất Việt Nam. Nhân lúc Việt Nam có
chiến tranh, Trung Quốc đã di dời các cột mốc biên giới, đưa dân xâm cư
xâm canh, chiếm đoạt của Việt Nam nhiều trăm km vuông đất. Không chỉ
chiếm đất Việt Nam bằng con đường không vũ lực, vào thời điểm Việt
Nam bị chia cắt và suy yếu, Trung Quốc đã ngang nhiên mang quân đánh
chiếm Hoàng Sa của Việt Nam. Khi Việt Nam thống nhất, không còn cách
nào khác, Trung Quốc đã trắng trợn tiến hành chiến tranh chiếm đất
biên giới của Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trong lúc Việt Nam phải đối phó với chiến tranh,
Trung Quốc đã lợi dụng di dời các cột mốc biên giới sâu vào lãnh
thổ Việt Nam. Bởi thế Ải Nam Quan lịch sử đã thuộc sâu vào lãnh thổ
Trung Quốc.Trắng trợn nhất là ở Thác Bản Giốc,Trung Quốc đã huy
động hơn 2000 người cả lính, cấp tốc xây dựng đập bê tông cốt sắt qua
nhánh sông, chiếm cồn Pò Thoong làm lãnh thổ, đồng thời di dời cột
mốc 53 từ trên núi phía bên kia sông sang quá nửa Thác Bản Giốc. Bởi
vậy phần đẹp nhất của Thác Bản Giốc sau Hiệp ước Biên giới 1999 đã
thuộc về Trung Quốc. Trung Quốc cho dân xâm cư xâm canh sang đất Việt Nam
nhiều năm để làm chuyện đã rồi khi phân định biên giới. Trung Quốc
giành giúp Việt Nam xây đập sông biên giới để chủ ý bịt phần phía
Trung Quốc, chỉ để một cống phía bờ Việt Nam, nắn hướng dòng chảy
sâu vào đất Việt Nam, sau nhiều năm xói mòn đã đổi thay dòng chảy.
Khi phân chia biên giới theo giữa hướng dòng chảy,Trung Quốc đã chiếm
được rất nhiều lợi thế, nhất là phần trên biển theo dòng chảy cửa
sông. Mưu mô chiếm đất Việt Nam của Trung Quốc không chỉ cho một vài năm,
mà cho hàng chục năm, cho cả thế kỷ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nhân lúc Việt Nam đang bị chia cắt thành hai miền đối
kháng, năm 1974 Trung Quốc đã mang quân đánh chiếm Hoàng Sa của Việt
Nam. Liên tục suốt các năm 1980 -1989, Trung Quốc tiến hành chiến tranh
xâm lược biên giới Việt Nam. Đỉnh điểm là ở Vị Xuyên Hà Giang trong
các năm 1984-1985,Trung Quốc đã chiếm mất Núi Đất của Việt Nam. Để
thực hiện mục tiêu chiếm đất Việt Nam, Trung Quốc đã tiến hành không
chỉ bằng mưu mô nham hiểm, bằng thủ đoạn trá hình gian xảo, mà còn
trắng trợn bằng chiến tranh vũ lực.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Xét về tổng thể, với mưu đồ sâu xa thâm hiểm biểu
hiện qua năm điểm chủ chốt nêu trên, có thể khẳng định rằng không
những Việt Nam không phải mang ơn Trung Quốc mà thực chất Trung Quốc
phải chịu ơn Việt Nam. Trung Quốc phải nợ Việt Nam vì những điểm sau:<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">1. Việt Nam đã giúp cho Trung Quốc không bị sự đe dọa
trực tiếp từ Pháp và Mỹ. Đặc biệt là Mỹ đã không thể biến Việt
Nam thành đồng minh để đặt căn cứ quân sự sát sườn Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">2. Việt Nam đã làm suy yếu đối thủ Pháp và Mỹ của
Trung Quốc. Nhất là Mỹ đã bị sa lầy và suy yếu trong chiến tranh
Việt Nam, tạo cơ hội cho Trung Quốc dưỡng sức phát triển.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">3. Việt Nam đã trực tiếp bảo vệ Trung Quốc trên
trường quốc tế và đã mang đến cho Trung Quốc vai trò lãnh đạo quốc
tế to lớn khi Trung Quốc dương cao lá cờ giúp Việt Nam chống Pháp và
Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">4. Trung Quốc viện trợ cho Việt Nam chỉ là kinh tế
và vũ khí. Còn Việt Nam đã bảo vệ lợi ích của Trung Quốc chính
bằng xương máu của nhân dân Việt Nam. Đó là điều không thể so sánh.
Sự viện trợ của Trung Quốc cho Việt Nam đã tạo cơ hội cho Trung Quốc
phát triển kinh tế và hiện đại hóa nền công nghiệp quốc phòng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">5. Trung Quốc đã xâm chiếm cả ngàn km vuông lãnh thổ
Việt Nam trên đất liền và biển đảo.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Khi Trung Quốc mang 60 vạn quân xâm lược Việt Nam vào
ngày 17-2-1979, là thời điểm bộc lộ toàn bộ âm mưu xấu xa của lãnh
đạo Trung Quốc dưới lá bài giúp đỡ Việt Nam. Từ thời điểm đó, CHXH
Việt Nam và CHND Trung Hoa không còn là anh em đồng chí, mà là kẻ thù
của nhau. Từ thời điểm đó giữa hai bên đã chấm dứt mọi tình nghĩa
ơn huệ. Bởi vậy, hãy đào sâu chôn chặt, và đừng bao giờ nhắc đến
giúp đỡ ơn huệ giữa Việt Nam và Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Điều cần phân biệt là nhân dân hai nước.Tình nhân ái
được Tạo hóa bẩm sinh trong mỗi cơ thể con người, ở tất cả các dân
tộc. Đó là điều thiêng liêng quý giá phải nâng niu chăm chút.<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">V.T.D<o:p></o:p></span></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-86736440957924896022014-06-29T16:40:00.002+07:002014-06-29T16:40:21.466+07:00Tản mạn quan điểm, phương pháp và thái độ nghiên cứu sử học<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh-qLiF4N9rwqGGUJnSVWyJPhriFvh0kRmb8HRGY-IQBNC875Qjs1jbprni_oKhQsIrZ9edpGiQ34Bw6WRk-nExFUSs-PtlA5rDOqTsD5Pmo6DLP_lwM5ELL4SeeVCkO0fLSHGGISL7aGCH/s1600/images.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh-qLiF4N9rwqGGUJnSVWyJPhriFvh0kRmb8HRGY-IQBNC875Qjs1jbprni_oKhQsIrZ9edpGiQ34Bw6WRk-nExFUSs-PtlA5rDOqTsD5Pmo6DLP_lwM5ELL4SeeVCkO0fLSHGGISL7aGCH/s1600/images.jpg" height="91" width="200" /></a></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; mso-outline-level: 3; text-align: right; text-indent: 36.0pt; vertical-align: baseline;">
<b><span style="color: blue; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trần Văn Chánh</span></b><b><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></b></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những năm gần đây,
nhiều vấn đề lịch sử nói chung hay nhân vật lịch sử nói riêng đã được giới
nghiên cứu sử học xem xét lại, nhờ vậy vấn đề triều Nguyễn hay một vài nhân vật
lịch sử nổi bật như vua Gia Long, các cụ Lê Văn Duyệt, Phan Thanh Giản, Nguyễn
Trường Tộ, Trương Vĩnh Ký, Phạm Quỳnh… cũng đã được đánh giá lại trong một tinh
thần thông thoáng cởi mở hơn xưa rất nhiều, và việc làm nầy đều được mọi tầng
lớp trong xã hội hoan nghênh tán đồng. </span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Có lẽ từ giờ trở đi,
nhân dân Việt Nam khỏi phải mất công tranh cãi nhau dài dòng về tư cách tốt xấu
của cụ Lê Văn Duyệt hay cụ Phan Thanh Giản nữa. </span></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nghe tin cụ Lê Văn Duyệt được
dựng tượng đồng, cụ Phan Thanh Giản được đánh giá tốt lại như thế, chắc không
ai mừng gì riêng cho cá nhân các cụ, vì dù sao các cụ cũng đã ra người thiên cổ
từ lâu, nhưng mừng cho nhân dân địa phương tại những nơi quê hương xứ sở của
các cụ có được những tấm gương sáng rạch ròi để mà hãnh diện và noi theo.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Và ở một đằng khác,
mừng cho giới sử học ngày nay đã thoát ra được thời kỳ dài mông muội của chủ
nghĩa giáo điều để có được những nhận thức sáng suốt đúng đắn hơn về một số vấn
đề liên quan đến lịch sử và nhân vật lịch sử, nhờ thế đã xác nhận lại lần nữa cho
chắc nịch những điều mà toàn dân thật ra đã có nhận thức từ lâu.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những sự đánh giá lại
như thế mặc dù rất đáng hoan nghênh, nhưng nếu xem xét bằng thái độ khiêm tốn
khách quan trung thực, người ta có lẽ không nên hào hứng hiểu theo nghĩa các cụ
vừa được những kẻ hậu sinh “xá tội”, mà phải hiểu theo chiều khác là việc
buộc tội hồ đồ của một số người đánh giá sai trước đây đã được bỏ qua, không
cần nhắc lại để trách cứ, vì ở đây, với tinh thần sử học chân chính, không nên
nhấn mạnh đến sự hơn thua hay dở hoặc tìm cách phô trương uy tín cho phe nhóm
trong những cuộc tranh luận liên quan vấn đề quan điểm nhận thức, mà cần nhất
một thái độ trung thực và quảng đại hướng tới tương lai, bởi có cả một thời kỳ
khá dài, vì những lý do cũng thuộc lịch sử, liên quan đến chính trị nhất thời,
khái niệm về tự do trong nghiên cứu học thuật nói chung và sử học nói riêng là
một điều nếu không xa lạ thì vẫn còn rất mù mờ.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong một hoàn cảnh
sinh hoạt như thế, tư duy về mọi vấn đề liên quan đến học thuật tư tưởng của
các văn nhân-học giả tất nhiên đã phải chịu những hạn buộc khắt khe mà bây giờ
lần lần họ mới nói ra, như trường hợp giáo sư sử học Phan Huy Lê mãi mấy năm
gần đây mới khai thật (trên tạp chí <i>Xưa Nay</i>) nhân vật Lê Văn Tám
chỉ là do người tiền bối bậc thầy ông là cố giáo sư Trần Huy Liệu sáng tác ra
để động viên phong trào kháng chiến…</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nghĩ cũng có chỗ đáng
thương cảm cho giáo sư Trần Huy Liệu, cho đến phút lâm tử mới “dám” trối trăng
lại sự thật, nhưng như thế thì nên gọi ông là nhà giáo dạy sử yêu nước, nhà
cách mạng đáng tôn kính hơn là nhà sử học, bởi bản chất của sử học, nếu đã có
chữ “học” trong đó rồi thì phải tôn trọng sự thật, nhằm khám phá ra sự thật qua
lớp bụi thời gian đi cùng với những diễn biến phức tạp, coi chân lý lịch sử như
là một trong những tiêu chí hàng đầu của mọi quá trình tìm tòi-nghiên cứu, vì
nếu không như thế thì cũng không cần duy trì phân môn phương pháp sử học trong
khoa sử học để làm gì. Điều này có nghĩa, viết sử thì không thể muốn nguệch
ngoạc cái gì trong đó theo ý chí chủ quan của mình cũng được, cho dù có nhân
danh bất kỳ một yêu cầu đặc biệt nào khác!</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong tinh thần sử học như thế, mặc
nhiên chúng ta cũng chấp nhận mọi sự tranh luận tự do để tìm ra các sự thật
truyền lại cho thế hệ sau. Sự thật là một lẽ, còn bao biếm khen chê là một lẽ,
nhưng khi đánh giá một nhân vật hay sự kiện lịch sử thì cũng phải dựa trên sự
thật. Không phải vì yêu thương cụ Phan Thanh Giản mà nói cụ cái gì cũng tốt,
cũng như không phải vì ghét ông Hoàng Cao Khải vì lý do ông hợp tác với thực
dân Pháp mà cho ông cái gì cũng xấu.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đã có thời gian, trong
giới nghiên cứu văn-sử học, tức trong cái môi trường tiêu biểu nhất của nền văn
hóa một dân tộc, phàm hễ ai bị đặt vào cái thế “phản diện” thì đều bị gọi bằng
“y”, bằng “hắn”, như vua Gia Long khi chưa được nghiên cứu kỹ cũng bị nhà
nghiên cứu văn-sử học nổi tiếng TC gọi là “hắn” trong một bài dẫn nhập cho tập
thơ chữ Hán Nguyễn Du. Tương tự như thế, về phương diện sự kiện lịch sử, cái
cách viết sử “ta thắng địch thua”, hoặc cho cuộc nổi dậy nào cũng là phong trào
nông dân mang tính cách mạng tiến bộ chống lại triều đình phong kiến, vốn được
khuôn định trong quan điểm về đấu tranh giai cấp, cũng là một lối viết sử thiếu
tinh thần khách quan cần được xem xét lại.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Chính vì loại thiên kiến nêu trên mà
người ta cứ cho phàm hễ thuộc về nhân vật anh hùng Quang Trung thì phải ngon
lành hơn nhân vật lịch sử Nguyễn Ánh, triều đại Nguyễn Quang Trung ưu việt hơn
triều đại Nguyễn Gia Long, đơn giản chỉ vì Nguyễn Huệ xuất thân nông dân,
Nguyễn Ánh là kẻ đối đầu của Nguyễn Huệ, trong khi đó hoạt động của Quang Trung
mãi đến ngày hôm nay vẫn còn phải tiếp tục tìm hiểu, có những khoảng khuất lấp
cần soi sáng dần qua những cứ liệu lịch sử ngày một thêm phong phú.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Quan điểm về đấu tranh giai cấp, đáng
được coi là một phát hiện quan trọng của phương pháp luận sử học, và cho vài
khoa học xã hội khác nữa, thay vì được sử dụng một cách hợp lý-có chọn lọc theo
đúng giá trị thật của nó, và như ước vọng của những người phát hiện ra nó, góp
phần vào việc soi sáng bức tranh lịch sử, đã có thời kỳ dài được coi là công cụ
độc tôn duy nhất đúng để giải thích mọi hiện tượng lịch sử.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Sự đề cao quan điểm
độc tôn này rõ ràng là không phù hợp với phương pháp sử học đích thực, vì nếu như
vậy mà cho là phù hợp thì tất cả những nhà sử học lỗi lạc thời xưa như Tư Mã
Thiên, và thời cận-hiện đại như Arnold Toynbee (1852-1883), Will Durant
(1885-1981)… chắc là họ đã trình bày và diễn giải lịch sử trật lất hết, còn
sách giáo khoa về môn lịch sử ở các nước Anh, Pháp, Mỹ, Ấn Độ… không theo quan
điểm đấu tranh giai cấp có lẽ cũng đều lệch lạc và không xài được tất.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Chúng ta chấp nhận mọi
sự tranh luận với nhiều ý kiến khác nhau, nhưng cũng chỉ nhắm vào mục đích tôn
trọng sự thật lịch sử. Nếu có kèm thêm mục đích giáo dục quần chúng thì cũng
không nên để thoát khỏi cơ cở tôn trọng sự thật, bởi trong thực tế lịch sử của
một dân tộc vốn đã có biết bao tấm gương tốt để noi, gương xấu để tránh, bài
học lịch sử thành công hoặc thất bại để rút tỉa, thì không cần gì phải thêu
dệt, như đã thêu dệt chuyện Mai Thúc Loan khởi nghĩa năm 722 vì “nạn cống vải”
sang nhà Đường Trung Quốc (xem </span><i style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Nghiên Cứu Và Phát Triển</i><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">, số 2 (67).
2008), chuyện Lê Văn Tám chống Pháp tẩm xăng làm đuốc nhảy vào kho xăng Thị
Nghè năm 1946 (xem tạp chí </span><i style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Xưa Nay</i><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">, tháng 10.2009)…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nếu vì một lý do quá
đặc biệt và bất đắc dĩ phải thêu dệt, vì quyền lợi công chúng, cũng thuộc vấn
đề lịch sử, thì sau khi giai đoạn lịch sử đặc biệt đã qua rồi, cũng phải trả
cho sự thật được trở về… Nếu vì lý do tuyên truyền giáo dục quần chúng,
có thể viết thêm các thể loại dã sử, giai thoại về nhân vật lịch sử (như kiểu
viết <i>Tang thương ngẫu lục</i>, <i>Linh Nam dật sử</i>, <i>Tây
Sơn thuật lược</i>, <i>Việt sử giai thoại</i>…), mà không cần đưa những
nội dung có tính huyền thoại vào sách giáo khoa dạy cho học trò vì yếu tính của
sách giáo khoa là sự thật khoa học.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Có một quy luật, dường như chung nhất:
không có tự do tư tưởng thì đừng mong có một ngành nghề nào phát triển được, từ
âm nhạc, thi ca, phim ảnh, cho đến các khoa học tự nhiên, và sử
học. </span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Việc các cụ Lê, cụ Phan, cụ Nguyễn
Trường Tộ, cụ Trương Vĩnh Ký… trong một thời kỳ khá dài bị một bộ phận giới sử
học quan phương đánh giá xấu thường được người dân Việt Nam hiểu một cách thô
sơ qua việc xóa bỏ tiểu sử của họ trong sách giáo khoa; các tượng thờ, tên
đường, tên trường học mang tên các cụ cũng bị xóa bỏ tại nhiều địa phương khác
nhau, vì lý lịch các cụ phần nhiều đều có liên quan mật thiết đến triều Nguyễn,
thời kỳ thực dân Pháp, hoặc với đạo Công giáo.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nhìn chung, người dân
phần nhiều không nghiên cứu kỹ sử sách nhưng họ đều lấy làm hoang mang kinh
ngạc trước việc một số cụ đang tốt bỗng nhiên hóa xấu. Bởi chỉ cần phán
đoán theo lương tri thông thường không phải thông qua nghiên cứu sâu xa như
Viện Sử học, ai cũng biết những người như cụ Lê Văn Duyệt được nhân dân trân
trọng thờ phụng hương khói chuyên cần, như cụ Phan Thanh Giản từ bỏ cả mạng
sống (cái quý nhất ở cá nhân con người) khi vì tình thế bức bách khách quan
phải giao thành cho giặc để tránh cho sinh linh đỡ bị tàn sát, như cụ học giả
Trương Vĩnh Ký trong và ngoài nước đều kính trọng dựng tượng thờ… thì không thể
là những người tồi tệ phản dân hại nước cho được.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Do vậy, nếu có những
sự đánh giá cẩu thả sai lạc về các cụ trong một thời của một số người nào đó
trong giới sử học hoặc chính quyền (chứ không phải của cả giới sử học hoặc của
tất cả mọi người trong chính quyền) thì điều nầy gợi ý cần phải coi lại
triệt để phương pháp và thái độ nghiên cứu lịch sử, từ đó rút ra những bài học
kinh nghiệm cần thiết trong tương lai khi cần áp dụng kiến thức và tư duy lịch
sử soi xét, đánh giá những vấn đề hoặc nhân vật lịch sử khác.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Điều quan trọng là
những người đưa ra các đánh giá phải không được xuất phát từ bất kỳ một quan
điểm giáo điều nào, cũng như ít nhất họ phải dựa trên cơ sở sử liệu đầy đủ đã
được thẩm tra kỹ, và một mặt khác đôi khi họ cũng phải có tư cách-nhân cách
tương đương hoặc cao hơn các đối tượng nhận sự đánh giá của họ. Một người viết
được vài ba bài viết trên báo hoặc tập tiểu luận nhỏ về sử học, khi nhận xét về
cụ Phan Thanh Giản chẳng hạn, ít nhất cũng phải biết để cân nhắc cụ là một
người ăn học đàng hoàng, văn hay chữ tốt, đỗ Tiến sĩ với chất lượng cao thật
sự, và từng giữ chức Tổng tài Quốc sử quán tổ chức biên soạn <i>Khâm định
Việt sử thông giám cương mục</i> (53 quyển) vốn được coi là một bộ sử Việt
biên soạn cẩn thận và đồ sộ nhất từ trước đến giờ.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Có một vấn đề cũ mèm
được nói nhiều nhất có lẽ trong các giới nghiên cứu văn học và lịch sử, nhưng
lại luôn bị áp dụng một cách lúng túng sai lạc do ảnh hưởng nặng nề của tệ giáo
điều, đó là chủ nghĩa duy vật lịch sử mà về mặt áp dụng để nghiên cứu văn học-sử
học thì quen gọi bằng cụm từ “quan điểm lịch sử cụ thể”. Mác nói rằng không ai
được chọn thời để sinh ra cũng như không ai được quyền lựa chọn lực lượng sản
xuất cho mình, nói nôm na là khi người ta sinh ra thì nhiều cái đã có trước,
không tùy thuộc vào ý muốn chủ quan của bất kỳ ai.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đó cũng là một khía
cạnh quan trọng của cái gọi là bối cảnh hay hoàn cảnh lịch sử mà con người hầu
như không thể thoát ra được. Ở một chỗ khác ông viết: “<i>Quan điểm của tôi cho
rằng sự phát triển của hình thái kinh tế của xã hội có thể coi như quá trình
của tự nhiên và lịch sử của tự nhiên. Cho nên so với mọi quan điểm khác, quan
điểm của tôi có thể ít quy trách nhiệm cho cá nhân hơn về những quan hệ mà xét
theo nghĩa xã hội, cá nhân đó trước sau vẫn là sản vật, dù cho về mặt chủ quan
cá nhân đó có thoát khỏi những quan hệ ấy như thế nào chăng nữa</i>” (<i>Về
những quy luật kinh tế trong chủ nghĩa xã hội</i>, NXB Sự Thật, Hà Nội, 1975,
tr. 12).</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Mác cũng nhận định
thật tài tình “lịch sử chẳng qua chỉ là hoạt động của con người theo đuổi mục
đích của bản thân mình” (C. Mác và Ph. Ăngghen, <i>Gia đình thần thánh hay
là phê phán sự phê phán có tính chất phê phán</i>, NXB Sự Thật, Hà Nội, 1971,
tr. 163).</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nếu xét theo quan điểm đại loại như trên
thì triều Nguyễn được dựng nên ứng vào thời kỳ sung mãn nhất của cuộc cách mạng
khoa học-kỹ thuật thế kỷ 19. Việc phát minh ra chiếc máy hơi nước giải phóng
sức sản xuất cùng với việc khám phá thêm các đường hàng hải mới đã dẫn đến sự
bành trướng của chủ nghĩa thực dân lúc đó đang cần thêm rất nhiều nguyên liệu,
nhân công và thị trường tiêu thụ.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đây là sự diễn biến
tất yếu khách quan trong quá trình phát triển của lịch sử chủ nghĩa tư bản thế
giới. Nếu Pháp không dòm ngó Việt Nam trong lúc nầy thì cũng sẽ có một nước Bồ
Đào Nha hay Y Pha Nho nào khác. Rủi thay, thực dân Pháp đã đặt tầm ngắm
một cách thuận tiện vào Việt Nam giữa lúc trong nước còn đang chiến loạn nhiễu
nhương, hai thế lực Nguyễn Ánh và nhà Tây Sơn quần thảo nhau kịch liệt một mất
một còn. Trong lúc núng thế gặp được một số đoàn truyền giáo khi đó cũng đang
muốn triển khai việc mở đạo hứa giúp, lẽ tất nhiên Nguyễn Ánh phải xem đây là
một cơ hội, dù có thể là “một cái xấu cần thiết”.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Những đoàn truyền giáo
nầy ngược lại đang cần tranh thủ sự ủng hộ vừa của chính quốc vừa của những ông
chúa tể bản xứ, trong khi chủ nghĩa tư bản phương Tây cũng cần dựa vào những
thế lực nầy để mở rộng các thị trường thuộc địa, Nguyễn Ánh thì cần súng ống
tàu chiến đánh Tây Sơn, thế là một sự kết hợp nhuần nhuyễn trúng khía đã xảy ra
một cách khách quan để thỏa mãn nhu cầu của tất cả các bên liên quan.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Việc đầu tiên và cấp
bách Nguyễn Ánh cần làm là diệt được quân Tây Sơn trước đã bằng bất kỳ phương
tiện nào, bởi mối thù “chỉ non Tây thề chẳng đội trời chung”, chứ hoàn toàn
không cố ý muốn cầu thân với Pháp. Khía cạnh ngẫu nhiên của hoàn cảnh còn nằm ở
chỗ ông là người theo tổ tiên vào lập nghiệp ở miền Nam trước nên có nhiều cơ
hội tiếp xúc nhiều hơn với các nhà truyền giáo lúc đó đang cần liên lạc, tranh
thủ sự che chở của ông để truyền đạo. Diệt được Tây Sơn rồi mọi việc sẽ tính
sau, đó là mục tiêu cấp thời mang tính sách lược tình huống của vị vua sáng lập
triều Nguyễn.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nói Nguyễn Ánh “cõng
rắn cắn gà nhà” là không đúng với thực tại lịch sử khách quan, cũng như nói
Alêchxăng đơ Rôt hay Bá Đa Lộc làm môi giới giữa Pháp với triều Nguyễn là những
tên thực dân phản động lại càng sai lầm hơn về mặt quan điểm lịch sử. Bằng cớ
là sang thời Minh Mạng (từ 1920), Thiệu Trị, các vị vua con vua cháu nầy chẳng
những không hợp tác với Tây mà còn thực hiện chính sách giết đạo tàn khốc
(chứng tỏ không thân Pháp) để giải quyết cái di sản trớ trêu của lịch sử, và
chỉ khoảng thời gian đó các nhà vua mới có thể dám làm như vậy (dù không phải
việc đúng, tốt), do mối ân tình giữa vua cha (Nguyễn Ánh) với Bá Đa Lộc cùng
một số tướng tá người Pháp coi như đã sạch nợ giang hồ.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ngay như vua Quang Trung đại phá được
quân Thanh trong trận Đống Đa (1789) mùa xuân năm Kỷ Dậu cũng vậy, nhiều tài
liệu mới phát hiện gần đây cho biết một phần quan trọng là nhờ nhà vua đã biết
sử dụng khéo léo các lực lượng hải khấu ở biển Đông (xem những tài liệu và phát
hiện của Nguyễn Duy Chính, đăng trên tạp chí <i>Nghiên Cứu và Phát Triển</i> về
đề tài Quang Trung). Trên thế giới cổ kim, không ít thành tích lẫy lừng được
người đời ca tụng của một số nhân vật lịch sử đã được làm nên không phải lúc
nào cũng bằng những con đường chính quy chính thống bằng phẳng, vấn đề chỉ là
sự thật lịch sử đã được phơi bày trong các bộ chính sử ở mức độ thế nào
mà thôi.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tương tự như vậy và mở
rộng vấn đề ở một cấp khái quát hơn, nếu xét trên quan điểm lịch sử, tạm lấy
thế kỷ thứ 19 làm mốc thí dụ, chủ nghĩa tư bản xuất hiện và bành trướng dưới
hình thái chủ nghĩa thực dân là hậu quả tất yếu của cuộc cách mạng khoa học-kỹ
thuật thế kỷ 19; tiếp theo, phong trào cộng sản là hậu quả tất yếu phản ứng lại
chủ nghĩa tư bản man rợ thời kỳ đầu, nó lại đã kết hợp một cách “khế cơ” (ăn
khớp) với phong trào cách mạng dân tộc dân chủ và giải phóng dân tộc vừa
chống phong kiến vừa chống thực dân ở một số nước thuộc địa trong thời kỳ “giải
thực” toàn thế giới.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Kết quả là một số
chính quyền mang danh nghĩa chủ nghĩa cộng sản đã được thành lập, như trường
hợp của Trung Quốc, Việt Nam và vài nước khác… Cứ thế lịch sử tuần tự nhi tiến,
“trùng trùng duyên khởi”, chắc chắn sẽ diễn biến đến những giai đoạn tiếp theo
như có thể hiện thấy, với những thứ di sản thuộc loại ngoài ý muốn (đi kèm theo
những mặt tốt của các cuộc chiến tranh giải phóng tộc) vẫn đang cần tiếp tục
giải quyết, như tệ nạn đặc quyền và tình trạng tham nhũng…. ở một số nước.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Riêng trường hợp các
nước thực dân xâm lược, hiểu như một sự thể tất yếu không thể tránh khỏi của
một thời kỳ phát triển nhất định trong lịch sử thế giới, trong khi đặt ách
thống trị lên các quốc gia nhược tiểu, để phục vụ trước hết quyền lợi cho chính
chủ nghĩa thực dân chứ không phải cho các dân tộc bản xứ bị nô lệ, nó cũng để
lại, dù muốn hay không, một số di sản hữu ích “xài được” cho các dân tộc bị trị
như khoa học-kỹ thuật, giáo dục, y tế, hành chính, các cơ sở hạ tầng nhà cửa
đường sá cầu cống hiện đại, và đặc biệt là những tư tưởng về tự do dân chủ và
cách mạng.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Khi cục diện thế giới
thay đổi, các dân tộc bị trị đến lượt mình đương nhiên đã sử dụng những thứ
“xài được” đó chống lại ách áp bức bóc lột của chính thực dân, buộc các nước
nầy phải buông tay bằng nhiều cách khác nhau (thông qua hoặc không cần thông
qua cuộc chiến tranh giải phóng) để trao trả lại quyền độc lập tự chủ cho
mình. </span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trở lại cách nhìn thực
tế lịch sử của một dân tộc hay một cộng đồng xã hội nào khác, có thể mượn cách
diễn đạt khá tinh tế của ông Trần Bạch Đằng trong “Lời giới thiệu” sách <i>Lê
Văn Duyệt với vùng đất Nam Bộ</i> (Bán nguyệt san <i>Xưa & Nay</i> và
NXB Trẻ, 2002): “<i>Người viết sử có thể phân chia diễn biến của quá khứ thành
nhiều chương, hồi, theo một chủ điểm yêu ghét nào đó, có khi còn được gọi là
chính thống; nhưng bản thân lịch sử thì nó triển khai đan xen với vô số mâu
thuẫn và cách xử lý mâu thuẫn, không từ trong một kịch bản có sẵn nào cả</i>”.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong chiều hướng “giải hoặc” và “xét
lại” phổ biến hiện nay để loại bỏ dần những cách đánh giá chính thống nhưng cực
đoan và trái quan điểm lịch sử vì thiếu tính toàn diện, một số nhân vật cận đại
ở Trung Quốc như Tăng Quốc Phiên, Tưởng Giới Thạch… có thời kỳ bị lên án cực độ
ở lục địa, nay đã được người Trung Quốc nhìn nhận lại theo chiều hướng cởi mở
hơn, và tư tưởng-tác phẩm của họ cũng đã được phổ biến khá nhiều trên các kệ
sách ở mọi nơi.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ngày nay, ở Trung Quốc không ai còn viết
truyện hay làm phim để lên án Tần Thủy Hoàng là tàn bạo (mặc dù tàn bạo thật),
Tào Tháo là gian hùng (mặc dù gian hùng thật)… làm gì nữa, vì như thế cũng vô
ích. Trái lại một số đạo diễn có tài đã cố gắng dựng lên những bộ phim truyện
hay mô tả toàn diện tính cách của một số nhân vật, đặt họ đúng vào lại bối cảnh
cụ thể của một thời kỳ lịch sử nhất định tương ứng với những phong tục tập quán
cùng lề lối tư duy-hành động phản ánh cách hành xử của con người trong cả một
giai đoạn lịch sử nhất định nào đó, do vậy mà Tần Thủy Hoàng hoặc Tào Tháo cũng
có được những nét dễ thương đầy nhân tính song song với tính cách tàn bạo hoặc
gian hùng không ai chối cãi của họ.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Bộ phim <i>Công
tử Bạc Liêu</i> được dựng ở Việt Nam khoảng hơn 10 năm trước sở dĩ không
thành công là vì những người thực hiện mải lo phản ảnh khía cạnh tiêu cực của
công tử nhắm vào chủ đề chống phong kiến nhiều hơn là nhìn “công tử” ở góc độ
khách quan là một con người có gốc đại địa chủ thích ăn chơi nhưng tính tình hào
sảng khả ái của vùng đất mới Nam Bộ.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đánh giá nhân vật lịch sử vì thế rất cần
có sự cân nhắc thận trọng nhiều mặt trong tất cả mọi trường hợp. Ở Việt Nam,
ngoài các nhân vật lịch sử lớn như Nguyễn Ánh (gắn với cả triều Nguyễn), Lê Văn
Duyệt, Phan Thanh Giản… có lúc bị đánh giá nhầm, còn có những nhân vật khác như
Nguyễn Trường Tộ, Trương Vĩnh Ký, Phạm Quỳnh… có thời gian khá dài cũng bị kết
án oan về một số mặt cơ bản, khiến cho những con đường hay trường học mang tên
họ đều bị xóa bỏ hết, và học sinh trong các nhà trường hoặc không biết gì về họ
hoặc phải học hai môn Văn học, Lịch sử với những quan điểm và cách trình bày
cực kỳ phiến diện.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Việc viết sử nói chung cũng thế, phải
thận trọng giống như đánh giá nhân vật lịch sử. Ngoài nguyên tắc phải tôn trọng
sự thật lịch sử trên cơ sở thu thập-phân tích-khảo chứng tư liệu và tôn trọng
phương pháp sử học thuần túy, không để bị chi phối bởi bất kỳ giáo điều chính
trị nào, người viết sử còn phải vận dụng chính xác cái gọi là “quan điểm lịch
sử cụ thể” như đoạn trên của bài viết nầy đã cố gắng diễn giải.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ngoài ra họ còn phải
hiểu đời một cách sâu sắc, thông đạt chính trị và nhân tình, hiểu được lý do
các hoạt động của loài người, có tầm nhìn bao quát về về tâm lý cuộc sống…, và
tất cả những điều đó phải được thể hiện với một lương tri hay trực giác bén nhạy
tối thiểu. Xét về các phương diện nầy, cho đến nay chúng ta vẫn có thể tạm coi
bộ <i>Việt Nam sử lược</i> của cụ Trần Trọng Kim là một bộ “tín sử”
hay nhất trong những bộ sử hiện có, bởi nó đã được cụ Trần căn cứ trên nhiều
tài liệu rồi viết ra theo kiểu thấy sao nói vậy bằng cách nghĩ cách diễn đạt
thận trọng riêng của mình với một lương tâm khá trong sáng, trong đó cụ không
hề có một lời khen ai hoặc mạt sát ai quá đáng, tuy rằng nó vẫn chưa đạt tiêu
chuẩn khoa học đầy đủ của một bộ thông sử có tính toàn quốc.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Như khi bình luận về
tư cách của Phan Thanh Giản, tác giả nói rất gọn mà thấm thía: “<i>Bấy giờ ông
đã già, đã ngoài 74 tuổi, làm quan thật là thanh liêm, nhưng chẳng may gặp phải
khi nước có biến, biết thế mình không làm gì được, đem tấm lòng son sắt mà báo
đền ơn nước cho hết bổn phận người làm tôi</i>”. Phải công tâm thừa nhận có một
thời học sinh rất thích học môn Lịch sử một phần là nhờ bộ <i>Việt Nam sử
lược</i>, với cách trình bày các sự kiện lịch sử vừa ngắn gọn mạch lạc vừa hấp
dẫn, lời lẽ ôn nhu khiêm tốn, bình phẩm có mức độ, đọc hay như một bộ tiểu
thuyết trường thiên của dân tộc. Còn hiện nay, người ta than rằng học sinh
không thích học môn Lịch sử, dốt sử, thì cũng là một điều dễ hiểu và nên xem
lại cách viết sử như là một hướng tiếp cận để nghiên cứu giải quyết vấn đề.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tuy nhiên, lịch sử vốn thường là những
diễn biến được mô tả lại bằng ngôn ngữ của kẻ chiến thắng, nên trong những cuộc
“cải triều hoán đại”, nó rất khó giữ được tính trung thực khách quan hoàn
toàn. Chẳng hạn, trong những bộ chính sử do Quốc sử quán triều Nguyễn
biên soạn khó thể tìm được chỗ nói tốt cho triều Tây Sơn Nguyễn Huệ, cũng tương
tự như lịch sử do các cơ quan chính thức của nhà nước Trung Quốc viết ra thì
hầu như việc gì của lực lượng Quốc Dân Đảng làm trong giai đoạn Tưởng Giới
Thạch cầm quyền cũng đều tệ hại phản động tất tần tật.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong suốt thời kỳ Mao
Trạch Đông cầm quyền, việc gì của Mao làm cũng được ca tụng, thành công gì
trong các hoạt động khoa học, chính trị, văn hóa… cũng đều được quy công cho sự
lãnh đạo anh minh của Mao. Các sách khoa học tự nhiên thời đó từ địa chất học
cho đến thực vật học đều phải tôn Mao làm minh chủ. Phải đợi cho đến khi
Mao Trạch Đông qua đời năm 1976 nhiều sự thật lịch sử mới được phơi bày ra ánh
sáng, hàng ngàn người bị kết án oan đưa đi lao động khổ sai trong thời Cách
mạng Văn hóa được trả tự do, phục hồi danh dự; bản thân Mao cũng được đánh giá
lại, nhưng vì nhiều lý do chính trị phức tạp tế nhị vẫn chưa phơi bày đầy đủ,
mặc dù hầu hết mọi chuyện đều đã được biết qua các lời truyền miệng hay công bố
trên mạng Internet…</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Thực tế khó chối cãi
nầy đặt ra một vấn đề hết sức tế nhị, là liệu có thể có được những bộ sử trung
thực ở đâu đó trong những nước có hoàn cảnh tương tự Trung Quốc, trong khi cái
gọi là “chính sử” đều do các nhà đương cuộc tổ chức biên soạn bằng kinh phí nhà
nước, còn tư nhân thì hầu như chắc chắn không ai được tài trợ để làm công việc
nầy cả. Trong chiều hướng thực tế nói chung như thế, chúng ta có thể khẳng định
một cách tương đối rằng, lịch sử thành văn khá trung thực thường chỉ có thể có
được trong hai điều kiện: hoặc thời kỳ lịch sử đang nói phải ở thời gian cách
xa với nhà cầm quyền đương đại, hoặc việc viết sử là do tư nhân độc lập đảm
trách một cách tự nguyện như trường hợp của Tư Mã Thiên đối với bộ <i>Sử
ký</i> có một không hai trong lịch sử sử học của nhân loại.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Mặc dù những lý do nêu
trên về điều kiện nghiệt ngã để có những bộ sử trung thực, về mặt lý thuyết
chúng ta vẫn còn có thể nêu thêm những thực tế khác để xem xét vấn đề một cách
tường tận thấu đáo thêm. Có một điều kiện lý tưởng vẫn còn nêu ra được, đó là
nhà cầm quyền cũng phải trung thực nếu thật sự vì dân, nhận thức sự trung thực
trong sử học như một điều quan trọng cần thiết có lợi ích lâu dài cho cả dân
tộc, theo nghĩa lịch sử là tấm guơng soi chung và là những bài học kinh nghiệm
cần để rút tỉa cho công cuộc xây dựng tương lai đối với tất cả mọi thành viên
công dân, và đối với đất nước, mà nếu trung thực thì tốt hơn là làm ngược lại.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Để có sự trung thực,
lẽ tất nhiên phải coi chân lý khoa học và lợi ích của nhân dân là luật pháp tối
thượng, có tầm nhìn thần thông quảng đại, rộng mở, do đó sẽ không nhìn lịch sử
hay nhân vật lịch sử bằng một tâm địa nhỏ nhen tầm thường. Một thực tế khác có
thể cho thấy các nhà viết sử phương Tây dường như phóng khoáng hơn. Nếu các nhà
sử học phương tây (chủ yếu Pháp, Mỹ) cận hiện đại mà viết sử với một tâm hồn
nhỏ nhen, không tôn trọng sự thật lịch sử hoặc chỉ vì những cái danh hão hay
quyền lợi dân tộc hẹp hòi, chắc chắn họ sẽ bôi nhọ một số nhân vật lịch sử Việt
Nam vốn từng là nguyên nhân sự chiến bại của quốc gia họ trong hai cuộc kháng
chiến chống Pháp và chống Mỹ của nhân dân việt Nam.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trái lại, họ thường đã
mô tả một số nhân vật lịch sử Việt Nam như Nguyễn Thái Học, Hồ Chí Minh, Võ
Nguyên Giáp… với một lòng kính ái đặc biệt, đưa tên vào từ điển, một phần cũng
nhờ vậy mà nước Việt Nam đến nay được rất nhiều quốc gia khác trên thế giới
biết đến một cách trân
trọng. </span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trái lại với những thí dụ vừa kể trên
đây là trường hợp một số sử gia Trung Quốc từ lâu và nhất là gần đây đã cố gắng
bóp méo sự thật lịch sử, “tự viên kỳ thuyết” (vo tròn các sự kiện cho khớp với
lý luận chủ quan của mình) để chứng minh các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là
thuộc chủ quyền Trung Quốc, tự đặt ra đường chữ U chín đoạn để chiếm hữu hầu
hết diện tích biển Đông. Làm như vậy trước mắt Trung Quốc nếu có thể lấy được
Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam vĩnh viễn (?) thì đó chỉ là một lợi ích
nhỏ thiển cận, hậu quả xấu lâu dài là làm cho cả nhân dân Trung Quốc tập nhiễm
tư tưởng thực dụng thô thiển cùng thói quen nói láo, và như thế đã góp phần
tiêu cực phá hoại cả nền văn hóa Trung Quốc vốn có rất nhiều nhân tố truyền
thống tốt đẹp mà tổ tiên người Trung Quốc với những Khổng Tử, Mạnh Tử,
Lão Tử, Tuân Tử… đã dày công xây đắp trong suốt mấy ngàn năm lịch sử. Đây là
một trường hợp lợi bất cập hại khá rõ ràng có thể đem ra dẫn chứng cho lối làm
việc bằng tâm địa nhỏ nhen không tôn trọng chân lý khoa học và lịch sử.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đến đây có thể thấy rõ, trong khá nhiều
trường hợp, sự chi phối của những quyền lợi chính trị nhất thời mang tính phe
nhóm đôi khi có hại khi đặt toàn bộ vấn đề lợi ích ở mức độ dân tộc hay nhân
loại trên một bình diện rộng lớn hơn, và có thể tạm rút ra một hệ luận: công
việc nghiên cứu lịch sử, để có được tính trung thực cần thiết, đòi hỏi sự tôn
trọng tính độc lập tự do của các sử gia, dù sử gia đó là tư nhân (như Trần
Trọng Kim…) hay cán bộ đang hoạt động trong những cơ quan chuyên trách sử học,
giáo dục của nhà nước cũng vậy.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nói chung hơn, theo
kinh nghiệm hoạt động của Giáo sư Dân tộc học Nguyễn Đức Từ Chi dạy lại cho các
học trò của mình thì muốn nghiên cứu lĩnh vực nào, tốt nhất đừng công tác tại
cơ quan chuyên môn về lĩnh vực ấy… “<i>Ngoài việc tránh được những phiền phức
do cơ chế quản lý, việc nầy còn mang lại một lợi ích lớn hơn, đó là người
nghiên cứu sẽ tránh được lối mòn, sự khuôn sáo, định kiến, hạn chế sự ảnh hưởng
bởi “tâm lý đám đông” trong nghiên cứu khoa học xã hội… Tất nhiên điều nầy đòi
hỏi người nghiên cứu phải có bản lĩnh khoa học vững vàng</i>” (xem Nguyễn Thị
Hậu, “Vài lời cuối sách” trong quyển <i>Khoa học soi sáng lịch sử</i> của
Nguyễn Đức Hiệp, NXB Lao Động, 2007, tr. 356). </span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tại Việt Nam, chúng ta đã có khá nhiều
tấm gương chứng tỏ được mối nguy hại một thời của lối viết sử dựa trên những
quan điểm gọi là chính thống nhưng giáo điều, đầy định kiến, dẫn đến việc đánh
giá sai lầm nhiều nhân vật lịch sử mà nay phải đánh giá lại, như giới sử học
gần đây đã cố gắng làm và đã làm thành công đối với nhân vật Lê Văn Duyệt, Phan
Thanh Giản…</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ngoài khía cạnh quan điểm ra, nhiều sự
kiện thuộc về sự thật lịch sử thể hiện trong các sách giáo khoa cũng cần được
xem xét lại để điều chỉnh. Phong cách viết sử theo lối tự hào dân tộc hẹp hòi
quá đáng hay theo kiểu “tốt khoe xấu che” “ta thắng địch thua”cũng cần phải
loại bỏ. Trong một bài viết (tạp chí <i>Tia Sáng</i> số 9, ngày
5.5.2008), Giáo sư-NGND Nguyễn Văn Chiển (đã quá cố), khi nói về tính dũng cảm,
khiêm tốn và trung thực của người trí thức, đã nhắc lại câu chuyện nhà sử học
Trần Huy Liệu về việc trước khi mất, ông Liệu đã nói thật với học trò của mình
rằng Lê Văn Tám không phải con người có thật mà chỉ là một hình ảnh ông dựng
lên để động viên phong trào kháng chiến mà thôi!</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">GS Chiển, cũng trong ý
tưởng đòi hỏi tính can đảm trung thực phải có của người trí thức, đã nhắc khen
ông Nguyễn Mạnh Tường và ông Trần Đức Thảo, hai nhân vật trí thức Việt Nam lỗi
lạc có thời gian vì trung thực đóng góp ý kiến xây dựng cho việc chung nhưng
không hợp quan điểm “chính thống” mà bị “rút phép thông công”, phải chịu oan
chịu khổ trong hầu suốt quãng đời còn lại (riêng Trần Đức Thảo sau khi chết,
vài năm trước đã được minh oan công khai).</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Như vậy để nói tiếp ý kiến GS-NGND
Nguyễn Văn Chiển, thiết tưởng đến lúc nầy, sau khoảng nửa thế kỷ, một vài nhân
vật khác trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm cũng như toàn bộ vấn đề Nhân Văn Giai
Phẩm cũng nên được giới nghiên cứu văn-sử học đưa vào bàn hội nghị đánh giá lại
một cách xác đáng công khai để rút ra thêm được nhiều bài học quý báu khác nữa
cho cả nước rút tỉa. Làm được như vậy, giới văn học và sử học Việt Nam ghi thêm
được một thành tích chói lọi mới, đẩy mạnh công cuộc đổi mới toàn diện đất
nước, và chắc chắn sẽ được mọi người mọi giới cả trong lẫn ngoài nước hoan
nghênh nhiệt liệt vì góp phần làm thay đổi hẳn bầu không khí hoạt động văn
hóa-tư tưởng theo chiều hướng tích cực nhất.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cái “vùng cấm” Nhân Văn Giai Phẩm
(1956-1958) không có văn bản giấy tờ tồn tại đúng năm chục năm nay trên thực tế
đã được cả xã hội giải cấm dần vì trong những khoảng thời gian gần đây, không
ít tác giả thuộc nhóm Nhân Văn Giai Phẩm đã có tác phẩm được in, thậm chí còn
được cả giải thưởng. Lai rai đâu đó người ta đã bớt ngại khi công khai nhắc đến
tên tuổi của nó, thậm chí còn mạnh dạn khen ngợi, như có thể kể trường hợp ý
kiến của luật gia Lê Hiếu Đằng (Phó chủ tịch UBMTTQ VN- TP. HCM, Chủ tịch HĐQT
Quỹ Bảo trợ Giáo dục và Đào tạo TP. HCM) phát biểu trên báo <i>Tuổi Trẻ</i> (16.5.2008)
khi người ta hỏi ông về thơ của một số tác giả trong nhóm:</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">“<i>Hiện nay thì tôi
đang… lai rai thơ Phùng Quán, Trần Dần. Đọc “Chống tham ô lãng phí” của Phùng
Quán làm năm 1956 mà thấy còn nguyên tính thời sự, như mới làm đây thôi. Tôi
thuộc lòng bài “Nhất định thắng” của Trần Dần khi còn là sinh viên, giờ đọc lại
vẫn thấy đầy xúc động… Phùng Quán, Trần Dần là những nhà thơ tài năng của Việt
Nam. Họ là những người đi trước, thơ của họ mang tính dự báo rất lớn. Cái hay
chính là ở tính dự báo đó. Cứ lật lại những trang thơ của họ mà xem, những điều
họ nói cách nay mấy chục năm bây giờ đang xảy ra, nhức nhối, đau lòng</i>”.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tại đây xin được mở thêm dấu ngoặc,
trong <i>Từ điển Văn học</i> (bộ mới, 2004), một công trình đang được
xã hội đánh giá cao, nhiều tác giả thuộc nhóm Nhân Văn Giai Phẩm đã được đưa
vào giới thiệu một cách trân trọng, như Hữu Loan, Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh
Tường, Phùng Quán, Trần Dần…, nội dung cũng nêu sơ lược những nhân vật nầy đã
bị kỷ luật như thế nào sau khi tham gia vào nhóm Nhân Văn Giai Phẩm. Nhưng
quyển từ điển giá trị nêu trên lại cũng còn có chút úy kỵ tránh né khi nó không
cung cấp cho người sử dụng từ điển mục từ “Nhóm Nhân Văn Giai Phẩm” (trong khi
những nhóm khác như Đông Dương Tạp Chí, Hàn Thuyên, Nam Phong, Sáng Tạo, Tân
Dân, Thanh Nghị, Tri Tân đều có đủ), nên khi cần tra cứu thì chẳng có để mà
tra.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nếu các sinh viên học
sinh vì tiếp tục thắc mắc cứ phải đi tra tìm ở những tài liệu công bố “lậu” ở
đâu đó thì có khi lại nguy, hiểu theo nhiều nghĩa “nguy” khác nhau. Sự thiếu
sót có lẽ bất đắc dĩ nầy tuy có thể thông cảm được, nhưng dù sao như thế cũng
làm cho một bộ từ điển lớn đáng tiêu biểu cho cả nước lại bị sai quy cách của
khoa từ điển học, và điều nầy càng cho thấy sự cần thiết phải sớm đem vấn đề ra
công khai phân tích mổ xẻ, hầu tránh cho giới nghiên cứu văn học-sử học những
thứ nhếch nhác rụt rè không cần thiết. Làm văn học-sử học mà nhếch nhác rụt rè
thì thật khó coi và không thể chấp nhận được, vì không còn chi để gọi là “học”
nữa! Chung quy cũng vẫn là cần sự can đảm, lòng trung thực và tính liêm chính
trí thức của các nhà nghiên cứu văn học-sử học.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Một số sự kiện lịch sử hay cách đánh giá
nhân vật lịch sử, nếu được điều chỉnh đúng, sẽ dẫn đến một số hệ quả thực tế
tích cực tất nhiên trong đời sống người dân cũng như trong một phần của công
tác giáo dục, như trường hợp tên Kim Ngọc đã được chọn đặt tên đường và tên vài
trường học ở Vĩnh Phú khoảng sáu năm trước, sau khi quan điểm về khoán
sản phẩm trong nông nghiệp của ông Kim Ngọc có lúc bị kết án sai lầm đã được
đánh giá lại tỏ rõ. Tương tự như thế, tượng Phan Thanh Giản và trường học mang
tên Phan Thanh Giản đang được phục hồi tại Bến Tre, tượng Lê Văn Duyệt đã được
an vị tại lăng Ông Bà Chiểu hồi mấy tháng trước…</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Chúng ta ngày nay có
thể cần những điều đó vì lý do chính trị này khác nhưng các vị được tôn vinh
dường như cũng không mấy cần. Với cái đà nầy, nếu nghĩ một cách trung thực, rồi
đây người ta cũng phải nghĩ đến việc đổi tên các công viên, rạp hát, trường học
mang tên Lê Văn Tám thành công viên Lê Văn Duyệt, công viên Gia Long, rạp
hát Đào Tấn, trường Trương Vĩnh Ký, trường Phạm Quỳnh… chẳng
hạn… </span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Về mặt khách quan, cũng là sự thật lịch
sử và chân lý cuộc đời, kẻ thù không phải lúc nào cũng xấu, còn “phe ta” thì
luôn tuyệt vời. Hơn nữa cũng không có ai là kẻ thù thật sự hay vĩnh viễn, kể cả
trong cùng một đất nước một nòi giống hay giữa dân tộc nầy với dân tộc khác.
Người Mỹ phải rút quân thảm hại trong cuộc chiến tranh Việt Nam năm 1975, trước
đó họ có thể làm mọi cách để ngăn chặn “làn sóng cộng sản”, dội bom miền Bắc,
nhưng không có sử gia hay nhà báo nào của Mỹ viết sách để bôi nhọ Việt cộng, mà
chỉ cố gắng phân tích mọi khía cạnh để “biết người biết ta”, cho hiểu được tại
sao họ thất bại ở Việt Nam mà thôi.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đứng về mặt nào, người
Mỹ như thế cũng có khía cạnh “mã thượng” tuy chưa phải thật sự anh hùng. Trong
lịch sử Việt Nam, đã có trường hợp Lê Lợi-Nguyễn Trãi đánh tan xong giặc Minh
còn cấp cho các tướng địch 500 chiếc thuyền với quân lương đầy đủ để chạy về
cho tiện, cũng là một hành vi đáng xem là “mã thượng” của người xưa. Ngày nay,
nếu có thấy hàng ngàn công nhân Trung Quốc qua Việt Nam lao động phổ thông
không có giấy phép, họ vì nghèo khổ bức bách mà phải làm như vậy, nếu có muốn
đuổi họ về, thì cũng nên đuổi về theo các mã thượng như khi Nguyễn Trãi
làm bài Bình Ngô đại cáo vậy thôi. </span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Có một phong cách viết
sử không cần bôi bác kẻ thù, mà cứ việc xảy ra thế nào kể lại thế ấy theo đúng
những tài liệu chữ viết hoặc truyền khẩu đã thu thập được. Có thể kể trường hợp
sách </span><i style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Bản triều bạn nghịch liệt truyện</i><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;"> của học giả Giá Sơn Kiều
Oánh Mậu, soạn trong năm Thành Thái thứ 13 (1901). Đây là sách của một ông quan
triều Nguyễn viết về những kẻ phản nghịch chống lại “bản triều”, nhưng cách
thuật chuyện và thể hiện các nhân vật phản diện lại khách quan sinh động, còn
cho thấy được những nét ưu điểm, khả ái và khí phách cá nhân của những kẻ bị
tác giả xếp vào thành phần phản loạn, như Lê Văn Khôi, Cao Bá Quát và rất
nhiều người khác…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cuộc đời thực, tức cũng là lịch sử, luôn
phải có kẻ vầy người khác. Có kẻ xấu kẻ phản dân hại nước thì tính cách của
người tốt người yêu nước mới bộc lộ rõ và được tôn vinh. Anh hùng tạo thời thế
nhưng thời thế cũng có thể làm nên anh hùng. Nếu không có những cuộc loạn lạc
thời cuối Xuân Thu đầu Chiến Quốc thì cũng không có những học thuyết của Nho
gia, Đạo gia, Pháp gia… nở rộ, để lại những tinh hoa di sản tư tưởng của phương
Đông ngày hôm nay. Thời thế tức là cái hôm nay chúng ta gọi “bối cảnh lịch sử” mà
khi nghiên cứu bất kỳ một biến cố, phong trào, học phái nào, người nghiên cứu
cũng không thể không xét đến nơi đến chốn.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tương tự như vậy, nếu
không có cái xấu của chủ nghĩa tư bản man rợ thế kỷ 19 thì cũng không có nhân
vật Mác và chủ nghĩa Mác xuất sắc; không có thực dân Pháp xâm chiếm Việt Nam
cũng không có một Phan Bội Châu hay một Hồ Chí Minh với sự nghiệp lẫy lừng…
Trong lịch sử Việt Nam từng có những hạng trí thức không dược dũng cảm cho lắm,
vì tình thế bức bách phải lưu vong chạy theo quân giặc cho yên thân, như Trần
Ích Tắc và Lê Tắc trong trận giao chiến với quân Nguyên đời Trần, nhưng họ cũng
chưa kịp làm điều gì đồi bại đến nỗi, chỉ mong “cẩu toàn tính mệnh ư loạn thế”.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Riêng Lê Tắc khi trốn
sang Tàu còn viết được bộ <i>An Nam chí lược</i> để đời, được một
người đương thời viết lời tựa khen là “không thua gì sách của Tư Mã Thiên và
Ban Cố hồi trước”, đã được cả Việt Nam và Trung Quốc in lại nhiều lần như một
sử liệu có giá trị tham khảo tốt. Nếu buộc Lê Tắc phải là một nhân vật anh
hùng, và trong bộ sử giá trị nói trên, phải nói xấu ít nhiều gì đó về kẻ thù
Trung Quốc lúc bấy giờ thì ngày nay chúng ta cũng không có bộ <i>An Nam
chí lược</i>…</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Bình luận về con người trong lịch sử vì
thế không thể thiếu sự thông đạt chính trị nhân tình, và đức công bằng, luôn biết
đặt con người vào trong hoàn cảnh cá nhân cùng với những mối tương tác nhân quả
của các sự kiện chi phối bên ngoài, trên cái nền chung những bi kịch và nỗi
thống khổ của nhân sinh và trong cái trào lưu sinh hoạt bất tuyệt của cuộc đời,
từ đó có được quan điểm phóng khoáng mang chất triết lý sâu hơn về cuộc sống để
có thể tiếp cận với chân lý lịch sử một cách khách quan toàn diện hơn, góp phần
xây dựng một nền văn hóa hòa bình không mang tính sát phạt vì các kiểu thái độ
cực đoan, phiến diện, căm thù có tính nguyên thủy của loài người chưa văn minh.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đó có lẽ cũng là thế
giới quan hình thành nên thái độ, cách nhìn cùng những ý kiến bình luận đánh
giá thâm trầm sâu sắc của Tư Mã Thiên (trong các bài “Tán”, bài “Tự”) đối với
một số nhân vật và sự kiện lịch sử tiêu biểu ở Trung Quốc cổ đại, làm cho bộ <i>Sử
ký </i>trở thành một bộ sách sử-triết-văn chương khuôn mẫu bất hủ.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Văn hóa là cái gì còn tồn lại bền lâu
trong tâm trí, bàng bạc trong cách ứng xử hiện tại của con người sau khi mọi sự
kiện, nhân vật, chế độ chính trị… đã qua đi. Mà bao nhiêu sự kiện, nhân vật,
chế độ chính trị quá khứ đều đã phải tuần tự cứ qua đi như thế trong trường kỳ
lịch sử, bất chấp cả không gian thời gian.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nhân vật lịch sử không
nhất thiết phải là danh nhân, đều là con người nên có mặt tốt mặt xấu, có những
lúc yếu mềm lầm lỗi, rồi ai cũng ra người thiên cổ dù đi trong gió ngược hay
xuôi, nhưng tất cả đều có vai trò riêng trong một bối cảnh lịch sử nhất định.
Việc đánh giá lịch sử cũng như các nhân vật lịch sử nếu chính xác, sẽ có ý nghĩa
quan trọng đối với lớp người đi sau chứ không phải cho lớp người trước, hiểu
như là những bài học kinh nghiệm quý báu để rút tỉa áp dụng cho cuộc sống hiện
tại và tương lai lâu dài, vì thế phải được thực hiện một cách khách quan và
thận trọng, không nên để bị ảnh hưởng bởi bất kỳ định kiến hay loại quan điểm
chính trị thực dụng nhất thời nào.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đến đây, chúng ta đã
lặp đi lặp lại khá nhiều cái gọi là rút tỉa kinh nghiệm lịch sử, thế thì những
con người hiện sống thực tế có thể học được những gì từ trong những bài học đã
có sẵn trong lịch sử? Trước hết, muốn học được điều gì thì lịch sử phải là lịch
sử của sự thật, của những sự kiện và biến cố có thật đúng như chúng đã diễn ra
trong quá khứ. Lịch sử được viết nên một cách giả dối do sự thêm thắt thêu dệt
hoặc tưởng tượng, gán ghép đầy định kiến thì không thể dùng để tham khảo học
hỏi gì được, nếu không muốn nói có hại.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Bài học lịch sử là cái
có sẵn, bất di bất dịch, điều quan trọng thuộc về cách con người biết tham khảo
nó sáng suốt ra sao để hướng dẫn cho những hành động trong hiện tại và hướng
tới xây dựng tương lai. Có những kinh nghiệm thành công và những kinh nghiệm
thất bại, y như lẽ thường tình thành bại của con người (không có gì xấu), trong
cách làm, cách hành xử liên quan đến việc trị nước tổng quát cũng như với từng
công việc cụ thể đã được áp dụng trong những tình huống khác nhau.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Kinh nghiệm nào nếu
biết áp dụng cũng đều tốt nhưng riêng những kinh nghiệm thất bại thì thường quý
hơn, trước hết giúp tránh được vết xe đổ của những người đi trước (tiền xa chi
giám). Chính vì lẽ đó công việc ghi lại lịch sử càng đòi hỏi gắt gao tính trung
thực, phải nêu đủ cả những chuyện xấu và những việc thất bại, kể cả “những cuộc
bại trận thê thảm cuả quân ta”… Trái lại, khuynh hướng cường điệu ca tụng khía
cạnh những võ công oanh liệt, lặp đi lặp lại quá nhiều, thường ít có giá trị
thực tế mà còn làm cho người ta trở nên kiêu mạn mất ý thức mất cảnh giác
vô cùng tai hại.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Chiến tranh là hành
động bất đắc dĩ nếu không muốn nói xuẩn ngốc, bởi nó luôn đem lại sự đau thương
chết chóc cho tất cả các bên tham gia chiến cuộc. Trong mọi cuộc chiến tranh
đều có kẻ thắng người thua, nhưng chiến công của một người hay nhóm lớn người nầy
lại là sự đau khổ và thua thiệt của nhóm người khác chiến bại, nên nếu đứng từ
góc độ nhân bản sẽ chẳng thấy có gì đáng để tự hào. Chiến tranh gây nên cái
cảnh “đống xương Vô Định đã cao bằng đầu”, hay “nhất tướng công thành vạn cốt
khô”… của biết bao thế hệ con người.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ở Úc và Tân Tây Lan, người dân chọn ngày
25 tháng 4 hàng năm làm ngày Anzac, một lễ lớn mang tính dân tộc, với lễ hội
tưng bừng (còn hơn cả Quốc khánh Úc 26.1, Tân Tây Lan 6.2), không phải để kỷ
niệm chiến thắng mà để ghi nhớ chiến bại. Đó là một ngày vào năm 1915, trong
Thế chiến I, liên quân Úc-Tân Tây Lan đã đổ bộ vào Gallipoli của Thổ Nhĩ Kỳ với
hơn 8.000 lính Úc và 2.700 lính Tân Tây Lan bị thiệt mạng, và từ đó đến nay
nhân dân cả hai nước đều coi như một kinh nghiệm thất bại, tuy có bi hùng nhưng
nếu tránh được càng tốt, vì dù sao cũng là một chuyện đau thương chung cho cả
hai dân tộc.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Ở Hoa Kỳ, sau cuộc nội
chiến Nam Bắc năm 1865, các sĩ quan và binh sĩ dưới quyền của tướng Lee miền
Nam thua trận đã không bị giam giữ như tù binh chiến tranh. Những binh sĩ chết
trận của cả hai phe thắng bại đều được chôn xen kẽ trong cùng một khu mộ, nơi
có tấm bia ghi rõ “Nơi đây là chỗ nằm xuống của tất cả những người vì nước Mỹ”.
Hết chiến tranh thì không còn hận thù, mà bắt tay đoàn kết nhau ngay để cùng
nhau xây dựng hướng đến tương lai, đó cũng là một trong những nguyên nhân chủ
yếu giúp cho nước Mỹ mau trở thành một cường quốc thế giới.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đọc lại câu chuyện cũ nước Mỹ sau khi
tướng Lee thua trận, ai trong chúng ta mà không cảm động đến rơi nước mắt:
“Tướng Lee đứng dậy, lần lượt bắt tay các sĩ quan trong Bộ Tham mưu của tướng
Grant (phe miền Bắc thắng trận), bắt tay tướng Grant, nghiêng mình chào tất cả
mọi người có mặt và bước ra khỏi phòng họp. Tướng Grant và ban sĩ quan tham mưu
đã đứng sẵn ở bao lơn trước căn nhà, nơi đôi bên nghị hoà. Khi ngựa tướng Lee
rảo bước đi qua, cặp mắt của hai vị tướng quân chạm nhau trong giây phút, họ
đồng ngả nón chào nhau. Trên bao lơn xung quanh tướng Grant và suốt trong sân
trước căn nhà lịch sử, sĩ quan và binh sĩ miền Bắc đều đưa tay chào kính vị
tướng bại trận quân đội liên hiệp miền Nam.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">“Tin đồn đầu hàng của
tướng Lee tràn lan mau chóng như thuốc súng. Khắp nơi binh sĩ miền Bắc reo
mừng…. Thế nhưng tướng Grant nhanh chóng ra lệnh ngưng ngay tức khắc những biểu
lộ nỗi vui mừng của binh sĩ miền Bắc. “Rồi sẽ có ngày mừng chiến thắng”, tướng
Grant giải thích, “Nhưng không phải là ngày hôm nay. Quân đội miền Nam đã đầu
hàng. Chúng ta không được phép reo mừng trên chiến bại của họ”. Điều quan trọng
với tướng Grant là phải làm sao để thắng trận, đồng thời cũng phải gìn giữ cho
bằng được sự toàn vẹn tình cảm giữa những người cùng trong cộng đồng dân tộc
Hoa Kỳ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Câu chuyện lịch sử vừa
kể lại trên đây đáng là một tấm gương tốt về hòa hợp dân tộc, xóa bỏ hận thù,
và những bài học lịch sử như thế mới thật sự lợi ích trong ý nghĩa giáo dục chủ
nghĩa nhân đạo và tinh thần nhân bản cho các thế hệ mai sau, thay vì hình ảnh
ngược lại là những trại cải tạo tập trung như nhà tù sau chiến tranh ở một số
nước khác, chỉ làm cho “oan oan tương báo”, “oán oán chập chồng”. Cũng không
như trong sách giáo khoa các môn văn-sử của ta, cứ in mãi tấm hình người lính
Mỹ cao lớn bị cô du kích Việt cầm súng áp giải, rồi lại còn đề thêm câu thơ “O
em du kích giương cao súng/ Thằng Mỹ lêu nghêu bước cúi đầu”. Làm thế thì ai
tin được chuyện “xóa bỏ quá khứ hướng về tương lai” như đường lối ngoại giao
Việt Nam đã từng khẳng định! </span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Viết sử là loại công việc công phu tốn
nhiều thời gian, ngoài tôn trọng sự thật trên cơ sở bám sát sử liệu còn đòi hỏi
phải có sự nghiền ngẫm sâu xa, nêu lên được những bài học tham khảo cho các thế
hệ hiện tại và tương lai, góp phần vun đắp nhân bản, nên không thể có sự tùy
tiện, định kiến, gán ghép bóp méo sự thật, buồn vui yêu ghét thất thường, nay
vầy nay khác, hay dựa dẫm quyền thế, xu phụ theo miệng nhà quan. Hai vợ chồng
nhà sử học lừng danh người Mỹ Will và Ariel Durant (Will sinh năm 1885) bỏ ra
đến 39 năm soạn bộ <i>Câu chuyện của nền Văn minh</i> (bản tiếng Anh
10 cuốn; bản tiếng Pháp 33 cuốn với trên 14.000 trang), như vậy mà vẫn cứ nơm
nớp lo sợ rằng mình chưa đủ tư liệu để tái hiện diện mục lịch sử một cách trung
thực.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Khi gần cuối đời, họ
đã viết thêm một quyển nhỏ cuối cùng<i>Bài học của Lịch sử </i>như để thay
lời kết luận cho toàn bộ sách, đúc kết lại rằng thời nào nước nào trước kia
cũng có những kẻ loạn luân, độc ác; đâu đâu cũng có tình trạng độc tài, tham
nhũng, lộng quyền, cùng những thứ khác như bệnh dịch và chiến tranh…, song song
với những hành vi có tính cách xây dựng tích cực của loài người.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">La Quán Trung mở đầu
tiểu thuyết lịch sử <i>Tam quốc diễn nghĩa</i> của mình bằng câu ngắn
gọn “Thiên hạ hết loạn lại trị, hết trị lại loạn…”, dường như đã thu tóm hết
được yếu tính phổ quát của lịch sử. Tuy nhiên con người vẫn chưa chịu bó tay
phó thác cho định mệnh, nên lịch sử cũng còn ghi lại được biết bao suy ngẫm, nỗ
lực, công trình văn hóa, vật chất của con người để nhằm phát huy những mặt tích
cực, hạn chế mặt tiêu cực. Đã có một số nước, số nơi nêu được những tấm gương
thành công trong việc không ngừng cải tiến những phương pháp và định chế cai
trị nhằm tạo lập sự ổn định khá hơn ít nhất trong phạm vi của nước họ để ổn
định xã hội, cải thiện cuộc sống người dân, hạn chế nạn độc tài, độc quyền,
bằng cách áp dụng khế ước xã hội dưới hình thức chấp hành chung bản hiến pháp
cùng những định chế dân chủ chính trị khác. Đó có lẽ cũng là bài học lịch sử
chung lớn mà một số dân tộc khác còn đang lao đao lận đận trong cảnh nghèo khổ
bệnh tật và trong các chế độ độc tài nên suy ngẫm, tham khảo và phấn đấu.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Hiểu lịch sử, theo nghĩa tích cực nhất
là để yêu thương hơn con người, tạo được mối đồng cảm, trên cơ sở thấy được
những mối dị biệt và hoàn cảnh khác nhau giữa các dân tộc, không phân biệt chế
độ chính trị, màu da, trình độ phát triển, từ đó thúc đẩy sự đoàn kết hợp tác
để cùng nhau chống chọi những thiên tai, bệnh tật, rủi ro đang đe dọa con người
mỗi lúc một thêm hung hãn dồn dập trong điều kiện của cuộc khủng hoảng môi sinh
toàn cầu hiện nay. Tấm lòng người viết sử vì thế cũng phải bao la, nhân đạo,
mới có thể đảm đương được sứ mệnh, và mới đủ trùm lên được những gì mà kho lịch
sử phong phú của quá khứ muốn khải thị lại cho con người.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tuy nhiên, muốn rút tỉa được những kinh
nghiệm và bài học lịch sử như trên đã bàn để áp dụng cho cuộc sống hiện tại và
tương lai thì không thể không nói đến hiệu quả của việc học sử-dạy sử trong các
nhà trường từ tiểu học đến đại học. Đáng tiếc, tình trạng dốt sử của học
sinh-sinh viên Việt Nam đã và đang gia tăng ngày một thêm trầm trọng. Đây là
một hiện tượng đã được phát giác và cảnh báo từ khá lâu, như kết quả một cuộc
điều tra của Trường đại học KHXH&NV TP. HCM hồi năm 1999 cho thấy, với
1.800 người được hỏi, có tới 39% không biết Hùng Vương là ai; 49% không biết
Trần Quốc Toản là ai; và một báo cáo khác cho thấy 44% trên 468 sinh viên không
biết Chu Văn An là ai (xem Phan Thành Nhơn, “Việc phổ cập kiến thức lịch sử
hiện nay”, tạp chí <i>Xưa Nay</i>, 6.1999, tr. 27).</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trước tình trạng có vẻ
bi quan như trên, đã có biết bao nhà giáo, nhà sử học và các bậc thức giả cao
minh tâm huyết tham gia bàn luận một cách tương đối rốt ráo, trên các diễn đàn
báo chí, mà nếu tổng hợp lại, người ta sẽ có dư thừa ý kiến để biết được nguyên
nhân và giải pháp khắc phục, không cần chi thêm những cuộc hội thảo tổ chức
rườm rà tốn kém như ngành giáo dục đang muốn dợm làm. Trong số các nguyên nhân
được nêu ra, có nguyên nhân liên quan đến vấn đề đang xét, đó là quan điểm,
phương pháp và thái độ giáo điều trong hoạt động nghiên cứu sử học từ trước tới
nay.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Các nhà sử học vì thế
càng bị động tâm nhiều hơn do họ thấy tận mắt hậu quả: điểm thi môn sử thấp
không ngờ trong kỳ thi đại học-cao đẳng 2011 vừa qua, với kết quả hầu hết học
sinh đều đạt điểm không hoặc gần với điểm không, trên cả toàn quốc. Nhưng chính
họ cũng thuộc thành phần thủ phạm, hay ít nhất tòng phạm, của tình trạng bất
như ý như thế, qua những cuốn sách giáo khoa biên soạn độc quyền không đảm bảo
kiến thức trung thực về lịch sử, như mọi người đều biết.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Lý thuyết phân vân, giờ nói ra được một
phần sự thật, coi như cũng đợi điều kiện chín muồi của lịch sử mới “tát nước
theo mưa”, đã trễ nhưng chưa quá trễ, và còn đáng mừng, vì đã bắt đầu có những
tín hiệu lạc quan hơn, như lời khẳng định chân thật của giáo sư sử học Đinh
Xuân Lâm, người cũng từng chủ trì các sách giáo khoa môn sử cho một số cấp lớp
phổ thông trước đây:</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">“Từ lâu chúng tôi đã
rất đau đầu để chứng minh một cách khoa học và giản dị với các nhà quản lý giáo
dục là chúng ta đang hiểu sai về môn lịch sử. Đó không phải là một môn giáo
dục, tuyên truyền chính trị thông qua các sự kiện và con số, mà là một môn khoa
học với tất cả sự hấp dẫn và khó khăn của nó. Lịch sử cần được nghiên cứu và
trình bày một cách khách quan, không thiên kiến thì mới tạo ra sự hấp dẫn được.
Tôi dạy sử hơn nửa thế kỷ, tôi biết trẻ em đứa nào cũng yêu thích môn lịch sử.
Chính người lớn làm cho nó hết yêu”.</span><span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="FR" style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nhưng người lớn là
ai? Ngoài các nhà quản lý giáo dục phải chịu trách nhiệm tương đối trực tiếp
ra, còn có các nhà sử học đầu đàn như ông không, và ai nữa, thì ông Đinh Xuân
Lâm chỉ dừng lại chỗ đó mà không chịu nói rõ!
<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt; vertical-align: baseline;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">19.5.2008-10.8.2011 -Theo
tạp chí <i>Nghiên Cứu & Phát Triển</i>, số 4 (87). 2011 <o:p></o:p></span></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-75444811751944241002014-06-29T16:14:00.002+07:002014-06-29T16:14:26.169+07:00NGÀY 21/6- VÀI LỜI VỀ TRƯƠNG DUY NHẤT<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEieIq4hXcVIvsgIbS1pCwAhsvZEUoCtyi0pgN3N0BouhbKAfFf9zz_nsmtj8GcoIVquXz8zkH6hM1AYKLC_u3zuZL0izc2GW6thyJ9VUfiP63qjPHf-RjoMD67gfGL4aL65BfScy21OJR75/s1600/DN.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEieIq4hXcVIvsgIbS1pCwAhsvZEUoCtyi0pgN3N0BouhbKAfFf9zz_nsmtj8GcoIVquXz8zkH6hM1AYKLC_u3zuZL0izc2GW6thyJ9VUfiP63qjPHf-RjoMD67gfGL4aL65BfScy21OJR75/s1600/DN.jpg" height="112" width="200" /></a></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hạ Mai<o:p></o:p></span></b></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tôi
chưa được gặp và làm quen với anh trên thực tế, nhưng lại được biết anh qua<span style="background: white; color: #333333;"> </span><span class="apple-converted-space"><span style="color: #333333;">“</span></span><em><b><span style="color: #333333; font-style: normal;">một
góc nhìn khác</span></b></em><span style="background: white; color: #333333;">”. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Sắc sảo, thẳng thắn, trí tuệ, tài năng, Trương
Duy Nhất đã chọn cho mình con đường chông gai, bỏ báo “quốc doanh” để được </span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">chân chính, được </span><span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">tự do viết những điều trung thực, trải những trăn trở, ưu suy
từ tận đáy lòng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trên quan điểm: “</span><i><span style="background: white; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Không chống phá, không phản động, không đảng phái, chẳng phe
nhóm nào. Tôi chỉ là riêng tôi, một góc nhìn khác với những góp bàn cá nhân
trong mong ước, khát vọng đổi thay tích cực”,</span></i><span style="background: white; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-style: italic;"> </span></div>
<a name='more'></a><span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trương Duy Nhất đã dấn thân,
thắp lên đốm lửa vì một đất nước kỷ cương, trong sạch, vững mạnh, vì một tương
lai đẹp đẽ hơn, sáng sủa hơn cho tất cả mọi người.<o:p></o:p></span><br />
<div style="line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Chọn cách thể
hiện chính kiến ôn hòa, loạt bài “<i>c</i></span><strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">hấm
điểm Thủ tướng</span></i></strong><strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #444444; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">”, “<i>chấm điểm Bộ tứ Nguyên thủ</i>”,
“<i>chất lượng Chính phủ”,</i> “<i>bỏ phiếu cùng Quốc hội”…</i> là tâm huyết,
trách nhiệm của</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> người cầm bút lên tiếng vì lợi ích cộng đồng và xã hội. Cần
mẫn, miệt mài trong <span class="apple-converted-space">“</span><em><span style="font-style: normal;">một góc nhìn khác</span></em><span style="background: white;">”,</span> </span><span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trương Duy Nhất</span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> đã mong mỏi, đã nuôi hy vọng về một </span><span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">xã hội được quản trị tốt hơn, hiệu quả hơn bằng những </span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">góp ý,
phê phán </span><span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">chứa đầy tinh thần, ý thức xây dựng. </span><span style="background: white; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đọc anh, những người có lương tri đều lập tức bị cuốn hút,
ngưỡng mộ và khâm phục. </span><span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tiếc rằng, tiếng hót trong vắt của con chim quý
đã khiến không ít những người “</span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">hèn với giặc, ác với dân” </span><span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">sợ hãi, hoảng hốt. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Yêu đất nước này, </span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">nhọc nhằn trên những “luống chữ”, góp sức phản
biện xã hội, </span><span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trương Duy Nhất kiên trì gieo những - hạt - mầm-
tử - tế, những hạt mầm của cái thiện, của lẽ phải. Chúng tôi biết rằng, ngày
mai, những hạt mầm ấy sẽ nở hoa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Dù bị cách ly
với thế giới bên ngoài, nhưng trong những ngày “nước sôi, lửa bỏng” của đất
nước, Trương Duy Nhất vẫn không thôi đau đáu về vận mệnh quốc gia, dân tộc.
Những nhắn nhủ của anh từ chốn giam cầm lay động đến thăm thẳm nhiều triệu con
tim người Việt. Anh thực sự đã “</span><i><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">góp một
ngọn sóng cùng muôn vàn ngọn sóng sục sôi, căm giận của công dân nước Việt</span></i><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">” nuôi
giữ, vun đắp, thắp sáng, cháy lên tinh thần Bạch Đằng, Đống Đa, Chi Lăng. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; color: #222222; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngày 26-6-2014, tại Đà Nẵng, sẽ diễn ra phiên
tòa phúc thẩm</span><span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Trương Duy Nhất – nhưng ở đó, với chúng tôi, anh
không là bị cáo, không là người có tội. Như anh từng nói: “</span><i><span style="background: white; color: #222222; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có những loại tù khiến người
ta nhục nhã, nhưng có loại tù càng làm cho người ta thêm vinh quang</span></i><span style="background: white; color: #222222; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">”, ngày 26-6-2014, </span><span style="background: white; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">anh mạnh mẽ,
không lẻ loi bước tiếp chặng đường hào sảng!</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Không bẻ cong ngòi bút, không sống hèn, không
quỳ gối – anh là nhà báo mến yêu </span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">của lòng dân.</span><span style="background: white; color: #222222; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Cùng với anh, những blogger
</span><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">AnhBaSam Nguyễn Hữu Vinh, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải… đã và đang
phấn đấu vì Việt Nam theo cách của mình. <span style="color: #222222;">Cầu cho
anh, cho các anh “chân cứng đá mềm”!</span></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-64007220494633206302014-06-29T16:10:00.001+07:002014-06-29T16:10:38.379+07:00THỦ TƯỚNG CÓ THỰC SỰ KHÔNG MÀNG “HỮU NGHỊ VIỂN VÔNG”?<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhuukfayz8oVz2NI6xhYxwT_aZsx7iSunEhrpdr35Xv-dS0uwVzpQJnb5au2z9NheOcp5kY23PtD5r1gviUN2joplNOQrVgoZQbMY_dJ0gzXrTsEMTzYGtAmu0jhcf_W9zW3criVSW0C3Sr/s1600/chim.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhuukfayz8oVz2NI6xhYxwT_aZsx7iSunEhrpdr35Xv-dS0uwVzpQJnb5au2z9NheOcp5kY23PtD5r1gviUN2joplNOQrVgoZQbMY_dJ0gzXrTsEMTzYGtAmu0jhcf_W9zW3criVSW0C3Sr/s1600/chim.jpg" height="200" width="154" /></a></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hạ Mai</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngày 2-5-2014, Trung
Quốc ngang nhiên <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">hạ đặt giàn khoan <i>Haiyang Shiyou-981</i> (HYSY<i>-</i>981) </span>vào khu vực đặc quyền kinh
tế của Việt Nam. Tình hình biển Đông nóng lên từng giờ, ý chí bảo vệ chủ quyền
biển đảo của người dân Việt Nam dâng ngùn ngụt. Nhân dân khắp nơi sôi sục, mong
đợi giới lãnh đạo cấp cao tỏ rõ thái độ, có những bước đi cương quyết, kịp thời,
song mặt nước vẫn lặng như tờ. Sự im lặng khó hiểu từ phía những người có trách
nhiệm không chỉ làm tích tụ thêm những bức xúc của người dân, mà còn khiến những
bực bội bấy lâu kìm nén có nguy cơ bùng phát.</span></div>
<a name='more'></a> <o:p></o:p><br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">1- Dàn dựng<o:p></o:p></span></b></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngày 8-5-2014, Hội
nghị Trung ương lần thứ 9 khai mạc, TBT Nguyễn Phú Trọng – với chức trách của
mình, đọc lời mở màn Hội nghị. Cả nước nín thở trông chờ, hy vọng sẽ được nghe
những tuyên bố xứng tầm, hoặc chí ít thì cũng có những động thái nào đó về vấn
đề biển Đông. Tuy nhiên, giọng nói có phần rề rà, vẻ bình chân như vại của <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Tổng Bí thư </span>và chủ đề “lãng nhách” bàn về “<i><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">xây dựng và
phát triển nền văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc</span></i><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">” trở nên phản cảm trên nền vấn đề </span>Biển Đông
đang nóng rẫy (cho dù chắc chắn, Nguyễn Phú Trọng không động chạm đến biển Đông
vì</span><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Vua tập thể”</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-style: italic; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> (BCT) đã </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">quyết định như vậy!).
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Những hy vọng, trông đợi nhanh chóng chuyển
thành ê chề, chán chường và tức giận, kết quả là </span>Nguyễn Phú Trọng hứng đủ
mọi rủa xả, thóa mạ<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Trong
lúc thái độ, phản ứng của các tầng lớp nhân dân căng như dây đàn, ngày </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">11-5-2014, Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng tới Myanmar, có bài phát biểu tại <span class="apple-converted-space"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">p</span></span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">hiên
họp toàn thể của các nhà lãnh đạo ASEAN. Chưa nguôi nỗi thất vọng vì </span>Nguyễn
Phú Trọng<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">, chẳng mấy
ai trông đợi ở bài phát biểu của Thủ tướng, song Thủ tướng đã có cú “lật cánh”
ngoạn mục khi nhắc đến các cụm từ “biển Đông”, “ngang nhiên”, “hung hăng”, “vi
phạm đặc biệt nghiêm trọng”….Trước khung thành không có thủ môn, Thủ tướng chỉ
việc co chân và… sút!<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Dù đã có một vài cụm từ có vẻ cương quyết, nhưng nếu
phân tích kỹ toàn bài phát biểu của Thủ tướng </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nguyễn Tấn Dũng <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">và đặt trong bối cảnh nguy
cơ, hiểm họa từ </span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">giàn khoan HYSY<i>-</i>981<span class="apple-converted-space">,</span> sẽ chẳng thấy có nhiều điều đặc biệt: Giọng
điệu vừa phải, lời lẽ uyển chuyển, nhẹ nhàng, không động chạm, tránh né, không
dám gọi đúng tên sự việc… Sau hơn 10 ngày im lặng, những gì mà Thủ tướng </span>Nguyễn
Tấn Dũng <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">phát biểu tại
</span>Myanmar là chưa đủ, là điều ít nhất có thể làm. Chính kiến, thái độ của
Thủ tướng là nhỏ bé trong so sánh với những gì mà Bắc Kinh đang làm. Bất kỳ
Nguyên thủ quốc gia bình thường nào cũng có thể phát biểu mạnh mẽ, thuyết phục,
cứng rắn hơn thế; nhưng, bài phát biểu đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt –
nó đã đánh trúng tâm lý bức bối của người dân. Nó được tung hô hơn giá trị đích
thực, nhất là bởi bộ máy báo chí “định hướng XHCN” và đội quân Dư luận viên
(DLV) đông đảo.<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tiếp dòng sự kiện, </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">chiều ngày 14-5 -2014, Hội nghị Trung
ương lần thứ 9 bế mạc. Dù đã một lần thất vọng, người dân vẫn mong manh trông đợi
những thông điệp mới từ Tổng Bí thư, nhất là khi đã có một trong bốn tứ trụ
khai bước, mở đường. Nhưng, như Trần Hữu Dũng đúc kết thì “<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">diễn văn bế mạc của Nguyễn Phú Trọng có 7 đề tài
chính. Hai đề tài đầu tiên (và dài nhất) là: 1- Bản sắc dân tộc của văn hóa Việt
Nam; 2- Tích cực đấu tranh với những biểu hiện lai căng. Đề tài thứ 4 là ngắn
nhất, nói về quốc phòng, an ninh, đối ngoại… Không có bất cứ một chữ “<i>Trung Quốc</i>” nào và chỉ có duy nhất một
chữ “<i>biển Đông</i>” (còn từ “<i>văn hóa</i>” thì được nói đến hơn 30 lần)”<span class="apple-converted-space">.<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span class="apple-converted-space"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Một lần nữa người dân Việt Nam lại ngã ngửa!</span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> “Ấn tượng” Myanmar,
vì thế, càng khắc đậm dấu ấn. Mưa đá, bão đá tiếp tục trút ào ào về phía <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Nguyễn Phú Trọng</span>, nhất là khi trước đó (ngày
13-5-2014), thông tin về việc người anh “bốn tốt” khước từ gặp gỡ <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Nguyễn Phú Trọng </span>đã lan tràn trên thế giới mạng
(dù việc đề nghị gặp Tập Cận Bình, coi đó là một kênh để giải quyết vấn đề cũng
là lẽ thường).<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi
<span style="background: white;">Nguyễn Phú Trọng</span> (cùng với một loạt nhân
vật khác) đã “chết lâm sàng” và </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">mười ngày sau sự kiện </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Myanmar – thời gian vừa đủ để “ấn tượng
Myanmar” bắt đầu nhàn nhạt (trong khi biển Đông ngày càng căng thẳng); đồng thời,
sau khi đã thỏa thuê ném đá, nhân dân cần tiếp một cú chích “vitamin liều cao”,
thì <span style="background: white;">Manila</span> và <i>Diễn đàn kinh tế Thế giới về Đông Á 2014 </i>là một cơ hội thích hợp.
Quả thật, Thủ tướng đã làm một động tác kích đẩy nhẹ nhàng chỉ với cụm từ “<i>hữu nghị viển vông</i>” và đã đạt hiệu suất
ngoài mong đợi, trong phút chốc “rũ bùn đứng dậy sáng lòa”, trở thành “anh hùng
dân tộc” - thần tượng của một đất nước luôn khát khao thần tượng. Biển Đông đã
nóng, những lời ca tụng Thủ tướng <span style="background: white;">bằng những mỹ
từ chói sáng nhất, vang vọng nhất, </span>ngời ngợi nhất… còn nóng hơn gấp ngàn
lần: <span style="background: white;">“Phát biểu của Thủ tướng hội tụ khí phách
Việt Nam”; “Thủ tướng nói lời non sông đất nước”;</span> <span style="background: white;">“phát ngôn của Thủ tướng mang sức hiệu triệu”;</span>
“tiếng nói dũng cảm của ông Thủ tướng cự tuyệt thứ "hòa bình hữu nghị viển
vông" có giá trị như một lời hô thoát Hán”…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Chỉ
nghe Thủ tướng nói, chưa cần xem Thủ tướng làm, một bộ phận đông đảo người Việt,
trong đó có cả tầng lớp tinh hoa, đã vội vàng “dịch” lời </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Thủ tướng thành bốn cơ hội/khả năng sau: 1- </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thoát Hán; 2- Tổ quốc
trên hết!; 3- <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">“Xoay trục” sang phương Tây; 4-
Dân chủ. Bốn cơ hội “tự phiên” đã thắp lên niềm tin, hy vọng về một Việt Nam
chuẩn bị cất cánh và thậm chí đã nghĩ đến cơ hội được bày tỏ lòng yêu nước, khi
chính giới lãnh đạo khẩn thiết “kêu gọi” nhân dân biểu tình…. Và ngần ấy cơ hội
cũng thừa để ve vuốt tinh thần, khát khao, ý chí của người Việt trong nhiều
ngày qua – điều mà Thủ tướng đã nhếch môi cười mỉm biết trước. Quả thật, để
“ghi điểm”, </span>Thủ tướng không tốn nhiều công sức. Chỉ bằng một con tính lớp
một và vài ba thao tác kỹ thuật đơn giản, Thủ tướng đã kịp điều chỉnh, định hướng
dư luận theo cách có lợi nhất cho các mục tiêu, tính toán của mình.<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">2- Đằng sau dòng sự kiện <o:p></o:p></span></b></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Song,
n</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">iềm tin và hy vọng chỉ có thể trở
thành hiện thực khi được xây trên nền tảng vững chắc là tính khả thi và mong
muốn thực thi của chính trị gia, chứ không phải là các thủ thuật hoặc tiểu xảo
chính trị. Xếp đặt, sàng lọc, lắng đọng và móc nối các sự kiện, phần chìm của
tảng băng dần lộ diện: <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngày 5-5-2014, vài ngày sau khi HYSY<i>-</i>981 <span class="apple-converted-space">được ông bạn “16 chữ vàng” đặt
phịch vào sân nhà hàng xóm, </span>Blogger AnhBaSam Nguyễn Hữu Vinh – chủ một
trang điểm thông tin với tinh thần <b>nhà
báo phải nói đúng sự thật</b> bị bắt khẩn cấp. Chủ trang mạng “từ khi khởi đầu
đến nay đều ưu tiên cho những thông tin về Trung – Việt, cảnh báo và phản đối
những hành động xâm phạm chủ quyền Việt Nam của Trung Quốc”<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn1" name="_ftnref1" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[1]</span></span><!--[endif]--></span></a>;
đồng thời, dám đăng những bài điểm trúng huyệt đạo<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn2" name="_ftnref2" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[2]</span></span><!--[endif]--></span></a>
bị “tống kho” đã ngầm phản ánh “quyết tâm” chống Trung Quốc của Chính phủ do Thủ
tướng đứng đầu và ý định “đốn phạt” những người có thông tin, có khả năng bình
luận sắc sảo, “đi guốc vào trong bụng”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Ngày 11-5-2014 (cũng là ngày </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thủ tướng tới Myanmar
và có bài phát biểu trông đợi) – lần đầu tiên người dân Việt Nam được “bật đèn
xanh” biểu tình thể hiện lòng yêu nước (dù có hai loại “biểu tình nhân dân” và
“biểu tình quốc doanh”). Hai sự việc đặt cạnh nhau, khiến người Việt phần nào
quên đi<span style="background: white;"> AnhBaSam,</span> bắt đầu tin tưởng ở sự
thay đổi của Chính phủ (người Việt Nam vốn cả tin, nhẹ dạ).<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tuy
nhiên, sự kiện bạo loạn Bình Dương (12-5), Vũng Áng, Hà Tĩnh (14-5)… đã mang đến
những dự cảm chẳng lành. Phóng sự “<i>Đi giữa
dòng bạo động</i>” của nhạc sĩ Tuấn Khanh đã giúp giải đáp nhiều nghi vấn. Quả
thật<i>, </i>sự lặng thinh và vắng mặt của <em><span style="background: white; border: 1pt none windowtext; font-style: normal; padding: 0cm;">các lực lượng an ninh theo
kiểu thả nổi đám đông, cũng như cách thức tổ chức, kích động biểu tình rất
chuyên nghiệp đã chỉ báo về một âm mưu, kế hoạch được sắp đặt tỉ mỉ, tính toán
chu đáo “từ trong ruột”. Việc đồn đoán “công an bất ngờ, trở tay không kịp” để
bạo động xảy ra đã bị đánh đổ, bị phủ định hoàn toàn bởi “lịch sử hào hùng, vẻ
vang” của lực lượng công an từng phá những vụ án hình sự nổi tiếng, từng đánh sập,
bóp nghẹt từ trong trứng nước mọi “âm mưu bạo loạn” dù mong manh nhất.<o:p></o:p></span></em></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-style: italic;">Thêm vào đó, s<em><span style="border: 1pt none windowtext; font-style: normal; padding: 0cm;">au nhiều ngày điều tra, bộ máy an
ninh tinh nhuệ, khổng lồ, nghiệp vụ cứng đã kết luận Việt Tân là thủ phạm – một
kết luận ngô nghê, non nớt, vụng về đối lập với “tài năng” phá án và cùng với kết
quả điều tra </span></em></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">người cầm đầu gây rối chủ yếu là các
băng giang hồ, Bộ Công an </span><em><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-style: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">đã <b>tự tố cáo. </b>Tư duy “lùn” của bộ máy an
ninh đứng dưới “bóng mát” chiếc lọng vàng của Thủ tướng đã không chệch nguyên tắc
“chủ nào, tớ ấy” khi phù phép, biến Việt Tân thành “vật tế thần”.<o:p></o:p></span></em></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-style: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Tuy nhiên, nếu chỉ đổ tội cho Việt Tân thôi thì có
vẻ hổng hểnh. Sự đập phá có lựa chọn, mang tính chủ đích</span></em><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-style: italic;"> “chỉ có 2 doanh nghiệp của Trung Quốc bị đốt cháy<em><span style="border: 1pt none windowtext; font-style: normal; padding: 0cm;">” trong số “</span></em>700 doanh
nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài trực tiếp bị đe dọa và “trên 460 doanh nghiệp bị
đập phá” đã kịp thời lấp đầy lỗ hổng, bẻ quặt một bộ phận dư luận tin rằng có
bàn tay của Trung Nam Hải – đó cũng là cách đẩy nghi vấn sang phe </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cung vua<span style="background: white; mso-bidi-font-style: italic;">.<em><span style="font-style: normal;"><o:p></o:p></span></em></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-style: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Ngày 17-5-2014 (một ngày trước khi cuộc xuống đường
toàn dân được dự kiến), các dòng tin nhắn “</span></em><em><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Thủ tướng chỉ thị</span></em><em><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-style: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">…”; “</span></em><em><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Thủ tướng yêu cầu</span></em><em><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-style: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">…”; “</span></em><em><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Thủ tướng đề nghị</span></em><em><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-style: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">…”, như cơn lũ ập vào hơn 120 triệu
thuê bao di động. Việc các nhà mạng (không hiểu vô tình hay hữu ý) “thi nhau sỉ
nhục Thủ tướng” (như Huỳnh Ngọc Chênh giễu cợt) đã chính thức phát đi tín hiệu
đau thương cho ngày toàn dân xuống đường. Thực vậy, ngày 18-5-2014, câu chuyện
biểu tình trở về vạch xuất phát ban đầu. </span></em><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Dưới sự chỉ đạo “xuất
sắc” của Thủ tướng, nhân danh tái lập trật tự, an toàn xã hội<em><span style="border: 1pt none windowtext; font-style: normal; padding: 0cm;">, người biểu tình bị sách nhiều,
bị giam giữ, bị lôi, kéo, khênh vứt lên xe, thậm chí bị đánh đập…<o:p></o:p></span></em></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-style: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> Sau ngày
18-5 đến thời điểm hiện tại, không khí biểu tình xẹp lép. </span></em><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bình Dương, Vũng Áng
đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh lịch sử! <span style="background: white; mso-bidi-font-weight: bold;">Đến hết năm 2015 (không loại trừ còn lâu hơn nữa), <i>Luật Biểu tình</i> vẫn cứ là giấc mơ của nhân
dân Việt Nam. Xin mời Trung Quốc tiếp tục nghênh ngang xâm phạm chủ quyền, lãnh
thổ Việt Nam, nhân dân Việt Nam đã bị dán băng keo vào mồm theo một cách hết sức
“hợp pháp”. <em><span style="border: 1pt none windowtext; font-style: normal; padding: 0cm;">Cuối cùng, người dân Việt Nam không chỉ mất sạch cơ hội bày tỏ lòng yêu
nước, phải bịt mồm, bịt chính kiến, mà việc </span></em></span><span style="background: white;">bắt bớ và theo dõi “bọn phản động” có tư tưởng dân chủ,
tư tưởng chống Trung Quốc cũng trở nên dễ dàng hơn. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-style: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Sự kiện ngày 18-5 đẩy sự bức bối vốn có lên một mức
mới, nhưng chỉ ba ngày sau, những bức xúc có chiều hướng gia tốc đã bị đè bẹp một
cách đĩnh đạc, thuyết phục bởi cụm từ </span></em><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“<i>hữu
nghị viển vông</i>” (21-5-2014). <em><span style="background: white; border: 1pt none windowtext; font-style: normal; padding: 0cm;">Tiếp nối những lời phát biểu được mệnh danh là “mang hồn thiêng sông
núi”, Thủ tướng “bồi” thêm vào niềm hy vọng của người Việt bằng một “chưởng”
kha khá: “Việt Nam chúng tôi đang cân nhắc các phương án để bảo vệ mình, kể cả
phương án đấu tranh pháp lý, theo luật pháp quốc tế”</span></em><a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn3" name="_ftnref3" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background: white; border: none windowtext 1.0pt; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; border: 1pt none windowtext; font-size: 15pt; padding: 0cm;">[3]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><em><span style="background: white; border: 1pt none windowtext; font-style: normal; padding: 0cm;">. <o:p></o:p></span></em></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau
một loạt những mánh lới chính trị, đã đến thời điểm lên tiếng của các DLV. Hàng
loạt bài báo chỉ trích phe Cung vua hèn kém, cam tâm nô lệ, bán nước cho Tàu, đứng
sau các vụ bạo loạn…và tung hô “thần tượng mới”, gọi đó là “hiểm họa đối với
Trung quốc trước mắt và lâu dài”…đã dẫn dắt dư luận theo hướng Tuyên bố “<i>hữu nghị viển vông</i>” định sẵn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">hành
động “hậu diễn văn”:<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thứ nhất</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">, Thủ tướng lập tức gửi
thông điệp trấn an đối phương: 1- "Việt Nam không tham gia bất cứ liên
minh quân sự nào để chống lại một quốc gia khác”<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn4" name="_ftnref4" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 15pt;">[4]</span></span><!--[endif]--></span></a>
(Thủ tướng thật khéo “đánh lận con đen”- câu hỏi không hề nói đến “<i>liên minh quân sự để chống lại một quốc gia
khác</i>”); 2- </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-style: italic; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Việt Nam
không bao giờ đơn phương sử dụng biện pháp quân sự, không bao giờ khơi mào một
cuộc đối đầu quân sự, trừ khi bị bắt buộc phải tự vệ”</span><a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn5" name="_ftnref5" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 15pt;">[5]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-style: italic; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tuyên bố của Thủ tướng có thể được hiểu như
sau: 1- Trung Quốc hoàn toàn yên tâm, Việt
Nam sẽ không “xoay trục”, Mỹ và Nhật có muốn cũng không cản được Trung Quốc ở
biển Đông; 2- Trung Quốc bình tĩnh đặt giàn khoan, cứ “nuốt” dần biển Đông, miễn
là không nổ súng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thứ hai</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">, đối với <span style="background: white;">việc kiện Trung Quốc, Thủ tướng tìm kế hoãn binh: “Về
giải pháp đấu tranh pháp lý (…), chúng ta đã chuẩn bị hàng chục năm nay, còn thời
điểm nào hợp lý thì Bộ Chính trị sẽ quyết định”<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn6" name="_ftnref6" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[6]</span></span><!--[endif]--></span></a></span>.
Tóm lại, <b>không kiện là do Bộ Chính trị đấy
chứ, không phải do tớ</b> - điều Thủ tướng muốn nói là như vậy. <span style="background: white;">Đổ thừa cho Bộ Chính trị cũng có nghĩa là </span>phe
Cung vua<span style="background: white;"> hứng tiếp mũi dùi dư luận.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vài
ngày sau, Đại tướng Phùng Quang Thanh nhũn nhặn “phun châu, nhả ngọc” tại Hội
nghị Shangri La (31-5-2014) khiến người dân Việt Nam phừng phừng nổi giận, cho
dù những gì rơi ra từ miệng Đại tướng đều là ý tứ Bộ Chính trị (trong đó có Thủ
tướng), đã được “<i>Vua tập thể</i>” nâng
lên, đặt xuống đến bấy bớt. Phát biểu của Phùng Đại tướng không chỉ trấn an các
“đồng chí Bốn tốt”, mà còn làm bệ phóng cho Tuyên bố “hữu nghị viển vông” bay
cao, bay xa. Nằm trong guồng vận hành của thể chế, khoác áo quan võ, tơi tả trước
búa rừu dư luận, Phùng Quang Thanh buộc phải trở thành con tốt thí trên bàn cờ
của Thủ tướng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Như vậy, ngoài những
lời tuyên bố, cho đến nay, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chẳng hề có bất cứ hành
động thực tế mạnh mẽ nào trong khi Trung Quốc ngày càng lộng hành trên biển
Ðông. Hơn nữa, <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">tuyên bố hay trả lời phỏng vấn
cho dù đanh thép và khí phách đến đâu cũng không thể thay thế Tuyên bố chính
thức của Chính phủ gửi đến đối phương tuyên ngôn về quan điểm của một Nhà nước
có chủ quyền – điều Thủ tướng có thể
làm, song vẫn chưa làm và sẽ không làm (nên nhớ, hành động của Trung Quốc, cũng
như thái độ, sự ủng hộ hoặc quay lưng của quốc tế phụ thuộc vào <i>phản ứng thực tế</i> của Việt Nam!). Ngay cả
đến việc đúng phép ngoại giao và thông lệ quốc tế là triệu Đại sứ Trung Quốc
đến để tỏ thái độ, Chính phủ của Thủ tướng cũng không dám làm (trong khi báo
chí, ti vi chỉ vừa đưa tin hàng hóa Trung Quốc độc hại, kém chất lượng, Đại sứ
Việt Nam đã lập tức bị triệu hồi vào lúc nửa đêm để nghe huấn thị<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn7" name="_ftnref7" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[7]</span></span><!--[endif]--></span></a>).
Việc Thủ tướng “đùn” cho Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc trả lời chất vấn về
biển Đông chính là dấu chấm cuối cùng trong Tuyên bố<span class="apple-converted-space"> </span><b>đậm tính viển vông</b>. </span><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">3- Khi đã là bản chất…<o:p></o:p></span></b></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đến
đây, bản thân dòng sự kiện đã là sự trả lời đầy đủ nhất cho câu hỏi: Thủ tướng
có thực sự không màng “hữu nghị viển vông”? Tuy nhiên, s<span class="apple-converted-space">au những </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“phát biểu xứng tầm nguyên thủ quốc gia”,
“hợp ý nguyện lòng dân”, “<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">gây xúc động hàng
triệu con tim Việt”… của Thủ tướng trước họa phương Bắc, rất có thể có một câu
hỏi vẫn được đặt ra: <span class="apple-converted-space"><b><i>Phải chăng, </i></b></span></span><b><i>Thủ
tướng đã thức tỉnh tinh thần dân tộc?<o:p></o:p></i></b></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Nhưng,<b> </b>tinh thần dân tộc chỉ có thể thức dậy<b> nếu nó có</b>, dẫu chỉ là đôi chút. Người
ta không thể tin Thủ tướng có tinh thần dân tộc, bởi lẽ, một trong những căn cứ
tối thiểu, cơ bản nhất là dù ở bất cứ vị trí nào (chưa nói đến vị trí Thủ
tướng) cũng phải có ý thức làm lợi cho dân, cho nước, hoặc chí ít là không làm
hại, “làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân”<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn8" name="_ftnref8" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">[8]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
Còn Thủ tướng? Những <span class="apple-converted-space">“</span>phát ngôn đanh
thép” (?!) thời gian qua thực chất là những <b>tiểu xảo chính trị.</b> Thủ tướng luôn biết chọn vấn đề, thời điểm “ra
đòn”, tung hỏa mù, làm nhiễu… để gây uy tín, “ghi điểm”, nhằm củng cố địa vị
hoặc bành trướng ảnh hưởng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;"> Còn nhớ, ngồi vào ngôi vị Thủ tướng nhiệm kỳ
đầu, biết rằng tham nhũng đang trở thành bức bối xã hội, Nguyễn Tấn Dũng đã nắm
lấy điểm yếu huyệt, lập tức tuyên bố trong <i>Diễn
văn</i> nhậm chức: </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Kiên
quyết đấu tranh ngăn chặn và đẩy lùi bằng được tệ quan liêu, tham nhũng, lãng
phí”<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn9" name="_ftnref9" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 15pt;">[9]</span></span><!--[endif]--></span></a>. Thực
tế thì gần hết hai nhiệm kỳ Thủ tướng, tình hình tham nhũng trầm trọng thêm<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;"> với những biểu hiện ngày càng tinh vi, phức tạp. Năm
2013, theo chỉ số tham nhũng, Việt Nam xếp thứ 116/176 quốc gia được khảo sát.
Các vụ đại án tham nhũng đều có bóng dáng của quan chức cấp cao, các </span><span style="letter-spacing: -.1pt;">nhóm lợi ích đặc quyền, nhóm thân hữu<i>.</i> </span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Tham
nhũng tiền bạc, đất đai, tham nhũng quyền lực, chính sách là hiện tượng phổ
biến, thường ngày. </span><span style="letter-spacing: -.1pt;">Những tập đoàn,
Tổng công ty Nhà nước làm ăn lỗ </span>với những con số “khủng” là kết quả xâu
xé của tham nhũng<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn10" name="_ftnref10" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 15pt;">[10]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
Làn sóng “tái cấu trúc” hệ thống Ngân hàng (Eximbank, Techcombank, Phương Nam,
Bản Việt, Vietinbank, BIDV, Bắc Á…) hoặc để thôn tính, hoặc để trốn nợ xấu cũng
là dưới bàn tay “phù phép” của các nhóm thân hữu.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; letter-spacing: -.1pt;">Tháng
2-2010, khi vụ việc Đoàn Văn Vươn đang gây nên một làn sóng phản đối lan rộng,
bức bối vì thiếu dân chủ dâng cao, Thủ tướng ra tay đúng lúc, kết luận một cách
“minh quân”: Chính quyền Tiên Lãng
ngụy biện, sai lầm, vô cảm... “quanh co khi phải đối diện với sự thật”. Thế là
Thủ tướng trở thành “người hùng”, người dân Tiên Lãng, người dân cả nước đặt hy
vọng, tin tưởng vào Thủ tướng”. Nhưng cuối cùng thì…<i>Vươn vẫn hoàn Vươn</i> -
người dân vào tù, sai nha thăng Tướng!<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Năm
2013, biển Đông tiếp tục nóng lên trước những hung hăng gia tăng mạnh mẽ của
Trung Quốc<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn11" name="_ftnref11" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">[11]</span></span><!--[endif]--></span></a>;
đồng thời, sự kiện 17-2 đang đến gần, lòng dân sôi sục, Thủ tướng – “kịch nghệ”
mở màn vở diễn mới. Ngày 30-12-2013, trong cuộc làm việc với Hội Khoa học lịch
sử Việt Nam, Thủ tướng tuyên bố hùng hồn: Hiện Bộ Ngoại giao Việt Nam đang lên
kế hoạch tưởng niệm 40 năm sự kiện Trung Quốc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa
(1-1974) và 35 năm sự kiện Chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc (2-1979). Nhân
dân hồ hởi, báo chí hào hứng đợi chờ…. Thế rồi, mọi việc lại rơi tõm vào thinh
không và khi dịp kỷ niệm đã qua đi, ngày 19-2-2014, Thủ tướng vớt vát: “Đảng,
Nhà nước không bao giờ quên cuộc Chiến tranh biên giới phía Bắc, cũng không bao
giờ quên công lao của những đồng chí, đồng bào mình chiến đấu hy sinh để giành
thắng lợi trong cuộc chiến chống xâm lược ngày 17-2-1979”<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn12" name="_ftnref12" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">[12]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
Hãy xem Thủ tướng giải thích về cái sự “không quên” và “quan tâm”: “Tất cả
chiến sĩ hy sinh đều nằm ở nghĩa trang, được nhang khói”<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn13" name="_ftnref13" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">[13]</span></span><!--[endif]--></span></a>
(?!).<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Đầu
năm 2014, khi khao khát dân chủ của người dân trở nên thường trực, cấp thiết
như cơm ăn, nước uống, trong một động thái lừa mị khác, Thủ tướng lập tức vứt
ra cái “phao cứu sinh” – <i>Thông điệp đầu
năm</i> với những cụm từ dễ gât hứng khởi: Đề cao<span class="apple-converted-space"> hai</span> giá trị “song sinh” của thời đại
là "dân chủ" và "pháp quyền" trong xây dựng thể chế chính
trị hiện đại<span class="apple-converted-space">. Dù không nhiều tin tưởng, nhưng
nhân dân vẫn mong đợi những chuyển dịch của nền chính trị về phía </span>dân
chủ với nền pháp trị nghiêm minh. Song, một lần nữa, Thủ tướng vẫn tiếp tục
đường ray mòn cũ: Phát biểu chỉ để gây ấn tượng, phát biểu rồi để đó và làm
trái ngược. <o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Cái
sự “phát biểu lấy được”, “phát biểu để đó” và “làm ngược lại” của Thủ tướng
được phản ánh bằng kết quả trên mọi lĩnh vực đời sống xã hội Việt Nam từ khi
Thủ tướng nhậm chức đến nay:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Về <b><i>chính
trị</i></b>, đây là thời kỳ tự do ngôn luận bị xiết chặt nhất trong các đời Thủ
tướng. Trong hai nhiệm kỳ tại vị, Thủ tướng đã ký hàng loạt Nghị định, Quyết
định, Công văn<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn14" name="_ftnref14" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">[14]</span></span><!--[endif]--></span></a>…
giáng mạnh vào quyền tự do ngôn luận, đàn áp khốc liệt những người “dám” phản
biện, chất vấn hoạt động, chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước Việt Nam. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Dưới sự chỉ đạo của Thủ tướng, 1.000 website bị tấn công
trong năm 2009 (tăng lên gấp 10 lần so với năm 2008<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn15" name="_ftnref15" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[15]</span></span><!--[endif]--></span></a>);
300 trang web và blog "không phù hợp" đã bị đánh sập năm 2010<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn16" name="_ftnref16" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[16]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
Mặc dù Việt Nam trúng cử với số phiếu cao vào<span class="apple-converted-space"> </span>Hội
đồng Nhân quyền nhiệm kỳ 2014-2016, nhưng năm 2013, tình hình nhân quyền ở Việt
Nam lại “xấu đi nghiêm trọng”, một chiến dịch đàn áp khắc nghiệt đối với các ký
giả, blogger được tăng cường. Việt Nam đứng thứ năm trong danh sách top 10 quốc
gia cầm tù ký giả tệ hại nhất trên thế giới, là <em><span style="font-style: normal;">nhà tù lớn
thứ hai ở châu Á sau Trung Quốc</span></em><a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn17" name="_ftnref17" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[17]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
Thủ tướng đã “thành công” đưa Việt Nam vào trong danh sách <i>Kẻ thù của mạng Internet,</i> xếp ở vị trí thứ 174/180 nước trong bảng
danh sách tự do báo chí<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn18" name="_ftnref18" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[18]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Dưới “tài” chấp chính của Thủ tướng,
</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">nông dân
bị cưỡng chế, đàn áp, bị thu hồi đất<span style="background: white; mso-bidi-font-weight: bold;">; đặc biệt, đằng sau nhiều vụ cướp đất có bàn tay dính lứu của những nhóm
đặc quyền dưới ô dù của Thủ tướng với danh sách tên đất, tên làng dài theo thời
gian: V</span>ăn Giang, Dương Nội, Bắc Giang, Mễ Trì, Mỹ Đức, <span style="background: white;">Bắc Sơn (Thạch Hà, <em><span style="font-style: normal;">Hà Tĩnh), </span></em></span>Vũng
Áng, <em><span style="background: white; font-style: normal;">Đắc Nông</span></em>, Ninh Thuận…<span style="background: white; mso-bidi-font-weight: bold;">. </span><span style="background: white;">Về tự do <i>tôn
giáo,</i> Việt Nam là “nước vi phạm quyền tự do tôn giáo tồi tệ nhất
trên thế giới”<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn19" name="_ftnref19" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[19]</span></span><!--[endif]--></span></a>. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Về tình hình nhân quyền Việt Nam, đại diện HRW John Sifton<span class="apple-converted-space"> </span>nhận xét: “Một chính quyền tàn ác
và đàn áp có hệ thống các quyền tự do biểu đạt, tự do lập hội và
tập hợp hòa bình, trấn áp những người dám thách thức chính quyền
hay dám kêu gọi dân chủ”<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn20" name="_ftnref20" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[20]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
John Sifton cảnh báo: Đừng kỳ vọng “</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">việc đưa ra đối thoại chiến lược quân
sự và đàm phán tự do thương mại với Việt Nam có thể khuyến khích
đất nước này thay đổi”<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn21" name="_ftnref21" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 15pt;">[21]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
Ông nhấn mạnh: “Nhà cầm quyền Việt Nam không hề thả lỏng nắm đấm của
họ”<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn22" name="_ftnref22" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 15pt;">[22]</span></span><!--[endif]--></span></a>.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Về <b><i>kinh tế</i></b>, </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">dưới sự lãnh đạo của
Thủ tướng, nền kinh tế vĩ mô của Việt Nam hết sức bất ổn, chứa đựng nguy cơ rủi
ro, suy thoái; tăng trưởng GDP giảm mạnh (năm 2007: 8,46%<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn23" name="_ftnref23" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 15pt;">[23]</span></span><!--[endif]--></span></a>,
năm 2011: <span style="background: white;">5,89%<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn24" name="_ftnref24" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[24]</span></span><!--[endif]--></span></a>;
2013: 5,4%<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn25" name="_ftnref25" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[25]</span></span><!--[endif]--></span></a>). N</span><em><span style="font-style: normal;">ợ công của Việt Nam đã ở mức trên 81,885 tỷ USD, bình quân nợ công theo
đầu người là 905,18USD, chiếm 47,7% GDP, tăng 10,9% so với năm 2013 (tính đến
ngày 13-6-2014)</span></em><a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn26" name="_ftnref26" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 15pt;">[26]</span></span><!--[endif]--></span></a><em><span style="font-style: normal;">. Việt Nam l</span></em><span style="background: white;">à một trong 20
nước có khả năng vỡ nợ lớn nhất trên thế giới<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn27" name="_ftnref27" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[27]</span></span><!--[endif]--></span></a>,
người dân Việt Nam có gánh nặng thuế<span class="apple-converted-space"> </span>và
chi phí cao bậc nhất khu vực<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn28" name="_ftnref28" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[28]</span></span><!--[endif]--></span></a>,
tỷ lệ người lao động thu nhập thấp (dưới 2 đôla/ngày) chiếm 18,2% dân số/năm
2011 (16,1 triệu người/)<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn29" name="_ftnref29" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[29]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
Mọi yếu kém trên đây của nền kinh tế đã được Thủ tướng thừa nhận, nhận trách
nhiệm và xin lỗi trong kỳ họp thứ tư Quốc hội khóa XIII (10-2012)<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn30" name="_ftnref30" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[30]</span></span><!--[endif]--></span></a>.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Về <b><i>văn hoá- xã hội</i></b>, xã hội Việt Nam ngột
ngạt, tù túng, bế tắc, các giá trị đảo lộn, văn hoá – giáo dục tụt dốc, </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">đạo đức suy đồi,<span style="border: none windowtext 1.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> bệnh hình thức, thành tích và
giả dối tràn lan, len lách trong mọi ngóc ngách xã hội. Phần lớn lớp trẻ bị chủ
nghĩa vật chất chế ngự, giành giật, xâu xé quyền lợi, chìm nghỉm trong ham muốn
quyền lực, vùng vẫy </span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">trong bãi sình lầy của “văn hóa đấm đá". Cơ chế tuyển
dụng, sử dụng cán bộ không minh bạch hình thành nên một lớp <span style="background: white; mso-bidi-font-weight: bold;">“thái tử đỏ”, “thế tử Đảng”
bất tài, vô dụng, tham lam, “ăn trên ngồi chốc”, thụ hưởng các đặc quyền, đặc lợi.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Tóm lại, Chính phủ của Thủ
tướng đã hoàn thành “xuất sắc” nhiệm vụ đàn áp con người về mặt đạo đức, ý thức
chính trị, giết dần phẩm giá và nô dịch tư tưởng, dung túng cho cái phi nhân,
khiến người dân hoặc thờ ơ, phó thác, bàng quan, vô cảm trước vận mệnh, tương
lai đất nước, hoặc mắc “bệnh sợ hãi chính trị” mãn tính, triền miên.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">Về <b><i>quan hệ đối ngoại, </i></b></span><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold;">dưới hai nhiệm kỳ lãnh đạo của Thủ tướng, Việt Nam không
chỉ “cô đơn” hơn bao giờ hết với khẩu hiệu sáo rỗng: “làm bạn, làm đối tác tin
cậy của tất cả các nước”, mà còn <b>lún sâu</b></span><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">vào quỹ đạo của người
láng giềng phương Bắc:<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">– <i>Thứ nhất,</i></span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> <i>chống Trung Quốc xâm lược là chống Chính phủ<o:p></o:p></i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những
lời nói, bài viết, quan điểm về Trung Quốc gây hấn, về chủ quyền biển đảo Việt
Nam, về đòi lại Hoàng Sa, Trường Sa… đều bị cấm đoán, đều bị quy là tội phạm
chính trị.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Mọi hành vi, thái độ lên án Trung Quốc đối với
Chiến tranh biên giới 1979, cắt cáp tàu Việt Nam trên biển, xâm hại ngư dân Việt
Nam…. bị cấm kỵ, bị theo dõi, rình rập, dọa nạt, quy là phản động… Chính phủ của
Thủ tướng ngăn cấm, bắt bớ những người yêu nước biểu tình phản đối Trung Quốc…
Đó là những hành động tiếp tay cho Trung Quốc, chà đạp lên lợi ích quốc gia,
dân tộc. Chống Trung Quốc là chống Chính phủ - như thế, Chính phủ đã đồng nhất
mình với Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">–</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> <b><i>Thứ hai</i></b><i>, kinh tế lệ thuộc vào Trung Quốc<o:p></o:p></i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc là thị trường nhập siêu lớn nhất của Việt Nam</span><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">, </span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">tỷ lệ nhập siêu tăng mạnh qua từng năm: <span style="background: white;">4,4 tỉ năm 2006; 11,5 tỉ năm 2009; 12,7 tỉ USD năm
2011; 16,4 tỉ USD năm 2012; và 23,7 tỉ USD năm 2013<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn31" name="_ftnref31" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[31]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
Phân bón, thuốc bảo vệ thực vật n</span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">hập
khẩu từ Trung Quốc chiếm khoảng 50% tổng lượng nhập khẩu của Việt Nam; đồng
thời, </span><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">60-70% diện tích lúa nông nghiệp gieo trồng giống lúa lai Trung
Quốc<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn32" name="_ftnref32" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[32]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
Với việc nhập khẩu tràn lan,</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> hàng kém chất lượng, chứa chất độc hại tràn ngập đất nước,
đồng Nhân dân tệ khuynh đảo thị trường tài chính Việt Nam.<span style="background: white;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<strong><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;">Trung Quốc trúng thầu</span></strong><span class="apple-converted-space"><b><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></b></span><strong><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;">tới 90% các công trình điện, khai
khoáng, dầu khí, luyện kim, hóa chất… của </span></strong><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">các
dự án kinh tế Việt Nam trọng điểm, hoặc dự án thượng nguồn, liên quan mật thiết
tới tài nguyên quốc gia và an ninh năng lượng<strong><span style="font-weight: normal;">. Các </span></strong>chủ
đầu tư đều là trụ cột kinh tế như Tập đoàn Than - Khoáng sản, Tập đoàn Dầu khí,
Tập đoàn Điện lực, Tổng công ty Thép, Tổng công ty Hóa chất<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn33" name="_ftnref33" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[33]</span></span><!--[endif]--></span></a>…<strong><span style="font-weight: normal;">.</span></strong> <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- Thứ ba</span></i></b><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">, an
ninh – quốc phòng bị đe dọa<o:p></o:p></span></i></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Với <strong><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-weight: normal;">90% các công trình trúng thầu, tại </span></strong>các
địa bàn xung yếu về quốc phòng – an ninh (Quảng Ninh, Vũng Áng, Cửa Việt,<span style="border: none windowtext 1.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"> Tây Nguyên…), người</span> lao động Trung Quốc sang Việt Nam lập
làng, thâm nhập sâu, thậm chí lấy vợ, sinh con, đồng hóa dân tộc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đến năm 2013, <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">các công ty Trung Quốc được cấp 19 dự án trồng rừng ở
18 tỉnh với diện tích trên 398.374ha<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn34" name="_ftnref34" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[34]</span></span><!--[endif]--></span></a>
- đây đều là các dự án liên quan tới rừng phòng hộ, rừng đầu nguồn hoặc ở những
vị trí, khu vực trọng yếu về quốc phòng, an ninh, nơi có nhiều khoáng sản và kim loại quý<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn35" name="_ftnref35" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-size: 15pt;">[35]</span></span><!--[endif]--></span></a>.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<i><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; letter-spacing: -0.1pt;">Hiệp định vận tải
đường bộ Việt Nam – Trung Quốc</span></i><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; letter-spacing: -0.1pt;"> sửa
đổi ngày 11-10-2011 đã mở rộng phạm vi di chuyển, hoạt động các phương tiện vận
tải giữa hai nước, cho phép phương tiện vận tải Trung Quốc qua lại 7 cặp cửa
khẩu, hoạt động trên 26 tuyến vận tải hành khách và hàng hóa (gồm 17 tuyến giáp
biên giới và 9 tuyến vào sâu nội địa)<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftn36" name="_ftnref36" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; letter-spacing: -0.1pt;">[36]</span></span><!--[endif]--></span></a>.
Từ tháng 8-2012, các tuyến lần lượt được khai thông, có điều, mang tiếng là vận
tải hai chiều, song trên thực tế, do Trung Quốc đưa ra quá nhiều quy định khắt
khe, nên các doanh nghiệp Việt Nam đành “bó tay”. Cuối cùng, chỉ có các doanh
nghiệp Trung Quốc vận tải được hành khách, hàng hóa vào sâu trong lãnh thổ của
Việt Nam, biến tuyến vận tải hai chiều thành tuyến một chiều.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<i><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">Tựu chung lại</span></i><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">,
mới chỉ điểm qua vài nét khái quát, viện dẫn vài ba con số đã thấy bức tranh
chính trị, kinh tế, an ninh quốc phòng Việt Nam hiện tại thật đáng lo ngại, ở
mức nguy hiểm. Nó đồng thời cũng cho phép đặt câu hỏi nghi ngờ về các mối liên
hệ chặt chẽ của Chính phủ với Trung Quốc. Và quả thật, tình “hữu nghị” mà Thủ
tướng nói đến thực không hề “viển vông”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">4-Thực chất đằng sau những tuyên bố…<o:p></o:p></span></b></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đối với đại bộ phận
quan chức cấp cao Việt Nam hiện nay, nhất là những quan chức đảm nhiệm vị trí
quan trọng, then chốt trong bộ máy Đảng, Nhà nước, mục đích và nhu cầu cấp
thiết nhất là kéo dài thời gian tại vị, hoặc nếu không thể kéo dài, thì phải
đảm bảo “hạ cánh an toàn”. <o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Kéo dài thời gian tại
vị cũng đồng nghĩa với việc làm phình to thêm khối tài sản cá nhân kếch sù bằng
nhiều con đường bất minh khác nhau; đồng thời, tranh thủ thời cơ, gài con, gài
cháu, sắp xếp thân tộc vào những vị trí béo bở.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; letter-spacing: -.1pt;"> “Hạ cánh an toàn” là sau một quá trình trục
lợi bằng quyền lực, rời khỏi chính trường, khối tài sản to lớn phải được bảo
toàn và khi không còn chức quyền theo nghĩa chính thống, thì vẫn có thể đứng
vào vị trí “cố vấn”- “Thái Thượng Hoàng”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trên hai điểm quy
chiếu nói trên, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là một hiện thân đầy đủ nhất và câu
chuyện “hữu nghị viển vông” cũng nằm trong toan tính ấy, khi thời điểm Đại hội
XII Đảng CSVN đang đến gần.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhìn
tổng thể chính trường Việt Nam hiện nay có hai phe phái chính trị, thường được
gọi dưới cái tên “Cung Vua” - “Phủ Chúa”. Hội nghị Trung ương 6 (<span style="background: white;">10-<em><span style="font-style: normal;">2012) được coi là trận dàn quân đấu
đá chính trị trong Đảng CSVN căng thẳng, quyết liệt và nổi bật nhất thời kỳ đổi
mới. Kết cục là phe </span></em></span>Cung Vua tuy giữ thế thượng phong, nhưng
đến phút cuối Phủ Chúa thoát hiểm ngoạn mục. Sau cú suýt đại bại trong gang tấc,
Phủ Chúa chẳng những không yếu đi, mà ngày càng mạnh lên, tuy nhiên, để giành
phần thắng tuyệt đối tại Đại hội XII, vẫn rất cần hạ bệ, làm mất uy tín phe
Cung Vua. Bên cạnh đó, mỗi bước đi chính trị, không thể không tính đến phản ứng
của nhân dân và quốc tế. Đúng lúc, trùng hợp, <span style="background: white;">giàn
khoan HYSY<i>-</i>981 là một cơ may thích hợp</span>.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Với
ngần ấy toan tính, chi li trong hành động, trên thực tế, Thủ tướng đã thành
công: TBT Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang bạc nhược, hoàn toàn
mất điểm và <em><span style="background: white; font-style: normal;">rating của Thủ tướng tăng cao bất
ngờ.<o:p></o:p></span></em></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-style: normal; mso-bidi-font-weight: bold;">Không chỉ có vậy, </span></em><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">giàn khoan HYSY<i>-</i>981 và “tinh thần dân tộc” của Thủ tướng đã khiến những bức xúc,
đè nén về dân quyền tạm nguôi lắng. </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi cả
nước đang mê trong giấc mơ “thoát Hán”, thì những người dân mất đất, những <span style="background: white;">blogger, những nhà hoạt động dân chủ bị giam cầm….<span class="Heading1Char"><i> </i></span><em><span style="font-style: normal;">dường như cô
đơn hơn với nỗi đau của mình. <o:p></o:p></span></em></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuối cùng, một kết
cục nhìn thấy trước: <o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">1-<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Ngày 15-8, Trung Quốc rút trước mùa bão năm như đã định,
Việt Nam và Trung Quốc cùng tuyên bố thắng lợi.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt;">2-
Năm 2016, tại Đại hội XII, một tam giác quyền lực mạnh nhất mọi triều đại được
hình thành: TBT Nguyễn Tấn Dũng - </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thủ tướng Hoàng Trung Hải - Bộ trưởng Bộ Quốc
phòng Nguyễn Chí Vịnh (hoặc nếu <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Nguyễn Tấn Dũng
không trở thành TBT, thì với hai “quả đấm sắt”</span> Hoàng Trung Hải, Nguyễn
Chí Vịnh, Thủ tướng nghiễm nhiên ở ngôi “Thái Thượng Hoàng” buông rèm cùng
nhiếp chính).<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">5</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">- <b><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Vĩ thanh</span></b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hơn m</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">ột tháng rưỡi trôi qua kể từ ngày Bắc Kinh đưa giàn khoan vào
vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. </span><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cọ xát và va đập phũ phàng với
thực tiễn khắc nghiệt, đ</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">a phần người Việt đã qua cơn ảo vọng
“thoát Trung”, “xoay trục”</span><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những diễn biến xung quanh giàn khoan HYSY<i>-</i>981 lột tả một hiện thực phũ phàng, đau
đớn: Trung Quốc đang làm chủ bàn cờ, còn bộ máy lãnh đạo cấp cao Việt Nam (cả
Cung vua và Phủ Chúa) thì hèn kém, lệ thuộc, quỵ lụy, đặt lợi ích phe nhóm lên
trên lợi ích dân tộc, hi sinh thể diện quốc gia. Cả một bộ máy quyền lực không
có bất kỳ một nhân vật nào xứng tầm thủ lĩnh. Tuy nhiên, điều đó là logic,<em><span style="font-style: normal;"> vì muốn “thoát Trung”, thì phải có dân chủ, mà dân chủ thì đối lập với
độc tài – liệu có lãnh đạo nào vì dân tộc, có đủ can đảm dẹp lợi ích cá nhân,
phe nhóm, bỏ qua những đặc quyền, đặc lợi khổng lồ thụ hưởng từ thể chế? Câu trả
lời đã có sẵn. </span></em><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong cuộc chạy đua quyền lực, Thủ tướng có thể vượt vũ môn;
tuy nhiên, nếu tiếp tục cai trị đất nước theo kiểu “hèn với giặc, ác với dân”, xây
nên một Việt Nam nghèo đói, cô đơn, chia rẽ, Thủ tướng liệu có đi xa? <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cần nhớ rằng, lịch sử công bằng và khách quan, non sông, xã tắc
sẽ phán xét! Nếu không muốn trở thành tội đồ của lịch sử, nếu không muốn nợ
tương lai, Nguyên thủ chỉ có con đường <b>đứng
cùng dân tộc</b>.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: right; text-indent: 36pt;">
<i><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngày 22-6-2014.<o:p></o:p></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
<br />
<div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<!--[if !supportFootnotes]-->
<hr size="1" style="text-align: left;" width="33%" />
<!--[endif]-->
<div id="ftn1">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref1" name="_ftn1" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[1]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <span style="background: white;">Nguyễn Trọng Tạo<i>:
Nghĩ về anh Ba Sàm khi anh Nguyễn Hữu Vinh bị bắt</i>, Boxitvn, 08-05-2014.</span><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn2">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref2" name="_ftn2" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[2]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> Trang Basam đã từng
đăng: “Ngay từ khi Thủ tướng nhậm chức, cho tới nay, không ít lần ông thể hiện
là mình không thân Tàu, mà hướng Tây nhiều hơn, dù đằng sau đó là cái gì, có mấy
ai tin hay không?” (<i>Nguồn:</i> Dẫn theo
Song Chi: <i>Bộ mặt thật của Thủ tướng</i>,
Người Việt Online, 14-9-2012).<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn3">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref3" name="_ftn3" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[3]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trả lời phỏng vấn báo chí nước ngoài</i>, <em><span style="background: white; border: 1pt none windowtext; font-style: normal; padding: 0cm;">VGP News,</span></em><em><span style="background: white; border: 1pt none windowtext; padding: 0cm;"> 22-5-2014</span></em><em><span style="background: white; border: 1pt none windowtext; font-style: normal; padding: 0cm;">.</span></em><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn4">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref4" name="_ftn4" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[4]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Như <em><span style="background: white; border: 1pt none windowtext; padding: 0cm;">trên.</span></em></i><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn5">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref5" name="_ftn5" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[5]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Như <em><span style="background: white; border: 1pt none windowtext; padding: 0cm;">trên.</span></em></i><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn6">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref6" name="_ftn6" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[6]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Bộ Chính trị sẽ quyết định thời điểm kiện Trung Quốc,</i> VnEconomy,
29-5-2014.<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn7">
<h3 style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref7" name="_ftn7" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><b><span style="font-size: 12pt;">[7]</span></b></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> </span><i><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 12pt; font-weight: normal;">Trung Quốc, Việt Nam căng thẳng về chất lượng hàng</span></i><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 12pt; font-weight: normal;">, BBC</span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 12pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal;">Vietnamese </span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 12pt;">, </span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 12pt; font-weight: normal;">29-8-2007.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><o:p></o:p></span></h3>
</div>
<div id="ftn8">
<div class="MsoFootnoteText" style="text-align: justify;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref8" name="_ftn8" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[8]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i><span style="letter-spacing: -.45pt;">Từ chối lời khen của Thủ tướng Dũng</span></i><span style="letter-spacing: -.45pt;">, </span><span style="background: white;">BBC </span>Vietnamese, 9-<span style="background: white;">1-2013.</span><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn9">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref9" name="_ftn9" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[9]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Bài phát biểu của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thay mặt Chính phủ nhiệm kỳ
khóa XII phát biểu nhậm chức</i>, Thutuongchinhphu.vn, 18-8-2007.<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn10">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref10" name="_ftn10" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[10]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> Năm 2010,
Vinashin lỗ 4,5 tỉ USD, năm 2011, EVN lỗ 3.500 tỷ đồng, năm 2012, các tập đoàn, Tổng
công ty Nhà nước lỗ khoảng 2.253 tỷ đồng… T<span style="background: white;">ính
chung hai năm 2011- 2012, tổng số doanh nghiệp rời khỏi thị trường bằng 20 năm
trước đó; trong số gần 500.000 doanh nghiệp đang hoạt động, tỷ lệ thua lỗ cũng
rất cao (<i>Nguồn</i>: </span><i>Chi phí vốn của doanh nghiệp Việt cao gấp 10
lần công ty đa quốc gia</i>, Cafef.vn, 24-11-2012).<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn11">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref11" name="_ftn11" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[11]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <span style="background: white;">Trung Quốc tuyên bố cho khách du lịch đến quần đảo
Hoàng Sa đang tranh chấp với Việt Nam hồi đầu năm. Tháng 5-2013, Trung Quốc gửi
30 tàu cá lớn từ đảo Hải Nam đến khu vực quần đảo Trường Sa để đánh bắt cá
trong vòng 40 ngày. Tàu hải giám của Trung Quốc liên tục thực hiện các chuyến
tuần tra trên biển Đông suốt năm. Trung
Quốc cho lập vùng nhận dạng phòng không dù không trực tiếp trên biển Đông nhưng
có ảnh hưởng khá lớn; đồng thời đã thực hiện một số cuộc diễn tập trên
biển Đông.</span><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn12">
<h1 style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref12" name="_ftn12" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[12]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> <i>T</i></span><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal;">hủ tướng: “Không bao giờ quên cuộc
chiến biên giới 1979”</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal;">, <span class="apple-converted-space"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;"> </span></span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">VnExpress.net,
19-2-2014.</span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><o:p></o:p></span></h1>
</div>
<div id="ftn13">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref13" name="_ftn13" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[13]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Như trên.</i><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn14">
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref14" name="_ftn14" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[14]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <em><span style="background: white; font-style: normal;">Đó là: Nghị định số </span></em><em><span style="background: white;">136/2006</span></em><span style="background: white;">/<em>NĐ</em>-<em>CP</em><span class="apple-converted-space"> (</span>14-11-2006,</span> cấm khiếu nại tập
thể<span style="background: white;">); Quyết định số <i>97/2009/QĐ-TTg</i> (24-7-2009, không cho phép các nhóm tư nhân nghiên cứu
đánh giá về chính sách của Nhà nước); Nghị định <i>02/2011/NÐ-CP</i> (</span><a href="http://moj.gov.vn/pbgdpl/lists/phobienkienthucphapluat/view_detail.aspx?ItemID=85"><span style="color: windowtext; mso-bidi-font-weight: bold; text-decoration: none; text-underline: none;">06-</span><span style="color: windowtext; text-decoration: none; text-underline: none;">01<b>-</b>2011</span></a><b>)</b>;<b> </b>Công văn hỏa tốc số <i>7169/VPCP-NC</i> (<span style="background: white;">12-09-2012,</span> cấm không sử dụng, loan truyền và phổ biến các thông
tin đăng tải trên “các mạng phản động”, trong đó có trang Web biển Ðông); Nghị
định<i> 72/2013/NĐ-CP</i> (31-7-2013, hạn chế
việc sử dụng blog và các phương tiện truyền thông xã hội, tạo điều kiện trấn áp
bất đồng chính kiến); <a href="http://thuvienphapluat.vn/archive/Nghi-dinh-174-2013-ND-CP-quy-dinh-xu-phat-vi-pham-hanh-chinh-buu-chinh-vien-thong-cong-nghe-thong-tin-vb213651.aspx"><i><span style="color: windowtext; text-decoration: none; text-underline: none;">Nghị định 174/2013/NĐ-CP</span></i></a><b> (</b>13-
11 -2013, quy định các khoản xử phạt mới đối với cư dân mạng đã phổ biến nội
dung “tuyên truyền chống Nhà nước”, hoặc “tư tưởng phản động” trên phương tiện
truyền thông xã hội).<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn15">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref15" name="_ftn15" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[15]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Như trên<span style="background: white;">.</span></i><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn16">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref16" name="_ftn16" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[16]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>RSF gọi Việt Nam là "kẻ thù của Internet",</i> <span style="background: white;">BBC </span>Vietnamese, 13-3<span style="background: white;">-2011.</span><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn17">
<h1 style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref17" name="_ftn17" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[17]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> 2013: <i>Năm đàn
áp khốc liệt đối với ký giả, blogger tại Việt Nam</i>, Voatiengviet.com, <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">21-06-2014. Trong danh sách này, Việt Nam xếp sau Thổ
Nhĩ Kỳ, Iran, Trung Quốc và Eritrea với 34 netizen đang bị giam cầm, chỉ sau
con số 70 của Trung Quốc.</span><o:p></o:p></span></h1>
</div>
<div id="ftn18">
<div class="MsoFootnoteText" style="text-align: justify;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref18" name="_ftn18" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[18]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Như trên.</i><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn19">
<h1 style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref19" name="_ftn19" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><b><span style="font-size: 12pt;">[19]</span></b></span><!--[endif]--></span></i></span></a><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> Việt Nam
bị chỉ trích mạnh về nhân quyền,</span></i><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 12pt;"> </span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 12pt; font-weight: normal;">BBC </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;">Vietnamese<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">, 5-6-2013.</span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><o:p></o:p></span></h1>
</div>
<div id="ftn20">
<h1 style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref20" name="_ftn20" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><b><span style="font-size: 12pt;">[20]</span></b></span><!--[endif]--></span></i></span></a><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> Như trên.</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><o:p></o:p></span></h1>
</div>
<div id="ftn21">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref21" name="_ftn21" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[21]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Như trên<b>.</b></i><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn22">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref22" name="_ftn22" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[22]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Như trên<b>.</b></i><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn23">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref23" name="_ftn23" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[23]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;">Tổng cục Thống kê: <i><span style="background: white; mso-bidi-font-weight: bold;">Kinh tế - xã hội thời kỳ 2006-2010 qua số liệu một số chỉ tiêu thống kê
chủ yếu</span></i><span style="background: white; mso-bidi-font-weight: bold;">,</span>
<span style="background: white;">www.gso.gov.vn.</span><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn24">
<h3 style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref24" name="_ftn24" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[24]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> </span><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal;"><a href="http://vneconomy.vn/20111229091632776P0C9920/tang-truong-gdp-nam-2011-dat-589.htm"><span style="color: windowtext; text-decoration: none; text-underline: none;">Tăng trưởng
GDP </span><span style="color: windowtext; mso-bidi-font-weight: bold; text-decoration: none; text-underline: none;">năm 2011</span><span style="color: windowtext; text-decoration: none; text-underline: none;"> đạt </span><span style="color: windowtext; mso-bidi-font-weight: bold; text-decoration: none; text-underline: none;">5</span><span style="color: windowtext; text-decoration: none; text-underline: none;">,</span><span style="color: windowtext; mso-bidi-font-weight: bold; text-decoration: none; text-underline: none;">89</span><span style="color: windowtext; text-decoration: none; text-underline: none;">%</span></a></span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal;">,</span><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> </span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;">VnEconomy,<i> </i><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">29-12-2011.</span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><o:p></o:p></span></h3>
</div>
<div id="ftn25">
<h3 style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref25" name="_ftn25" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[25]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> </span><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal;"><a href="http://kinhdoanh.vnexpress.net/tin-tuc/doanh-nghiep/gdp-nam-2013-tang-hon-5-4-2927229.html"><span style="color: windowtext; mso-bidi-font-weight: bold; text-decoration: none; text-underline: none;">GDP</span><span style="color: windowtext; text-decoration: none; text-underline: none;"> năm </span><span style="color: windowtext; mso-bidi-font-weight: bold; text-decoration: none; text-underline: none;">2013</span><span style="color: windowtext; text-decoration: none; text-underline: none;"> tăng
hơn </span><span style="color: windowtext; mso-bidi-font-weight: bold; text-decoration: none; text-underline: none;">5</span><span style="color: windowtext; text-decoration: none; text-underline: none;">,</span><span style="color: windowtext; mso-bidi-font-weight: bold; text-decoration: none; text-underline: none;">4</span><span style="color: windowtext; text-decoration: none; text-underline: none;">%</span></a></span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal;">, <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">VnExpress.net, </span>23-12-203.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><o:p></o:p></span></h3>
</div>
<div id="ftn26">
<h1 style="margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref26" name="_ftn26" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[26]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> Nợ công ở ngưỡng nguy hiểm: Công bố các khoản nợ để
xã hội giám sát,<span style="background: white;"> nhanh.net.</span></span><span style="background: white; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal;">vn, 16-6-2014. Theo cách tính của Phạm Chí Dũng thì “</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;">khối nợ xấu khổng lồ có thể lên đến trên 500.000 tỷ
đồng; nợ công quốc gia có thể lên đến 95-106% GDP -theo tiêu chuẩn Liên Hợp
Quốc (<i>Nguồn</i>: Phạm Chí Dũng: <i>Liệu sẽ xảy ra khủng hoảng kinh tế dẫn đến
khủng hoảng chính trị ở Việt Nam</i>? Tạp chí Thời đại mới, số 28/tháng
8-2013).</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><o:p></o:p></span></h1>
</div>
<div id="ftn27">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref27" name="_ftn27" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[27]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Kinh tế Việt Nam</i>, Wikipedia.<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn28">
<div class="MsoFootnoteText" style="text-align: justify;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref28" name="_ftn28" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[28]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i>Việt Nam nhiều dân nghèo gần nhất khu vực</i>,<b><span style="background: white;"> </span></b><span style="background: white;">BBC </span>Vietnamese<span style="background: white;">, 7-9-2012.</span><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn29">
<div class="MsoFootnoteText" style="text-align: justify;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref29" name="_ftn29" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><b><span style="font-size: 12pt;">[29]</span></b></span><!--[endif]--></span></i></span></a><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> Như trên.</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn30">
<h1 style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref30" name="_ftn30" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[30]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> Thủ tướng phát biểu như sau: </span><span lang="VI" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-ansi-language: VI; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Arial Unicode MS";">“Với trọng trách là Ủy viên Bộ Chính trị, Thủ
tướng Chính phủ, tôi nghiêm túc nhận trách nhiệm chính trị lớn của người đứng
đầu Chính phủ và xin thành thật nhận lỗi trước Quốc hội, trước toàn Đảng,
toàn dân về tất cả những yếu kém, khuyết điểm của Chính phủ trong lãnh đạo, quản
lý, điều hành, nhất là những yếu kém, khuyết điểm trong kiểm tra, giám sát hoạt
động của tập đoàn kinh tế, tổng công ty nhà nước; một số tập đoàn, tổng công
ty, điển hình là Vinashin, Vinalines, sản xuất kinh doanh kém hiệu quả, có
nhiều sai phạm, gây tổn thất và hậu quả nghiêm trọng về nhiều mặt, ảnh hưởng lớn
đến uy tín và vai trò của kinh tế nhà nước”</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Arial Unicode MS";"> (<i>Nguồn</i></span><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Arial Unicode MS";">:</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; mso-bidi-font-style: italic; mso-fareast-font-family: "Arial Unicode MS";"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal;">Sáng
nay khai mạc kỳ họp thứ tư Quốc hội khóa XIII, <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">VnExpress.net,</span><span style="color: #333333;"> 22-10-2012).</span></span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><o:p></o:p></span></h1>
</div>
<div id="ftn31">
<h1 style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref31" name="_ftn31" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><b><span style="font-size: 12pt;">[31]</span></b></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> </span><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;">Giật mình
cán cân thương mại Việt Nam - Trung Quốc: Nhập siêu tăng 100 lần trong 10 năm</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;">, Dân trí, 21-6-2014.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><o:p></o:p></span></h1>
</div>
<div id="ftn32">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref32" name="_ftn32" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[32]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <span style="background: white;">Mỗi năm, Việt Nam chi khoảng 40 triệu USD để nhập khẩu
13.000-15.000 tấn lúa giống từ Trung Quốc, tương đương với xuất khẩu 100.000 tấn
gạo cao cấp (5% tấm) (<i>Nguồn</i>:</span><b><i> </i></b>Giật
mình cán cân thương mại…,<b> </b>Dân trí,
21-6-2014).<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn33">
<h2 style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref33" name="_ftn33" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><b><span style="font-size: 12pt;">[33]</span></b></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 12pt; font-weight: normal;">Trung Quốc trúng thầu 90% công trình thượng nguồn của Việt
Nam</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 12pt; font-weight: normal;">,
Vietnam Economic Forum, 32-7-2010.</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><o:p></o:p></span></h2>
</div>
<div id="ftn34">
<div class="MsoFootnoteText" style="margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref34" name="_ftn34" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[34]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt;"> <i><span style="background: white;">Đang
hoàn thiện quy hoạch đất quốc phòng an ninh</span></i><span style="background: white;">, Đất Việt, 11-6-2014</span><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn35">
<div style="background: white; line-height: 12.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref35" name="_ftn35" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[35]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif";"> <span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Đó là
các tỉnh: Lạng Sơn, Quảng Ninh, Cao Bằng, Nghệ An, Hà Tĩnh, Bình Định, Kon Tum,
Khánh Hòa, Quảng Nam và Bình Dương, cụ thể là: Quảng Ninh 100.000ha, Nghệ An
70.000ha, Kon Tum 65.000ha, Lạng Sơn 36.000ha, Quảng Nam 30.000ha và Thanh Hóa
21.000ha -tổng cộng là 349.000ha. Trung Quốc chọn thuê đất chủ yếu ở Lạng Sơn,
Cao Bằng, Quảng Ninh, đặc biệt ở Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, nơi có trục
đường 7, đường 8 sang Lào, đường đi lên Tây Nguyên. Đặc biệt, ở các tỉnh có
khoáng sản với các tạo quặng trên mặt đất rất cạn, có thể khai thác dễ dàng
bằng đào bới.</span><o:p></o:p></span></div>
</div>
<div id="ftn36">
<h1 style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 0cm;">
<a href="file:///C:/Users/Administrator/Documents/TH%E1%BB%A6%20T%C6%AF%E1%BB%9ANG%20C%C3%93%20TH%E1%BB%B0C%20S%E1%BB%B0%20KH%C3%94NG%20M%C3%80NG.doc#_ftnref36" name="_ftn36" title=""><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="MsoFootnoteReference"><span style="font-size: 12pt;">[36]</span></span><!--[endif]--></span></span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 12.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> <i>Bị "ép", doanh nghiệp Việt Nam gặp khó</i>, Báo Giao thông vận tải, 6-3-2014.<o:p></o:p></span></h1>
</div>
</div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-30914085174583435962014-06-29T16:05:00.001+07:002014-06-29T16:05:12.878+07:00Chuyến viếng thăm của kẻ thù giai cấp<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiXgn49Zt0DDmDVg_tRlG2_bIo1aB9XMJ5X3LhvJp2Hvv7YTsZsYp4BR82LAGFQdhjcMVIIGuKdV-fSukXjxEmyvMfeRmTtWQJl9BSxYcaR3qnHh2omGKwsIACJ2XOmMcAyVMuoNQr1aeiC/s1600/tq-mao-18-resized.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiXgn49Zt0DDmDVg_tRlG2_bIo1aB9XMJ5X3LhvJp2Hvv7YTsZsYp4BR82LAGFQdhjcMVIIGuKdV-fSukXjxEmyvMfeRmTtWQJl9BSxYcaR3qnHh2omGKwsIACJ2XOmMcAyVMuoNQr1aeiC/s1600/tq-mao-18-resized.jpg" height="130" width="200" /></a></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: right; text-indent: 36pt;">
<b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-bidi-font-style: italic;">Philipp
Mattheis</span></b><b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></b></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: right; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">Sau khi dứt bỏ với Moscow, Mao thực hiện một chiến
lược mới: ông ấy mời một đội bóng bàn Mỹ sang Trung Quốc – và qua “chính sách
ngoại giao bóng bàn” này mà tiến đến gần cường quốc thế giới kia.</span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những
người chăm sóc đã cất cái bình ôxy vào trong một cái rương, mang chiếc giường
bệnh đi và dấu cái máy hô hấp ở phía sau một chậu cây. Chính Mao Trạch Đông đã
tập đứng dậy và ngồi xuống một tuần liền cho cái ngày này. Bây giờ, vào ngày 21
tháng 2 năm 1972, con người 78 tuổi này, lãnh tụ ốm đau của người Trung Quốc,
đang chờ một vị khách mà ông ấy không muốn bộc lộ sự yếu đuối ra ngoài: Tổng
thống Mỹ Richard Nixon.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mao hồi hộp ngồi trong phòng
làm việc của ông ấy; một bộ quần áo rộng che dấu thân thể bị phù lên của ông
ấy. Qua điện thoại, ông liên tục nhận được thông báo về tiến trình đi đến của
Nixon.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau khi
cuối cùng rồi những chiếc xe limousine cũng chạy đến, Mao chào mừng Tổng thống
Mỹ với câu nói: “Tôi nói không được tốt cho lắm.” Tiếp theo đó, ông ấy uống trà
hoa nhài với Nixon, cố vấn đối ngoại Henry Kissinger của ông ấy và thủ tướng
Trung Quốc Chu Ân Lai.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
những chiếc ghế bành sáng màu, ống nhổ ngay dưới chân, họ vuốt ve lẫn nhau. Mao
đã làm chuyển động cả một dân tộc và thay đổi thế giới với những lời nói của
mình, Nixon nói. “Tôi đã bỏ phiếu cho ông trong lần bầu cử vừa rồi”, người cộng
sản nói đùa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hai
nước là kẻ thù của nhau 22 năm liền, bây giờ thì những người đứng đầu nhà nước
của họ nói chuyện phiếm như những người bạn cũ. Đó là một trong những thành
công về ngoại giao lớn nhất của Mao – và là một cú đánh chống lại quốc gia đã
từng giúp đỡ ông ấy: Liên bang Xô viết.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">SỰ BẤT
HÒA TRONG PHE CỘNG SẢN</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">bắt đầu
vào giữa những năm 50, sau cái chết của nhà độc tài Xô viết Josef Stalin, trước
hết là vì những lý do về ý thức hệ. Nikita Khrushchev, ông chủ mới của điện
Kreml, diễn giải một nguyên lý Marx-Lênin khác với người tiền nhiệm của mình:
xung đột vũ trang với Chủ nghĩa Tư bản không phải là không thể tránh được,
chung sống hòa bình là có thể.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đối
diện với kho vũ khí hạt nhân của cả hai cường quốc thế giới, chính sách này có
vẻ hợp lý – nhưng Mao cho nó là phản bội. Ông ấy không sợ một cuộc chiến tranh
nguyên tử, ông ấy đã tuyên bố trước đây như thế, bởi vì sao khi nhiều phần rộng
lớn của Trái Đất bị tàn phá thì Chủ nghĩa Cộng sản lại càng có thể được xây
dựng tốt hơn.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ông kết
tội Moscow đã từ bỏ cuộc cách mạng thế giới. Khrushchev về phần mình thì lại
gọi Mao là “một đôi giày cao su mòn”. Năm 1959, các nhà lãnh đạo Xô viết rút
lại lời cam kết của mình, giúp người Trung Quốc chế tạo bom nguyên tử.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuối
cùng, khối Cộng sản tan vỡ trong thời gian của cuộc Cách mạng Văn hóa: báo
Trung Quốc tấn công giới lãnh tụ trong Kreml và lên án họ là phi xã hội chủ
nghĩa. Ở Bắc Kinh, Hồng Vệ Binh bao vây Đại sứ quán Xô viết, quân đội tập trung
ở cạnh đường biên giới dài 7000 kilômét giữa hai quốc gia.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tình
hình leo thang, khi Mao cho tấn công một đội tuần tra biên giới của địch thủ
láng giềng. Một vụ nổ súng khác trên con sông Ussuri đóng băng hẳn đã lấy đi
sinh mạng của 60 lính Xô viết và 800 người Trung Quốc. Có thể là Mao muốn đánh
lạc hướng khỏi sự lộn xộn của cuộc Cách mạng Văn hóa với cuộc tấn công này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
giây phút cuối cùng, trước khi chiến tranh bắt đầu, tuy hai cường quốc nguyên
tử đã giải quyết mâu thuẫn của họ qua đàm phán. Nhưng Mao phải dự tính trước
với một cuộc leo thang mới. Quan hệ tốt hơn với Hoa Kỳ, ông ấy tin là như thế,
sẽ đe dọa được các lãnh tụ Xô viết – và còn có thể kiểm soát được Đài Loan nữa.
Vì hòn đảo này, hòn đảo mà Tưởng Giới Thạch thống trị ở đó từ tháng 3 năm 1950,
phụ thuộc vào Hoa Kỳ. Nhưng với Nixon, triển vọng cho một sự tiếp cận không
được tốt cho lắm – người Tổng thống được bầu lên năm 1968 của Hoa Kỳ được xem
là một người chống cộng sản kịch liệt và đang tiến hành chiến tranh ở Việt Nam
để chống lại một quốc gia xã hội chủ nghĩa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
thật ra thì cả Nixon cũng nhìn thấy cơ hội của ông ấy trong những mối quan hệ
tốt hơn với Trung Quốc: ông ấy hy vọng rằng Bắc Kinh có thể làm trung gian
trong cuộc Chiến tranh Việt Nam. Nhưng trước hết là ông ấy muốn lợi dụng các
căng thẳng trong khối Xã hội Chủ nghĩa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng
ông phải tiến hành như thế nào? Về mặt công khai, Nixon tạm thời khó có thể mà
bảo vệ cho một thế chủ động ngoại giao: giới bảo thủ trong Quốc hội Hoa Kỳ có
thể lên án rằng ông đã bán đứng các lý tưởng của Mỹ và sẽ cố phá hoại các kế
hoạch của ông ấy.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vì thế
mà vào lúc ban đầu, Nixon và Kissinger sử dụng những mối liên kết bí mật qua
Đại sứ quán ở Warszawa để đánh giá trước những cơ hội cho một cuộc gặp gỡ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung
Quốc phát tín hiệu sẵn sàng tiếp xúc. Nhưng cả Mao cũng có vấn đề trong biện hộ
cho một sự tiếp cận. Lúc đấy, một sự tình cờ đã mang lại bước ngoặc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">THÁNG 4
NĂM 1971,</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">nước
Nhật tổ chức giải vô địch Bóng bàn Thế giới. Trên đường đến nhà thể thao, cầu
thủ Mỹ 18 tuổi Glenn Cowan bất ngờ bước lên xe buýt của đội Trung Quốc. “Tôi
biết, cái nón nỉ mềm của tôi, tóc của tôi, quần áo của tôi đối với các bạn
trông rất buồn cười”, Cowan nói nhờ sự giúp đỡ của một người thông dịch. “Nhưng
có nhiều người trông giống như tôi lắm.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những
người được nói đến lúc đầu không trả lời – người ta cấm họ chào hỏi kẻ thù giai
cấp. Thế nhưng rồi Zhuang Zedong, cầu thủ ngôi sao của đội, đứng lên và tự phát
tặng cho Cowan một bức tranh lụa. Lúc đến nơi, Cowan và Zhuang được chụp ảnh
chung. Báo Nhật chạy tít: “Hoa Kỳ và Trung Quốc tiếp cận lẫn nhau.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khi Mao
biết tin, ông ra chỉ thị mời đội cầu thủ Hoa Kỳ sang Trung Quốc. Nixon rất vui
mừng, và như là một dấu hiệu cho sự thiện ý đã hủy bỏ lệnh cấm vận thương mại
với Bắc Kinh ban hành năm 1950. Ngay trong ngày đó, Thủ tướng Chu Ân Lai tiếp
đón các vận động viên Hoa Kỳ như là “những người bạn đến từ xa”. Các nhà bình
luận nói về “ngoại giao bóng bàn”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngay
sau đấy, người ta thỏa thuận gặp nhau trong bí mật. Khi Henry Kissinger ngừng
chân ở Pakistan trong tháng 7 năm 1971, ông ấy nói là bị đau dạ dầy và rút lui
vào hậu trường một vài ngày. Thật ra thì ông ấy đã bay đến Bắc Kinh và ở đấy đã
bàn bạc với Chu và những người khác về Chiến tranh Việt Nam, Đài Loan cũng như
Liên bang Xô viết: Kissinger bảo đảm với Chu, rằng Hoa Kỳ về cơ bản không quan
tâm đến một nước Trung Quốc bị chia cắt cũng như không hiện diện lâu dài ở Đài
Loan hay Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tiếp
theo sau đó, Nixon được mời đi thăm Trung Quốc; người này đồng ý – điều đã mang
lại cho ông lời lên án từ trong Đảng của ông ấy, ông ấy đầu hàng trước “Chủ
nghĩa Cộng sản quốc tế”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">BÂY
GIỜ, TRONG CUỘC GẶP GỠ,</span></b><span class="apple-converted-space"><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> </span></span><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">sự mệt
mỏi của Mao không còn có thể che dấu được nữa. Cuộc trao đổi mà trong đó Nixon
cũng đề cập đến Liên bang Xô viết tuy thật sống động nhưng một nhân viên của
Mao càng lúc càng nhìn đồng hồ thường xuyên hơn.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nixon
biết: đã đến lúc từ giã. Mao tiễn khách ra đến cửa, mặc dù mỗi bước chân đều
làm cho ông ấy đau.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Ông ấy
nói không úp mở”. Mao ca ngợi người khách của mình sau đó, “không phải như
những người của cánh tả, những người nói về một việc nhưng lại ám chỉ đến những
việc khác.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nixon ở
lại Trung Quốc tám ngày. Ông ấy dự tiệc chiêu đãi, xem một vở kịch ba lê cách
mạng cùng với vợ Mao, tranh luận với Chu Ân Lai. Chỉ Mao là ông không gặp lại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vào
cuối chuyến đi thăm của ông ấy, “Thông báo Thượng Hải” được ký: cả hai quốc gia
nhắm đến việc bình thường hóa quan hệ của họ. Ngoài ra, Hoa Kỳ biểu lộ sự quan
tâm của mình về một giải pháp hòa bình cho xung đột Đài Loan và ý định rút quân
khỏi hòn đảo về lâu dài. Sau này, Henry Kissinger nói: “Sự chia đôi của thời
gian sau chiến tranh đã chấm dứt.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trên
thực tế, tác động chính trị của lần thăm viếng vào lúc ban đầu là rất nhỏ –
quân đội Hoa Kỳ vẫn đóng quân trên Đài Loan, và người Trung Quốc không tham dự
vào Chiến tranh Việt Nam (1973, Washington rút quân sau một hiệp định hòa
bình). Nhưng về lâu dài, chuyến đi của Nixon đã tạo khả năng cho một sự tiếp
cận: 1979 Hoa Kỳ và Trung Quốc chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vào
thời điểm đó, Richard Nixon đã từ lâu không còn là tổng thống nữa. Vụ Watergate
đã bắt buộc ông ấy từ chức trong tháng 8 năm 1974. Nhưng thiện cảm của Mao đối
với ông ấy vẫn không sứt mẻ: “Cô hãy nói với cha cô rằng tôi nhớ ông ấy”, ông
ấy nói con gái của Nixon khi người này đến thăm ông trong tháng 12 năm 1975. Và
người cựu tổng thống nghe theo lời của viên Chủ tịch: bốn năm sau lần gặp gỡ
đầu tiên, gần đúng chính xác ngày, ông ấy lại nâng ly với Mao ở Bắc Kinh để
chúc mừng lần hội ngộ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mao
chọn một vở trình diễn bài thơ ông ấy thích nhất làm tiết mục tiêu khiển cho
buổi tối. Trong đó nói về lần kết thúc đầy bi kịch của những người đàn ông vĩ
đại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Glenn
Cowan, người đàn ông đã tạo khả năng cho hai nguyên thủ quốc gia gặp nhau, chết
năm 2004 vì một cơn đau tim. Zhuang Tedong gửi lời chia buồn.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-indent: 36pt;">
<i><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Philipp Mattheis</span></i><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<i style="line-height: 20pt; text-align: right; text-indent: 36pt;"><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Phan Ba dịch từ chuyên san lịch sử “Trung Quốc của Mao Trạch
Đông” do GEO Epoche xuất bản</span></i></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-85959834761430603582014-06-29T15:41:00.001+07:002014-06-29T15:41:44.244+07:00Những đứa con ngỗ nghịch trong ngôi vườn của Trung Quốc <div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgXPAOPezAmWSLTW3J_krYApbCeyw2UBsvod0ka1C7VqQsUAQiOJagppl92vRkKlly2R68UqzSINxI0WYwnMKfhFW94-j1QxDFWq7p-pdjB6t3TkKm0m8pJdq4eC9zyA3ex0mhh9J8lbRLi/s1600/va.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgXPAOPezAmWSLTW3J_krYApbCeyw2UBsvod0ka1C7VqQsUAQiOJagppl92vRkKlly2R68UqzSINxI0WYwnMKfhFW94-j1QxDFWq7p-pdjB6t3TkKm0m8pJdq4eC9zyA3ex0mhh9J8lbRLi/s1600/va.jpg" height="163" width="200" /></a></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"><span style="color: blue;">Trung Quốc tấn công Việt Nam, Xô viết đe dọa Trung Quốc – sau ba cuộc
Chiến tranh Đông Dương, cuộc chiến thứ tư, có lẽ là cuộc chiến nguy hiểm nhất,
đang hiện hình. Cường quốc mới Trung Quốc muốn chứng tỏ cho thế giới biết rằng
họ dám bước ra chống lại tử thù Liên bang Xô viết của họ. Mạo hiểm có tính toán
trước của những người cộng sản?</span></span></strong><b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></b></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vào giữa tháng Hai,
mây đen bao phủ trên vùng biên giới Việt-Trung. Vì vậy mà vệ tinh trên trời của
Mỹ, trước sau thì cũng đã ít có mặt trên khu vực không còn được cho là quan
trọng, không thể nhận biết những gì đang xảy ra trên mặt đất.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cả liên lạc vô tuyến
cũng không cho thấy điều gì bất thường. Con số ít ỏi của những gì mà các trạm
nghe lén của Mỹ thu thập được trên thực tế là vô giá trị. Hẳn là người Mỹ đã
cân nhắc việc gửi một con tàu gián điệp vào Vịnh Bắc Bộ, nhưng lại không thực
hiện để tránh mọi rủi ro: đã có quá nhiều tàu thủy Xô viết đang đi lại ở đó.<o:p></o:p></span><span id="more-4882" style="font-style: inherit; font-weight: inherit; outline: 0px;"></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vì vậy mà thế lực
quân sự mạnh nhất thế giới lại bất ngờ thêm một lần nữa, khi tấm màn sân khấu
được kéo lên trước một khung cảnh quen thuộc đối với họ, cho một tấn kịch chiến
tranh hoàn toàn mới vào ngày 17 tháng Hai 1979: vào lúc 4 giờ 30, ba đạo quân
Trung Quốc, có lẽ là 160000 người, bắt đầu tấn công sang Việt Nam trên toàn bộ
biên giới dài 700 kilômét.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chỉ bốn năm sau khi
cuộc Chiến tranh Đông Dương kéo bài 30 năm chấm dứt, địa danh Việt Nam lại được
nhắc tới trên báo chí thế giới, những địch thủ mới lại chiến đấu chống lại nhau
trong rừng rậm Viễn Ấn: không còn là đế quốc Nhật, thực dân Pháp hay người Mỹ
chống cộng sản, mà là những người cộng sản với nhau, cộng sản Á châu, dân tộc
láng giềng. Cuộc “Chiến tranh Mácxít-Mácxít” mới là nguyên cớ để tờ “Monde” ở
Paris viết rằng: “Chúng ta hãy liều đánh cược: sẽ có nhiều cuộc chiến như vậy
nữa.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đứng đe dọa ở phía
sau đạo quân xâm lược là năng lực của trên 800 triệu người Trung Quốc và tuyên
bố bất khả sai lầm mang tính khiêu khích của một quyền lực cổ xưa ở châu Á.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhưng đứng ở sau Việt
Nam, theo Hiệp ước Hữu nghị của ngày 3 tháng Mười Một 1978, là thế lực Xô viết
trên 60 tuổi, đã may mắn vượt qua được tất cả các cuộc khủng hoảng tồn tại và
các lãnh tụ của nó ngày một mang ấn tượng ngột ngạt, rằng có thể cuộc xung đột
to lớn cuối cùng rồi cũng sẽ ập lên họ vào một lúc nào đó. Một hạm đội Xô viết
với một tuần dương hạm hạng nặng đã bắt đầu di chuyển hướng tới biển Đông.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sự to tiếng và bực
tức trong phản ứng của Moscov cho thấy rằng ngay cả Liên bang Xô viết đầy cảnh
giác cũng bị bất ngờ bởi người Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngoại trưởng Gromyko
vì một hội nghị khẩn mà không thể đón tiếp đồng nhiệm Tiệp Khắc Chnoupek trên
sân bay Moscow đúng theo nghi lễ được; sếp Đảng Breshnev đang nghỉ mát ở ngoài
thủ đô Xô viết. Ba mươi tiếng đồng hồ sau khi người Trung Quốc tấn công, chính
phủ Xô viết tuyên bố giận dữ: “Giới cầm quyền ở Bắc Kinh cần phải dừng lại
trước khi quá muộn.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngay sau tuyên bố
này, một chiến dịch tuyên truyền vô tiền khoáng hậu để chống kẻ thù không đội
trời chung Trung Quốc đã bùng phát ra trong Liên bang Xô viết và trong CHDC
Đức. Trong nhà máy, nông trường và khu dân cư, người dân Xô viết tụ tập lại
dưới những câu khẩu hiệu của tình đoàn kết bền vững với Việt Nam, xuất phát từ
thời cuộc Chiến tranh chống Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Radio Moscov loan báo
những tin tức khủng khiếp về những đứa trẻ con bị người Trung Quốc nhận xuống
các vũng bùn cho tới chết, về những người dân làng bị đốt chết bằng súng phun
lửa. Tờ “Pravda” cũng có một bài thơ chống người Trung Quốc với cái tựa đơn
giản “Những kẻ điên”:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hòa bình cực nhọc vừa
được củng cố<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thì những tên
“gangster” mới đã có ý tưởng<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bước vào ngôi nhà đầy
đau khổ, rạn nứt<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Của người Việt.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những người đã bị áp
bức ba lần<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bây giờ lại bị hành
hạ nữa?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thực hiện điều đó<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chỉ có thể là những
kẻ điên rồ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mang sự hằn thù vào
đất nước láng giềng<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Là một tên nghiện
ngập điên rồ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hởi con người trên
hành tinh tươi đẹp Địa Cầu<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Tất cả chúng ta phải
nói:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hãy ngừng lại, đồ
điên rồ!<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Người ta không được
phép hỗn láo<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chà đạp sự thật, tự
do và lương tâm.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Khối Đông Âu rút ra
khỏi Liên hoan Phim Berlin vì phim Mỹ “The Deer Hunter” mà trong đó Việt Cộng
buộc các tù nhân Hoa Kỳ của họ phải chơi roulette Nga.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ở Prag, giới trẻ hào
hứng biểu tình chống cuộc xâm lược của người Trung Quốc. Có một lúc, người dân
Ba Lan lo sợ là tân binh có thể sẽ được gửi sang Viễn Đông. Tin đồn lan truyền,
rằng Hiệp ước Warsaw, tờ giấy khai sinh của liên minh quân sự khối Đông Âu, đã
được sửa đổi theo ý này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cũng như thường lệ
tại từ ngữ xâm lược, những người đang khẩu chiến lại nhắc tới nước Đức ở mọi
lúc mọi điều. Việt Nam lên án tuyên truyền Trung Quốc là “theo lối Goebbels”.
Albany vừa mới rời bỏ Bắc Kinh nhận thấy rằng “những lời tuyên bố của Trung
Quốc về “lần trừng phạt” này có thể xuất phát từ Adolf Hitler, từng từ một”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chính phủ Hà Nội rõ
ràng là cũng bị bất ngờ bởi cuộc xâm lược. Viên tổng tư lệnh quân đội của họ
đang ở tại Romania, thủ tướng, nhiều bộ trưởng và tổng tham mưu trưởng cũng
đang ở ngoài nước.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Họ ngủ trong ngôi nhà
khách chính phủ ở thủ đô Campuchia và vào lúc đầu cũng ở lại Pnom Penh vẫn còn
không một bóng người. Vào ngày hôm sau đó, họ ký kết với nước chư hầu Campuchia
của họ một hiệp ước về “hữu nghị và cộng tác”, như họ đã ký kết với nước chư
hầu Lào của họ năm 1976: tờ giấy đó hợp thức hóa sự hiện diện của quân đội Việt
Nam, bây giờ cũng cả ở Campuchia nữa. 16 sư đoàn Việt Nam hiện nay đang đóng ở
Campuchia, thêm bốn sư đoàn khác ở Lào – đa phần của 31 quân đoàn Việt Nam đóng
quân ở nước ngoài.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Qua đó, Hà Nội thống
trị cả Đông Dương – và qua đó họ thách thức những kẻ xâm lược ở biên kia biên
giới. Cuộc xung đột tự nó đã báo trước từ lâu – không khác nhiều cho lắm khi so
với những cuộc chiến tranh khác.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hàng tháng trời, hai
bên cáo buộc nhau đã xâm phạm nghiêm trọng biên giới, trước khi họ trừng phạt
nhau: lúc đầu là Việt Nam trừng phạt láng giềng Campuchia, rồi Trung Quốc trừng
phạt láng giềng Việt Nam. Bình luận của Đài Truyền hình Moscov: “Đây không phải
là thời phong kiến Trung Quốc, và một cuộc chiến tranh như vậy phải bị trừng
phạt.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vào ngày 9 tháng Hai,
Bộ Ngoại giao Việt Nam phản đối tại Sứ quán Trung Quốc ở Hà Nội về những cuộc
tấn công và “nhiều tội phạm”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vào ngày 10 tháng
Hai, thông tấn xã Bắc Kinh “Xinhua” cáo buộc người Việt, rằng từ tháng Giêng họ
đã xâm phạm biên giới 50 lần dưới sự che chở của bóng tối, sương mù và hỏa lực.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vào ngày 14 tháng
Hai, Việt Nam phản công: 2158 lần xâm phạm biên giới trong năm năm vừa qua
(cộng thêm 568 lần “xử lý bất hợp pháp đất Việt Nam”) cũng như “chuẩn bị chiến
tranh một cách điên rồ”. Vào ngày 17 tháng Hai, Bắc Kinh tổng kết có 700 vụ xâm
phạm biên giới với 300 người chết trong vòng sáu tháng vừa qua.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Rồi giới truyền thông
Trung Quốc còn giữ kín những gì cụ thể đã xảy ra ở mặt trận trước người dân của
họ nữa. Người ta cho đó chỉ là bảo vệ biên giới thôi mà. Việt Nam có nhiều kinh
nghiệm trong quan hệ công chúng phân phát qua đại sứ quán vẫn tiếp tục hoạt
động ở Bắc Kinh các thông báo với góc nhìn của họ về các sự việc và cũng mời
nhà báo từ năm nước tới thăm thành phố trại lính Lạng Sơn: họ nhìn thấy những
người nông dân đang chạy trốn và những người lính đang hành quân – không còn
thấy gì xảy ra nhiều hơn từ cuộc Chiến tranh Việt-Trung trong thời đại truyền
thông.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hành động trừng phạt
của Trung Quốc cung cấp cho tuyên truyền Xô viết một cái cúp độc nhất vô nhị:
nỗi lo sợ Trung Quốc lâu đời của Nga dường như không còn lý do nữa, tất cả các
cảnh báo đầy kích động, ảo tưởng của Moscov trước những kẻ gây chiến Bắc Kinh
rõ ràng là có lý do. Giới lãnh đạo Xô viết: “Được chứng tỏ qua đó cũng là sự
khinh suất mang tính tội phạm của giới lãnh đạo Trung Quốc khi cầm tới vũ khí.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Phía sau gương mặt
luôn mỉm cười của người Trung Quốc yêu hòa bình, những người thích siêng năng
làm việc, tài giỏi trong buôn bán và trong biến đổi, mà việc tiến hành chiến
tranh đối với họ là một việc gây phiền nhiễu từ hàng ngàn năm nay, những người
lính má hồng trông giống phụ nữ của họ thích xoay tròn lưỡi lê: bất thình lình
xuất hiện ở phía sau cái mặt nạ đẹp đó là nét mặt lạnh lùng của những kẻ giết
người.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những con người thực
tế, những người muốn hiện đại hóa nông nghiệp và công nghiệp một cách hợp lý và
kiên quyết, bây giờ đối với nhiều người lại trông giống như những kẻ liều lĩnh
hiếu chiến. Phương Tây bàng hoàng thức tỉnh sau khi hân hoan vì Trung Quốc: Đất
nước có nhiều dân cư nhất thế giới có tự đẩy mình là lực lượng hòa bình lớn
xuống khỏi bục hay không? Ngoại giao được kết nối hết sức nghệ thuật của Đặng –
trao đổi với Nhật, Mỹ, Tây Âu – chỉ là ngụy trang cho một chính sách bạo lực?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong con mắt Phương
Tây, lần quyết định tấn công Việt Nam gần giống như một bộc phát của tính phi
lý Viễn Đông: thế giới nghi ngại nhìn một Trung Quốc rõ ràng là hung hãn trong
ngoại giao cũng như trong hành động, và không thể đoán trước được giống như
thời trước tại những thời hỗn loạn trong nội bộ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Điều gì đã thúc đẩy
người Trung Quốc chấp nhận tất cả những rủi ro này?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Một mối đe dọa qua
những giàn phóng tên lửa Xô viết trong “Cuba của châu Á”, như Trung Quốc đã gọi
Việt Nam như vậy, không thể là nguyên nhân cho lần tấn công này: Việt Nam không
sở hữu hỏa tiển tầm trung có thể đe dọa được Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có lẽ Trung Quốc muốn
phá vỡ vòng bao vây bởi Nga ở phương Bắc và Việt Nam ở phương Nam, cho tới
chừng nào mà họ còn có khả năng? Điều này thì khó có thể hoàn tất với một hành
động trừng phạt “có giới hạn”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc có ý định
muốn ngăn chận không cho Hoa Kỳ và Liên bang Xô viết tiếp cận với nhau trong
chính sách giảm căng thẳng, muốn – với những phương tiện mạnh bất hợp lý – ngăn
cản [hiệp định hạn chế vũ khí] Salt II? Để làm việc này thì không có đủ bảo đảm
rằng Hoa Kỳ chấp nhận “bài học” này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Dường như rằng những
người cầm quyền ở Bắc Kinh sau hàng chục năm cô lập đã mất đi khả năng phán
đoán thế giới bên ngoài một cách thích hợp – điều mà một loạt sai lầm về ngoại
giao ủng hộ, ví dụ như chuyến viếng thăm của Chủ tịch Hoa trên bán đào Balkan
và, trong thời gian của cuộc Cách mạng Ba Tư, vua Ba Tư.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Theo cách nhìn của
Trung Quốc, các động cơ cho cuộc “phản công” là hoàn toàn khác. Theo đó, chiến
dịch này đã được chuẩn bị trước một cách cẩn thận, các rủi ro chính trị cũng
như quân sự đã được toan tính trước là có thể chấp nhận được. Từ đường lối an
ninh và quyền lực của Trung Quốc thì cuộc tấn công Việt Nam có thể giải thích
một cách hợp lý: nó tương ứng với thái độ cư xử của một cường quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc phô diễn
cho thấy rằng họ không còn là kẻ khổng lồ đang mê ngủ của quá khứ nữa, không
còn là quả bóng của các nhà nước nhỏ bé nữa. Tại Washington, Đặng tuyên bố
trong một buổi tiệc chiêu đãi của hội đồng về chính sách ngoại giao:<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chúng tôi không thể
cứ để cho Việt Nam mãi đóng vai kẻ hung hăn. Vì lợi ích của hòa bình thế giới
và vì sự ổn định, và vì lợi ích của đất nước chúng tôi, chúng tôi có thể nhìn
thấy mình bị bắt buộc phải hành động trái với ý muốn của chúng tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Việt Nam, đất nước có
thể đe dọa với thanh kiếm của Nga, tiếp tục thách thức Trung Quốc: họ xua đuổi
thiểu số người Hoa của họ, họ cũng có phần của họ trong những lần xâm phạm biên
giới, họ lật đổ đồng minh của Trung Quốc ở Campuchia bằng phương tiện quân sự.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nhiều năm trời, Trung
Quốc đã cảnh báo thế giới về sự bành trước của Xô viết, và đã đổ lỗi cho Tây Âu
cũng như Hoa Kỳ, là đã thực hiện chính sách nhân nhượng đối với Moscov. Bây
giờ, một nước chư hầu Xô viết nhỏ bé lại thách thức Trung Quốc ngay trước cửa
nhà của họ. Nếu như Bắc Kinh không tỏ ý muốn ngăn nhận sự bành trướng của Xô
viết ở Đông Nam Á, thì các nước trong vùng này – những nước mà nhiều năm nay
Moscov đã hoài công cố gắng tranh thủ họ cho cái được gọi là một hệ thống an
ninh tập thể – trong tương lai sẽ khó mà chống đỡ lại được với áp lực Xô viết.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Theo cách nhìn của
mình, Trung Quốc muốn cho Phương Tây thấy rằng không chỉ Việt Nam là một con
cọp giấy, mà cả người anh Liên bang Xô viết của họ nữa, sau những thành công
của Xô viết tại Angola và Ethiopia, Afghannistan và có thể là cả ở Ba Tư nữa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Nếu như Trung Quốc
muốn được xem là cường quốc trong tương lai của châu Á, và là đối tác tiềm năng
của Phương Tây, thì họ phải làm một điều gì đó theo sự hiểu biết riêng của họ,
để đối đầu với Moscov và đồng minh Việt Nam của nó.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thuật ngữ “chinh
phạt” trong tiếng Trung Quốc cũng phù hợp với vốn từ vựng của tư tưởng chư hầu
xưa cũ thời hoàng đế: Trung Quốc xuất hiện trong môi trường xung quanh nó, cái
tương ứng với vòng các nước chư hầu ngày xưa, như là một cường quốc đòi hỏi.
Điều đó có nghĩa là: sự bất tuân của các dân tộc ở vùng biên cương đối với
trung ương sẽ bị trừng phạt.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong tháng Ba 1978,
ở biên giới giữa Việt Nam và Trung Quốc cũng đã có trận chiến đầu tiên giữa hai
liên đoàn xe tăng thù địch rồi – việc mà cả hai bên kiên quyết phủ nhận. Một
nhà ngoại giao Á châu ở Hà Nội nói với SPIEGEL: “Bắc Kinh bực tức những đứa trẻ
con hỗn xược trong ngôi vườn ở phía Nam của Trung Quốc.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong đêm rạng sáng
ngày 1 tháng Năm 1970, khi quân đội Mỹ tiến vào Campuchia, tổng thống Hoa Kỳ
Nixon đã lý giải quyết định xâm lấn của ông trên truyền hình: “Khi các con bài
được lật ngữa”, thì Hoa Kỳ không được phép được đứng đó như một “tên khổng lồ
bất lực đáng thương hại”. “Cái được thử thách vào đêm nay không phải là sức
mạnh của chúng ta, mà là ý chí và tính cách của chúng ta.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trung Quốc cộng sản
cũng đã nhiều lần sẵn sàng chứng minh một cách kỳ lạ như vậy cho những rủi ro
từ quyền lực của nhà nước. Ở Triều Tiên, người Trung Quốc đánh đuổi người Mỹ,
những người đã cân nhắc tới việc tấn công bằng bom nguyên tử, từ biên giới Jalu
với Trung Quốc về cho tới vỹ tuyến 38. Họ dừng lại ở đó – một chiến dịch có
giới hạn.<o:p></o:p></span><span id="more-4894" style="font-style: inherit; font-weight: inherit; outline: 0px;"></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Năm 1958, họ đấu pháo
binh với Đài Loan trên các hòn đảo Kim Môn và Mã Tổ – và mặc dù vậy vẫn không
đổ bộ lên các hòn đảo. Năm 1962, họ tấn công Ấn Độ – và sau nhiều tháng chinh
chiến trên núi đã đơn phương tuyên bố ngưng bắn. Họ trao trả các từ binh và vũ
khi thu được.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Năm 1969, họ có giao
tranh ở biên giới với Liên bang Xô viết cạnh sông Ussuri – và không để xảy ra
chiến tranh lớn. Một nhà ngoại giao Xô viết sau đó đã nói với SPIEGEL, Moscov
đã dạy cho Trung Quốc “một bài học” mà họ sẽ không thể quên được. Thế như hòn
đảo bị tranh chấp Damanski/Trân Bảo cho tới nay vẫn thuộc Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thời gian dài chuẩn
bị tấn công Việt Nam cho thấy chính khách Bắc Kinh cũng đã cân nhắc và lập kế
hoạch cẩn thận cho chiến dịch này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Họ di tản gần nửa
triệu người Trung Quốc từ biên giới với Liên xô sâu vào 30 kilômét và qua đó đã
tính toán trước với một phản ứng của Nga. Hoa Kỳ và Nhật Bản được Đặng đích
thân thông báo trước về đại cương, ngay cả khi không được thông báo về thời
điểm và quy mô. Ba ngày trước lần tấn công, tờ báo Đài Loan “Lien-ho” nói rằng
ở Nhật Bản, người ta đã được thông báo trước về những biện pháp phản công có
thể có của Trung Quốc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Rủi ro, nước ngoài
Phương Tây có thể quay mặt đi với một Trung Quốc hung hãn, rõ ràng là được xem
nhẹ. Với cuộc “phản công”, Trung Quốc cũng tính toán trước rằng mình sẽ không
bị ưa thích trên thế giới, tờ “Politika” của Nam Tư tường thuật hồi tuần trước
từ Bắc Kinh. Nhưng nó tin rằng phản ứng có hại này sẽ không kéo dài. Người
Trung Quốc không có sự lựa chọn nào khác.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cho tới cuối tuần vừa
rồi, dẫn sao đi nữa thì họ cũng đã tính toán đúng. Vào thứ Tư, trong lúc chiến
sự đang diễn ra, ủy viên Liên minh châu Âu Roy Jenkins đến Bắc Kinh. Tại buổi
tiệc chiêu đãi đầu tiên của mình, ông xác nhận: “Mỗi người trong chúng ta đều
có một mối quan tâm đặc biệt tới sức mạnh và thịnh vượng của người kia.” Phái
viên của tập đoàn Liên bang Đức MBB ký kết ở Bắc Kinh một hiệp định về bán vệ
tinh truyền hình, trực thăng và dụng cụ y khoa.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Bộ trưởng Bộ Tài
chính Mỹ Blumenthal bắt đầu chuyến đi theo kế hoạch của ông tới Bắc Kinh.
Chuyên gia Xô viết của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, Marshall Shulman, thông báo đường
hướng của Hoa Kỳ: không có quan hệ ngoại giao với Việt Nam (việc này sắp sửa
xảy ra), không hoãn việc thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc, việc đã
được lên kế hoạch cho tuần này. Shulman: “Bình thường hóa nằm trong mối quan
tâm của chúng tôi.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đối với Moscov, cuộc
tấn công của Đặng thì lại là kết quả một sự cộng tác của Hoa Kỳ với Trung Quốc
– đồng thời, Điện Kreml cũng ra hiệu cho người dân của họ, rằng cả những khả
năng can thiệp của mình cũng bị giới hạn, nếu như không muốn thách thức người
Mỹ và qua đó là mạo hiểm một cuộc chiến tranh lớn. Sự mỉa mai của chiến lược
Trung Quốc: họ dự tính rằng Liên bang Xô viết sẽ lui lại trước một cuộc chiến
tranh thế giới.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Liên bang Xô viết
cũng hầu như không thể tấn công trực tiếp bằng vũ khí hạt nhân, vì ngày nay Trung
Quốc đã có khả năng điều khiển tên lửa tầm xa có đầu đạn hạt nhân cho tới
Moscov. Vì vậy và các nhà lập kế hoạch ở Bắc Kinh rõ ràng là cũng đánh giá thấp
mối nguy hiểm của một cuộc can thiệp bằng phương tiện quân sự của Xô viết vào
xung đột với Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Có thể nghĩ tới một
cuộc chinh phạt Xô viết: một chiến dịch nhanh với những tập đoàn lớn, cơ động,
tiến tới các trung tâm của Trung Quốc, trở về lại bên này biên giới sau khi phá
hủy chúng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Theo tính toán của
Trung Quốc, một chiến dịch săn lùng như vậy có thể được tiến hành từ Mông Cổ
hướng về Bắc Kinh hay về vùng thưa dân cư Tân Cương hay trải ra trên những vùng
công nghiệp và mỏ dầu ở Mãn Châu – trong trường hợp nào thì cũng là một chiến
dịch liều lĩnh.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Ngay mùa Đông lạnh
giá là đã chống lại những hành động như vậy rồi: vùng Amur và Ussuri đang có
tuyết cao bốn mét. Chuyên gia người Mỹ Shulman cho rằng những trận tấn công như
vậy là “không có thể”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vì việc hết sức đáng
ngờ là liệu Liên bang Xô viết có muốn chấp nhận những rủi ro như vậy vì nước
Việt Nam xa xôi hay không. Moscov luôn có khuynh hướng để cho những nhóm hỗ trợ
mang hạt dẻ ra khỏi đám lửa đang cháy, như người Cu Ba.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Liên bang Xô viết –
nếu như họ không muốn đứng đó như là con cọp giấy – chỉ còn cách tăng sự giúp
đỡ cho Việt Nam. Và vì vậy mà trong tuyên bố đầu tiên ủa họ, người Xô viết ca
ngợi khả năng của Việt Nam, chiến thắng bằng chính sức lực của mình.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đó thật sự là mối
nguy hiểm lớn nhất cho Trung Quốc – rằng cuộc trừng phạt thất bại tại con số
nạn nhân. Dự tính, sau khi đưa ra “bài học”, tức là tiêu diệt nhiều đơn vị lớn
của Việt Nam, sẽ rút lui về từ đất địch, rõ ràng là đã không thành công ở cuối
tuần vừa rồi.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Quyền lực của Trung
Quốc chỉ xa như bộ binh của họ có thể hành quân tới”, một nhà ngoại giao quân
sự ở Viễn Đông mô tả khái quát khả năng của Quân đội Giải phóng Nhân dân lạc
hậu về kỹ thuật. Nhưng bộ binh Trung Quốc muốn hành quân xa cho tới đâu?<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hôm thứ Ba, thứ
trưởng Bộ ngoại giao Hà Tĩnh thông báo cho đại sứ Libanon như là trưởng đoàn
đoàn ngoại giao ở Bắc Kinh, quân đội Trung Quốc đã bắt đầu rút lui về nước.
Ngay sau đó, Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã phủ nhận tin này.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cuộc phản công của
Việt Nam vừa mới bắt đầu vào thời điểm này: khéo léo về chiến thuật – theo
nguyên tắc của Mao: “Kẻ địch tấn công, chúng ta lui lại” – Hà Nội đã rút
phần lớn quân chính quy của họ ra khỏi các vùng đất biên giới và để cho lực
lượng dân quân địa phương chống cự đầu tiên. Một nhà ngoại giao Hoa Kỳ: “Bắc
Kinh không tính trước với việc là người Việt Nam sẽ làm điều mà người Trung
Quốc sẽ làm khi người Nga tấn công họ.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Thế nhưng người Việt
cũng đã phải cho các đơn vị chính quy từ Bắc Lào hành quân về tỉnh Hoàng Liên
Sơn ở phía Bắc Việt Nam và người ta còn cho rằng đã rút một phần ba lính của họ
từ Campuchia về – đúng theo tính toán của Trung Quốc, lôi kéo Việt Nam vào
trong một cuộc chiến hai mặt trận.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vì ở Campuchia, chiến
tranh không hề chấm dứt. Ở đó, có ước chừng 20.000 du kích quân của Khmer Đỏ
đang chiến đấu chống lại những kẻ chiếm đóng người Việt.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đài phát thanh bí mật
của họ, đóng ở Nam Trung Quốc, loan báo cả chục cuộc tấn công vào tuần trước.
Trước đây ba tuần, Khmer Đỏ chiếm tỉnh lỵ Takéo và giữ nó ba ngày liền.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Theo nhận biết của
tình báo Thái Lan, những người kháng chiến này có xe bọc thép và đại bác. Vũ
khí, đạn dược và lương thực được mang lên núi với số lượng lớn trước khi người
Việt tiến vào.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"> Kho hàng trong
các thành phố đã trống rỗng, những người chiếm đóng đang gặp khó khăn về cung
cấp. Từ lý do này mà người dân còn chưa trở về các thành phố.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Người ta cho rằng
tinh thần chiến đấu của những người chiếm đóng không được tốt: du kích quân
không bắt tù binh. Họ giết chết các trưởng làng do người Việt bổ nhiệm. Lòng căm
thù truyền thống của người dân Campuchia đối với người Việt bắt đầu xua đi nỗi
niềm vui mừng được giải phóng khỏi chủ nghĩa cộng sản đồ đá của Khmer Đỏ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vì vậy mà vào tuần
vừa rồi trông có vẻ như một cuộc chiến kéo dài mới ở Đông Dương đang bắt đầu
thay thế cho “chiến dịch có giới hạn” của Trung Quốc, với tổn thất nặng cho tất
cả các bên.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">“Các anh chị nghĩ
rằng chúng tôi không có cơ hội chống lại người Trung Quốc ư?” Thứ trưởng Bộ
Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch hỏi nhà báo hồi tuần rồi ở Liên Hiệp Quốc. “Các anh
chị hãy nhớ rằng trong lịch sử của mình, Việt Nam đã chiến đấu thành công chống
lại một một vài nước rất lớn.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-indent: 36pt;">
<strong><i><span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Phan Ba dịch từ Der Spiegel số
9 năm 1979: <a href="http://www.spiegel.de/spiegel/print/d-40350993.html" sl-processed="1" style="font-style: inherit; font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="color: windowtext; text-decoration: none; text-underline: none;">http://www.spiegel.de/spiegel/print/d-40350993.html</span></a></span></i></strong><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-87718578354136724822014-06-29T15:31:00.001+07:002014-06-29T15:31:27.672+07:00Vấn đề Trung Quốc của Việt Nam – không chỉ áp lực từ bên ngoài<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh0UsspWR0R76itl-lf6s6jBwNZd87MsPIXam-zUG1YAmpZ-3-jWdQiHOfzQ3EN_Yf3yCLON0A0DH0gd2Zq63a6lqDnmzSHmrfziXU_gkgG1mwJM-QSzYC3U3Krva6n-JTR3F06i6f4H7Nu/s1600/tt.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh0UsspWR0R76itl-lf6s6jBwNZd87MsPIXam-zUG1YAmpZ-3-jWdQiHOfzQ3EN_Yf3yCLON0A0DH0gd2Zq63a6lqDnmzSHmrfziXU_gkgG1mwJM-QSzYC3U3Krva6n-JTR3F06i6f4H7Nu/s1600/tt.jpg" height="116" width="200" /></a></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Viện Friedrich Naumann vì tự do<o:p></o:p></span></b></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: right; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Phan Ba
dịch<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em style="font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Cuộc tranh chấp lãnh thổ với Trung Quốc về các
quần đảo ở biển Đông thống trị những cuộc thảo luận ở Việt Nam. Áp lực nặng nề
của láng giềng to lớn cũng thúc đẩy cuộc tranh cãi nội bộ về những cải cách cần
thiết và để cho người ta nhận ra được sự hình thành phe phái trong Đảng Cộng
sản.</span></em><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Leo
thang trên biển</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Từ
ngày 1 tháng Năm, Trung Quốc đã đặt giàn khoan HD-981 to lớn vào vùng biển 200 hải
lý được Việt Nam tuyên bố chủ quyền ở biển Đông. Sự kiện này đã dẫn tới bước
leo thang lớn nhất lâu nay trong quan hệ vốn cũng đã căng thẳng giữa hai đất
nước cộng sản. </span></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hiện giờ, Trung quốc đã gởi sáu tàu chiến, 36 tàu cảnh sát, 21
tàu vận tải và 44 tàu đánh cá tới vùng biển tròn mười hải lý quanh giàn khoan.
Ở phía Việt Nam có 63 tàu cảnh sát và đánh cá. Việt Nam cáo buộc Trung Quốc đã
đâm va vào tàu thuyền của họ và đã tấn công bằng súng phun nước mạnh. </span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 15pt; line-height: 20pt; text-indent: 36pt;">Qua đó 24
tàu cảnh sát Việt Nam được cho là đã bị hư hỏng nặng và hàng chục người đã bị
thương. Một tàu đánh cá Việt Nam bị chìm. Ngược lại, Trung Quốc cáo buộc Việt
Nam đã đâm húc tàu của họ 1416 (!) lần. Trong một kháng thư gửi lên Liên Hiệp
Quốc, Trung Quốc cáo buộc Việt Nam tiến hành một chính sách thù địch đối với
Trung Quốc và người Trung Quốc. Có ý muốn nói tới là những cuộc biểu tình bạo
lực ở miền Nam và Trung Việt Nam trong tháng Năm mà trong đó hàng trăm xí
nghiệp Trung Quốc và nước ngoài khác đã bị phá hủy, bốn người Trung Quốc bị
giết chết và hơn một trăm bị thương.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Phản
ứng trên đất liền</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Kể
từ lúc đó, bước leo thang này là tâm điểm trong các truyền thông Việt Nam do
nhà nước định hướng. Nhiều trí thức Việt Nam và cựu quan chức cao cấp của Đảng
Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), những người thường được gọi là “nhà cải cách”, nhìn
tình huống này không chỉ là một mối đe dọa và còn là cơ hội, để giải phóng Việt
Nam ra khỏi “ách Trung Quốc” và cải tổ đất nước theo hướng dân chủ. Vì trước
sau thì đất nước này vẫn đứng dưới sự thống trị của một đảng và mặc cho sự phát
triển hết sức nhanh chóng về kinh tế vẫn chiếm những thứ hạng sau cùng trong
các chỉ số như Freedom Barometer Asia.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bức
thư ngỏ của giới trí thức gởi Đảng</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Vào
ngày 25/5/2014, hàng trăm nhà trí thức đã viết một bức thư ngỏ gởi ĐCSVN. Lá
thư này được đăng trong diễn đàn Internet boxitvn.net từ nhiều tuần
nay. Giới trí thức và khoa học đã thành lập diễn đàn này năm năm trước, để phản
đối các dự án bôxít của chính phủ, cộng tác với công ty Trung Quốc tại Lâm Đồng
trên cao nguyên Việt Nam. Hiện nay đã có hàng người người Việt ký tên, các nhà
trí thức nổi tiếng của Việt Nam trong và ngoài nước. “Tình thế hiểm nghèo … đòi
hỏi phải phân tích, dự báo diễn biến và có đối sách chủ động ứng phó. Trách
nhiệm này được đặt ra trước hết cho cơ quan lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam
(ĐCSVN)”. Những phản ứng dè dặt như phản ứng của tổng bí thư ĐCSVN Nguyễn Phú
Trọng bị phê phán là “vô trách nhiệm”. Ngược lại, các hành động của thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng lại nhận được nhiều khen ngợi. Trong một bài diễn văn ở Manila
vào ngày 22/5, thủ tướng đã nói: “Chủ quyền lãnh thổ, chủ quyền biển đảo là
thiêng liêng. Chúng tôi … nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng
này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó.”<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Phe
phái hình thành trong ĐCSVN</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Những
lời đồn đại về sự chia rẽ trong ĐCSVN đã có từ lâu. Người ta cho rằng có một
cánh theo phương Tây với thủ tướng Dũng và một cánh theo Trung Quốc với sếp
ĐCSVN Trọng. Người ta cũng có thể nhận ra phỏng đoán này trong bức thư ngỏ của
giới trí thức gởi ĐCSVN. Trong đó có viết: “Tình hình hiện nay đòi hỏi và tạo
cơ sở cho các cán bộ, đảng viên trung thành với tâm nguyện vì dân vì nước cùng
với nhân dân vạch rõ và đấu tranh không khoan nhượng chống lại những quan điểm
và thái độ nhu nhược đối với kẻ xâm lược…đặc biệt là những kẻ có quan hệ mờ ám
với nhà cầm quyền Trung Quốc.” Cuối cùng, bức thư đi tới thông điệp chính, rất
đáng để chú ý: “Chúng tôi tin tưởng rằng cuộc đấu tranh nêu trên của những đảng
viên vì nước vì dân của Đảng CSVN sẽ được nhân dân nhiệt tình ủng hộ, góp sức.
Mọi người Việt Nam hãy đồng lòng kiên quyết đấu tranh bảo vệ độc lập, chủ quyền
quốc gia bằng nhiều hình thức thể hiện rõ tính chính nghĩa và nhân văn, hết sức
cảnh giác trước những thủ đoạn kích động của thế lực bành trướng Trung Quốc và
tay sai, hết lòng cổ vũ, hỗ trợ các chiến sĩ bảo vệ biển đảo và ngư dân bám
biển, đồng thời góp phần tích cực thúc đẩy cải cách chính trị, xây dựng nền dân
chủ và pháp trị thực sự, đổi mới và phát triển kinh tế, văn hóa để bảo vệ chủ
quyền, đưa đất nước thoát khỏi lệ thuộc và tụt hậu.”<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Làm
thế nào để thoát Trung?”</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trong
một hành động hết sức đáng chú ý, nhà xuất bản Tri Thức (Knowledge Piblishing
House) đã cùng với quỹ Phan Chu Trinh tổ chức một cuộc hội thảo công khai vào
ngày 5/6/2014 với đề tài “Làm sao để thoát Trung?” Người tổ chức là giáo sư Chu
Hảo nổi tiếng, giám đốc nhà xuất bản Tri Thức. Chu Hảo, sanh năm 1940, đã từng
là thứ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ từ 1996 đến 2005. Cha ông, Chu Đình
Xương, là một nhà cách mạng trước đây đã thuộc giới thân cận nhất xung quanh Hồ
Chí Minh (Chu Đình Xương là sếp công an của miền Bắc Việt Nam trong năm 1945).
Trong những năm 1950, Chu Hảo là học trò được gởi sang Trung Quốc, rồi ông học
đại học ở Liên Xô trong những năm 60 và hoàn thành luận án tiến sĩ trong những
năm 70 ở Paris. Năm 2005, ông lui ra khỏi tất cả các chức vụ chính trị và thành
lập nhà xuất bản Tri Thức nằm dưới sự bảo trợ của Hội Khoa học và Kỹ thuật. Từ
đó, ông đã xuất bản hàng trăm quyển sách cổ vũ khai trí, nhà nước pháp quyền và
dân chủ, một phần cũng được Viện Friedrich Naumann vì tự do hỗ trợ, ví dụ như
Chủ nghĩa Tự do của Ludwig von Mises.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Từ
một vài năm nay, nhiều nhà trí thức nổi tiếng đã tụ tập quanh nhà xuất bản Tri
Thức, quỹ văn hóa Phan Chu Trinh và diễn đàn Bauxite, ví dụ như khoa học gia và
nhà phê phán Nguyễn Quang A (ông bị ĐCSVN nhìn như là một nhà bất đồng chính
kiến), tướng Nguyễn Trọng Vĩnh (cựu đại sứ tại Trung Quốc) hay triết gia, người
dịch Kant Bùi Văn Nam Sơn. Cho tới nay, các diễn đàn này được ĐCSVN khoan dung
cho, có lẽ vì những người trí thức này không trực tiếp chống lại quyền lực của
ĐCSVN (phần lớn họ là đảng viên), mà ủng hộ một cuộc cải cách từng bước một.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Ba
tiên đề và bảy trụ cột</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Đã
có nhiều mong đợi hội thảo này, nhưng đáng tiếc là ít nghe được những điều gì
thật sự mới. Hai đề tài được những người tham dự thảo luận: sự phụ thuộc về ý
thức hệ và về kinh tế vào Trung Quốc. Từ nhiều thập niên nay, ĐCSV nhìn mô hình
Trung Quốc và thành công kinh tế như là một tấm gương và cố gắng sao chép càng
nhiều càng tốt từ Trung Quốc. Nhưng đó là một sai lầm, theo thảo luận, vì qua
đó, Việt Nam tiếp tục đi sau Trung Quốc cả về kinh tế lẫn ý thức hệ. Liệu đó có
là một luận cứ thuyết phục và nên theo đuổi hay không thì vẫn còn là câu hỏi.
Nhưng rất đáng tiếc là cho tới nay vẫn chưa được thảo luận một cách hợp lý.
Người ta đơn giản chấp nhận nó và nhanh chóng đi đến những giải pháp mang tính
hời hợt, truyền thống.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tiến
sĩ Giáp Văn Dương, người được mời đến để diễn thuyết và cũng là nhà thành lập
học viện trực tuyến độc lập đầu tiên ở Việt Nam (GiapSchool), ngược lại đã giải
thích rõ ràng: Giải pháp duy nhất cho câu hỏi “Làm sao để thoát Trung?” là:
Việt Nam phải phát triển nhanh hơn và bền vững hơn Trung Quốc! Làm thế nào để
đạt được điều đó? Bằng cách là giới lãnh đạo Việt Nam tuân theo ba tiên đề: (1)
Ưu tiên cho lợi ích quốc gia (chứ không cho lợi ích ý thức hệ), (2) Phát triển
tốt hơn và bền vững hơn trên cơ sở chất lượng của các thể chế và nguồn nhân
lực, và (3) Ổn định qua phát triển (chứ không phải phát triển qua ổn định).<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trong
đó, xã hội Việt Nam cẩn phải đứng trên bảy trụ cột, tức là (1) Con người tự do,
(2) Giáo dục khai phóng, (3) Xã hội dân sự, (4) Hành chánh chuyên nghiệp, (5)
Mô hình dân chủ (6) Kinh tế thị trường tự do, (7) Nhà nước pháp quyền.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tất
nhiên là các giải pháp do tiến sĩ Giáp Văn Dương đưa ra được những nhà cải cách
và đấu tranh cho dân chủ ủng hộ. Tuy vậy, chúng không phải là mới và trước hết
là trong hình thức này thì không đủ cụ thể. Những giải pháp tương tự như vậy,
đặc biệt là về việc cải cách chính trị ý thức hệ của đất nước, đã được thảo
luận từ nhiều năm nay trong các diễn đàn khác nhau. Thế nhưng hiện thực cho tới
nay là: giới lãnh đạo ĐCSVN không muốn lắng nghe bất cứ điều gì từ đó và ngay
cả khi họ có nghe điều gì từ đó thì họ cũng không muốn thảo luận.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Làm
thế nào để thoát Trung? Thưa quý vị, câu hỏi tốt hơn là: Làm thế nào để thoát
ĐCSVN?”, tiến sĩ nguyễn Quang A nói với tính hài hước vốn có của ông. Những
người tham dự cười to. Nhưng không có câu trả lời cho câu hỏi này.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cũng
là thời gian sôi động cho đề tài công đoàn tự do</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Câu
hỏi cải cách và dân chủ hóa đất nước cho tới nay không được thảo luận công khai
ở Việt Nam. Các nhà phê phán Đảng và hệ thống bị lực lượng an ninh giám sát
chặt chẽ. Mỗi năm có hàng chục người và nhóm, trong đó có nhiều blogger, bị
tuyên xử án tù nhiều năm vì có những “hành động trái pháp luật” như “tuyên
truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa”, “phổ biến tài liệu phản cách mạng”, “mưu
đồ lật đổ chính quyền nhân dân” hay “trốn thuế”. Việt Nam vẫn còn chưa có các
đạo luật cho hội họp nơi công cộng (như biểu tình), công đoàn độc lập hay tổ
chức phi chính phủ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Mối
đe dọa Trung Quốc, láng giềng “không ưa thích” với cùng một mô hình chính trị,
có thể sẽ trở thành một cơ hội được chào đón để thúc đẩy Việt Nam phát triển
theo hướng dân chủ Phương Tây. Các quan hệ mật thiết hơn với Hoa Kỳ và Nhật Bản
đang được thảo luận sôi nổi. Việt Nam cần đồng minh và đối tác mới. Nhưng giá
phải trả cho việc đó là sự thay đổi của Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Vào
ngày 8/6/2014, đại diện của 17 “tổ chức dân sự” Việt Nam đã hội họp tại thành
phố Hồ Chí Minh – tất cả đều không được nhà nước công nhận – để đưa ra một
tuyên bố chung về “Sự cần thiết của công đoàn độc lập ở Việt Nam”. Lần này thì
tiếng nói của họ có được ĐCSVN lắng nghe hay không? Hay họ lại bị truyền thông
nhà nước mắng chửi hạ thấp là “vô lý” và “không đúng lúc” như các nhóm khác
trong quá khứ (Nhóm 8406, Nhóm 72)?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Kết
luận</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Liệu
mối đe dọa từ bên ngoài có dẫn tới các cải cách chính trị trong nước hay không,
điều này khó mà tiên đoán được. Kinh nghiệm của quá khứ thường hay minh chứng
cho điều ngược lại. Hans Georg Jonek, giám đốc văn phòng Viện Friedrich Naumann
ở Việt Nam, cho rằng mặc dù vậy, người ta có thể nhận thấy rõ tại các cuộc thảo
luận này, rằng sự việc giàn khoan Trung Quốc không chỉ là một vấn đề chưa được
giải quyết về tranh chấp lãnh thổ mà còn dẫn tới các câu hỏi về ý thức hệ và hệ
thống. “Cuộc xung đột một phần được sử dụng trong chính trị đối nội một cách rõ
ràng đến mức đáng ngạc nhiên”, theo Jonek.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Đội
ngũ văn phòng Viện Friedrich Naumann tại Hà Nội, Việt Nam.</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; line-height: 20pt; margin-left: 0cm; text-align: left; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Phan Ba dịch từ http://www.freiheit.org/Vietnams-Chinaproblem-nicht-nur-Druck-von-aussen/1804c29925i/index.html<o:p></o:p></span></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-2505799415903414742014-06-29T15:19:00.002+07:002014-06-29T15:19:58.639+07:00Những món nợ đẫm máu giữa Trung Quốc và Việt Nam<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj9iBOw2ndQMTdy0qvXiZhUbw3v0Osnxz3A330_07ROa2escAOzaH7xytqp_f8UH0xUelZaPofMnyrX9EGxrLRwMG-hs-fLLDUHYMj8fzlBT6LsjmMVuEAErgiRA9gy8mXQxPLjVRu6WRdP/s1600/tqm.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj9iBOw2ndQMTdy0qvXiZhUbw3v0Osnxz3A330_07ROa2escAOzaH7xytqp_f8UH0xUelZaPofMnyrX9EGxrLRwMG-hs-fLLDUHYMj8fzlBT6LsjmMVuEAErgiRA9gy8mXQxPLjVRu6WRdP/s1600/tqm.jpg" height="132" width="200" /></a></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<em><b><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-style: normal; mso-bidi-font-style: italic; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Berthold Seewald</span></b></em><b><i><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></i></b></div>
<div align="right" style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: right; text-indent: 36pt;">
<em style="font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Phan Ba dịch từ báo Thế Giới
[Die Welt]</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;">Năm 1979 Bắc Kinh đã phủ lên láng
giềng phía Nam của họ một cuộc chiến dữ dội. Và ngay từ thời đó thì đã là vì
biên giới rồi, những đường biên giới mà các thế lực Phương Tây đã ép buộc Trung
Quốc trong các “hiệp ước bất bình đẳng”</span></strong><b><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></b></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cùng
hướng tới các học thuyết của Marx và Lênin không ngăn cản các quốc gia
dùng bạo lực tấn công nhau, điều này đang được Trung Quốc và Việt Nam chứng
minh trong những ngày này. Đã có nhiều người chết trong những cuộc bạo động
chống nhà máy Trung Quốc ở Việt Nam, và tờ “Toàn Cầu Thời Báo” Trung Quốc thân
với chính phủ đe dọa là nước này cũng có thể dùng tới những “biện pháp không
hòa bình”, nếu như các cuộc biểu tình chống Trung Quốc khoan dầu ở Biển Đông
trở thành quá khích.</span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Đó
không phải la những lời đe dọa suông, điều này thì đã được hai nước chứng minh
trước đây 35 năm. Thời đó, nhiều trăm ngàn lính Trung Quốc tấn công miền Bắc
Việt Nam. Người ta cho rằng 80.000 người đã tử trận hay bị thương chỉ trong
vòng vài tuần. Nguyên cớ cho cuộc Chiến tranh Đông Dương lần thứ ba, như cuộc
Chiến tranh Việt – Trung thỉnh thoảng cũng được gọi như vậy, thêm một lần nữa
là những cuộc tranh cãi biên giới. Nguyên nhân của chúng lại nằm trong các
“hiệp ước bất bình đẳng” mà các thế lực nước ngoài đã ép buộc đế chế Trung Quốc
trong thế kỷ 19. Qua đó, tranh cãi giữa Trung Quốc và Việt Nam có thể so sánh
được với xung đột vì các hòn đảo không người sinh sống Senkaku hay Điếu Ngư ở
biển Hoa Đông, những hòn đảo mà Nhật Bản đã giành lấy từ láng giềng to lớn sau
chiến thắng năm 1895 của họ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Cả hai
trường hợp này là những ví dụ rất tốt cho việc Trung Quốc hiện đại dùng lịch sử
của họ như là một sức mạnh nhận dạng như thế nào. Trong trường hợp của Việt Nam
thì đó là kết quả của cuộc Chiến tranh Thuốc phiện lần thứ nhì. Năm 1856, Liên
hiệp Anh lợi dụng một hành động của cảnh sát Trung Quốc chống một con tàu dưới
lá cờ Anh để gởi Hải quân Hoàng gia chống lại đất nước của hoàng đế. Nước Pháp
dưới Napoleon III cũng tham gia.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Năm
1858, tàu chiến Phương Tây chiếm và phá hủy nhiều pháo đài. Trong Hiệp ước
Thiên Tân, Trung Quốc phải mở cửa mười cảng cho những người chiến thắng, bảo
đảm tự đo đi lại cho người ngoại quốc, bồi thường và hợp thức hóa việc buôn bán
thuốc phiện. Khi hoàng đế từ chối không ký tên vào hiệp ước, một đoàn quân viễn
chinh của đồng minh đã phá hủy dinh mùa hè tuyệt đẹp ở đông bắc Bắc Kinh. Nhà
văn Victor Hugo cay đắng ghi nhận: “Một ngày nào đó, hai tên cướp xông vào dinh
thự mùa hè. Một tên cướp bóc, tên kia phóng hỏa… Chúng ta người châu Âu là văn
minh, đối với chúng ta người Trung Quốc là dân man rợ: Thế đấy, nền văn minh đã
làm điều đó với dân man rợ.”<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hiệp
ước Hữu nghị với Pol Pot</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Hiệp
ước Thiên Tân là một dấu mốc trong sự sụp đổ hệ thống triều cống mà với nó
Trung Quốc đã trói buộc các quốc gia láng giềng vào vũ trụ của nó. Qua
triều cống – tượng trưng – những người đang trị vì Việt Nam công nhận quyền tối
cao của hoàng đế. Bây giờ thì người Pháp bắt đầu không chỉ mang miền Nam của
“Đông Dương” vào vòng kiểm soát của họ mà cũng thâm nhập ra miền Bắc, Bắc Bộ.
Trong nhiều bước, Trung Quốc buộc phải chấp nhận đường biên giới mà các thế lực
thuộc địa ép buộc.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Lần
chia biên giới đó đã dẫn tới xung đột vũ trang năm 1979. Trong các cuộc chiến
chống Pháp (cho tới 1965) và Hoa Kỳ với đồng minh của nó (cho tới 1975) nước
Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã hỗ trợ rất nhiều cho chính quyền Bắc Việt. Điều
đó đột ngột thay đổi, khi Việt Nam, dựa trên liên minh với Liên bang Xô viết,
can thiệp vào Campuchia năm 1979 và lật đổ chế độ độc tài thời Đồ Đá của Khmer
Đỏ.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Những
người này là đồng minh của Bắc Kinh. Ở đó, người ta hiểu lần mở rộng vùng ảnh
hưởng của Việt Nam này là một cố gắng bao vây của Xô viết ở phía Nam và tức
giận phản ứng. Một hiệp ước hữu nghị được ký kết với chế độ Pol Pot đang chao đảo.
Và Việt Nam bị tấn công vì liên tục xâm phạm biên giới. Trong khi Trung Quốc
đưa ra 3535 vụ việc thì dân tộc cộng sản anh em thù địch trả đũa với 2158 “lần
khiêu khích”.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Vào
ngày 17 tháng Hai, quân đội Trung Quốc tấn công. Tròn 200.000 người, được
yểm trợ bởi nhiều xe tăng và máy bay chiến đấu, thâm nhập vào đất Việt nam sâu
có cho tới 40 kilômét. Những người chiến đấu bảo vệ đã làm việc mà họ đã từng
làm trong những cuộc chiến tranh thắng lợi chống các cường quốc Phương Tây: họ
lui về các hệ thống phòng thủ trong rừng rậm và kháng chiến linh hoạt.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-align: justify; text-indent: 36.0pt;">
<strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Chiếm
hữu vì tài nguyên</span></strong><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Mặc dù
phần lớn lực lượng Việt Nam còn đang hoạt động ở Campuchia và miền Nam, người
Trung Quốc vẫn không đạt được một chiến thắng vinh quang. Còn ngược lại. Peter
Scholl-Latour trong quyển sách bán chạy của ông “Der Tod im Reisfeld”
["Cái chết trên ruộng lúa"] (1980) đã mô tả lại sức chiến đấu của
người Việt Nam. Vào ngày 16 tháng Ba, “cú đánh trả thù”, như sử gia Kai
Vogelsang phỏng đoán chiến dịch này, chấm dứt. Cả hai bên đều tuyên bố chiến
thắng. Ước lượng của các nhà quan sát, mà theo đó các đối thủ đã mất mỗi bên
tròn 40.000 người, nói về một bất phân thắng bại – không làm cho cường quốc
Trung Hoa hài lòng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Sau đó,
hai chính quyền đã có thể dàn xếp được các tranh cãi biên giới của họ, ít nhất
là đối với đường biên giới trong rừng rậm trên đất liền. Tuy vậy, cuộc tranh
cãi vì các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa trước bờ biển nhiều trăm kilômét vẫn
tiếp tục. Vào lúc ban đầu, nước Pháp đã trao các hòn đảo lại cho đế chế, nhưng
sau đó lại thôn tính chúng.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Với
những lập luận lịch sử, cả Malaysia, Đài Loan, Brunei và Philippines cũng tuyên
bố chủ quyền nhóm các hòn đảo bé tí đó, trước hết như là danh hiệu sở hữu cho
tài nguyên ở dưới đáy biển. Không phải bỗng dưng mà những người biểu tình ở thủ
đô Manila của Philippines đã yêu cầu Trung Quốc chấm dứt các hành động “gây
rối” ở biển Đông sau các cuộc bạo loạn tại Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;">Trong
khi đó Trung Quốc dường như đang kiên quyết xác định vị thế quyền lực mới của
họ cùng với việc xét lại các “hiệp ước bất bình đẳng” và các hậu quả rắc rối
của chúng. Đã từ lâu, xã hội cộng sản phát triển không còn là mục tiêu của ĐCS
nữa, mà là “xã hội hài hòa”, như nhà tư tưởng thời xưa Khổng Tử đã giảng dạy:
như là “là khái niệm tư tưởng dẫn đầu của sự thống trị tuyệt đối” (Kai
Vogelsang) cho đối nội và – càng nhiều càng tốt – cho đối ngoại.<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em style="font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;">Phan Ba dịch từ báo Thế giới
[Die Weilt]:</span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 20pt; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<em style="font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; padding: 0cm;"><a href="http://www.welt.de/geschichte/article128107363/Blutige-Rechnungen-zwischen-China-und-Vietnam.html" sl-processed="1" style="font-style: inherit; font-weight: inherit; outline: 0px;"><span style="color: #c83746; text-decoration: none; text-underline: none;">http://www.welt.de/geschichte/article128107363/Blutige-Rechnungen-zwischen-China-und-Vietnam.html</span></a></span></em><span style="color: #333333; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 15.0pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 20.0pt; margin-left: 0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 36.0pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4975325225812742211.post-35037909084053317412014-04-19T07:24:00.002+07:002014-04-19T07:24:16.477+07:00Chiến tranh Việt - Trung 35 năm nhìn lại (Phần 1): CHUYỆN TRAO TRẢ TÙ BINH VIỆT – TRUNG<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgyP-F24_kJpV10nfOpYq8bfR49Bq2AW8vXEt88VEuamHDMxfIZqUJWBfW-sb-bPfzsDs-65L_xNlayEfMWoGWKkjQoUYZUGn4WhwwQRsHtIhFCJyElcC3xs3K6D9GfkSMXmPeY9UKsjFp9/s1600/ls.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgyP-F24_kJpV10nfOpYq8bfR49Bq2AW8vXEt88VEuamHDMxfIZqUJWBfW-sb-bPfzsDs-65L_xNlayEfMWoGWKkjQoUYZUGn4WhwwQRsHtIhFCJyElcC3xs3K6D9GfkSMXmPeY9UKsjFp9/s1600/ls.jpg" height="200" width="133" /></a></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 19.0pt; mso-line-height-rule: exactly; text-align: right; text-indent: 36.0pt;">
<b><span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Duna
Péter<o:p></o:p></span></b></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19.0pt; margin-left: 2.0cm; mso-line-height-rule: exactly; text-indent: 0cm;">
<b><span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 12pt;">Duna Péter- </span></b><i><span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 12pt;">tác giả cuốn sách về Việt Nam “Một trăm ngàn cây số tại Việt
Nam” (Százezer kilométer Vietnamban, NXB Kossuth 1986), từng là phóng viên thường
trú ở Việt Nam của nhật báo “Tự do Nhân dân” (Népszabadság) và của Hãng Thông tấn
Hungary MTI.<span class="apple-converted-space"> <o:p></o:p></span></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Ba mươi lăm năm trước, đúng vào những ngày này,
đã nổ ra đụng độ vũ trang giữa Việt Nam và Trung Quốc (Chiến tranh biên giới Việt-Trung*),
mà chúng ta có thể bình tâm gọi là “chiến tranh”. Vào ngày 17-2-1979 Trung Quốc
đã huy động một lực lượng quân sự khổng lồ (theo các nguồn tin Phương Tây gồm 9
quân đoàn, 3 đại quân khu (phương diện quân) và vài chục sư đoàn, cùng lực lượng
không quân) để tấn công nước láng giềng Việt Nam.<span class="apple-converted-space"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Nhiều sử gia gọi sự kiện này là cuộc chiến Đông
Dương lần thứ ba (sau cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và cuộc chiến đấu chống
Mỹ và các đồng minh).<span class="apple-converted-space"> </span></span></div>
<a name='more'></a><o:p></o:p><br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Tuy nhiên, những kẻ tấn công đã gặp phải một đối
thủ đáng gờm. Quân đội Việt Nam trưởng thành và thu được nhiều kinh nghiệm
trong những cuộc chiến giành độc lập dân tộc trước quân đội Mỹ và chính quyền
miền Nam, và những kinh nghiệm ấy đã được nhân lên trong cuộc chiến chống lại
những đợt tấn công của kẻ thù phương Bắc.<span class="apple-converted-space"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Xin được ghi lại trong vài dòng những hồi tưởng của
tôi liên quan tới cuộc chiến này. Tôi đến Việt Nam đầu năm 1981 trên cương vị
phóng viên chung của nhật báo “Tự do Nhân dân” (Népszabadság) và Hãng Thông tấn
Hungary MTI, khi những cuộc chiến ác liệt đã khép lại. Cũng như những người “tiền
nhiệm”, tôi dự định sẽ ở Việt Nam trong vòng 1 năm, nhưng rồi khoảng thời gian
này đã kéo dài gần 4 năm.<span class="apple-converted-space"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Tôi đã yêu đất nước và con người Việt Nam. Cho dù
thời kỳ đó người dân Việt Nam phải trải qua một giai đoạn hết sức khó khăn. Sau
những cuộc chiến dài nhiều thập kỷ chống thực dân Pháp và đế quốc Nhật, cuộc
chiến hơn mười năm chống lại quân đội Mỹ và đồng minh Nam - Việt Nam của họ khiến
người dân Việt Nam hết sức kiệt quệ cả về lực lẫn kinh tế. Trong tình trạng suy
kiệt ấy, Việt Nam đã bị tấn công từ phương Bắc.<span class="apple-converted-space"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Tôi có nhiều dịp tới vùng biên giới phía Bắc giữa
Việt Nam và Trung Quốc. Bộ Ngoại giao Việt Nam thường xuyên tổ chức những chuyến
đi tới vùng biên giới cho nhóm phóng viên ngoại quốc chỉ có vỏn vẹn vài người
lúc đó đang ở Hà Nội. Lần nào tôi cũng tham gia những chuyến đi đó, một phần vì
rất thú vị khi được thấy một miền quê ở khu vực mà một nhà báo không thể tới được
theo cách khác, mặt khác, tôi được thúc đẩy bởi động lực vĩnh cửu của một phóng
viên: tôi cần phải ở đó, bằng không nếu xảy ra điều gì quan trọng mà tôi lại chậm
chân thì...<span class="apple-converted-space"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Tôi là đại diện duy nhất của báo chí Hungary. Tôi
đi xe riêng tới Lạng Sơn, nhưng từ đó thì Bộ Ngoại giao Việt Nam hoặc quân đội
bố trí cho nhóm phóng viên phương tiện di chuyển, xe buýt hoặc Jeep và nhóm hộ
tống có vũ trang. Chúng tôi đi lên phía Bắc, về phía biên giới, qua những xóm
làng bị ném bom hoang tàn, những vùng cư dân không còn bóng người.<span class="apple-converted-space"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Đồng Đăng là thị trấn lớn cuối cùng mà chúng tôi
đi qua, đau lòng vô cùng khi thấy một thành phố chết chìm trong đổ nát. Những đạo
quân Trung Quốc khi rút lui đã cho nổ hết nhà cửa, tiêu hủy tất cả những gì có
thể ích lợi với cư dân: các toa tàu hỏa, đường ray, thiết bị trong nhà máy, đường
xá, kênh đào...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Khi không còn đường cho xe đi đi, chúng tôi xuống
xe và tiếp tục đi bộ cho đến biên giới - đôi lúc, đấy chỉ là những đường mòn hẹp
tới mức chúng tôi phải đi theo hàng một. Xung quanh chúng tôi là khu vực đã được
rà mìn. Cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ rằng đâu đâu cũng có dòng chữ “Có mìn” viết
trên đá và những tấm biển nhỏ, cảnh báo những nơi chưa được rà mìn.<span class="apple-converted-space"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Cần phải tuân thủ nghiêm túc lời cảnh báo này -
chúng tôi đã ý thức được qua một trường hợp buồn bã. Một bận, khi chúng tôi đi
qua một đường mòn hẹp để tới đoạn biên giới Việt - Trung diễn ra trao trả tù
binh, một tiếng nổ và khói mù mịt bay lên trong khu rừng rậm khiến bầy chim
đang lượn trên những ngọn cỏ cao tới đầu người phải hoảng hốt.<span class="apple-converted-space"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Cả đoàn người sững lại, chỉ về sau chúng tôi mới
biết điều gì đã xảy ra. Sau chúng tôi là nhóm tù binh Trung Quốc gồm 50-60 người
đang đi tới điểm trao trả. Có thể là một tù binh, dù đã bị cấm, nhưng ngại tiểu
tiện trước mặt những kẻ khác, đã đi thêm vào bước vào rừng, đến khu vực cấm.
Anh ta dẫm lên một trái mìn, mìn nổ khiến anh ta cụt bàn chân. Không chết nhưng
người tù binh này cũng bị thương nặng.<span class="apple-converted-space"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Bản thân việc trao đổi
tù binh diễn ra theo một nghi thức nghiêm ngặt do hai bên tham chiến ấn định.
Tại đây đường biên giới được biểu tượng bởi một vạch vôi màu trắng, có bề rộng
bằng mu bàn tay, được quét hình chữ thập lên con đường rải bê-tông rộng chừng
5m, là nơi được tránh mọi mũi tên hòn đạn và mìn nổ. Các bạn Việt Nam lưu ý
chúng tôi bằng mọi giá đừng có bước lên đường biên, vì sẽ có cớ để bên kia coi
như một sự khiêu khích. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Tiến đến gần biên giới,
chúng tôi liếc nhìn thấy những người Hoa. Ở hai bên của con đường, các quân
nhân có vũ trang đứng làm hai hàng, trước họ là một người có vẻ như quan chức
ngoại giao vận áo kiểu Tôn Trung Sơn, bên cạnh người này là một nhóm ký giải,
phóng viên ảnh đang nhộn nhạo chuẩn bị máy quay. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Thời đó còn chưa có - ít
nhất là tại Việt Nam và Trung Quốc - loại máy quay cầm tay đa chức năng TV -
máy quay - đầu phát video - mà người quay phim ở cả hai bên đều dùng máy quay
chạy bằng pin, hoặc loại “lên dây” bằng lò xo. Cả hai bên đều rất hăng hái chụp
ảnh lẫn nhau, cố nhiên lý do không đơn thuần chỉ là sự tò mò của các nhà báo. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Trong hồ sơ lưu trữ của
cơ quan quân báo Trung Quốc có thể cũng có vài chục tấm ảnh chụp tôi thời đấy.
(Dầu sao, hơn chục năm sau, khi tôi đã chuyển sang Bắc Kinh trên cương vị phóng
viên thường trú của “Tự do Nhân dân”, chưa bao giờ có viên chức Trung Quốc nào
bảo tôi “<i>thưa ngài, chúng tôi đã thấy ngài ở bên kia biên giới phía Nam, bên
Việt Nam</i>”. Nói thêm là đến lúc đó các mối quan hệ Việt Nam - Trung Quốc đã
được bình thường hóa...). <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Trở lại năm 1981. Tại
biên giới phía bên Việt Nam, một sĩ quan Quân đội Nhân dân đứng lên và đọc một
bài đã được viết sẵn, rồi các tù binh Trung Quốc, từng người một, đi sang phía
bên kia biên giới. Tất cả đều mặc bộ quần áo giản dị và sạch sẽ màu xanh xám,
mỗi người cầm một túi nhỏ, bên trong là những món quà. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Trong vụ trao đổi tù
binh này có một tấn tuồng gì đấy mang tính kỳ quặc và buồn bã. Nhiều tù binh
Trung Quốc, khi vừa bước qua biên giới, đã quẳng ngay túi quà với động tác
ngoạn mục. Cứ mỗi người như thế lại có hai y tá mặc áo choàng trắng tiến đến
gần, ôm lấy, dìu đi như thể bị ốm nặng - mặc dù họ hoàn toàn khỏe mạnh, được ăn
uống đầy đủ, và đây là điều mà không phải mọi người Việt đều có được trong
những thời gian đói kém ấy. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Rồi sau đó đến lượt tù
binh Việt Nam được trao trả từ phía Trung Quốc. Những người lính Việt cũng mặc
đồng phục sạch sẽ, tay cầm túi quà, nhưng không cư xử hề như một bộ phận tù
binh Trung Quốc. Ở phía Việt Nam, một sĩ quan trong Ủy ban đón tiếp ôm chầm lấy
từng người, nói “<i>các đồng chí đã trở về quê hương</i>”, rồi những người này
lặng lẽ lùi ra sau để nhường chỗ cho người khác.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Mỗi cuộc trao đổi tù
binh như thế kéo dài không quá một tiếng rưỡi. Sau đó chúng tôi quay trở lại
cũng trên con đường mòn chật hẹp ấy để trở lại xe, đi qua thị trấn Đồng Đăng bị
tàn phá tan hoang đượm buồn, qua các làng bản và rồi một lát đã về tới Lạng
Sơn. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<i><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">(*) Tác giả viết bằng
tiếng Việt trong nguyên bản tiếng Hungary.</span></i><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;"> <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<b><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">Nguyễn Hoàng Linh dịch
và giới thiệu, </span></b><span style="background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; color: #5f5f5f; font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;">7.02.2014- Nhịp Cầu Thế Giới Online</span><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 14.5pt;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 19pt; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<br /></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/14146858123437250432noreply@blogger.com0